“Bộ này thế nào?” Âu Dương Nguyệt Nhi cầm một bộ trang phục chiến đấu màu đen lên hỏi.
Hai má Âu Dương Ninh giật giật, vì bộ mà Âu Dương Nguyệt Nhi chọn giống hệt với chiếc Mười Một mua lúc nãy. Âu Dương Ninh chỉ liếc nhìn qua rồi lập tức quay đầu đi, miệng lầm bầm: “Không đẹp.”
“Đâu nhỉ.” Âu Dương Nguyệt Nhi cúi đầu nhìn bộ quần áo nói: “Chị thấy rất đẹp mà. Ông chủ, tôi muốn mua bộ này.”
Âu Dương Ninh khẽ hứ một tiếng, hậm hực nói: “Đã tự quyết định xong rồi còn hỏi người ta làm gì.” Cô nàng không hài lòng không phải vì bộ quần áo mà Âu Dương Nguyệt Nhi chọn không đẹp, mà là nàng quả thực không nhìn quen khi chị gái mình và tên đầu gỗ Mười Một kia mặc cùng một kiểu, cứ như là “trang phục tình lữ” vậy.
“Em thì sao?” Nhân lúc ông chủ cửa hàng đang gấp lại bộ trang phục chiến đấu kia và cho vào túi, Âu Dương Nguyệt Nhi đi đến kéo tay Âu Dương Ninh hỏi: “Em chọn chiếc nào?”
Chọn đi chọn lại khắp dãy quần áo, cuối cùng Âu Dương Ninh lắc đầu buông ra một câu: “Chẳng chiếc nào đẹp cả.”
Âu Dương Lâm đang ở một dãy khác chọn quần áo, thấy thế bèn quay đầu lại bảo: “Em gái quý báu ơi, đây là quân trang chứ không phải thứ để em mặc khi dự tiệc đâu, em muốn mặc đẹp để làm gì? Em có thấy nữ quân nhân nào trang điểm cho thật đẹp, rồi còn mặc váy đi lên chiến trường đánh trận không?”
Âu Dương Ninh quay đầu lại trừng mắt nhìn gã, quát lên: “Cứ lo việc của anh đi, em chẳng cần anh để ý.”
Âu Dương Lâm đưa tay vê vê mũi, vừa rồi khi ăn cơm còn yên ổn thế, sao thoáng cái đã lại như có sợi dây thần kinh nào đi nhầm lối rồi thế nhỉ? Cứ tính cách này, sau này ai lấy phải nó đúng là xui xẻo. Nghỉ đến tình cảnh của gã em rể tương lai, Âu Dương Lâm không khỏi cảm thấy rờn rợn cả người.
Người ta đã tổng kết rằng, đi mua quần áo với con gái nhất định phải kiên nhẫn, thật đúng là chẳng sai chút nào. Âu Dương Ninh thử hết chiếc này đến chiếc kia, lần nào mọi người cũng nói chiếc này tốt, chiếc kia không tồi, nhưng cô nàng vẫn đỏng đảnh không hài lòng. Chọn cả nửa giờ vẫn không có cái nào như ý.
Âu Dương Lâm sớm đã chẳng kiên nhẫn nổi nữa, lười nhác ngồi lên chiếc ghế nhỏ mà ông chủ cửa hàng đưa đến, ngáp dài một cái. Khi Âu Dương Ninh vén rèm phòng thử đồ đi ra, Âu Dương Lâm chẳng buồn ngẩng đầu lên, lập tức nói theo phản xạ: “Đẹp lắm, bộ này thật là đẹp, chọn bộ này đi.” Câu nói này chẳng biết hắn đã nói đến bao nhiêu lần rồi, gần như là buột miệng nói ra như máy.
Âu Dương Ninh hai tay chống nạnh, mắt trợn tròn lên bực bội nói: “Đẹp cái gì? Đây là quần áo của em.”
“Ặc?” Âu Dương Lâm vội vã ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên Âu Dương Ninh đã mặc lại chiếc áo váy của mình, bèn lập tức sửa lời, cười trừ nói: “Ồ, sao không tiếp tục thử nữa thế?”
Âu Dương Ninh bực bội nói: “Thử hết cả rồi.”
“Thử hết rồi sao? Ồ, vậy đã có bộ nào ưng ý chưa?”
Âu Dương Ninh lập tức như quả bóng da xì hơi, đáp: “Chưa.”
“Không sao.” Âu Dương Lâm đứng dậy phủi mông nói: “Không thích thì chúng ta không mua nữa, về nhà mặc bộ mà anh đây chuẩn bị cho là được rồi.”
“Em không cần!” Âu Dương Ninh lập tức hét lớn.
Âu Dương Lâm bịt chặt tai lại gượng cười: “Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ em định không mặc quần áo mà đi đến chỗ ấy sao?”
Âu Dương Ninh hứ một tiếng, đi khắp dãy quần áo một vòng, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt chọn bừa một bộ, vừa mở mắt ra nhìn thì không ngờ lại là bộ quần áo màu đen giống bộ Âu Dương Nguyệt Nhi chọn vừa rồi. Âu Dương Ninh lập tức định đặt nó trở lại, nhưng thoáng chốc lại nảy ra ý tưởng khác, có lẽ đây là ông trời ngầm tỏ ý rằng nàng không thể để chị mình và Mười Một mặc “trang phục tình lữ”, nàng phải chen chân vào phá hoại. Nghĩ đến đây, Âu Dương Ninh lập tức tỏ ra đắc ý, cầm bộ quần áo đó ra nói: “Bộ này đi.”
Ông chủ cửa hiệu tươi cười chạy vào kho lấy bộ quần áo có kích cỡ Âu Dương Ninh cần.
Lúc này cô nàng đỏng đảnh đang liếc nhìn Mười Một, lại nhìn sang chị mình, hơi nhếch miệng lộ ra chút vẻ đắc ý. Thế nhưng có vấn đề là, dường như lúc này nàng chưa từng nghĩ đến chuyện nếu mình cũng mặc bộ ấy thì cũng giống như chị mình, mặc “trang phục tình lữ” với Mười Một.
Sau khi phiền phức lớn nhất được giải quyết, Âu Dương Lâm đã ngáp ngắn ngáp dài vội vã chạy ra ngoài lấy xe. Vừa ngồi vào trong xe, quay đầu lại thấy bốn người đều ôm bộ trang phục chiến đấu màu đen, hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Bốn người đều chọn đồ đen, chỉ có mình hắn xài đồ xanh lá cây, thế này về mặt cảm giác có phải kém thân thiết không nhỉ? Dù gì năm người cũng đi cũng nhau, nên giống nhau mới phải đạo chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Âu Dương Lâm bèn nhảy xuống xe chạy vào trong cửa hàng, sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của ba cô gái, gã dương dương đắc ý ôm ra bộ trang phục chiến đấu màu đen như những người còn lại.
Đóng cửa xe lại, Âu Dương Lâm ngáp một cái, nhìn thời gian rồi nói: “Không còn sớm nữa rồi, về nhé?”
Âu Dương Ninh phản đối: “Sớm thế này về làm gì? Chị, tiểu Nhu, hay là chúng ta đi chợ đêm chơi đi?”
Âu Dương Lâm giật nảy cả mình, mua quần áo đã làm hắn mất hơn nửa tiếng đồng hồ, lại đi chợ đêm nữa, lúc về đến khách sạn khéo trời đã sáng mất rồi, liệu hắn có còn ngủ được không đây? Vì thế Âu Dương Lâm bèn lập tức lắc đầu kiên quyết phản đối: “Không được, ngày mai phải dậy sớm đó.”
Âu Dương Ninh chỉ vào đồng hồ bất mãn kháng nghị: “Giờ mới có chín giờ thôi, anh là lợn sao? Sớm thế này đã ngủ rồi.”
Âu Dương Lâm cười khổ bảo: “Anh đã quen lên giường ngủ trước chín giờ rồi.”
Âu Dương Ninh không hề tỏ ra yếu thế, nói: “Em thì đã quen không đến mười hai giờ thì không đi ngủ.”
“Ôi, em ở trong trường mỗi ngày đều ngủ muộn như thế sao? Vậy trước mười hai giờ em làm gì thế?”
“Không cần anh quan tâm.”
“Anh là anh trai em, anh không quan tâm thì ai quan tâm?”
“Anh biết là được rồi, anh là anh trai em chứ chẳng phải cha em, một ông bô suốt ngày la mắng đã đủ rồi, em không muốn trong nhà lại xuất hiện thêm một ông bô nữa. Làm anh phải thương yêu chiều chuộng em gái chứ, đúng không chị?”
Âu Dương Lâm cảm thấy như muốn nổ đầu, con bé điên này càng ngày càng biết nói chuyện, hắn chỉ đành nhìn sang Mười Một với ánh mắt thỉnh cầu, hỏi: “Sở Nguyên, ngươi muốn đi dạo phố hay là về khách sạn?”
Âu Dương Ninh trợn mắt lên hậm hực: “Liên quan gì đến hắn chứ?”
Âu Dương Lâm lập tức bật lại: “Sao lại không liên quan? Giờ năm người chúng ta bỏ phiếu dân chủ, thiểu số phải phục tùng đa số. Tạm thời anh với em là một một, Sở Nguyên, ngươi ủng hộ ta hay ủng hộ nó?”
“Vô vị.” Mười Một xoay người qua chỗ khác, dứt khoát nhắm mắt lại dựa vào ghế ngủ luôn.
Âu Dương Lâm đắc ý nói: “Đó nhé, Sở Nguyên nói là vô vị, vậy là phản đối rồi. Tiểu Nhu, cô thì sao?”
“Ặc?” Thủ Nhu rụt rè đưa hai tay lên lè lè lưỡi nói: “Tôi từ bỏ quyền bỏ phiếu được không?”
“Được!” Âu Dương Lâm gật đầu đáp: “Hai phiếu phản đối, một phiếu xin rút, giờ là hai một rồi nhé.”
“Chị! Bọn họ đều ức hiếp em kìa.” Âu Dương Ninh kéo tay Âu Dương Nguyệt Nhi làm nũng: “Chị phải ủng hộ em đi chứ.”
“Chị…” Âu Dương Nguyệt Nhi liếc nhìn Âu Dương Lâm, lại nhìn Mười Một, rồi nhìn Âu Dương Ninh, vừa muốn nói xin rút thì Âu Dương Ninh đã cướp lời: “Không được xin rút đâu đấy, chị mà xin rút em không để ý đến chị nữa.”
“Hay là chúng ta về sớm chút nhé? Chị cũng hơi mệt rồi.”
“Yeah!” Âu Dương Lâm vỗ tay mạnh một cái rồi nói: “Ba một, về khách sạn.”
Âu Dương Ninh lớn tiếng kêu lên: “Không công bằng! Em kháng nghị!”
“Kháng nghị vô hiệu, bác bỏ.” Âu Dương Lâm khởi động xe, chẳng cả quay đầu lại: “Nếu có ý kiến với anh, có thể lên tòa án quân sự tố cáo nhé.”
“Hứ!” Âu Dương Ninh đạp mạnh vào ghế lái của Âu Dương Lâm một cái.
Ở nhà Âu Dương Lâm hiển nhiên đã phải chịu khổ không ít từ cô nàng tiểu ma nữ này, giờ đây thắng được một lần hiếm hoi, tâm tình tốt vô cùng, trên đường không ngừng huýt sáo vui vẻ.
Âu Dương Ninh thì ngược lại, cứ hấm hứ không vui suốt dọc đường, nghĩ đi nghĩ lại đều là tại gã Sở Nguyên đầu gỗ kia, nếu không phải vì hắn, chị Nguyệt Nhi nhất định sẽ giúp mình. Cho nên Âu Dương Ninh bèn trút hết cơn giận lên người Mười Một một cách rất đàng hoàng và đúng đắn. Có điều nàng giận thì cứ giận, Mười Một vẫn cứ chẳng thèm để ý đến như cũ.
Khi trở lại khách sạn Âu Dương Ninh nhảy xuống xe ôm bộ quần áo chạy về phòng trước tiên, bốn người còn lại chào nhau một tiếng rồi cũng ai về phòng nấy.
Mười Một về đến phòng mình, vứt quần áo qua một bên, ngồi xếp bằng trên giường tiếp tục luyện công. Hai ngày nay hắn luyện công đặc biệt chăm chỉ, vì ngoài luyện công ra, căn bản chẳng có thứ gì khác để làm lúc này.
Suốt cả đêm cũng không có ai đến quấy nhiễu hắn. Cho dù Âu Dương Nguyệt Nhi có lòng muốn đến gặp hắn thì cũng bị Âu Dương Ninh bám chặt không buông, kết quả là hai chị em tán chuyện đến tận nửa đêm, mãi sau mới bất tri bất giác ngủ đi.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Mười Một xuống giường rồi luyện vài đường Thái Cực. Chuyện này đã trở thành thói quen của hắn, hắn cũng chẳng nhớ rõ đã bao đêm rồi mình không ngủ, dường như từ sau khi Lục Dương dạy tâm pháp Long gia cho hắn, hắn chưa từng ngủ thật theo đúng nghĩa bao giờ, gần như mỗi đêm hắn đều lặng lẽ ngồi đả tọa luyện công. Nhưng rất lạ, sáng hôm sau khi ngủ dậy hắn chẳng hề cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi gì, ngược lại còn rất sảng khoái. Đây có lẽ là sự huyền ảo và thần kỳ của võ học cổ truyền Long Quốc.
Chẳng bao lâu sau Âu Dương Lâm đã đến gọi cửa, vì thời gian xuất phát là bảy giờ sáng, lúc này cũng cần đi ra ngoài ăn sáng và chuẩn bị một chút. Năm người tự thu dọn đồ của mình cho ổn thỏa rồi đi ra ngoài, mà thực ra cũng chẳng có gì mà thu dọn, mỗi người chỉ có một bộ trang phục chiến đấu. Còn về mấy bộ nội y để thay khi tắm rửa Âu Dương Lâm cảm thấy chẳng cần thiết vì trên đảo vốn chẳng có nước mà tắm, nhưng Âu Dương Ninh sống chết gì cũng không chịu, hắn chỉ đành nhét thêm mấy chiếc nữa vào trong ba lô, ngoài ra còn chuẩn bị một chút bông băng và thuốc đỏ.
Sau khi ăn sáng xong, năm người ngồi xe của Âu Dương Lâm đi đến câu lạc bộ thể hình Hoàng Thất. Còn chưa vào đến bên trong câu lạc bộ, bên ngoài đã chật ních người náo nhiệt vô cùng, vào đến bên trong, vừa nhìn đã thấy có tới bảy tám mươi người tụ tập rồi.
Hôm nay Âu Dương Nguyệt Nhi không cố ý giấu mình, chỉ đeo một chiếc kính đen lớn chứ không đội mũ, cho nên vừa mới xuất hiện đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Cũng không biết là ai hô lên “Âu Dương Nguyệt Nhi” đầu tiên, ngay sau đó cả đại sành liền ào lên, quá nửa số người kêu ré lên và chạy tới vây quanh nàng, đẩy luôn Mười Một và Âu Dương Lâm ra. Tình huống thế này Âu Dương Lâm đã chẳng cảm thấy quái lạ nữa rồi. Sau khi cùng Mười Một đi vào phòng thay đồ nam thay bộ trang phục chiến đấu rồi đi ra, ba cô gái cũng đã thoát được vào đến phòng thay đồ nữ. Có điều các fan hâm mộ dường như không định bỏ qua cho họ dễ dàng như thế, đuổi theo sát không buông. Còn có vài đồng chí nam còn định đuổi theo vào để xin chụp ảnh ký tên, kết quả là bị những fan nữ trung thành của Nguyệt Nhi quát mắng đuổi ra.
Âu Dương Lâm không khỏi cảm khái về sức hút của minh tinh, khi có được vinh quang, cái giá phải trả chính là tự do của bản thân.
Gã là anh trai Âu Dương Nguyệt Nhi, đương nhiên hiểu rất rõ cuộc sống của cô em gái mình khi ở trước mặt công chúng, đối với nàng, e rằng ngay cả việc đi dạo phố hay ăn bữa cơm bên đường cũng là xa xỉ. Bởi lẽ cho dù đi đến đâu, chắc chắn cũng có một đám fan hâm mộ chạy theo đòi chụp ảnh hay xin chữ kí. Hơn nữa thường ngày nàng còn phải tỏ ra đoan trang nghiên túc, bất cứ lúc nào cũng không được tùy tiện, nếu không để đám thợ săn ảnh vớ được thì chẳng hay ho chút nào, e rằng ngay lập tức cả thiên hạ sẽ đều biết hết.
May mà từ trước đến giờ Âu Dương Nguyệt Nhi cũng chưa phạm phải sai lầm lớn nào, trước sau luôn thuần khiết trong sạch, cho nên bao nhiêu năm nay vẫn chưa có tin đồn về chuyện yêu đương nào truyền ra. Lần duy nhất là sau lúc nàng sáng tác và phát hành bài “Anh ở nơi nao”, có người đoán rằng vị nữ hoàng trên ca đàn này đã che giấu công chúng, thầm yêu người nào đó rồi. Và cũng vì chuyện này, từng có một thời gian trên các forum toàn Long Quốc đã tranh cãi cực kỳ sôi nổi.
Cuối cùng, dưới sự chờ đợi sốt ruột của mọi người, Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh và Thủy Nhu sau khi thay đồ xong đã bước ra dưới sự bao bọc của đám fan hâm mộ.
Cả gian đại sảnh như u ám đi, bởi vì tất cả mọi người đều sinh ra một loại ảo giác rằng tất cả các tia sáng dường như đều đã tập trung lên người Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh và Thủy Nhu ở bên cạnh cũng được hưởng ké không ít.
Âu Dương Nguyệt Nhi sau khi thay lên bộ trang phục chiến đấu liền toát lên một vẻ đẹp đặc biệt, mái tóc dài mềm mượt để xõa sau lưng, bộ đồ đen kết hợp với làn ra trắng muốt lại càng làm bật lên vẻ mỹ lệ. Đặc biệt là cái mùi vị nữ nhân vốn rất nồng của nàng, trong khí chất cao quý kiểu cổ điển, được tôn lên bởi bộ trang phục chiến đấu bắt mắt, càng khiến tất cả mọi người nhìn nàng không nỡ rời.
Âu Dương Ninh tuy tướng mạo cũng có mấy phần giống Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác. Âu Dương Nguyệt Nhi qua nhiều năm được âm nhạc hun đúc, khí chất đã trở nên giống như một nữ thần cao quý, khiến người ta không dám sinh ra chút tà niệm vào với nàng, chỉ sợ làm vấy bẩn nữ thần trong tim. Còn Âu Dương Ninh thì lại giống như một cô bé gái hoạt bát, xinh đẹp, ham chơi, rất dễ gần, một cô gái như thế cũng là mục tiêu theo đuổi của phần lớn đàn ông. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó là, nàng quả thực rất đẹp. Có điều phải tiếp xúc rồi mới biết, Âu Dương Ninh là một quả ớt nhỏ có gai, nắm vào tay là đau đớn, ngậm vào miệng là cay xè. Đúng như lời nhận xét của Âu Dương Lâm “ai lấy nó, kẻ đó xui xẻo”.