Được một lát, từ phòng thuê riêng trên lầu hai có ba người đi xuống, đi ở đằng trước chính là Âu Dương Lâm. Đằng sau Âu Dương Lâm là Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng mặc một bộ váy dài màu trắng, trên mặt còn đeo một cái kính chống nắng cỡ lớn. Bởi vì Âu Dương Nguyệt Nhi thân phận đặc biệt, dù đi đến đâu đều sẽ thành tiêu điểm của mọi người, cho nên nàng không thể không cải trang. Đằng sau Âu Dương Nguyệt Nhi chính là Âu Dương Ninh, đang nhảy nhảy nhót nhót đi xuống, dường như rất vui vẻ.
Âu Dương Lâm cùng Âu Dương Ninh đều không phát hiện được Mười Một, lúc Mười Một nhìn qua, chỉ có Âu Dương Nguyệt Nhi thân thể nàng đột nhiên khựng lại, vội vàng quay đầu nhìn sang bên cạnh. Thấy đúng là Mười Một, trên mặt nàng hiện nên vẻ vui sướng và kinh ngạc. Nhưng khi nàng nhìn thấy ngồi ở đối diện Mười Một là Thủy Nhu, trên mặt liền hiện ra vẻ khác thường.
Âu Dương Ninh thấy Âu Dương Nguyệt Nhi dừng lại, cản đường của nàng, bèn ở đằng sau khẽ đẩy, nói: “Chị, làm gì thế? Mau đi thôi.”
Âu Dương Lâm nghe thấy thế bèn xoay người lại, chú ý đến vẻ khác thường trên mặt em gái mình, lại nhìn theo hướng ánh mắt của nàng, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng chạy tới chỗ Mười Một.
Âu Dương Ninh lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Mười Một, trợn mắt kêu lên: “Không phải chứ, đầu gỗ tại sao cũng ở nơi này?”
Lúc Âu Dương Ninh mười sáu, mười bảy tuổi, lần đầu tiên thấy Mười Một, nàng bắt đầu kêu Mười Một là tên khốn. Mỗi lần nhắc đến hắn, đều là “cái tên khốn đó”. Mặc kệ Âu Dương Lâm cùng Âu Dương Nguyệt nói nàng thế nào, nàng đều không chịu sửa. Cho đến khi Mười Một cứu hai anh em Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Lâm, trở thành đại ân nhân của nhà họ Âu Dương, Âu Dương Ninh mới chịu sửa, gọi hắn là đầu gỗ. Đối với cô em gái này, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không có cách nào.
Âu Dương Nguyệt Nhi dùng ánh mắt trách cứ, kéo tay Âu Dương Ninh đi về phía Mười Một.
Âu Dương Lâm chạy tới trước mặt Mười Một, ha ha cười nói: “Sở Nguyên, thật không ngờ có thể gặp ngươi tại đây.”
Mười Một gật gật đầu, ngoài mặt chẳng hề có vẻ cao hứng khi gặp lại bạn cũ, lạnh nhạt nói: “Giúp công ty xử lý một chút công việc thôi.”
“Công ty ư?“ Âu Dương Lâm sắc mặt cổ quái, trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, dường như sau nháy mắt đã không nhận ra người ở trước mắt này vậy.
Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Âu Dương Ninh từ sau đi tới, cũng dùng vẻ mặt quái lạ nhìn hắn, bọn họ biết thân phận của Mười Một. Sao lại đi làm việc cho công ty gì đó chứ?
Dương Lâm đột nhiên vỗ trán hiểu ra, ha ha cười nói: “Thì ra là như vậy. Thật khó gặp được ngươi. Dạo này thế nào?’’
“Vẫn như thường.’’ Mười Một đưa mắt liếc nhìn Thủy Nhu. Thủy Nhu gật gật đầu, gọi phục vụ đến để thanh toán.
Dường như lúc này gã Âu Dương Lâm thô lỗ mới chú ý tới ở bên cạnh Mười Một còn có một cô nàng rất đáng yêu, bèn sửng sốt nói: “Vị này là?’’
“Bạn của ta.’’ Mười Một dùng một câu đơn giản, coi như đã giới thiệu xong.
Âu Dương Lâm dùng ánh mắt quái dị nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi bên cạnh, rồi cười khan hai tiếng nói: “Trên bàn còn nhiều như vậy, cứ ăn xong đi đã, chúng ta đợi.”
“Ăn no rồi. Đi thôi.” Mười Một đứng đậy đi ra ngoài hỏi: “Sao mọi người lại ở đây?”
Âu Dương Lâm đi tới bên cạnh Mười Một, vừa đi vừa nói: “Còn không phải tại ông bô kia của chúng ta, đem ba người chúng ta nhốt tại trong nhà lâu như vậy. Ta thấy Nguyệt Nhi cùng tiểu Ninh ở nhà nhàm chán, liền đem bọn họ cùng đi chơi.”
Đi ra khỏi quán ăn, Âu Dương Lâm nhìn thấy hai bên không có người, mới thấp giọng hỏi: “Có phải là ngươi có nhiệm vụ? “
Mười Một khẽ ừ một tiếng.
“Khó trách! “ Âu Dương Lâm theo thói quen vỗ tới bả vai Mười Một, Mười Một hơi hơi trùn vai, bàn tay của Âu Dương Lâm vỗ vào khoảng không. Hắn cũng không để ý, xoa cổ tay cười bảo: “Ta nói mà, ngươi làm sao có thể vô duyên vô cớ chạy đến công ty nào đó làm việc chứ.”
Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Nói như vậy, cậu đang làm việc cho Long Hồn thật à?’’
“Ừ.”
Âu Dương Lâm hướng về phía Thủy Nhu ở bên cạnh, nhếch miệng nhỏ giọng hỏi: “Vậy cô ấy cũng là…?”
“Ừ.”
Âu Dương Lâm giống như buông được một tảng đá lớn trong lòng xuống, bèn cười ha hả nói: “Vậy, vậy thì tốt rồi. Ta còn cho là… À, không có việc gì.”
Mười Một đưa mắt liếc nhìn hắn, sau đó gọi Thủy Nhu tới nói: “Tiểu Nhu, đi thôi.”
“Ưm.” Thủy Nhu ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi nhìn quanh bốn phía tìm taxi.
Âu Dương Lâm sửng sốt hỏi: “Sao đi sớm vậy? Hai người muốn đi đâu?”
“Về khách sạn.”
Âu Dương Lâm quay đầu nhìn sang Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra lý do gì có thể giữ lại Mười Một thêm một lúc, chỉ có thể cố tìm chuyện để nói: “ Vậy có việc gì cần ta giúp không? Tuy Đông Hải không phải là địa bàn của ta, nhưng ta cũng rất quen với bộ đội nơi này, nếu có cần thì cứ điện cho ta.’’
“Không cần. Việc muốn làm cũng gần xong rồi, ta chuẩn bị hôm nay trở về bàn giao công việc.
“ Về ư? Đừng, khó được gặp nhau một lần, hãy theo Nguyệt Nhi… À, đi theo chúng ta chơi thêm vài ngày.”
Mười Một trực tiếp từ chối: “Không hứng.”
Cũng may Âu Dương Lâm sớm đã quen với cách nói chuyện của Mười Một, ho khan hai tiếng rồi bảo: “Dù sao ngươi trở về cũng không có việc gì làm, cứ ở thêm vài ngày, theo bọn ta đi chơi trò sinh tồn nơi dã ngoại.”
“Sinh tồn nơi dã ngoại ư?” Thủy Nhu sau một hồi lâu vẫn không bắt được chiếc xe trống nào, lúc này dỏng tai lên, vẻ mặt tò mò nhìn Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm dương dương đắc ý giải thích: “Đây là một trò chơi rất kích thích, người tham gia trò chơi sẽ được phân thành mấy đội, đưa đến một hoang đảo nguyên thủy, không thể đem theo nước cùng đồ ăn. Mỗi người đều phải sống trên đảo vài ngày, tự mình tìm nước và thức ăn. Không chỉ như vậy, mấy đội ngũ còn có thể tấn công lẫn nhau, đến lúc đó đừng để không cẩn thận mà bị người ta “đánh chết” đó.”
“Thật vậy sao?” Hai con mắt Thủy Nhu sáng lên, hướng ánh mắt cầu xin về phía Mười Một.
Âu Dương Ninh vốn chưa biết quan hệ giữa bọn họ lại càng cảm thấy giữa Mười Một cùng cô gái này có gian tình không thể kể với người khác, hừ một tiếng nói: “Gian phu dâm phụ.”
Da mặt Thủy Nhu thoáng một cái liền biến thành màu hồng phấn, nàng khẽ cắn môi len lén liếc nhìn Mười Một. Thấy vẻ mặt hắn vẫn không lạnh không nóng như căn bản chưa từng nghe thấy, nàng mới thoáng buông nỗi xấu hổ trong lòng.
Âu Dương Lâm cũng quay đầu lại, giả bộ hung dữ trừng mắt với nàng. Âu Dương Ninh cũng không hề để sự uy hiếp của anh chị trong lòng, chun miệng lên giả vờ không nhìn thấy gì hết.
Âu Dương Lâm cười khan, nhìn Mười Một và Thủy Nhu cười xin lỗi: “Thật xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, đừng để ở trong lòng nha.”
Âu Dương Ninh không vui, lên tiếng phản bác: “Trẻ con cái gì mà trẻ con? Em đã hai mươi tuổi rồi đó.”
Âu Dương Lâm trầm mặt xuống nói: “Em mà làm loạn nữa, lần sau đừng nghĩ đến việc anh mang em ra ngoài chơi.”
Thấy anh trai thật sự có chút tức giận, Âu Dương Ninh mới hếch hếch cái miệng, không lên tiếng nữa.
Âu Dương Lâm đổi lại bộ mặt tươi cười quay về phía Mười Một nói: “Sở Nguyên, cứ ở lại cùng chúng ta đi chơi vài ngày.”
“Không hứng thú.” Mười Một nói xong liền xoay người rời đi.
Âu Dương Nguyệt Nhi hơi nhếch miệng lên, cuối cùng cũng không nói gì hết cả.
Thủy Nhu không biết Mười Một nghĩ thế nào, rõ ràng cơ hội tốt đẹp ở trước mắt mà lại muốn từ chối. Nàng cũng biết từ xưa đến nay Mười Một làm việc gì cũng dựa vào sở thích cá nhân, không dám nói thêm gì, cúi đầu đi theo sau gã.
Âu Dương lâm đột nhiên kêu lên: “Không phải ngươi sợ thân thủ của mình quá kém, sẽ mất mặt với Nguyệt Nhi đó chứ?”
“Anh!” Âu Dương Nguyệt Nhi kéo kéo góc áo Âu Dương Lâm, trách hắn không nên nói linh tinh.
Âu Dương Lâm đánh mắt như vẻ ra hiệu với nàng rằng: “Em yên tâm, cứ để cho anh!”
Quả nhiên Mười Một dừng bước, quay người lại hỏi: “Tham gia thế nào?”
Âu Dương Lâm đắc ý nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi cười nói: “Em xem, mặt mũi của em lớn cỡ nào, hắn ta vì em mới chịu ở lại đấy.”
Âu Dương Nguyệt Nhi bực mình trừng mắt nhìn hắn, chỉ là khóe miệng vẫn không nhịn được mà hiện lên vẻ vui mừng.
Âu Dương Lâm cười lên ha hả, đi tới nói: “Muốn tham gia thì trước tiên cần báo danh đã, vừa hay chúng ta chuẩn bị đi báo danh đây, cùng đi luôn nhé. Không có ta dẫn đường, Cho dù ngươi có lật tung Đông Hải lên cũng không tìm được đâu.”
Mười Một nhìn Thủy Nhu, Thủy Nhu cũng rất phối hợp, khuôn mặt vui vẻ gật đầu không ngừng.
“Ok!” Mười Một thản nhiên cất tiếng.
Âu Dương Ninh không vui hừ lạnh một tiếng, cũng may là không dám nói loạn gì nữa. Âu Dương Nguyệt Nhi dường như cũng có chút buồn bực không vui, Mười Một không ngờ lại nghe lời cái cô nàng được gọi là tiểu Nhu này, giữa bọn họ có quan hệ gì đây?
Âu Dương Lâm thì lại không nghĩ nhiều như vậy, dẫn theo mọi người trở về chiếc xe jeep của hắn. Chiếc xe jeep mang biển số xe bộ đội, là bộ đội ở bên Đông Hải cố ý mang đến để đón tiếp ba anh chị em bọn họ. Âu Dương Lâm biết Âu Dương Nguyệt Nhi không thích tiếp nhiều với người xa lạ, liền để những người đến đón tiếp bọn họ ngồi một chiếc xe khác trở về trước, để lại một chiếc xe trống cho ba người ngồi, cũng khỏi phải nghiêm túc và cẩn thận như khi có người ngoài.
Sau khi lái xe ra đường lớn, Âu Dương Lâm hỏi: “Hai người hiện giờ ở đâu?”
Mười Một đáp: “Khách sạn Đông Cảnh.”
“Được. Dù sao ba người chúng ta còn chưa tìm được chỗ ở, Nguyệt Nhi, như vậy chúng ta cũng đến đó ở đi?”
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, không có chút dị nghị gì, từ sau lúc tiến vào trong xe, nàng liền tháo xuống đôi mắt kính chống nắng luôn che kín nửa khuôn mặt xuống, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lại liếc Mười Một, rồi lại nhìn Thủy Nhu.
Không khí trong xe có chút tĩnh lặng Thủy Nhu cảm thấy có chút là lạ, bèn mở lời trước: “Nguyệt Nhi, tôi rất thích nghe nhạc của cô, có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Ân Dương Lâm đang lái xe, quay đầu lại cười nói: “Cô muốn chụp ảnh cùng cũng được, muốn đi mua sắm cùng cũng được. Bạn của Sở Nguyên, cũng chính là bạn của anh em bọn tôi.”
Chủ đề được mở ra, Thủy Nhu cũng không còn rụt rè như lúc đầu, hoặc giả nàng đang có ý đồ khác muốn cố ý lấy lòng anh chị em họ: “Nguyệt Nhi, bài ‘Anh ở nơi nào’ của cô có thật sự là tự viết không thế? Sao cô nghĩ ra nó được vậy? Bài hát đó tôi rất thích, lần đầu tiên nghe còn khóc nữa đó.”
Âu Dương Lâm cười lên ha hả: “Đến mức như vậy sao? Sao tôi nghe lại không có chút cảm xúc nào thế nhỉ?’’
Âu Dương Ninh nhảy ra bất bình thay cho chị gái: “Đó là vì bọn đàn ông thối các anh căn bản không hiểu tâm lý của phụ nữ.“
“Được, anh thối, em với anh là cùng một cha một mẹ sinh ra, anh thối, em cũng thối. Chúng ta là tổ hợp của ông anh thối cùng cô em thối.”
“Em nhổ vào.” Âu Dương Ninh gắt lên: “Ai cùng thối với anh chứ? Anh đi thối một mình đi.”
Âu Dương Lâm bị chọc cho cười không ngậm miệng lại được, ngay đến Thủy Nhu và Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không nhịn nổi khúc kha khúc khích. Lúc này bên trong xe, e rằng chỉ có mỗi Mười Một là không có chút cảm giác đối với tất cả mọi chuyện.
Trải qua một quãng nói chuyện như vậy, không khí trong xe trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Âu Dương Nguyệt Nhi và Thủy Nhu bắt đầu có nói có cười, lúc này giữa bọn họ đã không còn vẻ rụt rè lúc mới gặp, Thủy Nhu thậm chí còn thân thiết gọi nàng là “chị Nguyệt Nhi”. Lúc đầu Âu Dương Ninh còn không vừa mắt Thủy Nhu, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được thỉnh thoảng chen vào một câu, dưới sự cố ý lấy lòng của Thủy Nhu, cuối cùng không còn hằn học với nàng. Ba cô nàng ở phía sau nói cười không ngớt, thỉnh thoảng lại vang lên một tràng cười vui vẻ.
Mười Một từ sau khi lên xe vẫn dựa trên ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, lần này cũng không nhịn nổi mà quay đầu ra sau liếc vài cái. Âu Dương Nguyệt Nhi trên mặt hiện lên sự vui vẻ một cách chân thành, dường như lúc này nàng đã không còn là nữ thần âm nhạc cao không thể với tới, hiện giờ nàng chỉ là một người rất bình thường, là một cô gái đang có khát vọng về cuộc sống bình thường. Nguyệt Nhi đã lớn rồi, Mười Một nhớ lại lúc bản thân và Âu Dương Nguyệt Nhi gặp mặt lần đầu, khi ấy cô gái này đã là nữ hoàng ca nhạc nổi đình nổi đám, còn giở trò kênh kiệu của đại tiểu thư, ra vẻ đại minh tinh. Qua mấy năm được kinh nghiệm cùng cuộc sống mài giũa, nàng đã trở nên chín chắn hơn nhiều, cũng trầm ổn hơn nhiều, trở nên càng dễ gần, trên người nàng đã không còn những tính xấu khi xưa nữa.
Dường như Thủy Nhu nói chuyện cũng rất vui vẻ, nàng vốn là một cô gái yêu đời, chỉ có ở trước mặt Liệt Hỏa mới đè nén bản thân. Sau khi Bách Biến chết, Thủy Nhu liền trở lên rất trầm uất, điều này quả thực khiến Liệt Hỏa lo lắng rất lâu. Nếu như Liệt Hỏa biết cháu gái mình giờ này không chỉ quen được vài người bạn mới, còn thật lòng phát ra nụ cười từ nội tâm, hẳn cũng sẽ yên tâm hơn nhiều.
Âu Dương Ninh cũng đã lớn, dáng người so với năm đó cao hơn rất nhiều, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều, dung mạo đã không thua kém Âu Dương Nguyệt Nhi, còn hơn ở chút vẻ non mềm ngọt nước.
Nhìn ba cô gái vui vẻ nói cười, Mười Một yên tâm quay lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ba cô gái ở phái sau thảo luận quanh vấn đề về làn da rồi thẩm mỹ một hồi, sau đó lại quay về mặt âm nhạc, Thủy Nhu nói: “Đúng rồi, chị Nguyệt Nhi, bài ‘Anh ở nơi nào’ của chị thật có cảm xúc, có phải chị có người ấy rồi không? Nếu không chắc chắn không thể viết ra ca khúc cảm động như vậy được.’’
Âu Dương Ninh hếch cái mũi lên, hừ một tiếng khó chịu rồi nói: “Đừng nhắc đến cái tên khốn kiếp lòng lang dạ sói kia.”
Thủy Nhu hấp háy mắt hỏi: “Người đó rất xấu sao?’’
Âu Dương Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên là xấu xa rồi, hắn ức hiếp chị của tôi còn ức hiếp cả tôi, còn cả tiểu Lệ nữa, hắn thật quá xấu xa, tôi còn hận không thể gặp hắn một lần thì cắn hắn một cái.”
Âu Dương Ninh chống nạnh hét lên: “Vốn chính là vậy mà.”
Thủy Nhu hỏi: “Tiểu Lệ là ai vậy?”
“Là bạn học của tôi.” Âu Dương Ninh trừng trừng nhìn chỗ Mười Một ngồi, căm hận nói: “Cái tên khốn kiếp kia, không phải là thứ tốt đẹp gì, chỉ có chị tôi đơn thuần mới bị hắn lừa.”
Thủy Nhu không biết kẻ khốn kiếp mà nàng nói đến là ai, cũng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì không vui vẻ, nàng chỉ nói ra suy nghĩ từ trong lòng mình: “Không đâu, bài ‘anh ở nơi nào’ của chị Nguyệt Nhi có rất nhiều tình cảm, tôi có thể cảm giác được chị Nguyệt Nhi rất thích người kia. Nếu anh ấy thật sự xấu xa như vậy, chị Nguyệt Nhi sẽ không thích anh ấy đến thế đâu?”