Lãnh Dạ lãi chiếc xe jeep đi đến chỗ tửu điếm mà Mười Một và Hầu Tử đang ở. Dọc theo đường đi xem như Mười Một hoàn toàn dẫn dắt Lãnh Dạ. Lãnh Dạ căn bản là nói liên mồm, cả đường đi chưa từng dừng nói, nói từ giá súng cho đến nhiệm vụ, lại từ nhiệm vụ chuyển qua chiến đấu, rồi từ chiến đấu dẫn qua đàn bà. Có trời mới biết vì sao Lãnh Dạ nói nhiều như vậy, mặc dù Mười Một căn bản là không trả lời lại hắn, mà Lãnh Dạ vẫn nói luôn mồm. Mười Một thật sự là rất may mắn, hắn đã được Hầu Tử “huấn luyện” cho yên lặng, nếu không đến lúc này thật sự đã bị Lãnh Dạ làm cho ngất đi, thật sự không biết Lãnh Dạ mà gặp Hầu Tử thì sẽ phát sinh chuyện gì.
Hầu Tử giống như bị thần kinh, một lúc mà không nói không động vài cái thì không thoải mái, không ai nói với hắn hắn cũng sẽ lẩm bẩm một mình.
Lãnh Dạ thì hơi “bình thường” hơn một chút, hắn sẽ không lẩm bẩm một mình, nhưng mà nói với người khác, cũng bất kể là người ta có nghe hay không, thích hay không thích nghe, cứ ở một bên nói không ngừng. Bất quá Mười Một biết đây không phải là tính cách thật sự của Lãnh Dạ, hắn là một tay bắn tỉa, một tay bắn tỉa hợp cách không thể nào nói nhảm liên miên bất tuyệt, bọn họ ẩn tàng trong bóng tối, trên chiến trường có sức chiến đấu kinh khủng nhất, bọn họ am hiểu nhất chính là ẩn tàng chính mình. Mười Một biết, đây chỉ là Lãnh Dạ trong lúc bình thường biểu hiện ra, khi hắn tiến vào trạng thái chiến đấu thì tuyệt không phải như thế này. Lãnh Dạ một mực ẩn tàng bộ mặt thật của chính mình.
- Sở Nguyên, ngươi ở chỗ này sao? Không sai, chọn chỗ này. Nơi này có đắt không? Ngươi ở một mình có thấy nhàm chán không? Muốn ta giới thiệu cho mấy mĩ nữ làm quen không hả? Nếu không ngươi đến nhà ta ở đi, nhà ta chính là trụ sở tập trung mĩ nữ đấy …
Mười Một không nói một câu nào, tự mình đi mở của phòng.
Ở trong phòng, Hầu Tử đã trở về, đang ngồi ở trên giường xem xét khẩu tiểu liên Mười Một để lại cho hắn. Hầu Tử đã sớm chú ý đến tiếng bô lô ba la của Lãnh Dạ bên ngoài. Mười Một vừa mới mở cửa, lại đã thấy một khẩu sũng nhằm ngay phía cửa.
Phản ứng của Lãnh Dạ cũng rất nhanh chóng, vừa thấy không đứng liền đã tiến vào trạng thái chiến đấu, lập tức từ bên hông lấy ra một khẩu súng lục nhằm vào Hầu Tử. Lúc này Lãnh Dạ hoàn toàn khác với thái độ lúc bình thường, yên lặng như một khối băng, từ trên người hắn hoàn toàn không cảm nhận được một tia sinh khí, so với vừa rồi hoàn toàn là hai người khác nhau.
Hầu Tử và Lãnh Dạ đều không nổ súng, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Mười Một, đồng thời hỏi:
- Hắn là ai vậy?
- Một người nhàm chán.
Mười Một nhàn nhạt nói một câu rồi liền đi vào phòng. Hầu Tử và Lãnh Dạ đều lẳng lặng nhìn đối phương, bọn họ đều nghĩ rằng người nhàm chán mà Mười Một vừa nói chính là đối phương.
Hầu Tử thu súng lại, hỏi:
- Lão đại, ngươi nói muốn đi ra ngoài, là đi tìm hắn sao?
- Đụng phải.
Mười Một ngồi xuống bên cạnh bàn. Màn toàn bộ tư liệu Lãnh Dạ đưa cho mở ra, cẩn thận xem xét.
Lãnh Dạ trở tay đóng cửa phòng, rồi vươn tay ra nói:
- Xin chào, ta gọi là Lãnh Dạ, ngươi xưng hô thế nào?
- Hầu Tử.
Hai tên nam nhân nhàm chán bắt tay lẫn nhau.
- Cái này. Hầu Tử huynh, ngươi ở cũng một chỗ với Sở Nguyên, nhất định là rất lợi hại phải không?
- Đó là đương nhiên.
Hầu Tử vẻ mặt đắc ý nói:
Ta là đột kích thủ lợi hại nhất.
- Ồ? Đột kích thủ?
Lãnh Dạ hai mắt tỏa sáng, kéo Hầu Tử sang một bên nói chuyện. Hầu Tử cũng thật sự là vô cùng cao hứng, bình thường Mười Một căn bản là một cái đầu gỗ, không để ý gì đến hắn, Hầu Tử chỉ có thể lẩm bẩm một mình. Bây giờ có người chủ động bồi tiếp hắn nói chuyện, hắn quả thật giống như là nhặt được cục vàng, kéo Lãnh Dạ loạn đàm một hồi thiên nam địa bắc, thiếu chút nưa ngay cả quần lót mình mặc màu gì cũng nói ra luôn.
Hai nam nhân rất nhanh quen biết lẫn nhau, thậm chi còn xưng huynh gọi đệ. Khi Hầu Tử nghe nói nhà của Lãnh Dạ là chỗ mĩ nữ tập trung, hai gã nam nhân đồng thời phát ra tiếng cười dâm đãng, giống như là sói tru vậy.
Mười Một chậm rãi nghiêng đầu qua liếc nhìn bọn họ một cái, bỏ lại một câu:
- Người nhàm chán.
Rồi tiếp tục lật xem tư liệu.
- Lãnh Dạ.
Mười Một đột nhiên nói.
Không nhịn được phấy tay nói:
- Đừng làm phiên ta, ta đang nói chuyện mỹ nữ và nhân sinh với Hầu Tử.
Hầu Tử vẻ mặt rất là cảm động, quả là tri âm a.
Mười Một quơ quơ tư liệu trong tay nói:
- Ngươi không có địa điểm bọn họ bị giam cụ thể, làm sao mà tìm?
- Ồ?
Lãnh Dạ vừa nghe thấy là nói về chuyện nhiệm vụ, lập tức thu vẻ mặt tươi cười lại, giải thích rằng:
- Cái này không thành vấn đề, chính phủ quốc gia đã vận dụng gián điệp ở bên kia và đặc công, tin rằng rất nhanh sẽ thu được tin tức.
Mười Một bỏ tư liệu trong tay xuống, nhàn nhạt nói:
- Cho dù tìm được địa điểm giam giữ, cũng khẳng định là đề phòng nghiêm mật. Chúng ta đi vào thì không có gì, nhưng mà những nhà khoa học này chưa từng được huấn luyện, chúng ta không có biện pháp nào lén dẫn bọn họ ra.
Hầu Tử vỗ vỗ khẩu tiểu liên trong tay nói:
- Lão đại ngươi yên tâm, đến lúc đó ta đi mở đường, chúng ta mở một đường máu đi ra.
Lãnh Dạ vỗ vỗ vai Hầu Tử, cười nói:
- Không cần như vậy.
- Ồ? Lãnh Dạ đại ca ngươi có chủ ý gì vậy?
Mới một lúc như vậy, Hầu Tử đã xưng hô với Lãnh Dạ là đại ca rồi.
Lãnh Dạ ra vẻ thần bí nói:
- Chúng ta còn có trợ giúp.
Lúc này ngay cả Mười Một cũng lộ ra thần sắc chú ý, hỏi:
- Là ai?
- Là một bằng hữu của ta, nhưng là một mỹ nữ nha.
Lãnh Dạ đột nhiên chỉ vào Hầu Tử, cười to nói:
- Ha ha, lừa ngươi thôi, ha ha ngươi con khỉ dâm dật này, hắn là nam nhân.
Hầu Tử lau lau nước dãi bên mép, giơ ngòn giữa về phía Lãnh Dạ nói:
- Được!
Mười Một nhàn nhạt nói:
- Dừng nhiều lời, hắn có thể làm gì?
Lãnh Dạ lúc này mới cười nói:
- Hắn không có bản lĩnh chiến đấu, bất quá hắn lại có một bản lĩnh rất lợi hại mà chũng ta không có.
Mười Một hỏi:
- Hacker?
Lãnh Dạ gõ gõ ngón tay, nói:
- Trả lời đúng, hắn chính là một hacker, nhưng là một hacker rất lợi hại.
Dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Ta biết hắn cũng là ngẫu nhiên, ai, quên đi, cái này trước không cần nói vội. Nickname trên mạng của hắn là Cuồng Triều …
- Cuồng Triều?
Hầu Tử đột nhiên kêu lên:
- Hacker Trung Quốc bị FBI của Mỹ truy nã, võng lạc phá hư thần trong truyền thuyết, Cuồng Triều hắc danh xếp thứ ba ở Mỹ?
Lãnh Dạ gật đầu nói:
- Chính hắn.
Hầu Tử hít một hơi khí lạnh nói:
- Mẹ ơi, ngươi cũng quen biết cả loại biến thái này sao. Hắn từ khi xuất đạo đến nay mỗi vụ án đều rung động cả quốc gia, đã liên tục bị mấy quốc gia truy nã, mà cho đến bây giờ vẫn không ai có thể bắt được hắn. kỹ thuật của hắn siêu cấp biến thái.
Mười Một mặt không chút biểu tình nói:
- Tốt, để cho hắn tìm kết cấu kiếm trúc và bỗ cục của chỗ giam giữ, không có vấn đề gì chứ?
Lãnh Dạ gật đầu chắc chắn nói:
- Tuyệt đối không thành vấn đề.
Mười Một và Lãnh Dạ thương lượng thêm một chút chi tiết tỉ mỉ nữa, rồi không chút lưu tình đuổi hắn đi. Nhưng mà Hầu Tử cho đến khi Lãnh Dạ biến mất sau cửa thang máy rồi vẫn đứng ở của vẫy tay từ biệt.
Bốn ngày sau, Lãnh Dạ lại một lần nữa đến, đồng thời còn mang đến một phần tư liệu mới.
- Căn cứ số 2?
Mười Một nhìn vào tư liệu trong tay, nhàn nhạt hỏi.
- Đúng.
Lãnh Dạ uống một ngụm trà mà Hầu Tử mang tới, nói:
- Gián điệp của chúng ta tìm ra được bọn họ là bị giam giữ ở căn cứ số 2, sau đó ta để cho Cuồng Triều lặng lẽ xâm nhập vào khu căn cứ số 2, mang những tư liệu có nối mạng bên trong đó lấy ra hết, bất quá cái căn cứ kia phòng ngự thật sự là biến thái, Cuống Triều mất hẳn hai ngày mới xâm nhập vào được.
- Không bị phát hiện chứ?
- Yên tâm đi, Cuồng Triều làm việc rất cẩn thận.
Mười Một lại cẩn thận xem xét tư liệu, mà bên kia Lãnh Dạ và Hầu Tử chia tay đã vài ngày lại một lần nói chuyện thân thiết.
Căn cứ số 2 xây dựng vào thời thế chiến thứ II, ở sâu dưới mặt đất bốn mươi mét, tổng cộng chia làm ba tầng. Mỗi tầng diện tích ước chừng khoảng gần vạn mét vuông. Chuyên môn dùng để nghiên cứu vũ khí virus và vũ khí sinh hóa.
Tư liệu về căn cứ số 2 cũng không nhiều, cụ thể nhất cũng chỉ có bản vẽ kết cấu kiến trúc và địa điểm phân bố cảnh vệ mà Cuồng Triều lấy ra được.
Mười Một nhìn một hồi lâu rồi hỏi:
- Lúc nào hành động?
Lãnh Dạ đáp:
- Tùy tiện lúc nào cũng được.
- Vũ khí, thành viên thì sao?
- Vũ khí thì chúng ta có thể đến kho vũ khí bí mật mà Văn tiên sinh chuẩn bị để chọn lựa. Thành viên à, có ba người chúng ta và Cuồng Triều phụ trách công kích mạng. chúng ta lần này nhân số không thể nhiều hơn. Nhiều hơn sẽ có sơ hở, vạn nhất bị đối phương phát hiện, rất dễ khiến cho quốc tế tranh cãi.
Mười Một gật đầu nói:
- Tốt, nhưng mà chúng ta đi chọn vũ khí, đêm tối nay sẽ xuất phát. Bất quá ta trước tiên liên lạc với Cuồng Triều đã.
Đối với phương diện nhân số, Mười Một cũng không ý kiến gì. Binh quý tinh mà không quý nhiều, đạo lý này hắn rõ ràng. Mà bọn họ chỉ là lẻn vào cứu người, chứ không phải là phóng tay đồ sát, ba người cũng là đủ rồi, nếu thật sự gặp phải tình huống gì đột phát, một tay bắn tỉa lợi hại, một tay đột kích thủ biến thái, cùng với hắn một tay cận chiến cực mạnh, ba người chỉ cần phối hợp ăn ý, sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Huống hồ còn có Cuồng Triều ở bên cạnh hỗ trợ, chỉ cần Cuồng Triều khống chế phương diện mạng máy tính cho tốt, bọn họ đánh một trận này tuyệt đối sẽ không gặp phải vấn đề gì.
- Không thành vấn đề.
Lãnh Dạ lấy ra điện thoại di động, ấn một dãy số, đợi một lát rồi nói:
- Ta Lãnh Dạ đây. Ừ, bằng hữu mà ta nói kia muốn nói vài câu với ngươi. Tốt.
Sau đó đưa diện thoại di động cho Mười Một.
Mười Một nhận lấy điện thoại di động áp vào bên tai, không lên tiếng, mà phía bên kia điện thoại di động cũng không thấy âm thanh gì. Mười Một cứ như vậy cầm điên thoại di động đứng ở một bên, không nói lời nào, vẻ mặt không chút biểu tình, phảng phất giống như một cái đầu gỗ, ngoại trừ con mắt ngẫu nhiên nháy động một chút.
Một lát sau, đầu dây bên kia dường như có chút không kiếm chế được nữa, truyền đến một thanh âm khàn khàn:
- Ta là Cuồng Triều.
Giọng của Cuồng Triều có chút khàn khàn, bất quá cũng không phải là lớn tuổi, ngược lại từ giọng hắn có thể thấy được tuổi hắn cũng không lớn, khoảng chừng hai mươi tuổi. Hắn chắc là trường kì ở trong không gian kín, thói quen ăn uống cùng với ngủ nghỉ đều là thất thường, hơn nữa hút thuốc rất nhiều, giọng nói mới biến thành như vậy.
- Ta là Sở Nguyên.
Mười Một nhàn nhạt nói.
- Ồ.
Đầu dây bên kia ồ lên một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Mười Một cũng không nói gì, đầu dây bên kia lại tiếp tục trầm mặc.
Cả nửa ngày sau, Cuồng Triều mới lại nói:
Có việc gì?
- Ngươi có tự tin không?
- Ngươi là nói về phương diện nào?
Mười Một nhè nhẹ gõ vào điện thoại di động, nói:
- Mạng. Ta cần ngươi không chế mạng máy tính của bọn họ, tất cả các thiết bị, kể cả camere giám thị, giúp chúng ta chế tạo tin tức giả cho bọn họ, còn nữa, chú ý xung quanh chúng ta.
Cuồng Triều trầm mặc một lát rồi nói:
- Có chút khó khăn, bất quá cũng không có vấn đề gì quá lớn.
- Đừng để cho camera giám thị của bọn họ quay đến chúng ta.
- Cái này tuyệt đối không thành vấn đề.
Mười Một lại hỏi một lần nữa:
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Ừ, chỉ cần “Trùng Võng” của Nhật không nhúng tay vào, khẳng định là không có chuyện gì.
- Trùng Võng?
Cuồng Triều giải thích:
- Nhân khẩu của nước Nhật quá ít, cao thủ cũng có hạn. để bổ sung thiếu sót về nhân số, bọn họ từ các quốc gia bí mật bắt cóc một nhóm cao thủ hacker, bắt bọn họ làm việc chon mình. “Trùng Võng” này chính là tự tập các tinh anh cao thủ của các quốc gia, chuyên môn công kích mạng máy tính của chính phủ các quốc gia, ăn trôm tư liệu cơ mật của bọn họ.
Mười Một nhàn nhạt nói:
- Ý tứ ngươi là thế nào?
- Cao thủ của “Trùng Võng” nhiều lắm, ta một người ứng phó không lại. bất quá ngươi yên tâm, ta có thể liên lạc với mấy bằng hữu đến giúp ta. Nếu lúc đó “Trùng Võng” thật sự ra tay. Chúng ta có thể ngăn trở một đoạn thời gian, bất quá sẽ không quá lâu.
- Đại khái bao lâu?
- Chưa thử qua, phỏng chừng khoảng 10 phút.
Mười Một ở trong phòng yên lặng một chút rồi nói:
- Tốt lắm, đến lúc đó ta liên lạc lại.
Ngắt điện thoại, đưa điện thoại di động trả lại cho Lãnh Dạ, Mười Một nói:
- Đi thôi.
Mười Một ra khỏi phòng, cùng với Hầu Tử ngồi xe của Lãnh Dạ đi đến một kho hàng, bảo vệ kho hàng tựa hồ như quen biết Lãnh Dạ, chỉ đánh tiếng một câu rồi liền để cho ba người vào.
Lãnh Dạ dẫn theo hai người đi vào một gian phòng tối, sau khi xác nhận không có ai theo dõi, hắn mới mở nắp hầm trong phòng, phía dưới lộ ra một cái thông đạo.
- Cái kho hàng này là thuộc về Văn tiên sinh, về phương diện quốc gia thì không có người đến kiểm tra, cho nên nơi này tương đối an toàn.
Lãnh Dạ dẫn theo hai người đi đến cuối con đường, mở chốt của ở trên vách tường, hầm dưới đất chợt sáng lên.
Căn phòng dưới đất này cũng không quá lớn, để từng hàng từng hàng giá gỗ chỉnh tề, mà trên giá rải đầy đủ loại vũ khí. Nhìn vào quy mô, cũng đủ để tiến hành một hồi chiến tranh quy mô nhỏ.
Mười Một cũng không có biểu tình gì, Hầu Tử sửng sốt một chút, rồi thì kêu lên vui sướng đi vào sờ sờ vuốt vuốt, lộ ra dáng vẻ yêu thích không nỡ buông tay.
Mười Một trước tiên chọn lực một cây chủy thủ, dùng sức khua khua, rồi mới giắt vào hông, cây chủy thủ này chất liệu cũng không tệ, nhưng so ra vẫn kém cây chủy thủ vô ý nhặt được ở sa mạc. đáng tiếc cây chủy thủ đó để ở tổ 5 Ám Dạ, không mang đi.
Sau khi chọn chủy thủ xong, Mười Một một mặt xem xét vũ khí, một mặt chờ Lãnh Dạ và Hầu Tử.
Rất nhanh, Lãnh Dạ và Hầu Tử cũng chọn lựa xong. Lãnh Dạ chọn một khẩu sũng bắn tỉa cỡ nặng WILK và hai khẩu súng lục. Hầu Tử lại bê theo một đống súng ống, đều là đủ các loại súng tiểu liên, tự động và bán tự động.
Lãnh Dạ thấy Mười Một hai tay trống không, hỏi:
- Ngươi không chọn gì sao?
Mười Một nhàn nhạt nói:
- Ta có rồi. Mười Một đã có súng tiểu liên và súng lục mà Tiến sĩ điên đã xải tạo qua. Tiến sĩ điên cải tạo qua mặc dù thiếu sót, nhưng không thể phủ nhận uy lực của bọn chúng tăng thêm rất nhiều. cho nên Mười Một cho rằng có chỗ đó là đủ rồi.
Lãnh Dạ cũng không khuyên bảo gì, mang tới một túi du lịch màu đen, mang tất cả sũng ống đã chọn được bỏ vào, lại bổ sung thêm một lượng lớn đạn dược và lựu đạn.
Sau khi tất cả chuẩn bị xong, ba người rời khỏi kho hàng, trực tiếp mở máy xe đi đến bến cảng.