Sáng sớm trong Tần trạch yên bình ấm áp tốt đẹp biết bao, như thường lệ bị tiếng khóc rõ to của Tần bảo bối cắt ngang qua.
Cách âm thanh đang khóc kia gần nhất chính là Hàn Đình Đình đang nằm ở trên khuỷu tay Tần Tống trên chiếc giường lớn, hai người ôm nhau say ngủ, bị tiếng khóc
tê tâm liệt phế*
kia bừng tỉnh, cơn buồn ngủ bị giật phắt một cái, đang động thân chuẩn bị rời giường, bị bàn tay bên hông buộc chặt vào, người ngay lập tức lại bị túm trở về, Tần Tống thanh âm không rõ ràng pha lẫn tức giận từ phía trên truyền đến: “Mặc kệ nó!”
Nào có loại người nào nửa đêm phải tỉnh giấc hầu hạ hai ba lần, mới sáng sớm còn bị quấy rối nhiễu loạn giấc mộng thanh xuân của người ta, tiểu hài tử thối!
“Con bị dính nước tiểu ẩm ướt sẽ không thoải mái… Tiếp tục ngủ đi, em đem con ôm đi ra ngoài, sẽ không ầm ỹ nữa.” Trấn an vỗ vỗ gương mặt oán hận của chồng mình, ôm lấy con thơ trên giường nhỏ.
Tiểu tử kia hôm nay vừa vặn đầy tháng, cổ vẫn mềm cần phải nâng cẩn thận, tinh thần lại vô cùng tốt, ăn nhiều, cần mẫn khóc vang, toàn bộ đều là tính tình của tiểu ma vương.
“Hư… Không khóc, ba ba đang ngủ nha, bảo bối không cần đánh thức ba ba nha!” Tiểu hài tử mới từ hương vị ngọt ngào trong mộng tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nanh phấn nộn đỏ bừng, cọ lên cảm thấy mềm mềm nộn nộn trơn bóng miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, lòng tràn đầy tình yêu dán lại dán tới, ngữ khí ôn nhu sủng nịnh kia làm cho người phía sau giường lớn cảm thấy thật quá khó chịu, mãnh liệt xoay người ngồi dậy: “Đem con đưa đến vú nuôi, mau tới đây ngủ cùng anh!”
Tiểu tử kia đại khái cũng có thể cảm nhận được ba ba ghen tuông, thế nhưng ngay lập tức dừng tiếng khóc, tròng mắt đen nhánh ẩm ướt không chớp mắt nhìn chằm chằm mẹ ôn nhu, dùng ánh mắt ướt sũng kia đem trái tim Đình Đình đều hòa tan, trong một giây tranh đấu với ba ba —— toàn thắng!
Ôm con đi vào trong phòng tắm, tiếng trẻ con loáng thoáng truyền đến thêm chút động tĩnh rất nhỏ giúp đứa nhỏ tẩy mông đổi tã, Tần Tống lại hô hai tiếng, vẫn như cũ không được coi trọng, bởi vì ghen tị mà phẫn nộ anh ngã mạnh vào gối đầu, lẻ loi nằm trong ổ chăn lạnh lẽo, trên mặt gối đầu còn lưu lại mùi hương khác biệt, ủy khuất nắm chăn bịt kín người.
Thay đổi tã lại bú sữa mẹ xong xuôi, Hàn Đình Đình tay chân nhẹ nhàng đem Tần tiểu bảo cảm thấy mỹ mãn ôm ra khỏi phòng. Mới vừa đi đến đầu cầu thang , Trương Phác Ngọc mặc áo ngủ vui vẻ chạy tới, “Đình —— bảo! Ba ba A Tống vừa tỉnh nha! Ông ấy nói muốn nhìn bảo bối một chút! Để cho ông ấy nhìn được không?”
Hàn Đình Đình quả thực vui mừng quá đỗi, Tần Uẩn đã hôn mê hơn nửa tháng, trong thời gian ngắn ngủi ý thức tỉnh lại cũng không rõ ràng lắm, từ sau khi bảo bối sinh ra ông chỉ thấy mặt hai lần, còn chưa có thể tự mình ôm cháu trai một cái.
**
Hôm nay Tần Uẩn thế mà tinh thần thật tốt lắm, ngồi ở trên giường thấy bọn họ ôm đứa nhỏ đi vào, ông suy yếu ôn nhu cười: “Để tôi ôm một cái đi?”
Hàn Đình Đình mãnh liệt gật đầu, Trương Phác Ngọc đưa đứa nhỏ đi qua, ông thân thủ vững vàng tiếp nhận, nâng ở trong tay, lại thủy chung bảo trì khoảng cách tránh hô hấp phả đến, thương tiếc cẩn thận ngắm nhìn đứa cháu trai.
Trong phòng không khí ấm áp, bảo bối bị bọc ở trong cái chăn nhỏ, chỉ mặc mỗi chiếc áo lót màu vàng nhạt, mập mạp rất giống như chú vịt con, bé còn quá nhỏ, còn không có biết cười, lúc này lại hé miệng ra đối với Tần Uẩn không tiếng động nở nụ cười.
Nhất thời Tần Uẩn mặt mày trong lúc đó như là tắm gió xuân, vui sướng vô vàn như nụ hoa bừng nở.
“Thật là bụ bẫm!” ông nói, hơi thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn con dâu, “Đứa nhỏ này có thể rất ầm ĩ đi? Xem này so với lúc trước khi mang thai nó còn gầy hơn.”
Đình Đình còn chưa có đáp lời, phía sau đã có người đáp thay —— Tần Tống nghe người hầu nói Tần Uẩn tỉnh vội vàng xuống giường chạy tới đây, anh đẩy cửa tiến vào vừa vặn nghe được nửa câu sau, vì thế cất giọng oán giận: “Cũng không phải như vậy thôi đâu! Ăn xong, tỉnh ngủ thì quậy, chỉ có lúc ngủ mới có chút yên tĩnh!”
“Đó thật giống bộ dáng mới trước đây của con.” Tần Uẩn ngẩng đầu nhìn vào mắt con, thần sắc rất là mềm mại.
Tần Tống kinh ngạc, nhìn về phía Trương Phác Ngọc: “Phải không ạ?”
Trương Phác Ngọc buồn rầu cắn môi, “… Không nhớ rõ a.” Thời điểm sinh Tần Tống mới hai mươi hai tuổi, chính mình vẫn còn là đứa nhỏ, từ nhỏ lại được chăm nên yếu ớt như vậy, lúc bụng chuyển dạ đều bị dọa chết khiếp, sau đó mất gần một năm tĩnh dưỡng có chút ổn định trở lại.
Trong lúc đó Tần Uẩn một bên vội vàng điều hành xí nghiệp gia tộc khổng lồ phức tạp, một bên cẩn thận chiếu cố bà yếu ớt, lại vẫn như cũ kiên trì đem giường nhỏ của Tần Tống đặt ngay cạnh bên giường bọn họ, khi đó Trương Phác Ngọc mê man không biết gì, là ông mỗi ngày yên lặng dụng tâm nhớ kỹ từng bước nhỏ rất nhỏ mà đứa con trưởng thành.
“Hôm nay là ngày đầy tháng cháu trai a ” Tần Uẩn thật sự không còn ăn nói nghiêm túc như xưa, nụ cười hiền lành, ôn hòa hỏi: “Định tính làm như thế nào?”
“Không nghĩ làm quá lớn, chỉ cần người trong nhà gặp mặt, ăn bữa cơm.” Tần Tống nhìn tướng ngủ ngốc vù vù của con không tự chủ được cười nói.
“a, như vậy cũng tốt lắm —— Phác Ngọc, giúp đồ vật kia lấy ra đi.”
Trương Phác Ngọc lên tiếng trả lời rồi đi, không bao lâu từ trong thư phòng cách vách lấy đến cái túi văn kiện thật dày, Tần Tống ôm đứa nhỏ, Tần Uẩn tiếp nhận cái gói to kia, trước nhất từ bên trong lấy ra một cái hộp trang sức nho nhỏ cũ cũ màu đỏ, sau khi mở hòm ra là chiếc khóa trường mệnh, khéo léo lung linh, khảm bảo thạch mắt mèo, dị thường tinh xảo, đại khái là đã có vài năm tuổi, nơi nơi đều được lau qua bóng loáng mượt mà.
“Cái này, là vật truyền cho cháu đích tôn của con trưởng nhà Tần gia còn giữ tới bây giờ, Tần Tống trước đây đều mang qua.” Tần Uẩn nói xong, ý bảo Trương Phác Ngọc cầm khóa trường mệnh đeo cho tiểu bảo, ông vẫy Hàn Đình Đình, giao cho cô túi văn kiện trong tay, “Đình Đình, đây là cho con.”
Đó là 10% cổ phần công ty “Tần thị”. Tất cả cổ phần công ty trong tay Tần Uẩn chia làm ba phần, khi Tần Tống tiếp quản “Tần thị” cho anh một phần, Trương Phác Ngọc trên danh nghĩa cũng có một phần, phần còn lại này là ông cố ý lưu lại cho Hàn Đình Đình.
“Không phải là lễ vật đầy tháng của cháu trai đâu, cái này là sớm đã tính toán trước rồi, muốn lưu lại cho con. Muốn quản Tần Tống là quá khó khăn, tuy rằng thật sự bây giờ rất tốt, thế nhưng khó bảo đảm về sau sẽ không có lúc hồ đồ. Cầm lấy cái này, thời điểm gì cũng đều không sợ nó.” Tần Uẩn cười nói.
Hàn Đình Đình sững sờ ở đằng kia, Tần Tống ở phía sau nhẹ khẽ đẩy , nói: “Cầm lấy đi.”
Lúc này tay mới đưa qua nhận lấy, kinh sợ nói: “Cám ơn ba ba.”
Ra cửa, Tần Tống khẽ thở dài một hơi: “Cưới vợ con thơ như bát nước hắt ra ngoài a —— Vợ, như thế nào có khả năng như vậy chứ? Người người đều thích! Lần này ba đem tình cảm trai gái vài chục năm tới trong tương lai tất cả đều phá hỏng đi.”
Hàn Đình Đình buồn cười, ôm con ngủ say, mắt cười liếc mắt nhìn anh, “a, cảm tình nếu trên tay không có cổ phần áp chế, đã nghĩ tìm cơ hội ở bên ngoài ‘có lúc hồ đồ’ chứ?”
“Nào dám!” Anh cười quyến rũ dán sát thân mình tới, đem cô bức đến một bên tường hành lang, hôn môi vụng về lấy lòng: “Nào có người nào có thể so với Đình bảo càng đáng yêu…” Đại nhân Tần tiểu bảo đang ngủ trong lòng cảm thấy không thoải mái, không chút khách khí “Oa” một tiếng khóc đi ra, Đình Đình bừng tỉnh, đỏ mặt cắn anh một ngụm, bỏ anh ra ôm con đi trở về phòng, khiến Tần Tống ở phía sau tức giận muốn giậm chân.
**
Kỳ thật nếu không phải cùng con tranh giành tình cảm, Tần Tống vẫn là cực đau, vì anh mà cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo. Tiệc đầy tháng người thân bằng hữu đến nhà, Hàn Đình Đình vừa sinh xong nên không thể đứng lâu, cả ngày đều là Tần Tống tự mình ôm tiểu bảo, đem cho người này xem đem cho chỗ kia nhìn.
Ngũ thiếu còn lại của “Lương thị” đều đến đây, Tần Tống hiện tại dựa vào con đoạt lấy danh hiệu ông vua hiệu suất , ở trước mặt bọn họ kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt, lỗ mũi hướng lên trời, người nào anh cũng không thèm để vào trong mắt.
Kỷ Nam thấy anh bộ dạng kiêu ngạo điên cuồng kia liền thấy cả người không thoải mái, quay đầu đối với Lý Vi Nhiên bên người nói: “Nhìn cậu ta đi, miệng sắp ngoác rộng đến mang tai đi.”
Lý Vi Nhiên gật đầu, “Thông cảm cho cậu ta, người ngây thơ như vậy bỗng nhiên thăng cấp làm ba ba, không mừng như điên mới là lạ.”
Tần Tống nghe được, quay đầu nhíu mày: “Vợ quản nghiêm không có tư cách ở trước mặt người khác nói chuyện.”
Đại BOSS có bệnh tự biết, lại thấy lần này nằm đó cũng trúng đạn, cảm thấy khó chịu ngay lập tức gia nhập vào cuộc chiến: “Sinh con trai liền vui mừng như kẻ điên, có cái tư cách gì ở trước mặt nói chuyện.”
Cách đó không xa tam bào thai nhà đại BOSS đang đồng tâm hiệp lực khi dễ đôi tiểu uyên ương nhà Trần Ngộ Bạch cùng Lý Vi Nhiên. Tần Tống ngửa mặt lên trời cười to: “Tìm suốt bảy năm mới làm ba ba người ta, lại có cái tư cách gì ở trước mặt người ta nói chuyện!”
Anh nói như vậy xem như là đã khách khí, kỳ thật cộng thêm thời gian thầm mến, đại BOSS thế nhưng suốt mười năm mới tu thành chính quả!
Nhất thời đại BOSS, Kỷ Nam cùng Lý Vi Nhiên đều mất đi sức chiến đấu, Dung Nham đôi mắt hoa đào hơi hơi mị, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Không phải là chỉ sinh được cái thằng nhóc nghịch ngợm chuyên gây sự, có cái gì cao hứng.”
Tần Tống quả nhiên trúng kế, xoay người cao hứng phấn chấn chỉ vào anh: “Người sinh không ra con có cái tư cách gì ở trước mặt người khác nói chuyện!”
Dung Nham nghe vậy một chút cũng không phiền lòng, trong mắt hoa đào phong lưu đột nhiên lóe tia sáng, chuyển hướng sang Trần Ngộ Bạch đối diện đang ôm tiểu nữ nhi bảo bối nhà mình, chỉ thấy Tam thiếu băng sơn ngẩng đầu, lạnh lùng mắt nhìn sang Tần Tống, sau đó chậm rãi vươn ngón trỏ, khe khẽ đẩy gọng kính mắt…
Tần tiểu bảo trong lòng Tần Tống như cảm ứng được cổ sát khí lạnh như băng đánh úp lại, mê mang mở đôi mắt đen nhánh ẩm ướt lành lạnh, Tần Tống hai chân run run, ôm con chạy trối chết —— Vợ… Cứu mạng a! Lần này khẳng định sẽ bị sung quân đi Ảrập ô ô ô…