“Cô,” Anh cúi đầu nhìn cô, tỉ mỉ mà chăm chú, miệng nhẹ nhàng nói: “Nhìn thế này… Cũng xinh đấy.”
Hàn Đình Đình lúng túng, ngây ra như con búp bê gỗ, đần mặt nhìn anh.
Tần Tống nhẹ nhếch miệng cười, vươn hai tay bẹo hai bên má của cô, vui vẻ véo véo, “Trắng trắng mềm mềm… Cô quả nhiên là một cái Tiểu Thổ Màn Thầu.”
Ánh mắt anh dịu đi, hồn nhiên tươi cười chẳng hề che dấu. Tần Tống say rượu ——- Hàn Đình Đình rốt cuộc cũng ý thức được tình hình.
Véo tới véo lui làm cho gương mặt trẻ con đáng yêu của cô dâu đỏ ửng một mảng, Tần Tống mới hài lòng rụt tay về, lại xoa xoa đầu cô như vuốt ve cún cưng. Sau đó thất tha thất thểu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào trong phòng, Hàn Đình Đình tỉnh lại, chỉ mới “A!” một tiếng, chưa kịp mở miệng kêu, anh đã thả người lên chiếc giường tân hôn tinh xảo rắc đầy cánh hoa hồng.
“Bụp bụp bụp!” Liên tiếp vang lên.
“Aa a a!” Tần Tống bị dọa nhảy dựng lên, chật vật lăn khỏi giường.
“Bóng bay trên giường… Còn chưa có bỏ ra…” Hàn Đình Đình yếu ớt nói nốt.
**
Tần Tống – người vừa mới đè nổ hết mấy quả bóng bay hôn lễ hình tim trên giường, vừa giật mình lại vừa say nằm xụi lơ trên thảm, cong mông dán mặt xuống đất ngủ mê mệt. Hàn Đình Đình xắn tay áo, nghiến răng nâng anh lên. Nhưng Tần Tống dù nhìn rất gầy, thật ra cơ bắp rắn chắc khắp người, cô chỉ có thể miễn cưỡng kéo lật anh lại, chèn cho anh một cái gối đầu mỏng.
“Tần Tống,” Cô nhẹ nhàng gọi, “Anh muốn uống nước không?”
Tần Tống nhắm hai mắt, quyết đoán vươn tay phải, bình tĩnh lắc lắc ngón trỏ rất manly, tỏ vẻ không cần. Sau đó bỗng nhiên, cánh tay đó rơi huỵch xuống, đầu vẹo sang một bên, tiếng thở bắt đầu trở nên sâu và đều đặn. Sau đó Hàn ĐÌnh Đình có gọi như thế nào nữa, anh cũng chẳng phản ứng gì.
Đêm yên tĩnh.
Hàn Đình Đình bố trí ổn thỏa cho Tần Tống xong, nhặt hết cánh hoa hồng trên thảm và trên giường đi vứt. Căn phòng này rất đẹp đẽ tinh tế, ngọn đèn lại mập mờ mơ màng, cô rón rén đi quanh phòng một vòng, vẫn không tìm thấy cái gì tương tự như cái thùng rác, đành phải vào toilet, đổ hết xuống bồn cầu. Đổ vào hơn phân nửa rồi, Hàn Đình Đình bỗng nhiên nhớ ra ——- Mình không biết dùng cái bồn cầu công nghệ cao một đống nút này! Vừa rồi vào toilet, cô phải lấy nước trong bồn rửa mặt dội vào…. Nhiều hoa thế này, một chậu nước chắc chắn không dội hết được, moi hết ra thôi! Bằng không ngày mai bị Tần Tống nhìn thấy, quá mất mặt.
Đây là lần đầu tiên cô ở trong một nơi xa hoa như vậy, sờ vào cái gì cũng chẳng hiểu, có chút lúng túng.
Bận rộn một lượt, chờ đến khi cô lên giường đã là hơn hai giờ sáng.
Tần Tống co thành hình chữ C trên chiếc thảm cạnh giường, ngủ tít mít, còn Phốc Phốc lại lẳng lặng dựa bên gối chờ cô, mở to đôi mắt như hai quả nho.
Phốc Phốc là một con gấu Teddy rất rất cũ, biết hết mọi bí mật của Hàn Đình Đình. Từ Từ từng rất ghen tỵ với Phốc Phốc, bởi vì rất nhiều việc ngay cả cô Hàn Đình Đình cũng không nói cho, chỉ kể với Phốc Phốc.
Nhớ tới Từ Từ đáng yêu đi nổi máu ghen với cả Phốc Phốc, Hàn Đình Đình nở nụ cười giữa màn đêm yên tĩnh.
Dạo trước Từ Từ kiên quyết phản đối cô tham gia vào cuộc hôn nhân này, hơn nữa còn từng một lần tức giận tuyên bố tuyệt giao với cô. Nhưng khi cô kiên trì muốn kết hôn, Từ Từ vẫn lặn lội ngàn dặm xa xôi bay đến làm phù dâu cho cô.
Bạn tốt chính là như vậy, lúc khắt khe với bạn, khinh bỉ bạn thì hăng say hơn cả thế giới gộp lại, nhưng lúc bạn hạnh phúc, bạn sung sướng, cô ấy cũng quan tâm hơn tất cả mọi người trên thế giới.
Phía đông dần dần sáng lên. Hàn Đình Đình mệt mỏi nhắm mắt lại, cô rốt cuộc cũng vẫn dấn thân. Hôn nhân quả thật là một nấm mồ, nhưng có thể nhập thổ vi an, nói chung so với phơi thây đầu đường vẫn tốt hơn chút ít. Huống chi, cô ôm lấy tay Phốc Phốc, kết hôn lần này xong, một năm sau, cô sẽ lại ly hôn với anh ta.
Trong nắng sớm ban mai, có người chìm trong hồi ức mà từ từ thiếp đi.
Sáng sớm khi Tần Tống rên rỉ tỉnh dậy từ trên thảm, khắp người chỗ nào cũng đau. Anh khởi động cái cổ, quay mặt nhìn về phía Hàn Đình Đình đang im lặng ngủ say trên giường. Tấm rèm dài chấm đất che cửa sổ thật kỹ, ánh mặt trời nóng bỏng bị chặn lại ở bên ngoài, rèm cửa sổ màu hồng lan ra ánh sáng lấp lánh, một tấm ảnh lớn, to như lúc đến trường thầy giáo chiếu máy chiếu, trên ảnh là hình của cái người đang nằm quay lưng về phía ánh sáng ngủ say trên giường kia, rõ đến từng chi tiết, quả nhiên mặt mày như họa.
Những hình ảnh tối qua dần dần tua lại trong đầu Tần Tống.
“Cô như thế này rất xinh.”
“Trắng trắng mềm mềm… Cô quả nhiên là một cái Tiểu Thổ Màn Thầu.”
Ặc… Tại sao cái tật xấu cứ rượu say là nói thật lại mãi không sửa được?! Không ngờ anh… Anh lại nói với cô là cô rất dễ nhìn… Tần Tống đau đầu chống tay lên trán, hé mắt căm giận đánh giá gương mặt người đang ngủ im tít trên giường ——— Dễ nhìn cái khỉ gì đâu! Chẳng qua chỉ là hơi trắng một tẹo hơi đáng yêu một tẹo, Tần lục thiếu anh qua vạn bụi hoa lá không dính người, làm sao lại đi chấm một cô nàng ngây thơ kiểu này?
Phì phì phì! Chấm với không chấm cái gì, sáng sớm tinh mơ đã nói gở, việc xấu không linh việc tốt mới linh! Phì phì phì!
Tần Tống trừng mắt nhìn gương mặt Tiểu Thổ Màn Thầu vẫn chẳng hay biết gì, sau đó chống tay, đứng dậy đi vào phòng tắm.
**
Tiếng nước trong phòng tắm ào ào, Hàn Đình Đình mắc tiểu tỉnh dậy từ trong giấc mộng, dụi mặt trèo xuống khỏi giường chạy ra đẩy cửa phòng tắm, cửa khóa, cô liền gọi theo bản năng: “Bố nhanh một chút! Con muốn đi toilet.”
Tiếng động bên trong bỗng im bặt.
Tiếp theo cánh cửa bị đẩy ra hùng hổ, “Bố Đình Đình” mình trần quấn khăn tắm nghiêm mặt, hung tợn trừng mắt nhìn cô.
Hàn Đình Đình bị gương mặt bốc lên từng tầng hơi nước và cơ ngực rắn chắc trước mặt dọa, hai mắt mở tròn xoe, nhất thời hết cả buồn ngủ, tỉnh táo vô cùng.
“Ai là bố cô?!” Tần Tống nghiến răng nghiến lợi, “Cô chỉ nhỏ hơn tôi năm tuổi thôi!” Đàn ông sắp ba mươi, đàn ông sắp ba mươi, nói cho chính xác thì là đàn ông ngây thơ sắp ba mươi, có chút mẫn cảm đối với tuổi tác.
“Ạch… Ạch, thật xin lỗi!” Hàn Đình Đình bắt đầu lắp bắp, từ nhỏ hễ căng thẳng là cô lại không nói chuyện lưu loát được.
Mắt không biết nhìn vào đâu, cô né tránh làn da trần trước mặt, luống cuống tìm kiếm một chỗ để đặt tầm mắt. Cô nhìn ra sau lưng Tần Tống, chiếc bồn tắm đôi lớn chính giữa phòng tắm bốc hơi nước ngùn ngụn, trên mặt nước tràn ngập sắc hồng, bập bềnh nhấp nhô quyến rũ theo sóng nước.
Tần Tống liếc mắt khinh bỉ cô một cái, “Chưa tắm hoa bao giờ phải không?” Anh đã lường trước Tiểu Thổ Màn Thầu kia nhất định lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh xa hoa đẹp đẽ như vậy, xoay người nghênh ngang tiến lên, trước mặt cô, khoe khoang cất bước tiến vào trong chiếc bồn tắm, ra vẻ vô cùng sảng khoái nằm xuống. Sóng nước màu đỏ bập bềnh dưới chiếc cằm anh tuấn của anh, anh manly lau bọt nước và những cánh hoa trên mặt, liếc mắt nhìn Tiểu Thổ Màn Thầu một cái.
“Haiz, cô còn định đứng cửa nhìn đến bao giờ?” Tần Tống nhàn nhã hỏi.
“Tần Tống…” Hàn Đình Đình có chút khó xử, “Đống cánh kia hoa… Không sạch đâu… Anh mau ra đây đi, đừng tắm nữa!”
Tần Tống ngạo mạn vòng hai ra gối sau đầu, nói: “Đây là sản phẩm chăm sóc thẩm mỹ, đã trải qua quá trình chọn lọc và rửa sạch kỹ càng, làm sao có thể không sạch?” Vì để chứng minh cho lời nói của mình, anh bốc một nắm từ chiếc giỏ trúc bên cạnh bồn tắm, trực tiếp xoa lên mặt hưởng thụ.
“Cô mau đi đi! Đừng cản trở tôi thư giãn!” Tần Tống ra vẻ muốn cởi khăn tắm trên lưng, Hàn Đình Đình vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Làm sao bây giờ? Hàn Đình Đình lo sợ không yên, trong lòng thầm cất lời ăn năn với người đang vui vẻ tắm trong bồn: Thật xin lỗi! Hôm qua tôi không nên lười như thế! Moi hoa ra xong nên đi ra cửa tìm cái thùng rác vứt vào! Tần Tống! Thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi!
**
Theo kế hoạch hôm nay bọn họ nghỉ ở khách sạn, chín giờ tối lên máy bay sang châu Âu hưởng tuần trăng mật. Ăn cơm trưa xong Hàn Đình Đình bắt đầu thu dọn hành lý, Tần Tống nhởn nhơ nhà nhã ngồi chơi trong phòng, thỉnh thoảng lại quay sang kiểm tra. Hàn Đình Đình đối phó với anh rất thành thạo.
“Đây là cái gì?” Tần Tống túm tai một con gấu Teddy rách nát nhấc lên, cau mày hỏi, “Sao cô lại mang cái đồ như thế này đi du lịch?”
Hàn Đình Đình chân thành giới thiệu cho anh người bạn mới: “Đây là Phốc Phốc”
Tần Tống vung tay ném con Teddy rách nát đi thật xa. Hàn Đình Đình nóng nảy, nhặt lên cẩn thận phủi. Tần Tống nhướng mày, “Mũi của tôi rất mẫn cảm với bụi bẩn, ba cái lông xù thế này cô ném nhanh đi!”
“Phốc Phốc không rụng lông…” Hàn Đình Đình giấu Phốc Phốc vào trong đống quần áo của mình, “Tôi để nó ở trong phòng tôi không được sao? Cam đoan không để anh nhìn thấy nó!”
“Không được!” Tần Tống rốt cuộc cũng tìm được một chuyện để làm khó cô, tâm tình kích động, nhưng trên mặt vẫn giả vờ lạnh tanh.
Khi Trương Phác Ngọc gọi đến cũng là lúc Tần Tống lại túm con gấu teddy rách nát ra định ném đi thêm một lần nữa, chợt nghe giọng mẹ trong điện thoại vô cùng lo lắng nói: “A Tống! Bố Đình Đình xảy ra chuyện! Mọi người đều đang ở bệnh viện! Mẹ Đình Đình không cho mẹ nói với các con! Mẹ lén nói cho con biết, con đừng nói với Đình Đình nha! Để con bé vui vẻ đi hưởng tuần trăng mật!”
“…” Tần Tống buông Phốc Phốc ra, lặng lẽ cúp máy.
“Anh làm sao thế?” Hàn Đình Đình vội vàng đem Phốc Phốc đi giấu, quay lại thấy sắc mặt Tần Tống không tốt, cô quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Bố cô đi bắt tội phạm bị ngã, bây giờ đang ở… Trong bệnh viện.” Tần Tống không dám nói thật là bố vợ giờ đang ở trong phòng cấp cứu.
Hai chân Hàn Đình Đình lập tức mềm nhũn ngồi phịch xuống giường.
“Này!” Tần Tống hoảng hốt, vội vàng an ủi, “Bố mẹ tôi đã chạy đến rồi, cô đừng sợ, không có việc gì đâu!”
Nhưng nghe xong lời này, sắc mặt Hàn Đình Đình càng trắng hơn ——— Ngay cả bố mẹ Tần Tống cũng đã đích thân chạy qua bên đó, chứng tỏ vết thương lần này rất nguy cấp a!
Cô hoàn toàn hoang mang lo sợ, Tần Tống quyết định thật nhanh, gọi điện cho người dưới tầng chuẩn bị xe. Ngắt điện thoại xong anh kéo Hàn Đình Đình dậy, “Đi, bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Còn tuần trăng mật thì làm sao bây giờ?” Hàn Đình Đình vẫn còn cầm vé máy bay trong tay, giọng nói đã bắt đầu nức nở, chân tay luống cuống hỏi.
“Sau này chúng ta lại đi!” Tần Tống kéo cô, đi nhanh ra ngoài.