“A Tống…” Cô sợ hãi cổ họng hoang mang rối loạn gọi anh, ý đồ mỏng manh ngăn cản một chút.
“Kêu lão sư.” Vừa dứt lời, anh khẩn cấp động thân đi vào.
Hàn Đình Đình “A” một tiếng không khống chế được kêu ra.
“Ách…” Người phía sau thở dài một tiếng vừa trầm thấp mà sung sướng, cúi người ôm lấy cô, lòng bàn tay nóng bỏng ở trên người cô mềm mại cẩn thận vuốt ve, “Thả lỏng… Đúng, không cần dùng sức, chờ anh toàn bộ vào được lại kẹp chặt, nhé?”
Anh cư nhiên thật sự thực còn nghiêm túc giảng… Hàn Đình Đình chỉ cảm thấy thân dưới nóng lên, có một loại cảm giác sung sướng bị lời nói anh kích thích, mãnh liệt bốc dựng lên, toàn bộ xương cốt cùng đáy lòng của cô, không tự chủ được cả người đều căng thẳng.
“Tê…” Anh thanh âm nhất thời mù mịt vài phần, “Vẫn là nhanh như vậy … Không nghe lời a!” Nói xong dưới thân lực đạo nặng nề.
Muốn điên rồi muốn điên rồi…
“Không cần… A Tống…” Cô hai tay bị anh xách về sau người buộc chặt một phen, cả người không thể động đậy, mặt chôn ở đệm sô pha mềm mại, ai ai cầu anh.
Ba! Anh hất tay rõ ràng lưu loát, hưng phấn đe dọa: “Không nghe lời! Gọi anh là lão sư!”
Cô quanh thân làn da tuyết trắng, ngực lần này đã trúng chưởng lập tức liền hiện lên vết chưởng ấn hồng hồng, trắng noãn đỏ tươi rõ ràng mà chói mắt, khiến Tần Tống lại không ngừng hít vào, phấn khởi dị thường, một chút so với một chút càng thêm trầm trọng.
Ô ô ô cứu mạng a… Hàn Đình Đình bị người phía sau giống như nổi điên lực đạo nhắm thẳng lưng hướng trên sô pha đánh tới, trong khoảng thời gian ngắn ,đầu choáng váng sao bay quanh mắt nói cũng đều nói không nên lời… A ô! Rõ ràng người mặc bộ quần áo kia không phải cô a! Tư Đồ Trì Trì —— Đại lừa đảo!
**
“Tần tổng, đã điều tra xong.”
“Nói.” Tần Tống đi đến phòng bếp, dựa vào bồn nước bên cạnh, rót cho mình một chén nước, anh chậm rãi uống một ngụm, lòng người sau khi vận động kịch liệt làm cho anh cảm thấy thần thanh khí sảng.
“Cùng với phán đoán của ngài lúc trước hoàn toàn giống nhau, cố ý khiến cho hoả hoạn cùng trước đó đóng cửa thoát hiểm đều là do chúng ta tự mình bố trí. Nhưng là trước mắt còn không có tra ra là ai tiết lộ hành trình của ngài.”
“Không cần tra xét, bọn họ cũng không phải hướng về phía tôi, hẳn là không biết tôi cũng ở nơi đó, nếu không… Bọn họ nhất định sẽ không dám hạ thủ.
Tôi đoán bọn họ chính là muốn hù dọa Uyển Phi Phi, làm cho cô ta không dám giao du lại với kẻ xấu.” Đèn tường phòng khách ấm áp tà tà rơi trên mặt sàn ở phòng bếp, Tần Tống ẩn ở trong bóng tối, trào phúng cười, “Bất quá… Lần này giúp những lão gia này một phen, thật đúng là ngại mệnh quá dài.”
“May mắn có ngài ở nơi đó, Uyển tổng mới có thể bình yên vô sự.” Thủ hạ cung kính nói.
Tần Tống cắt đứt điện thoại, sau một lúc lâu không tiếng động bất đắc dĩ nở nụ cười.
Đám trưởng bối Tần gia nhà bọn họ kia… Thật đúng là mắt mờ a, nghĩ đến chút thủ đoạn nhỏ ấy có thể dọa chạy Uyển Phi Phi sao?
Quái a di mới không giống khuôn mặt thoạt nhìn bên ngoài của cô mảnh mai như vậy, ngược lại là mấy lão gia này lần này chọc giận cô, chỉ sợ về sau cũng đừng nghĩ muốn an tâm.
Nghĩ đến đây anh tâm tình sung sướng một ít, tuy rằng ngại thân phận cùng huyết thống, anh chung quy không thể tự mình đối với các trưởng bối hạ độc thủ, thế nhưng sau lưng Uyển Phi Phi kia cũng không phải là hạng người lương thiện gì, đợi cho đấu thầu lần này quyết định dứt điểm đối tác trong dự án, đại khái là không cần anh tốn thời gian cố sức đi đột phá, các vị trưởng bối kia sẽ ngoan ngoãn rời khỏi “Tần thị” tìm địa phương an dưỡng tuổi thọ đi?
Người kia, thật sự là khá như vậy … Tần Tống phức tạp cười cười một cách khó hiểu.
Đêm càng thêm lạnh, không để ý một đoàn suy nghĩ trong đầu giống như bình thường ở mọi nơi so đo xuy xét, anh bất tri bất giác đi trở về phòng khách, ngồi ở bên người cô, xoa xoa cô đang ngủ say, khuôn mặt bị buộc chặt của anh dần dần nhu hòa đi xuống.
“Ngô…” Cô cho dù là ở bên trong ngủ mơ, đối với bị anh chạm vào vẫn như trước mẫn cảm vạn phần, một chút liền tỉnh lại, thấy rõ là anh, ánh mắt nhất thời dẫn theo chút ngọt ngào sợ hãi.
Tần Tống không tự chủ được cười rộ lên, vừa rồi về chút phiền lòng này trong nháy mắt tất cả đều quên đi, anh ở trong mớ hỗn độn rối tinh rối mù nằm xuống trên sô pha, đem cô ôm lấy, đầu gác trên khuỷu tay, nhéo nhéo mặt cô: “Làm sao vậy? Là còn muốn nữa sao?”
Trong long, cái đầu nhỏ kia ngay lập tức lắc như trống bỏi.
Tần Tống vui vẻ, vén tóc rối đem mặt của cô bày ra, hung hăng hôn hai ngụm, “Thế nào? Cảm thấy rất tốt sao?”
Người trong lòng ngượng ngùng vùi sâu vào trong vòng ôm ấp của anh, cách lớp áo ngủ ở trước ngực cắn anh một ngụm.
Tần Tống cố ý “Ôi” một tiếng chọc cười cô, cô lập tức buông miệng ra, lại rầu rĩ hỏi anh: “Anh có phải thấy rất khá hay không?”
“Ân…” Tần Tống không thể không thừa nhận, đêm nay thật sự là phấn khích cực kỳ, “Bất quá” Miệng anh giác cong cong, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng ôn nhu nói: “Bởi vì là em, anh mới cảm thấy rất tốt, thay đổi người khác anh đại khái chỉ cảm thấy buồn cười đi.”
Hàn Đình Đình không nói, tay lại lặng lẽ vòng chặt quanh hông anh.
“Vợ.” Tần Tống đem cô ôm càng chặt, “Làm cho anh kích động là tâm ý của em, không phải là bộ quần áo kia. Khiến em hao hết tâm tư muốn câu dẫn anh, anh quả thực muốn bùng nổ mạnh …”
Không gian im lặng anh ôm lấy cô, vỗ về người trong lòng, vui tươi hớn hở dụ dỗ: “Đình bảo của anh thực ngoan, về sau mỗi ngày đều ngoan như vậy được không?”
“…” Nửa đêm khóa học yêu cầu cường độ cao Đình bảo nhất thời trước mắt đen một mảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, từ trước đến nay Tần gia tiểu Lục thiếu kia kiêu ngạo ngây thơ bỗng nhiên đã trở lại.
Trợ lý đi theo phía sau anh tiến vào: “Ngày hôm qua buổi chiều khi Uyển tổng từ trong nhà ngài đi ra, bị chó săn đi theo chụp ảnh, Trần quản lí bộ quan hệ xã hội đã ngăn lại, vừa mới đưa tới.” Trợ lý nói xong đưa qua một đống ảnh chụp.
Ảnh chụp Uyển Phi Phi một thân tạc nhũ chân dài tình thú, lại vẫn luôn trấn định tự nhiên, có mấy tấm rõ ràng chụp ngay chính mặt, kia khuôn mặt diễm lệ tuyệt sắc trên mặt lại vẫn là bộ dáng không sao cả tươi cười, phi thường ương ngạnh.
“Không có chuyện gì tôi trước hết đi ra ngoài, Lục thiếu.” Trợ lý cung kính xin chỉ thị.
Tần Tống tiếp nhận ảnh chụp, gật gật đầu. Trợ lý vừa ra cửa, anh tùy tay đảo đảo ảnh chụp, nhịn không được lại giống như mèo ăn được mỹ vị cười rộ lên.
Bánh bao đất nhỏ nhà anh tối hôm qua bị anh triệt làm hoàn toàn để, nằm ở dưới thân anh chỉ biết ô ô khóc, đến cuối cùng cô cơ hồ thiếu nước, mắt sương mù ngay cả tiêu cự đều tan rã, chảy nước miếng còn trong một lần vô ý thức nức nở cầu anh “Lão sư, không cần” … Tần Tống vuốt cằm trở về chỗ cũ, lấy điện thoại di động ra.
Người ở thành G Tư Đồ Trì Trì lập tức thu được một cái tài khoản cùng một chuỗi mật mã, mặt sau theo hai câu nói ngắn gọn: Đặt bao hết. Đa tạ.
Tra xét trướng con số 0 phía sau, Tư Đồ Trì Trì cười tủm tỉm lấy ra lô hàng tồn kho mỗi một kiện đóng gói lại kỹ càng, một bên đóng gói một bên lại đóng dấu toàn bộ văn kiện ảnh chụp, thực chuyên nghiệp ở mỗi một bộ quần áo đóng gói trong hộp đều phụ giúp chỉnh sửa bộ quần áo sao cho có hiệu quả nhất —— Đương nhiên, mỗi một mẫu khuôn mặt người toàn bộ đều bị đính thành người bạn thân nhất của cô, Đình bảo Hàn gia …