Tần Tống đứng ở một bên xem, vẫn không nói tiếng nào, lúc này mới cười thành tiếng, nói: “Vợ à, mời khách vào nhà đi chứ?” Anh nói như vậy, nhưng tay tay âm thầm siết chặt, Hàn Đình Đình bị anh túm lại gần bên người, yên lặng gật gật đầu.
Trần Dịch Phong cười: “Không cần, tôi nói mấy câu với Đình Đình rồi đi ngay, chuyện công ngày mai đến ‘Tần thị’ sẽ bàn.”
Hàn Đình Đình không biết giữa hai người có chuyện công gì, nhưng nghe như anh muốn từ chối Tần Tống, phản ứng đầu tiên của cô là A Tống nhất định không vui. “Vào ngồi chơi chút đi,” cô nói với Trần Dịch Phong, “Anh đã đến đây rồi.”
Cô mở miệng, Trần Dịch Phong lập tức gật đầu, “Được.”
—————————————
“Ngồi đâu cũng được, đừng khách sáo.” Tần Tống nhiệt tình mới Trần Dịch Phong vào nhà, lại còn thân mật ôm lấy Hàn Đình Đình, hỏi: “Vợ ơi, cơm chiều chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
Hàn Đình Đình vẫn chưa trả lời, Trần Dịch Phong liền lắc đầu, “Không được, tôi tối tối nay thật sự có hẹn.”
“Tôi hiểu.” Tần Tống cười khách sáo, “Vậy trước khi đi chủ tịch Trần nể mặt cùng ăn bữa cơm nhé, Đình Đình còn nói với tôi hai người trước kia là hàng xóm, quan hệ rất tốt.”
Trần Dịch Phong nhìn Hàn Đình Đình, hơi cười cười: “Là tôi luôn gây rắc rối làm cô ấy phải chăm sóc Tiểu Đồng.”
“Không sao,” Tần Tống làm ra vẻ vô cùng độ lượng, “Vợ tôi rất thích trẻ con, vợ — “
Trước mặt Trần Dịch Phong anh cứ một câu “vợ” hai câu “vợ”, Hàn Đình Đình cũng không ngốc, càng nghe càng thấy không được tự nhiên lắm, lúc này vội vàng ngắt ngang lời anh nói: “Anh lên thay quần áo trước đi.”
“… Ừ,” Tần Tống âm thầm nghiến răng, “Anh lên trước đây, hai người nói chuyện nhé.”
Trần Dịch Phong cởi áo khoác, Hàn Đình Đình theo thói quen nhận lấy, anh ngồi xuống sô pha.
“Căn nhà không tệ chút nào.” Anh nhìn quanh bốn hướng thấy phong cách trang hoàng phô trương của Tần Tống cùng phối hợp với đủ loại đồ trang trí ấm áp của Hàn Đình, cười nói.
Hàn Đình Đình treo áo của anh xong liền hỏi: “Anh uống cà phê nhé? Trong nhà không có trà.”
“Không cần, anh không khát.” Trần Dịch Phong nói, “Em lại đây ngồi, anh hỏi em chút.”
Hàn Đình Đình thơ thẩn đi qua, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh anh.
“Đình Đình, em nói anh biết: Kết hôn hạnh phúc quá nên cảm thấy không cần liên lạc với anh, hay là kết hôn không được ổn nên em không muốn nói cho anh biết?” Anh hỏi.
Hàn Đình Đình trầm mặc mất một lúc, thấp giọng trả lời anh: “Cũng không phải.”
“Cũng không phải?” Anh nở nụ cười, “Vậy thì vì sao anh gọi đến trường của Tiểu Đồng, em không nghe điện thoại của anh?”
“Em…” Đông đã rơi tuyết từ lâu, mà sau lưng Hàn Đình Đình lại vẫn đổ đầy mồ hôi, “Gần đây có xảy ra nhiều chuyện, vẫn còn bề bộn lắm… Em không có thời gian.”
“Vì chuyện Tần gia sao?”
“… Có một phần.”
“Không còn vì nguyên nhân khác chứ, ví dụ như đơn thuần không muốn nói chuyện với anh?” Anh nói, giọng điệu có vẻ thoải mái, giống như đang nói đùa.
Hàn Đình Đình vô thức lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Trần Dịch Phong tiếp tục bước đến gần, nhìn cô, cười có vẻ khó hiểu. Một lát sau anh đứng dậy, lấy ra từ túi áo khoác một phong bì sặc sỡ đưa cho cô, “Tiểu Đồng lệnh cho anh, gặp em nhất định phải tự tay giao cho em.”
Hàn Đình Đình nhận lấy, khi anh ngồi xuống, thuận tay xoa xoa đầu cô vài cái, thì thào một cách thật lòng: “Gần đây, Tần gia bên kia đúng lúc rối loạn, anh đến lần này cũng có liên quan. Chính em cũng phải cẩn thận, loại tranh cãi vì lợi ích gia tộc em tuyệt đối đừng nhúng vào, cũng đừng tham gia, nguy hiểm lắm.”
Hàn Đình Đình từ chối không trả lời. Tần Tống ở nơi ấy, cô làm sao không can dự chứ? Tần Tống ở nơi ấy, cô có thể gặp nguy hiểm gì chứ?
“Được rồi, tự anh tìm đến vì muốn nói với em chuyện này. Con người Tần Tống không tệ, nếu có rắc rối gì nói cho anh biết, anh mặc dù ở cách xa em, nhưng cũng có cách dạy cậu ta.” Anh cười sang sảng, Hàn Đình Đình cũng mỉm cười đáp lại. Cô nghe những lời anh nói, nhìn anh, bất ngờ cảm thấy dần dần bình tĩnh.
Chẳng sợ anh có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, có thể vừa xuất hiện đã làm cô sợ hãi, mới dùng mấy câu nói đã dễ dàng làm cô đổ mồ hôi, nhưng anh mãi mãi sẽ không còn giống quá khứ, có thể làm cho cô bị lạc lối.
Lúc anh nói chuyện với cô, vẫn không hề ngại ngùng gì như trước đây, dường như luôn xem cô như… em gái thân thiết nhất, chu đáo lo lắng mọi sự cho cô.
Đúng vậy, trước kia cô luôn vì sự chu đáo này mà cảm động, chờ mong, lo được lo mất, bây giờ cô cũng cảm thấy rất rõ cái cảm giác kỳ lạ kia: đó chỉ là sự ân cần của anh mà thôi, cho dù cô có yêu anh hay không, anh vẫn vậy, điều thay đổi chính là cảm nhận trong trái tim cô.
Anh trước sau như một, trái tim cô không còn đập thình thịch vì tình cảm thời con gái kia nữa.
Đúng vậy, cô đã không còn vì anh mà rung động.
“Khụ khụ!” Tần Tống rất nhanh đã sải bước xuống đến nơi, ngồi phịch xuống bên cạnh Hàn Đình Đình.
“Cổ áo sao vẫn chưa lật xong thế này?” Cô nhìn thấy, cúi đầu nói, giơ tay bẻ cổ áo cho anh, khẽ vuốt vài cái.
Tần Tống rất hưởng thụ ngẩng cao đầu, còn Trần Dịch Phong lại mượn chuyện uống nước, dời ánh mắt đi hướng khác.
————————————-
Ngồi không lâu Trần Dịch Phong đã đi, Tần Tống và Hàn Đình Đình đưa anh tới cửa, anh cười nhéo nhéo mặt Hàn Đình Đình, “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Hàn Đình Đình trên mặt đột nhiên hơi nóng, cho đến khi cửa đã đóng hẳn vẫn chưa khôi phục lại vẻ bình thường. Một lúc sau, chỉ nghe thấy Tần Tống ở phía sau mát mẻ: “Người đã đi xa rồi, em còn định cúi đến lúc nào nữa vậy?”
Cô quay đầu, chỉ thấy sắc mặt ai đó đã hoàn toàn thay đổi, từ phong độ chủ nhà đã biến thành một con thú nhỏ có ánh mắt hậm hực, mặt mũi đen kịt… Hàn Đình Đình bỗng nhiên cảm thấy rất muốn cười, cái khoảnh khắc đau khổ không nói nên lời vừa rồi đều tan thành mây khói.
Nếu phì cười anh nhất định sẽ phát giận lên, cô đành chịu đựng, cúi đầu đi vào trong, lại bị Tần Tống giữ chặt lại, “Nói chuyện với anh ta vui vẻ như vậy, bây giờ không thèm nhìn đến anh nữa à!”
“Không có mà?”
“Anh ta vừa mới nói cái gì với em vậy?”
“… Hẹn gặp lại?”
“Trước đó nữa! Lúc anh lên lầu thay quần áo, hai người nói chuyện gì vậy?” Tần Tống nổi xung.
Phì phì… Có người rốt cục đã không thể nhịn được cười thành tiếng, “A Tống,” cô cầm lấy cổ tay anh, vô tình trở nên dịu dàng mà đầy quyến luyến, “Anh thật là tếu, em chưa từng gặp ai… Gặp ai thú vị như anh vậy.”
“Đừng đổi đề tài!” Tần Tống hoàn toàn nổi cáu, ôm chầm lấy cô siết chặt, anh hung dữ thề bên tai cô: “Em hãy nghe cho kỹ: Anh sẽ không ly hôn! Thả em cho anh ta à! Cho dù anh ta có là Trần Dịch Phong cũng vậy! Em, có, muốn, cũng, không, được!”
“Lúc trước là anh nói một năm sau ly hôn, không phải em.” Hàn Đình Đình cúi đầu nói.
Ẩn ý của cô làm cho Tần Tống ngẩn người, sau đó anh siết chặt hai vai cô, đẩy mạnh cô ra, xoay cô lại đối mặt với anh: “Vậy bây giờ thế nào? Bây giờ anh ta đến đây, em có còn thích anh không?”
Anh hỏi thẳng thừng như vậy, Hàn Đình Đình đỏ mặt, không nói lời nào. Tần Tống nóng nảy: “Em nói mau đi!”
“Sao anh lại…” Hàn Đình Đình ngọ nguậy, có ý đẩy anh ra, lại nhanh bị anh túm lại, một lúc lâu sau tránh không được, cô vừa xấu hổ vừa căng thẳng, trong lúc bối rối không biết làm sao lấy được cản đảm: “Em… có thích!”
Tần Tống trong nháy mắt im lặng.
“Thật chứ… ?” Giọng anh có vẻ đầy nghi ngờ. Hàn Đình Đình ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt anh cũng có hai vạt ửng đỏ rất đáng ngờ, cô cắn môi, gật đầu thật mạnh.
Khụ… Cuối cùng Tần Tống cũng thả lỏng tay, sau đó hai bàn tay chà chà vào nhau, không biết nên để ở chỗ nào.
Hai người đứng mặt đối mặt, chân tay đều luống cuống đến đỏ cả mặt, trong giây lát vừa xấu hổ lại vừa thấy ngọt ngào.
“Em đi nấu cơm.” Da mặt Hàn Đình Đình so với anh mỏng hơn, xoay người muốn chạy trốn.
“Ai…” Tần Tống một lần nữa bắt lấy cô kéo vào lòng, anh vốn cũng đã bối rối, theo bản năng ôm cô trong vòng tay, trong lòng nổi bão, sóng sau cao hơn sóng trước, không biết nên nói từ đâu.
Tim đập cực nhanh, hơi thở của anh cũng đều rối loạn, mùi hương của cô làm cho miệng lưỡi anh khô lại, “Em…” Anh cuối cùng cũng mở miệng, “Anh… Lần đó lúc anh nói với em ở bệnh viện, anh muốn sống chung với em, anh không say rượu, không phải là lời lúc say… Trước kia anh cũng có bạn gái, rất nhiều, anh cũng từng yêu — ít ra lúc ấy anh cảm thấy đó là tình yêu… Nhưng em không hề giống, em và các cô ấy khác nhau, có em ở bên anh, làm cho anh cảm thấy an tâm. Chưa từng có ai giống em, anh không lúc nào thấy buồn chán. Em có thể cảm thấy đơn giản, cuộc sống đối với em có lẽ rất dễ dàng? Nhưng anh thì thấy rất khó khăn… Thật sự rất khó khăn, anh cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy một người, giống như em vậy, làm cho anh sẵn lòng muốn ở cùng cô ấy suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.”
Cái này… Cái này coi như đang tỏ tình sao… Hàn Đình Đình mặt đỏ lên, huyết áp tăng làm đầu óc choáng váng hồ hồ. Mỗi chữ của anh ở bên tai cô đều nghe rõ, chỉ là dù từng câu từng chữ đều rất nhẹ nhàng, nhưng lại vẫn chứ lặp đi lặp lại văng vẳng trong đầu cô, làm cho cả người cô trở nên nhẹ bẫng, giống như đi vài bước, có thể bồng bềnh trôi…
Tình yêu, có thể làm cho người ta nhẹ nhàng vậy sao?
“Đang nói chuyện với em đó!” Tần Tống không thể chờ cô đáp lại, hơi mất tự nhiên đứng lên, “Có phải em đang cười trộm anh không?!”
“Em không có mà!” Anh nói chưa dứt lời, Hàn Đình Đình đã thật sự phì cười.
“Còn cười nữa à!” Tần Tống vừa mắc cỡ vừa giận dữ gầm lên, đuổi theo cô làm bộ như muốn giựt tóc của cô. Hai người náo loạn tới tận sô pha, Tần Tống ôm chặt cô trước ngực như ôm bảo bối, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, anh rầu rĩ nói: “Vì sao em không nói cho anh biết người kia chính là Trần Dịch Phong?”
“Em lại không biết anh có quen anh ấy…” Hàn Đình Đình cũng hiểu được thế giới này thật sự nhỏ, “Anh và anh ấy có giao dịch buôn bán à?”
“Anh ta kinh doanh rất to ở phía nam, trước kia anh có hợp tác với anh ta hai lần. Lần này anh ta là do ba ông anh kia kéo đến, Kỷ Nam nói mọi người đã âm thầm tiếp xúc một thời gian rồi, áng chừng bọn họ lần này sẽ hợp tác.” Tần Tống nhíu mày, “Thật phiền là cái tên gia hỏa đó lòng dạ rất sâu, trước kia lúc buôn bán với anh ta, đại ca đều phải đưa Trần Ngộ Bạch đi đối phó… Nhưng mà anh không sợ anh ta!”
Hàn Đình Đình không trả lời, anh mất vui: “Em không tin anh à?”
“Không phải… Em đang cảm thấy Trần Dịch Phong mà anh nói kia, với cái người mà em biết trước giờ dường như không phải một người… Đại khái là vì anh ấy rất ít khi nói chuyện công việc với em.” Hàn Đình Đình cười cười, “Cũng có thể là, trước kia em luôn bị giam hãm trong một vòng tròn, góc độ nhìn nhận anh ấy khá thiển cận.”
“Mặt anh ta có cái gì đẹp cơ chứ,” Tần Tống thì thầm, “Thẩm mỹ của em đúng là rất kém, cho dù có yêu thầm ai cũng nên lấy tiêu chuẩn không khác anh lắm chứ? Anh ta già như vậy, tuổi còn lớn nữa chứ!”
“Anh…” Thật sự ngây thơ…
Hàn Đình Đình quay lại nhìn anh, chỉ thấy được vẻ mặt thờ ơ của anh, lại nghe anh tiếp tục cảm khái: “Ba em thật là sáng suốt, lúc trước làm sao ông thấy Trần Dịch Phong gây rối với em?”
“Không phải là anh ấy gây rối … là em.” Hàn Đình Đình ngượng ngùng nói.
Phì… Tần Tống cười muốn ngã, “Em đi tỏ tình à? “
“Không… Em vẫn không dám, sau đó từ từ động viên bản thân, em liền viết một lá thư… nhưng chưa kịp gửi cho anh ấy, đã bị ba nhìn thấy… Ba vô cùng tức giận, nhất định phải hỏi anh ấy rốt cuộc đã làm gì, để cho em sinh ra cái ý tưởng như vậy… Sau đó em khóc van xin ba đừng đi, mẹ cũng nói giúp em, nhưng ba vẫn rất giận, vừa lúc có cơ hội điều động công tác, ông liền xin chuyển đến đây.”
Đây là sự kiện ầm ĩ nhất của Hàn Đình Đình ngoan hiền vâng lời từ bé, thái độ nghiêm trọng của cha mẹ đã làm cô hối hận, đến cuối cùng biến thành một vết thương sâu sắc mà không ai dám nhắc tới. Cho đến tận hôm nay, ở trước mặt Tần Tống tự nhiên lại có thể thoải mái kể ra như đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên lại thành giống như chuyện trẻ con ngồi cùng bàn trộm tẩy của nhau, tuy hơi xấu hổ, nhưng cũng đáng yêu.