Nhân Duyên

Chương 18

Trước Sau

break
“Đình cưng, Đình cưng…” Mẹ thúc giục bên cạnh.

Hàn Đình Đình mơ màng nghĩ: Phải dậy đi làm rồi… Cô lăn người lại, mở mắt mơ màng quơ tay ôm lấy Phốc Phốc, định cọ cọ mặt vào nó theo thói quen, bỗng nhiên cảm giác hôm nay Phốc Phốc rất kỳ cục, cô nhắm chặt mắt khua tay quơ quào mấy cái, “Phốc Phốc” không ngờ ấm ứ hừ hừ một tiếng, sau đó còn động đậy trong lòng cô.

Mẹ Đình thấy con gái không những ì trên giường lại còn hết quơ lại cào con rể bảo bối của bà, nhịn không được với tay đánh cô một phát vào cánh tay, “Đình Đình! Dậy mau!”

Rút cuộc lúc này Hàn Đình Đình cũng tỉnh lại, vội vàng buông Tần Tống bị cô ôm vào ngực đang không ngừng giãy dụa, mở to hai mắt ngồi bật dậy.

Tần Tống hơi lơ mơ, mắt nhắm mắt mở vẫn còn buồn ngủ ngơ ngác nhìn cô, sau đó mệt quá, lật người lăn ra ngủ tiếp. Hàn Đình Đình đỏ mặt, cẩn thận bò qua người anh, quần áo xộc xệch trèo xuống giường.

Mẹ Đình kéo chăn cho Tần Tống xong, kéo con gái sang một bên nhỏ giọng mắng: “Bố mẹ chồng con đã dậy lâu rồi, con nhỏ này thật không hiểu chuyện!”

Hàn Đình Đình cúi đầu, xấu hổ nói không nên lời.

Mẹ Đình vỗ nhẹ cô một cái, “Đi rửa mặt, mẹ mang đồ ăn đến.”

——————————————-

Hàn Đình Đình rửa mặt xong đi qua phòng Tần Uẩn, đúng lúc Trương Phác Ngọc ngồi trên ghế sô pha bên giường Tần Uẩn, đang vui vẻ ăn bánh trẻo do mẹ Đình mang đến.

“Đình Đình, dậy rồi à!” Bà cười tủm tỉm vẫy tay với Hàn Đình Đình, “Mau tới đây! Mẹ con làm bánh trẻo ăn ngon lắm!”

Tần Uẩn rút giấy lau khóe miệng cho vợ, ôn hòa hỏi con dâu: “Tần Tống vẫn còn ngủ à?”

“Vâng. Ba muốn gọi anh ấy dậy ạ?” Hàn Đình Đình nhận thấy khẩu khí của cha chồng dịu hơn so với trước đây rất nhiều.

“Nó ngủ muộn, đừng gọi nó dậy. Con đến ăn chút gì đi, vì ta mà thức cả đêm rồi.” Hình như hôm nay tâm tình của Tần Uẩn đột nhiên rất tốt, lại cười hối lỗi với mẹ Đình: “Bà thông gia cũng vất vả quá, sáng sớm đã mang đồ ăn đến, Phác Ngọc, em thật đúng là trẻ con!”

Trương Phác Ngọc thổi cái bánh trẻo nóng hổi, quay lưng lại với Tần Uẩn vui vẻ chớp chớp mắt với mẹ Đình và Đình Đình.

—————————————–

Giữa trưa vợ chồng Trương Phác Ngôn cùng vợ chồng Lý Vi Nhiên đến thăm. Hàn Đình Đình lúc này nhìn thấy Tần Tang, không còn cảm giác sùng bái cùng ngưỡng mộ như trước kia, ngược lại trong lòng còn có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.

Tần Uẩn nhìn thấy Lý Vi Nhiên, hỏi anh tình hình hiện tại bên ngoài như thế nào, Lý Vi Nhiên trầm ngâm một lúc, cũng không trả lời ngay, Tần Uẩn đã hiểu ngay, cười một cách ý nhị: “Những người này, thật đúng là không kiềm chế nổi.”

“Lần này thái độ của Tần Tống là vô cùng quan trọng, cậu ta không đứng ra, chúng ta dù có nhiều đối sách cũng như không.”

Lý Vi Nhiên nhíu mày, “Chú xem, có cần cháu đi nói chuyện với nó không?”

Tần Uẩn lắc đầu ý vị sâu xa, chỉ cười không nói gì. Trương Phác Ngọc sớm đã không nhịn được muốn hãnh diện trước mặt chị gái một phen: “A Tống nhà chúng tôi đã xin lỗi ba nó tối hôm qua! Nhà chúng tôi hòa thuận rồi!” Bà cực kỳ đắc ý lôi kéo Hàn Đình Đình, liếc mắt nhìn Tần Tang phía sau Trương Phác Ngọc một cái, “Cho nên mới nói, chọn được một cô dâu hiền hoàn hảo thật sự là quá quan trọng! Mặt đẹp thì có ích lợi gì chứ, phải làm cho may mắn vào nhà mới tốt!”

Từ khoảng thời gian ngắn ngủi trước đây mà Tần Tang kết bạn với Tần Tống, đã bị Trương Phác Ngọc ghét bỏ, vài năm nay đã sớm thành thói quen, nghe xong những câu này cũng dời mắt đi chỗ khác làm bộ như không hiểu gì.

Mà Trương Phác Ngôn chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng nói với em gái: “Tôi thấy Đình Đình cũng rất là xinh xắn, cô sao lại nói chuyện như vậy trước mặt con bé.”

Trương Phác Ngọc vốn chỉ muốn châm chọc Tần Tang, lại bị chị mình mang quân làm phản, nhất thời xù lông lên, Hàn Đình Đình vội vàng ngăn bà lại, nói sang chuyện khác: “A… Tần Tống sao vẫn chưa dậy nhỉ? Đã sắp đến giờ ăn trưa mất rồi!”

Ngay lúc ấy, cửa bị đẩy ra, Tần Tống vừa bước vào vừa nói: “Là ai nhớ đến anh vậy?”

Trương Phác Ngọc vừa thấy con trai yêu quý đã quên ngay cục tức mới một phút trước dành cho chị gái, cười rất vui vẻ, đẩy con dâu của mình tới, nói: “Đương nhiên là vợ con rồi!”

Tần Tống rất tự nhiên đỡ lấy người bị mẹ anh đẩy tới, ôm vào lòng, còn cúi đầu cười với cô.

Khi anh tới gần, Hàn Đình Đình ngửi được trên người anh thứ mùi tươi mát kiểu vừa mới đánh răng rửa mặt xong, bỗng nhiên nhớ tới vụ ôm nhau thức dậy lúc sáng, nhất thời mặt cô bị “Uỳnh” đỏ ửng, tay cũng không biết nên để đi đâu.

Thật là kỳ lạ… Cô càng ngày càng kỳ lạ! Trước kia xuất phát từ việc diễn trò trước mặt ba mẹ cho nên lâu lâu anh cũng ôm cô, cô khi đó cũng đỏ mặt xấu hổ, nhưng bây giờ những lúc như thế càng ngày càng nhiều mà cũng càng ngày thấy bình thường, cô không những thấy không quen hay nhạy cảm, ngược lại gần đây càng thấy kích động, nhất là khi anh đến gần, tim cô sẽ càng nhảy loạn hơn, một ánh mắt thoáng qua hay một mùi hương quen thuộc của anh, đều làm cho cô cảm thấy càng ngày càng… để ý.

Như vậy rất không ổn… Nhỉ?

Tần Tống ngủ bao nhiêu lâu là nằm trong mộng đẹp bấy lâu, sáng nay lúc nửa tình nửa mơ đã bị cô nhiệt tình ôm ấp chào buổi sáng một hồi, lúc tỉnh lại anh từ từ nhắm mắt ngửi mùi thơm còn vương thoang thoảng trên gối, trong lòng vô cùng ấm áp, quyết định sau khi về nhà phải cướp dầu gội đầu của cô mà dùng.

—————————————————

Sau đó từng đám người lần lượt nghe phong thanh được tin tức, cả một ngày trời người đến người đi, thật tình thăm hỏi và dò hỏi bệnh tình nối liền không dứt, phần lớn đều do Tần Tống tiếp đón, cơm chiều anh ăn đến ba lần, lúc quay lại bệnh viện, anh ngồi trong xe gọi điện thoại cho Hàn Đình Đình: “… Anh say rồi.”

“Vậy anh đừng lên đây, ba đã ngủ rồi, em đi xuống tìm anh.” Hàn Đình Đình nhẹ giọng nói, vừa bước ra ngoài.

“Ừ…” Anh suy nghĩ lại bỏ thêm một câu: “Em xuống nhanh đi.”

Nghe giọng anh rất trầm, Hàn Đình Đình bất giác thấy sốt ruột, chạy một mạch xuống, xe của anh dừng ở bồn hoa phía trước, cô vừa đi qua đã thấy, cửa kính sau bên trái đã hạ xuống một nửa, anh đang nghiêng ngả ngồi nhắm mắt ở ghế sau.

“A Tống…” Dáng vẻ lặng lẽ của anh làm cho cô không nhịn được mà dịu dàng gọi.

Tần Tống nghe thấy cô, lập tức mở mắt, vươn người mở cửa xe, “Lên đi.”

“Mệt lắm à?” Hàn Đình Đình ngồi vào chỗ của mình, quan tâm hỏi: “Lái xe đâu?”

“Trong nhà cậu ấy có việc, anh cho cậu ấy về trước rồi.” Tần Tống lại nhắm mắt, từ từ thở phào nhẹ nhõm, mò mẫn bắt lấy tay cô, đặt giữa hai lông mày khẽ xoa.

Hàn Đình Đình hơi giãy giụa một chút, anh mở mắt nhìn sang, lặng lẽ hỏi. Cô cảm thấy rất kỳ quặc, lại không biết nên biểu đạt thế nào, môi ngập ngừng hai ba lần, không tự nguyện bắt đầu xoa bóp cho anh.

Cửa xe khép hờ, gió đầu mùa đông của thành phố C thổi ào ào vào, mùi rượu trong xe vẫn nồng như trước, dáng vẻ Tần Tống cũng không giống say rượu, chỉ từ từ nhắm mắt không nói tiếng nào, khóe môi bình thường luôn nhếch lên kiêu ngạo, lúc này lại hơi trầm lại.

Hàn Đình Đình tận tâm tận sức ấn huyệt cho anh, nhẹ nhàng hỏi: “Những người đó lại làm khó anh à?”

“… Ai?” Tần Tống có hơi ngơ ra một chút, “À –” một tiếng, “Không phải.”

“Vậy vì sao anh không vui?” Cô nhìn ra anh có chút tâm sự.

Tần Tống kéo tay cô xuống, chậm rãi nắm chặt tay cô, anh cúi đầu cười, một nụ cười thật bất đắc dĩ, thật không “Tần Tống”.

Anh từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp hỏi anh một câu: Tần Tống, anh vì sao không vui?

“Ba anh phẫu thuật, đã không thành công.” Tần Tống thở một hơi, anh rốt cục cũng nói ra, “Bác sĩ nói việc kiểm tra phát hiện ra các tế bào ung thư mới, và có xu hướng lan ra.”

Hàn Đình Đình nhất thời mở to hai mắt, “… Chuyện đó làm sao bây giờ? Còn phải phẫu thuật lại lần nữa ư?”

“Anh không biết.” Tần Tống hướng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mười ngón tay đan chặt lấy mười ngón tay cô, “Đình Đình… Anh thực sự hối hận.” Anh cúi người ôm lấy cô, như muốn giữ lấy hơi ấm cạnh bên.

Anh ân hận vì mối quan hệ tồi tệ với cha mấy năm qua, anh ân hận lúc còn trẻ đã làm những chuyện khiến cha mình tức giận căm ghét, tất cả những hối hận này của anh đều không thể cứu vãn cùng với không thể làm lại.

Nghe những ân hận của anh, Hàn Đình Đình nhớ nét mặt thẫn thờ của cha cô lúc họ chuyển nhà tới thành phố G, tim như bị dao cứa.

“A Tống,” cô vỗ nhẹ lên lưng anh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh không sai, không ai có thể đoán trước chuyện tương lai… Anh bây giờ làm tốt lắm, phải tiếp tục mạnh mẽ, ba anh và mẹ anh chỉ có một mình anh, anh không thể lãng phí thời gian và sức lực vào việc tự trách mình.”

Khi cô an ủi người khác quả thật rất giống dạy trẻ con, Tần Tống không nén được cười rộ lên, cúi đầu: “Anh không lãng phí thời gian, anh nhất định sẽ tìm được bác sĩ tốt nhất chữa khỏi cho ba anh… Anh chỉ là rất khó chịu, lại không thể nói ra với ai.”

“Anh có thể nói với em,” Hàn Đình Đình nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta là bạn tốt.”

Cơ thể Tần Tống thoáng cứng lại, sau đó đẩy cô ra xích ra một chút, anh nhìn cô, trong đôi mắt sáng lên những tia sáng long lanh: “Tối qua trước khi ngủ anh đã nói với em rồi, em không nghe thấy à?” Anh nghiêm túc nói: “Anh không giấu diếm không có nghĩa là anh không nghiêm túc — Chúng ta thử cùng sống chung được không?”

Hàn Đình Đình há hốc mồm, cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều giả thuyết đối đáp với anh, nhưng không hề ngờ anh lại thổ lộ dứt khoát gọn gàng như thế.

Ở trong thế giới của cô, hết thảy mọi sắc thái liên quan đến tình cảm đều hàm súc và rụt rè, chẳng bao giờ có ai như Tần Tống, nói ra một chữ yêu với cô thẳng tuột như thế.

Cô thấy không quen, lại thầm cảm thấy có chút mới mẻ.

“Tần Tống,” cô do dự thắc mắc một lúc lâu, “Anh quên à, trước khi kết hôn chúng ta đã thỏa thuận…” Lúc ấy anh còn cười rất lạnh nhạt với cô, nói theo kiểu của anh, cô tuyệt đối không cần lo lắng. Vì sao bây giờ chưa được nửa năm, cô đã thực sự phải lo lắng rồi…

Tần Tống vốn dĩ khinh thường chẳng thèm để ý đến điều ấy: “Anh đang hỏi em có đồng ý không, em kéo chuyện cũ vào làm gì.”

Hàn Đình Đình lắc đầu, “Em… không muốn.”

Tần Tống phát bực: “Vậy vì sao buổi sáng lại ôm anh?!”

“Nào có …” Hàn Đình Đình vội vàng phủ nhận, bỗng nhiên nhớ lại: “À — em ngủ mơ màng tưởng còn ở nhà, nghĩ anh là Phốc Phốc..”

Tần Tống thấy trước mắt một mảng đen thui, âm thầm nghiến răng, tiểu thổ màn thầu… Coi như em lợi hại!

“Vậy quên đi!” Anh bị một cục tức to đùng nghẹ ngang họng, lạnh lùng nói, “Thật ra anh cũng không sao cả, thử xem thôi.”

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc