Hàn Đình Đình ngây ngô đơ ra một lúc, sau đó rất bình tĩnh gật đầu, “Ừ.”
Ừ… Tần Tống cố nén cục tức sắp phun ra khỏi họng lại, đây là cái kiểu trả lời quái gì!
“Không sao đâu, tôi biết mà, tôi không ngại.” Cô mệt chết rồi, muốn leo lên giường nói chuyện với Phốc Phốc sơm sớm một chút.
Khóe miệng Tần Tống run run, “Cô biết cái gì? Cô lại biết cái gì nữa?!” Cô lại bổ sung thêm cái chết tiệt gì vào đầu óc mình nữa!
“Lúc đó anh uống rượu, có lẽ… Không nhận rõ tôi là ai?” Hàn Đình Đình nghĩ nghĩ, cố gắng lựa lời khuyên nhủ: “Tần Tống, thật ra tôi thấy anh suy nghĩ kỹ càng lại một chút, chấp nhận buông tay đi, con gái của Trần tiểu thư thật sự rất đáng yêu, nếu anh cố ý chia rẽ gia định bọn họ, cô ấy sẽ rất đáng thương.”
Anh, biết, ngay, mà! Tần Tống cáu muốn lật bàn, anh biết ngay chắc chắn cô lại nghĩ xiên xẹo lộn xộn lung tung rồi!
“Hàn Đình Đình!” Anh gằn từng tiếng, “Đầu óc cô có vấn đề rồi!”
“…” Trong lòng Hàn Đình Đình rất không thoải mái, nhíu nhíu mày, “Làm bạn bè tôi rất quan tâm đến anh, chỉ là anh không tiếp nhận, sau này chuyện anh và Trần tiểu thư tôi sẽ không nhắc đến nữa. Ngủ ngon.”
“Ai cho phép cô đi ngủ?!” Cô xoay người muốn đi, Tần Tống càng giận, quát lớn túm cô lại.
Hàn Đình Đình cũng rất tức giận, vô cùng nghiêm túc nói với anh: “Tôi không cần anh cho phép. Tôi rất mệt muốn đi ngủ.”
Cô xoay người tiếp tục đi về phòng mình. Tần Tống sải bước đuổi theo cô, tóm chặt, anh đang mở miệng muốn gào lên, cô thình lình giật tay lại, sau đó đẩy anh một cái thật mạnh, Tần Tống đang không hề đề phòng, bị cái đẩy của cô làm “bịch bịch” lùi hai bước, nhất thời không thăng bằng được, “Huỵch huỵch” ngã lăn ra đất.
Tần Tống ngây người, ngã chổng bốn vó lên trời, ngẩn người nhìn cô… Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái đẩy ngã xuống đất…
“Đừng làm phiên tôi nữa!” Thấy anh chống tay xuống đất đang định đứng dậy, Hàn Đình Đình hét lớn, dọa anh giật nảy mình, lại ngã lăn ra một lần nữa.
Đỏ mặt giận dữ trừng anh mười giây, Hàn Đình Đình bước chân lảo đảo trở về phòng.
Tần Tống ngồi một mình dưới sàn, nghĩ rằng chẳng lẽ cả cái thế giới này điên cuồng rồi hay là mình vừa mới xuyên không? Cái người vừa rồi quát lên với anh… Là Tiểu Thổ Màn Thầu nhà anh?
Cả phòng khách to đùng chỉ mở mỗi một chiếc đèn tường ở hành lang, tất cả bàn sô pha với ghế dựa đều mang dáng vẻ cô độc lặng yên trong ánh đèn mờ mịt, Tần Tống chật vật đứng dậy, nhìn cánh cửa phòng Hàn Đình Đình đang đóng chặt một lúc lâu, quay người, lặng lặng lẽ lẽ bước dọc cầu thang lên tầng trên.
Tiểu lục thiếu gia nhà họ Tần nổi danh bốn phía vô địch tám phương, bị người khác đẩy… Bị người khác đẩy ngã ra đất… Bị người khác quát… Bị người khác từ trên cao nhìn xuống như thằng ngốc…
Hàn Đình Đình cả đêm đều nằm mơ những giấc mơ kỳ quái. Trong mơ cô vẫn còn ở thành phố G, Tiểu Đổng còn nhỏ, mỗi ngày đều gửi ở nhà cô cho mẹ cô trông, lúc gần tối anh đến nhà trẻ đón cô tan ca, rồi cùng qua nhà cô thăm Tiểu Đổng, cô đi từ trong nhà trẻ ra, anh đang dựa lên chiếc SUV hút thuốc, nhìn nghiêng trông thật cô độc và kiên cường, vô cùng đẹp trai cũng vô cùng lạnh lùng, khi nhìn thấy cô đang chạy đến, lại cười cực kỳ dịu dàng: “Lớn tướng rồi, vẫn còn nhảy nhảy nhót nhót.”
Trong giấc mơ cuối cùng trước bình mình, cô mơ thấy chính mình lúc còn rất nhỏ, anh mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, tóc mái hơi dài, tặng cô một con gấu bông cực kỳ đáng yêu vào ngày sinh nhật, ngồi xổm trước mặt cô, xoa xoa đầu nói: “Hôm nay là sinh nhật của Đình Đình của chúng ta, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Đó là một cô bé lớn lên trong gia đình quân nhân nghiêm khắc, quà sinh nhật hàng năm đều là một chiếc bánh mì nhỏ kẹp trứng ốp lếp, lần đầu tiên được tặng quà sinh nhật, lần đầu tiên có người chúc nó sinh nhật vui vẻ, lần đầu tiên biết trên thế giới này, hóa ra có một người ấm áp như vậy tồn tại.
Lúc ấy Phốc Phốc vẫn còn mới tinh mới toe, lúc ấy, anh chỉ đối xử tốt với mỗi mình cô.
Rất đáng quý.
Rất đáng nhớ.
Lúc tỉnh dậy trên gối hơi ẩm, cô ôm Phốc Phốc dụi mắt, dụi một lúc lâu mới chậm rãi ngồi dậy, ngơ ngẩn xuống giường rửa mặt.
Đi từ trong phòng ra, ngửa mặt lên thì thấy Tần Tống đang bước trừ trên cầu thang xuống, anh mặc sơ mi phẳng phiu, một tay cầm áo khoác Âu, một tay cầm cặp tài liệu, có vẻ định ra ngoài đi làm.
“Ế?” Hàn Đình Đình rất kinh ngạc nhìn anh: “Hôm nay sao anh dậy sớm thế? Tôi còn chưa có làm bữa sáng đâu…”
Tần Tống vênh mặt đi lướt qua người cô, tiến thẳng về hướng hành lang, đổi giày ra khỏi cửa, coi cô hệt như không khí.
Chiến tranh lạnh bắt đầu như thế.
Đất đai đứng tên Tần Tống nhiều đến mức đếm hết một lượt đủ mệt đến đứt hơi, dĩ nhiên là không lo không có chỗ ở, hồi trước hôn lễ lúc đang trang hoàng cho căn nhà đang ở, anh đồng thời cũng chọn vài chỗ vừa mắt để sắm sửa, lúc ấy anh nghĩ kết hôn rồi có cãi nhau một trận chắc chắn sẽ chuyển ra ngoài ở, bây giờ thì tốt rồi, quả thật đã phát huy tác dụng.
Hàn Đình Đình lúc đầu không nhớ đã xảy ra chuyện gì, sau lại thấy anh phất áo đi liền mấy ngày không thèm về, cô ở nhà đau khổ nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện tối hôn đó đẩy anh một cái, có lẽ làm anh ta dỗi rồi.
Hàn Đình Đình suy nghĩ cẩn thận, bất chấp xót tiền, gọi taxi tới đón, đi thẳng đến Lương Thị.
Sáu vị thiếu gia của Lương Thị khó có được một dịp cuối tuần tập trung đầy đủ, đang ở “Tần Thị” họp về kế hoạch quản lý tài chính, Tần Tống liên tục lơ đễnh, chương trình họp bị gián đoạn, Dung Nham hết kiên nhẫn đập bàn: “Tần tiểu lục!”
Tần Tống đang chống bút lên cằm nghĩ ngợi, bị anh dọa giật hết cả mình: “Cái gì đấy?!”
Dung Nham nheo cặp mắt đào hoa lại, lửa giận ngùn ngụt nhìn anh. Kỷ Nam xoa xoa tai, cực kỳ cáu kỉnh oán giận: “Tiểu lục, đang hỏi em tiến độ bên đấy, em cứ ngây ra cái gì.”
Tần Tống sờ sờ mặt, ngượng ngùng ho khan một tiếng.
Lý Vi Nhiên đứng ra giải vây cho anh, tắt máy chiếu đi, nói: “Tôi cũng mệt rồi, nghỉ một lát đi, gọi ít đồ ăn nhẹ vào ăn cái đã.”
Mọi người đều tự duỗi người, uống nước nói chuyện cười đùa, Tần Tống một mình lặng lẽ đứng lên đẩy ghế ra, bước về phía phòng vệ sinh rửa mặt.
Anh vừa đi, Kỷ Nam lập tức chạy sang chỗ Lý Vi Nhiên hóng hớt: “A Tống làm sao đấy?”
Lý Vi Nhiên bó tay: “Anh có biết đâu…”
Vừa dứt lời, trợ lý gõ cửa tiến vào: “Lục thiếu phu nhân đến, mang cả xíu mại tự làm ngon lắm ạ.”
Khụ khụ khụ… Lúc này Lý Vi Nhiên cúp điện thoại đang định gọi đồ ăn xuống, chủ động đứng dậy ra đón; Kỷ Nam nhảy lên đi tìm đồ uống; Trần Ngộ Bạch lẳng lặng thu tài liệu trước mặt, dọn chỗ trước; Dung Nhị rút khăn tay ra làm khăn ăn nhét vào cổ; Mỹ Tư Tư ngồi bên cạnh bàn chờ, đại BOSS bình tĩnh nới lỏng caravat, bắt đầu xắn tay áo.
Hàn Đình Đình chẳng quen ai trừ Lý Vi Nhiên, nhưng bình thường đã được nghe rất nhiều truyền thuyết phong vân của các vị ngồi đây, đều coi bọn họ như thần thánh không dính khói lửa nhân gian, lần này tất cả lại ngồi ăn trước mặt cô, làm cho cô lúng túng không nói nổi lời nào.
Lý Vi Nhiên lý trí nhất, chặn đám người đang mải chém giết kia lại, anh vẫn nhớ là phải mời Hàn Đình Đình ngồi xuống.
“Ngũ ca, Tần… A Tống đâu ạ?” Hàn Đình Đình nhỏ giọng hỏi.
Lý Vi Nhiên chỉ chỉ vào trong toilet, “Hai hôm nay nó làm sao thế? Anh thấy nó có vẻ không bình thường lắm.”
“Anh ấy… giận em,” Hàn Đình Đình ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Đều tại em không tốt, em đẩy anh ấy, anh ấy ngã lăn ra đất, cáu dỗi.”
Vừa nói, cô lơ đễnh quay đầu lại, bốn vị thiếu gia đứng sau lưng vừa rồi còn đang dùng vũ lực thửng thức đồ ăn đã đồng loạt đứng hết dậy, Hàn Đình Đình sửng sốt, không hiểu nhìn Lý Vi Nhiên. Vẻ mặt Lý Vi Nhiên vẫn bình tĩnh mĩm cười như trước, cũng dùng giọng nói bình tĩnh hỏi: “Em… Đẩy Tần tiểu lục ngã lăn ra đất?”
Hàn Đình Đình chưa hiểu sự tình, gật gật đầu, “Hai ngày rồi anh ấy không về, em gọi cũng không nghe máy… Em đến xin lỗi anh ấy.”
Phụt… Kỷ Nam không nhịn được trước tiên, cười thành tiếng, cửa toilet lúc này chợt mở, Tần Tống đi ra, năm vị thiếu gia mỗi người một vẻ mặt nhanh chóng lui về chỗ, tựa như vừa rồi chưa hề nghe thấy gì.
Tần Tống vừa ra nhìn thấy Hàn Đình Đình đang đứng, vẻ mặt liền thay đổi, vô cùng tiêu chuẩn thể hiện thái độ công tử của mình, lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào.
Hàn Đình Đình ấp úng: “… A Tống…”
Tần Tống lập tức mềm ra, không tình nguyện bước về phía cô, mở miệng hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Chậc, không đáp, mặt còn đỏ, đỏ như bánh bao màu hồng… Tần Tống nhìn năm kẻ đang ngồi bên cạnh tập trung xem trò vui, bèn kéo cô ra ngoài, “Ở ngoài chờ anh họp xong.”
Hàn Đình Đình vâng lời “Dạ” một tiếng, khi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Cuộc họp tiếp tục, hiệu suất đột nhiên tăng mạnh, nhìn Tần Tống như vừa cắt tiết gà(*), mọi người đều tự trao đổi cho nhau ánh mắt hiểu mà không nói.
“Không duyệt!” Tần Tống vung bút gạch đi hạng mục cuối cùng, cười hào hứng, “Hôm nay thế là hết hả?”
Mọi người không nói lời nào, Kỷ Nam một tay chống mặt, nhìn Tần Tống, dài giọng nói: “Đói quá đi.”
Tần Tống đang sửa sang tài liệu chuẩn bị tan họp, không thèm ngẩng đầu lên: “Ăn nhiều xíu mại thế còn kêu đói… Các người thật không có lương tâm, chẳng để lại cho tôi miếng nào!”
Dung Nham cười tủm tỉm: “Lục thiếu gia dỗi.”
“A?” Trần Ngộ Bạch hiếm thấy khẽ cười: “Sao lục thiếu gia lại dỗi?”
Lý Vi Nhiên lập tức giơ hai tay làm động tác vô tội, “Không liên quan đến tôi, tôi cũng không đẩy nó ngã lăn ra đất!”
Tần Tống khựng lại.
“Tan họp! Đừng làm loạn nữa,” Đại BOSS nghiêm nghị gõ gõ bàn, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Nếu không Tần tiểu lục của chúng ta lại bỏ nhà đi bụi nữa đấy.”
Phụt… Năm thiếu gia lăn ra cười.
Tần Tống lệ rơi đầy mặt ôm cặp tài liệu chạy như điên ra ngoài…