Mùa thu đến, sinh nhật Tần Tống cũng đến gần. Anh là con trai độc nhất của nhà họ Tần, lại là cháu ngoại được Trương tư lệnh yêu quý nhất, cộng thêm mấy năm nay phụ trách phần lớn ngoại giao ở Lương Thị, bạn bè rất nhiều, bởi vậy sinh nhật của anh hàng năm đều là một sự kiện lớn của thành phố. Năm nay càng đặc biệt, là sinh nhật đầu tiên sau khi anh kết hôn, Đại BOSS lên tiếng, Dung nhị thiếu gia tự tay chuẩn bị, cần phải long trọng, cần phải phong cách, cần phải phù hợp với tính cách kênh kiệu phách lối của Tần lục thiếu gia.
Khi kiểm tra danh sách phát thiếp mời, Tần Tống lưu ý dặn dò: “Để Trần Duẫn Chi đưa Tri Viễn nhà cô ấy và con gái theo.”
Đôi mắt hoa đào dài mảnh của Dung Nham xoi mói, “Anh cả đã định lên tiếng điều cô ấy sang ‘Tần Thị’ giúp cậu tranh giành thiên hạ, cậu định dùng cách này nịnh bợ người ta à?”
“Không phải vì chuyện gọi cô ấy sang ‘Tần Thị’…” Tần Tống nhức đầu, không biết giải thích với Dung Nham như thế nào, “Dù sao cũng phải bảo cô ấy phải đưa cả nhà đi!”
Chỉ còn một mình Tần Tống, anh thả người lên ghế làm việc, vuốt cằm trầm tư, nghĩ rằng có lẽ có vài người nên được biết rằng, Trần Duẫn Chi và anh chẳng có quan hệ gì đi?
Đến ngày chính, Hàn Đình Đình dậy từ sáng sớm tự động rửa mặt trải đầu trang điểm, khi Tần Tống mặc áo ngủ quần ngủ vừa ngáp vừa bước cầu thang từ trên tầng xuống uống nước, chỉ thấy một dáng người đứng trên sàn phòng khách, trong làn nắng, một bộ váy lễ phục màu trắng hở vai, mái tóc dài đen mượt xuôi theo thân áo, đôi mắt anh đang díu vào ngái ngủ, đột nhiên bị dọa giật bắn cả mình.
“Cô… Cô làm gì đấy?” Tần Tống nhận ra đó là Hàn Đình Đình, kinh ngạc hỏi cô.
Hàn Đình Đình kéo kéo làn váy, rất mất tự nhiên cười: “Tần Tống, anh bảo, mặc thế này được không?”
“Ừm… Rất dễ nhìn! Buổi chiều theo tôi đi làm tóc, vấn lên để lộ cổ là đẹp,” Tần Tống vừa cẩn thận tỉ mỉ nhìn cô, vừa bước xuống cầu thang. Gáy của cô ấy rất đáng nhìn, không biết vì sao, con bé này người lùn lùn, nhưng cổ lại dài dài tuyệt đẹp.
“A? Chiều chúng ta mới đi hả?” Hàn Đình Đình mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Tối mới bắt đầu tới đó.” Tần Tống ngồi xuống sô pha, khoanh tay nhìn cô, “Cô giờ này đã thay xong quần áo, chẳng lẽ định như thế này cả ngày đi qua đi lại trước mặt tôi?”
“Tôi tưởng… Tôi tưởng còn phải đi đón khách gì gì…” Tiểu Thổ Màn Thầu lúng túng, cúi gằm đầu.
“Cũng không phải kết hôn, đón khách đón khứa cái gì!” Tần Tống cười. Chẳng qua cô mặc bộ váy này thật sự rất đẹp, trắng trắng mịn mịn, hệt như một cái bánh bao vừa mới ra lò, vừa nhìn thấy là thèm… Khụ khụ, Tần Tống ho hai tiếng, dừng đúng lúc, quay người đi rót sữa trừ hỏa.
Lúc này chuông cửa vang lên, Tiểu Thổ Màn Thầu đỏ mặt cúi đầu chạy ra mở cửa, thiếu chút nữa đập vào khung cửa, ngụm sữa đang ngậm trong miệng Tần Tống suýt thì phụt ra.
Ngoài cửa hai cha con Tiểu Đào hiển nhiên cũng vì bộ váy này của Hàn Đình Đình mà ngẩn người, ba Tiểu Đào nửa ngày mới “Um” một tiếng, nói: “Hàn tiểu thư… Chào buổi sáng.”
Ba Tiểu Đào tỉnh lại, “A… Là thế này, anh định đi sân bay đón mẹ Tiểu Đào, muốn nhờ em trông Tiểu Đào hộ anh một lúc, đại khái khoảng ba tiếng, chỉ là… Em có rảnh không?”
Hàn Đình Đình thấy anh ta cứ mãi nhìn nhìn đánh giá bộ lễ phục này của mình, cô lúng túng không biết để tay vào đâu.
Tần Tống không biết tiến lại từ khi nào, ôm vai cô, hỏi: “Gì thế?”
Anh rất bất mãn với việc sinh vật giống đực trưởng thành khác nói chuyện với Tiểu Thổ Màn Thầu lâu như vậy, hơn nữa còn trong tình huống cô ăn mặc… đẹp như vậy.
Anh vừa tới gần, nhất thời Hàn Đình Đình cảm thấy khó thở, càng thêm không biết làm sao. “Không thành vấn đề, không thành vấn đề… Em rảnh mà, Tiểu Đào, mau vào đi!” Cô bối rối nhận lời bừa, tiễn ba Tiểu Đào đi, rồi vội vàng đóng cửa lại.
“Cô giáo Hàn, cô mặc thế này đẹp quá! Giống hệt như tiên nữ!” Tiểu Đào ôm máy bay mô hình, ngửa đầu nhìn Hàn Đình Đình, lớn tiếng phát biểu cảm tưởng của nó.
Hàn Đình Đình xoa xoa đầu thẳng bé, mặt càng đỏ hơn.
“Trước bằng sau dẹt, đẹp cái gì!” Tần Tống bây giờ cảm thấy sinh vậy giống đực vị thành niên cũng làm cho anh bất mãn, “Hàn Đình Đình, cô mau về phòng thay bộ khác đi, mặc thế này nấu cơm kiểu gì?”
Hàn Đình Đình nâng váy chạy về phòng, Tiểu Đào chớp mắt nhìn ánh mắt của một người đang dõi theo người nào đó, nói: “Rõ ràng là rất đẹp! Chú, chú không thành thật!”
Người nào đó mắt lộ hung quang: “Trẻ con biết cái gì! Nói hươu nói vượn, buổi tối gọi quỷ đến ăn thịt ngươi!”
“Chú…” Tiểu Đào rụt rè, “Trên thế giới này vốn không hề có quỷ, sao chú lại ngây thơ như vậy?”
Ạch… Người nào đó yên lặng che mặt, quay người tránh đi…
Lúc Hàn Đình Đình được nhà thiết kế cầm tay dắt ra, cả người tựa như một đóa sen nở rộ sau cơn mưa, trong veo như nước, muốn bao nhiêu xinh đẹp trong sáng thì có bấy nhiêu. Tần Tống nhìn ngây ngẩn, nghĩ rằng cũng chẳng qua chỉ là trang điểm làm tóc một cái, sao lại giống như thay da đổi thịt như vậy.
“Lục thiết gia nhìn đến ngây người nha, quả nhiên là vợ chồng mới cưới, tình nóng như lửa nha!” Đám nhà thiết kế trêu ghẹo.
Tần Tống cúi đầu ho khan một tiếng che giấu, nhưng lại nghĩ, đây là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, anh muốn nhìn bao lâu cũng được, ai cũng không thể can thiệp… Nghĩ như vậy, trong lòng anh bỗng nhiên có một loại cảm giác vừa may mắn vừa vui sướng.
Trợ lý lúc này vội vàng chạy đến, đưa một chiếc hộp trang sức góc nạm bạc vào tay Tần Tống, mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ, mặt hình một con bướn khéo léo tinh xảo, giương cánh muốn bay, rất sinh động.
“Tặng cô.” Tần Tống cầm vòng cổ đưa lại, Hàn Đình Đình nhìn mà há hốc miệng ———– đây là lần đầu tiên cô nhận được một món đồ đẹp đến mức làm cho người khác hít thở không thông như vậy.
Bộ dạng ngây ngốc nhìn không rời mắt của cô, làm cho Tần Tống cực kỳ có cảm giác thành công, tự nhiên sinh tốt bụng đột xuất, tự mình đi đến đeo cho cô. Lúc điều chỉnh vị trí của con bướm kia, ngón tay lướt qua xương quai xanh của cô, cảm giác làn da dưới ngón tay như mỡ đông, động tác của anh khựng lại, ở góc khuất không ai nhìn thấy sau lưng cô, ánh mắt anh chợt trở nên dịu dàng đến ngay cả anh cũng không phát hiện ra.
快到”非” 的时候, Hàn Đình Đình cúi đầu vuốt vuốt con bướm nho nhỏ đang vẫy cánh kia, Tần Tống ngồi bên cạnh, nhìn vẻ trẻ con khó che dấu của cô, anh không tự chủ được cười rộ lên: “Thích không?” (*)
Hàn Đình Đình gật đầu, ngẩng đầu hỏi: “Có phải cái này đắt lắm không?”
“… Cô thật tầm thường!” Tần Tống nhất thời cảm thấy nản hết đỡ, không khí lãng mạn tan thành mây khói, anh chán ghét trừng mắt liếc cô một cái, Tiểu Thổ Màn Thầu, một chút tế bào lãng mạn cũng không có, dựa lại gần hôn anh một cái nói “Cám ơn” thì chết à?!
Hàn Đình Đình chẳng hề bị ánh mắt chán ghét của anh làm ảnh hưởng chút nào, vẫn cúi đầu nhìn con bướm của cô như trước. Tần Tống trưng vẻ mặt khó chịu chờ cô nhìn, đứng hồi lâu vẫn không bị cô phát hiện ra, anh ai oán quay mặt đi… Bướm bướm cái khỉ gì, ghét không đỡ được!
Khi Tần Tống đưa Hàn Đình Đình vào bàn, một tràng âm thanh kinh ngạc khen ngợi vang lên, người nào cũng nói đã sớm biết Lục thiếu gia là công tử đẹp trai danh bất hư truyền, nhưng thật không ngờ thì ra Lục thiếu phu nhân cũng là tuyệt sắc nhân gian, trong trắng đáng yêu như vậy.
Hàn Đình Đình bị đoàn người từng đợt nối từng đợt không ngừng khích lệ, liền giống như bị tẩy não, gần như thật sự tin rằng mình chính là người đẹp nhất thế giới, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, nhưng tới khi Trần Duẫn Chi vừa xuất hiện, cô liền lập tức tỉnh lại.
Trần Duẫn Chi mặc một chiếc váy ngắn chéo vai màu rượu có đai lưng, để lộ đôi chân mảnh khảnh thon thả thẳng tắp dài miên man, rung động lòng người nhẹ nhàng bước đến, cũng chiếc vòng cổ hình con bướm kia, đẹp đến mức làm cho Hàn Đình Đình hít thở không thông.
Cô đưa tay sờ sờ con bướm nhỏ trên cổ, cảm giác tội lỗi khó có thể chịu đựng khi lấy mất thứ người khác yêu thích tự nhiên nảy sinh.
Tần Tống mỉm cười tiến lên đón tiếp Trần Duẫn Chi, hình ảnh trai xinh gái đẹp ôm nhau bắt mắt vô cùng, Hàn Đình Đình yên lặng lùi xuống một bước.
Tần Tống lại xách cô lên.
“Đình Đình, em đã gặp Duẫn Chi rồi, Duẫn Chi là tướng tài số một ở bộ quan hệ xã hội của Lương Thị chúng ta. Đây là chồng và con gái Duẫn Chi.” Tần Tống nhiệt tình giới thiệt.
Tần Tống cười thật tươi a, Hàn Đình Đình đoán, thật ra bây giờ trong lòng anh nhất định đang nhỏ máu…. Thật đáng thương!
Bây giờ cô cuối cùng đã biết đại mỹ nhân vì sao không được tộc trưởng Tần gia thích, cũng cuối cùng đã biết vì sao Tần Tống xuất sắc mọi mặt như vậy, lại tùy tiện mà cưới bừa cô ———– Không ngờ anh yêu người đã có chồng!
“Đình Đình?” Tần Tống nhẹ giọng gọi cô. Hàn Đình Đình hoàn hồn, vội vàng quay sang hàn huyên với cả nhà Trần Duẫn Chi. Tần Tống ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ bây giờ cô bé này cuối cùng cũng biết là cô hiểu nhầm anh rồi chứ! Nhìn cô áy náy như vậy, Tần Tống như mở cờ trong bụng.
Đêm nay Tần Tống là nhân vật chính, đi khắp nơi mời rượu và bị mời rượu đương nhiên là không tránh được, Hàn Đình Đình luôn đi bên cạnh anh, thường thường cũng bị người ta tiện đó mời luôn.
“Cô ấy không uống được, để tôi đại diện!” Tần Tống luôn ngăn lại.
Đây là anh ta muốn tự làm mình say, để không còn phải tỉnh táo đối mặt với sự thực là đại mỹ nhân đã có chồng, đúng không? Hàn Đình Đình lo lắng mà đồng tình nhìn anh.
Tần Tống sau vài vòng rượu, người bắt đầu lâng lâng, ngồi giữa bữa tiệc linh đình nhìn kiểu gì cũng cảm thấy hoa hết cả lên, thấy đau đầu, anh nắm thật chặt cánh tay của ai đó, cúi đầu nhìn cô, sau đó gương mặt trong lúc không tự chủ được từ từ cúi xuống.
Ánh mắt của cô cũng thật là thầm kín đưa tình đi… Tần Tống ngứa ngáy trong lòng, giống như có một bàn tay nhỏ bé gãi gãi bên trong.
Hôn một cái không biết có được không… Một cái nhẹ thôi…
“Tần Tống? Khó chịu lắm à?” Hàn Đình Đình thấy sắc mặt anh càng ngày càng đỏ lên, quan tâm hỏi: “Anh muốn ói à?”
Tần Tống quay mặt đi, ói cái đầu cô! Tiểu Thổ Bánh Bao không biết lãng mạn!
“Đi! Tôi đưa anh đi toilet!” Hình Đình Đình thật sự vô cùng cảm thông với người đàn ông đau khổ vì tình yêu không thành mà say rượu này.
Dưới sự “quan tâm có thừa” của Hàn Đình Đình, Tần Tống bị ép ói ra, ép đến loạn hết cả lên úp sấp lên bồn rửa, bị cô dùng khăn ướt lau ướt sũng mặt.
Hàn Đình Đình rất cẩn thận lấy một chai nước súc miệng trong túi ra đưa cho anh, Tần Tống đầu óc mê muội nhận lấy, cho là nước ừng ực uống hết hơn nửa, vị bạc hà cay xộc lên, anh đau đớn túm chặt cổ.
“Hàn Đình Đình…” Anh giãy nảy, “Cô mưu sát chồng!”
Hàn Đình Đình luống cuống tay chân, một tay đặt lên lưng anh xoa xoa vỗ vỗ, vì động tác ấy mà cả thân mình cô nghiêng về phía anh, khuỷu tay của Tần Tống cọ vào một chỗ mềm mại không thể khinh thường, vị cay nóng trong cổ bỗng “Bùm” một tiếng, hóa thành hư không.
Anh quay lại túm lấy cô, rất dễ dàng đẩy cô xuống dưới người, ánh mắt hoảng sợ của cô to tròn mà long lanh, bờ môi như thạch hoa quả, khẽ mở ra, Tần Tống thở nặng nhọc, nguy hiểm tiến đến…