Cố Nhậm Luân lái xe một mạch đến Lâm gia. Anh dừng xe ở trước khuôn viên nhà, chậm rãi từng bước tiến thẳng về phía bên trong. Vừa vào đến, Cố Nhậm Luân đã thấy nhiều người thoải mái trò chuyện với nhau, dường như họ đang nhắc đến một chuyện gì vui lắm. Lý Tố Nhã ngồi cạnh Cố Nhậm Thành, bà ta đang rót một tách trà nóng chuẩn bị đưa cho chồng thì bất ngờ thấy Cố Nhậm Luân đã đứng ngay trước mặt:
- " Nhậm Luân, con về rồi à. Hôm nay, cha con bảo con về gấp là có chuyện vui muốn nói với con." Lý Tố Nhã nói bằng giọng ngọt ngào tựa hồ Nhậm Luân là con trai ruột của bà vậy.
Trong lòng Cố Nhậm Luân bấy giờ có một linh cảm không tốt. Lý Tố Nhã chắc hẳn đang muốn cha anh giúp bà ta hoàn thành một kế hoạch gì đó. Anh đảo mắt nhìn xung quanh, có rất nhiều người tập trung ở đây. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ.
Cố Nhậm Thành đặt tách trà đang uống dở xuống bàn, cuối cùng cũng mở lời:
- " Hôm nay, cha gọi con về sớm là muốn con gặp mặt một người."
Cố Nhậm Luân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên ở phía bên trên lầu xuất hiện một cô gái, mặc váy màu hồng phấn có đính những bông hoa nhỏ, mái tóc được thắt gọn gàng để sang một bên, nhẹ nhàng bước từng bước xuống cầu thang.
Lý Tố Nhã rời khỏi ghế đang ngồi, lập tức bước về phía cô gái, nắm lấy một bên tay của cô ta mà nói:
- " Thấy con nay đã đến tuổi để cưới vợ, cho nên cha của con đã nhờ mẹ làm mai một vị tiểu thư môn đăng hộ đối với nhà mình."
- " Đây là Tô Hiểu Hiểu, đại tiểu thư của nhà họ Tô, cầm kì thi hoạ cái gì cô ấy cũng giỏi." Bà tấm tắc khen ngợi hết lời.
- " Bà khen đủ chưa." Cố Nhậm Luân tỏ vẻ khó chịu, anh không thèm nhìn thẳng vào mặt vị tiểu thư nhà họ Tô gì đó mà quay lưng về phía ngoài cửa.
- " Nhậm Luân, mẹ của con là có ý tốt. Sao con lại cư xử bất kính với người lớn như vậy hả?" Cố Nhậm Thành không kiềm lòng được mà đứng dậy mắng.
Cố Nhậm Luân nghe thế bèn thay đổi biểu cảm trên gương mặt, hạ giọng nói:
- " Cảm ơn mẹ kế đã có lòng. Nhưng vợ tương lai sẽ do đích thân con chọn."
Nói rồi, Cố Nhậm Luân quay người bỏ đi, mặc cho có sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, trong đó có cả người nhà họ Tô.
Sau khi Cố Nhậm Luân rời đi, Tô Hiểu Hiểu vẫn dõi mắt nhìn theo. Dường như cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, người đàn ông này nhất định phải là chồng của cô.
________________________________________________
Trên một con phố nhỏ....
Lâm Thiên Y đang lái chiếc xe máy màu trắng đang trên đường trở về nhà thì vô tình phát hiện một chiếc xe hơi màu đen từ phía sau. Điều bất ngờ hơn là người ở phía bên trong lại chính là Lâm Thiên Phú.
- " Lâm Thiên Phú? Sao anh ta biết mình đang ở đây?" Sắc mặt của Thiên Y bỗng trở nên tái xanh. Cô quả thực không ngờ bản thân gặp lại tên anh trai biến thái đó.
Thật ra, Lâm Thiên Phú không hề biết mẹ con Thiên Y đang sống ở nơi này. Chỉ là hắn quá chán nản khi phải ở nhà chịu đựng tiếng mắng nhiếc, càm ràm của Trần Tú Anh nên đã quyết định bay sang đây để đánh bài. Bản chất con người của Lâm Thiên Phú là thích trải nghiệm những điều mới mẻ. Nhưng không ngờ, trên đường đến casino cũng là lúc Lâm Thiên Y đang trên đường trở về nhà.
Đến một ngã tư, do mãi tập trung nhìn về phía sau, Lâm Thiên Y vô tình đâm vào đầu của một chiếc xe Bugatti Centodieci màu trắng.
Ầm.....
Lâm Thiên Y ngã lăn ra xa, vô tình đầu của cô chạm xuống đất. Máu từ trên đầu từ từ chảy xuống, ướt đẫm cả gương mặt. Xe của Lâm Thiên Phú từ phía sau chạy lên. Nhìn thấy tai nạn, hắn bèn rẽ lái sang hướng khác. Hắn không biết người bị thương lại chính là Thiên Y.