Cố Nhậm Đức đang mải mê xem sổ sách chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới thì trợ lý của anh Hà Ôn Kỷ đã vội vàng mở cửa bước vào, anh ta thở không ra hơi mà nói:
- "Phó tổng, bên ngoài đang lan truyền tin đồn rằng anh đang hẹn hò cùng với nữ thực tập Âu Khả Mẫn."
Rầm....
- "Cái gì? Là người nào lan truyền tin đồn này?"
Cố Nhậm Đức tức giận trước lời đồn ác ý cho rằng anh có tình cảm với nhân viên trong công ty, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của anh và cuộc hợp tác với đối tác sắp tới.
- "Đây là những tấm ảnh bị ai đó chụp được."
Hà Ôn Kỷ đưa hàng loạt tấm ảnh bị chụp lén về phía Cố Nhậm Đức. Anh khẽ chau mày lại, rõ ràng kẻ này cố tình hãm hại anh cho nên mới sai người canh góc khuất mà chụp. Trong tấm ảnh Cố Nhậm Đức đang hôn Âu Khả Mẫn, nhưng thật chất lúc đó anh chỉ đang giúp cô thắt dây an toàn. Sự tốt bụng của anh lại biến thành hành động lỗ mãng khiến anh như muốn nổi điên. Lần này, anh nhất định phải tóm được kẻ chủ mưu ở phía sau.
Ngoài Cố Nhậm Đức, Âu Khả Mẫn cũng vô tình trở thành nạn nhân trong tin đồn nhảm này. Ngày hôm nay hoàn toàn khác lạ. Tất cả nhân viên đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía cô, miệng không ngừng bàn tán. Cho đến khi cô vô tình nghe được giọng nói quen thuộc phát ra từ một góc vắng ở bãi đậu xe.
- "Hahaha...Để xem lần này con nhỏ đáng ghét đó có bị chủ tịch đuổi ra khỏi công ty không? Nó dám quyến rũ phó tổng."
Là giọng nói của Vu Ngữ Âm. Rõ ràng sau lần cảnh cáo khi trước mà cô nói với cô ta cũng chỉ là nước đổ đầu vịt. Cô ta không những không sợ mà còn muốn tìm cách hạ thấp thanh danh cô. Âu Khả Mẫn siết chặt tay, cố gắng nghe tiếp tục cuộc trò chuyện giữa hai người.
- "Nhưng tại sao cô lại lôi phó tổng vào việc này?" Một giọng nữ khác vang lên. Cô ta là chung phe với Vu Ngữ Âm.
- "Ai bảo anh ta vì con nhỏ đó mà hạ chức tôi. Tôi phải trả thù cho bỏ tức." Vu Ngữ Âm hắng giọng đáp.
Ánh mắt Âu Khả Mẫn nhanh chóng thay đổi. Bản tính hiền lành, thân thiện của cô đã được thay thế bằng một gương mặt lạnh băng hoàn toàn khác biệt so với mọi khi. Cô nhếch môi khinh thường, cô ta chỉ giỏi trong việc đâm lén sau lưng người khác mà thôi.
Tối đến, như thường lệ sẽ có người đến đón Vu Ngữ Âm. Nhưng chẳng hiểu sao, cô ta đợi mãi vẫn chưa thấy người đến. Một lúc sau, một chiếc taxi màu vàng xuất hiện. Do cũng quá trễ, cô ta quyết định ngồi vào bên trong. Tài xế lái xe theo hướng dẫn của Vu Ngữ Âm. Nhưng gần đến nơi lại rẽ bánh lao thật nhanh về hướng khác. Vu Ngữ Âm nhất thời hoảng sợ, cô ta hét toáng lên:
- "Nè....anh bị gì vậy? Sao lại rẽ hướng, còn chạy nhanh đến thế?"
Mặc kệ cô ta nói lớn thế nào, người tài xế vẫn không trả lời, chỉ lái thật nhanh đến một con hẻm tối sau đó kéo tay cô ta hất xuống mặt đường.
- "Ui da...Đau quá. Sao anh lại thô bạo với phụ nữ vậy?"
Vu Ngữ Âm ngã sõng soài trên mặt đường, may là chẳng có chiếc xe nào chạy qua đây. Nếu không, chắc cái mạng nhỏ của cô ta cũng không còn.
Cộp...cộp...cộp...
Tiếng giày cao gót ngày một gần, Vu Ngữ Âm bất ngờ quay mặt lại. Trước mặt cô là một kiều nữ vô cùng xinh đẹp và quý phái. Cô ta đeo kính đen, mặc trên người chiếc váy đắt tiền, bờ môi đỏ căng mọng, khẽ nhếch môi cười đắc ý. Bên cạnh là sáu vệ sĩ mặc vest đen cao to lực lưỡng. Vu Ngữ Âm chưa kịp mở miệng đã bị người tài xế cắt ngang:
- "Đại tiểu thư, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ."
- "Tốt lắm." Cô gái bí ẩn ấy chỉ vỏn vẹn đáp, trong giọng nói có chút lãnh đạm, vô cùng dọa người.
Vu Ngữ Âm cảm giác toàn thân không rét mà run. Cô bất giác lùi người về phía xa, nhưng lại bị tên tài xế đứng ở đằng sau chặn lại.
- "Cô...cô là ai?"
Vu Ngữ Âm hoảng sợ kêu lên. Người con gái yêu kiều dần dần lộ diện, cho đến khi cô ta tháo bỏ cặp kính xuống. Tại thời khắc ấy, Vu Ngữ Âm hoàn toàn chết lặng.