Sáng hôm sau, Lâm Thiên Y bảo Cố Nhậm Luân lái xe đưa mình đến một nơi. Anh ngoan ngoãn nghe lời, lập tức lái xe đến đó. Nhưng khi đến nơi, sắc mặt anh bỗng biến sắc:
- "Em bảo tôi lái xe đến bệnh viện để làm gì?"
- "Kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn."
Lâm Thiên Y mĩm cười nhìn anh đáp.
Nói rồi, cô nắm tay anh kéo vào bên trong phòng khám.
Một tuần sau...
Ngày đăng kí kết hôn giữa Lâm Thiên Y và Cố Nhậm Luân cũng đến. Lý Tố Nhã vẫn chưa tin mọi việc là thật, bà ta một mực muốn Cố Nhậm Thành đi chung với mình với lý do là người làm chứng. Ông đã vui vẻ gật đầu đồng ý nhưng lại không biết rằng, thực ra Lý Tố Nhã muốn xem hai đứa trẻ này đang giở trò gì sau lưng bà. Nhưng không, họ thật sự đã chính thức trở thành vợ chồng. Mất rồi, mất tất cả rồi. Sản nghiệp Cố gia cũng như tập đoàn Nhật Kim chắc chắn sẽ hoàn toàn thuộc về Cố Nhậm Luân, cả bà và Nhậm Đức sẽ chẳng có gì cả.
Cố Nhậm Thành thực sự muốn tổ chức hôn lễ thật hoành tráng cho con trai nhưng bị anh từ chối. Anh chỉ tổ chức buổi lễ nhỏ, có sự góp mặt của các thành viên của Cố gia. Người ngoài đều không biết thậm chí là các nhân viên trong công ty. Phía bên nhà gái cũng chấp nhận việc tổ chức lễ cưới của Nhậm Luân, cả Hạ Phương Trinh và Thiên Khải đều biết cuộc hôn nhân này chỉ là giả mà thôi, việc tổ chức long trọng chỉ tốn kém tiền của.
Tại buổi lễ, Lâm Thiên Ân cũng được mời đến, vẻ mặt anh không tốt nhưng cố tỏ ra vui mừng trước mặt Thiên Y. Anh tặng cô món quà, bên trong là sợi dây chuyền ngọc trai mà trước đây anh mua khi đang là du học sinh. Tưởng chừng đó sẽ là món quà tỏ tình, cuối cùng nó lại trở thành quà sính lễ. Chỉ trách anh quá nhút nhát trong chuyện tình cảm.
- "Chúc em hạnh phúc."
Lâm Thiên Ân tỏ ra mình ổn, ôm chầm lấy Lâm Thiên Y mà nói những lời chúc mừng. Trong lòng của anh hiện tại như bị ai đó lấy dao đâm thẳng vào ngực. Thật sự rất đau. Có lẽ, cái ôm này cũng là cái ôm duy nhất mà anh dành cho cô.
- "Cảm ơn anh trai."
Cuối buổi lễ, Lâm Thiên Ân đến trước mặt Cố Nhậm Luân mà nói:
- "Sau này anh phải chăm sóc em ấy thật tốt. Đừng làm em ấy tổn thương, có biết không?"
- "Tôi biết. Chăm sóc Thiên Y là trách nhiệm của tôi."
Cố Nhậm Luân vẻ mặt hạnh phúc, vòng tay ôm lấy eo cô. Sắc mặt Lâm Thiên Y cũng có gì thay đổi, trước khi hôn lễ diễn ra, giữa cô và anh đã có sự luyện tập trước, nên khi ai đó nhìn vào cũng đều nghĩ hai người họ thật sự yêu nhau.
Hôn lễ dường như sắp kết thúc thì bỗng nhiên cánh cửa Cố gia mở ra, xuất hiện một cô gái mặc váy hồng, trên tay cầm một món quà, nhoẻn miệng cười, nói:
- "Xin lỗi vì đã đến trễ. Chúc mừng anh Nhậm Luân."
Giây phút này, Lâm Thiên Y ngơ ngác đứng nhìn người con gái trước mắt, gương mặt kiều diễm có chút ngây thơ, giọng nói vô cùng ma mị như muốn hớp hồn người khác. Là ai đây? Sao lại gọi Nhậm Luân là "anh" một cách gần gũi đến thế? Chẳng phải Cố lão gia chỉ có hai người con trai thôi sao?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong trí óc của Lâm Thiên Y. Đừng bảo đây chỉ là một trong những người tình trước đây của anh đó nhé. Nếu vậy thì chuỗi ngày sau này của cô sẽ khó khăn lắm đây khi phải tìm cách đối phó loại trà xanh như cô ta.