Lâm Thiên Y dìu anh nằm ngay ngắn lên sofa. Cô vội vàng đi vào bên trong phòng, lấy ra một chiếc chăn ấm đắp lên người anh, phòng khi trời trở lạnh. Lúc cô chuẩn bị đứng lên thì lập tức bị bàn tay của anh níu lại. Trong cơn mơ, Cố Nhậm Luân đã gọi "mẹ." Dường như đối với anh mẹ là tất cả. Kể từ khi bà ấy qua đời, cuộc sống anh trở nên vô vị, chẳng còn vui vẻ như lúc trước. Hằng ngày, anh phải đối phó với người mẹ kế đầy mưu mô, xảo quyệt, sóng gió trong nhà lúc nào cũng xảy đến, không ít thì nhiều. Nó khiến anh mệt mỏi, nhiều lúc muốn gục ngã. Nhưng vì điều duy nhất còn lại quan trọng đối với anh chính là cha và tập đoàn Nhật Kim cho nên anh phải thật mạnh mẽ để bảo vệ cái hạnh phúc còn lại này của mình.
Lâm Thiên Y không ngờ, trông anh có vẻ cứng nhắc, lạnh lùng như thế nhưng thật ra nội tâm vô cùng yếu đuối. Anh đã không dám bày tỏ với ai, thậm chí là cả cha ruột của mình. Đến giờ cô đã hiểu lý do vì sao anh muốn kết hôn cùng cô là bởi vì muốn cô cùng chia sẻ bớt gánh nặng ở trong lòng. Gương mặt khi ngủ của anh tựa như một đứa trẻ, muốn được mẹ vỗ về. Anh nắm chặt tay cô không buông như thể sợ một ai đó rời xa mình. Anh rất sợ cảm giác đó lặp lại một lần nữa trong đời. Cảm giác đơn độc một mình trên thế giới đầy rẫy sự ganh đua này.
- "Mẹ...mẹ đừng bỏ con."
Cố Nhậm Luân hoảng sợ, toàn thân toát mồ hôi, miệng không ngừng gọi "mẹ" trong vô thức. Lâm Thiên Y nhẹ vuốt ve mái tóc đen huyền của anh, miệng vừa lẩm bẩm như thể trấn an tinh thần của người đàn ông trước mặt.
- "Không đâu. Bà ấy không có bỏ anh. Mẹ vẫn luôn ở bên cạnh anh mà."
Cuối cùng, Cố Nhậm Luân cũng say giấc. Một lúc sau, Hạ Phương Trinh và Lâm Thiên Khải về đến. Trông họ có vẻ hơi đuối sức. Tất cả cũng do Lâm Thiên Phú giở trò, thuê người làm thủng lốp xe. Cả một đoạn đường dài vắng tanh không một cửa tiệm, cho nên cả hai người họ phải đẩy suốt một chặng đường dài mới tìm được chỗ sửa.
Lâm Thiên Khải bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông anh tuấn đang nằm ngủ say sưa trên ghế sofa của nhà mình, anh cất giọng hỏi:
- "Chị....đừng nói đây là Cố Nhậm Luân đó nha. Tại sao anh ta lại ngủ ở đây?"
Lâm Thiên Y ra hiệu ý muốn mọi người giữ im lặng. Cô dìu mẹ và kéo tay Lâm Thiên Khải ra ngoài mà nói:
- "Anh ấy vì giúp con mà bệnh cũ tái phát."
Lâm Thiên Khải nghe xong nổi giận. Không ngờ cái tên Lâm Thiên Phú lại vác xác đến đây làm hại chị cậu. Đúng là bám dai như đỉa.
- "Nếu là em, em sẽ bắn trực tiếp vào não của hắn ta, để hắn sẽ không bao giờ đến đây làm hại chị."
- "Không nên. Chị không muốn xảy ra án mạng ở đây."
- "Phải công nhận anh ấy vì chị mà suýt chút nữa giết người. Đúng là gan thật đấy. Em cũng có thể tin tưởng rằng anh ấy sẽ thay em bảo vệ chị một thời gian khỏi tên Lâm Thiên Phú đó."
- "Nhưng cậu ta mắc căn bệnh như thế...liệu có làm hại đến con không?"
Hạ Phương Trinh lập tức lên tiếng, bà sợ Cố Nhậm Luân vì không kiềm chế được cảm xúc mà có thể ra tay tàn độc đối với cô giống như cách mà anh đối với Lâm Thiên Phú ngày hôm nay.
- "Không đâu mẹ. Con nghĩ anh ấy sẽ phân biệt được ai tốt, ai xấu mà. Hơn nữa, anh ấy đã cứu con nhiều lần, con sẽ giúp anh ấy điều trị bệnh xem như trả ơn vậy."
Nghe những lời Thiên Y nói quả thật có lý, cả Thiên Khải và Hạ Phương Trinh đều gật đầu đồng ý. Chấp nhận việc cô kí hợp đồng hôn nhân với Cố Nhậm Luân. Bây giờ, chỉ chờ việc anh tỉnh lại nữa thôi.