" Không sao. Tôi sẽ tự tay giải quyết chuyện này."
Cố Nhậm Luân thản nhiên nói, bên cạnh đó anh còn đưa mắt liếc nhìn Lý Tố Nhã. Anh sẽ không bao giờ nghe theo sự sắp đặt của người lớn. Thậm chí là cả cha ruột của mình đi chăng nữa. Bởi anh luôn tự đặt ra quy tắc trong cuộc đời mình, đó chính là "Tự mình đi tìm hạnh phúc thay vì cứ ngồi chờ đợi, và sẽ không bao giờ kết hôn qua mai mối. Vợ tương lai của anh sẽ do anh tự chọn. Cô ấy có như thế nào đi chăng nữa, anh sẽ là người chịu trách nhiệm cho hạnh phúc cả đời của người con gái ấy."
Nghe những lời từ chính miệng Cố Nhậm Luân phát ra khiến Lý Tố Nhã vô cùng khó chịu. Chẳng lẽ, mọi sự sắp xếp của bà ta đều thành công cốc sao? Nhưng mà...tự tay anh giải quyết là sao chứ? Chẳng lẽ anh có cách để từ chối mối hôn sự này hay sao?
_______________________________________________
Cuối cùng, ngày tháo băng cũng đến, Hạ Phương Trinh cùng Lâm Thiên Khải đến bệnh viện đón Thiên Y về nhà. Mấy ngày qua, cô đã quá chán ngấy thức ăn do bệnh viện nấu. Cô thèm được trở về nhà, được châm chọc đứa em trai yêu dấu của cô, ở bên hai người mà cô trân quý như sinh mạng.
Vừa trông thấy hai người họ, Lâm Thiên Y bèn nhảy đến ôm chặt cổ Lâm Thiên Khải, vui mừng mà nói:
- " Cuối cùng con cũng được xuất viện rồi. Mấy ngày qua cứ ở mãi trong căn phòng kín mít này con như sắp phát điên chết mất."
Lâm Thiên Khải bị ôm chặt cổ, khó thở mà nói không ra hơi.
- " Chị...chị rõ ràng là muốn giết chết đứa em trai này."
- " Ơ, chị xin lỗi. Cũng tại chị vui mừng quá, hì hì." Cô bật cười, nhanh chóng thả lỏng cánh tay, đưa tay lên gảy gảy đầu, cảm thấy có chút tội lỗi. Cả ba người thu xếp đồ đạc, sau đó nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Trước cánh cổng Lâm gia, một chàng trai khôi ngô tuấn tú xuất hiện. Anh vội tháo bỏ chiếc kính đen xuống, nhìn khắp xung quanh tòa biệt thự. Dáng vẻ cao to cùng với bộ đồ vest màu đen sang trọng. Trên tay sách theo hành lí, bước từng bước chậm rãi tiến vào phía trước. Mọi thứ bây giờ đã có sự thay đổi đôi chút.
- " Phu nhân, nhị thiếu gia đã về." Một nữ hầu trông thấy anh liền nhanh chóng chạy lên lầu thông báo cho Trần Tú Anh.
- " Thật sao?" Trần Tú Anh một mình trong phòng riêng, đang đắm mình theo những giai điệu của tiếng đàn dương cầm nghe thế nở nụ cười rạng rỡ, sau đó nhanh chân bước xuống lầu.
Là Lâm Thiên Ân. Cuối cùng, anh cũng đã hoàn thành xong chương trình du học ở bên Úc. Việc anh trở về, phần nào sẽ giúp Trần Tú Anh bớt thêm gánh nặng. Suốt mấy tháng qua, bà ta vừa phải chăm sóc cho chồng lại còn can ngăn đứa con trai ăn chơi sa đọa của bà ta. Vừa may Lâm Thiên Ân trở về, anh sẽ chỉnh đốn lại toàn bộ nội bộ trong Lâm gia, đồng thời điều hành công ty giúp Lâm Thiên Thành. Chỉ những chuyện này thôi mà đã khiến Trần Tú Anh như muốn phát điên lên.
- " Mẹ cả rất nhớ con." Trần Tú Anh nhìn thấy Lâm Thiên Ân cảm động không kiềm được mà bật khóc. Đối với bà, hiện tại bây giờ, chỉ có anh mới có thể đưa Lâm gia quay trở lại giống như xưa. Nói chính xác, Lâm Thiên Ân giống như là một vị cứu tinh trong cái gia đình này.
Anh ôm chầm bà, vỗ vỗ lưng an ủi. Sau đó nhanh chóng bước lên lầu như muốn tìm ai đó.
- " Thiên Ân, con vội vàng đi đâu vậy? Ngồi xuống ghế nghỉ ngơi đã."
Lâm Thiên Ân đi thẳng về hướng phòng riêng của Lâm Thiên Phú, liên tục gõ mạnh lên cánh cửa.
- " Lâm Thiên Phú, Lâm Thiên Phú. Mau mở cửa ra. Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Thái độ ôn nhu khi nãy nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là sắc mặt vô cùng bực tức, giận dữ như muốn giết người hiện rõ trên gương mặt anh tuấn của nhị thiếu gia nhà họ Lâm.