Tiêu Tử Y kinh hỉ đứng lên, đến cạnh giường cầm tập tranh trong tay cười nói: “Nguyên lai tập tranh này ở chỗ của mẫu hậu. Trạm Nhi cứ tưởng là đã làm mất rồi, còn quấn lấy ta bắt ta vẻ lại một bộ nữa.”
Hoàng hậu cố nở nụ cười, thản nhiên nói: “Phải không? Ta thấy vẻ cũng không tệ lắm, nên mới giữ lại” Quả nhiên là nha đầu này đã biết chân tướng chuyện đó rồi nên mới có thể vẻ ra tập tranh thế này. Hoàng hậu cảm thấy có muôn ngàn suy nghĩ hổn loạn, và đang lo lắng không biết nên giải thích thế nào. Đã bao năm, nàng cứ nghĩ sự kiện kia không ai biết được, ai ngờ người tính cũng không bằng trời tính.
Tiêu Tử Y cuối cùng cũng có được cơ hội mở miệng, cười cười ngồi về vị trí củ của mình mỉm cười nói: “Mẫu hậu, Tử Y chuẩn theo ý chỉ của phụ hoàng, cùng học chữ với Thái thị Lang. Nhưng mà nam nữ khác biệt…”
Hoàng hậu ngẩn ra, không ngờ chuyện Tiêu Tử Y muốn nói lại là chuyện này. Không kịp suy nghĩ kỹ đã theo phản xạ đáp: “Hoàng thượng cũng thật là hồ đồ, đợi Bổn cung có cơ hội nói với hoàng thượng một chút vậy.” Nàng để ý từng biểu tình trên mặt Tiêu Tử Y, quyết không tin nàng chỉ vì chuyện này mà đến.
Tiêu Tử Y cúi đầu cười yếu ớt, mở miệng thăm dò thử: “Thực ra Tử Y cũng rất muốn tập viết, hơn nữa được Thái Thị Lang dạy cũng rất tốt, Tử Y cũng không muốn đổi hắn.”
Hoàng hậu vẫn nhìn nàng cầm tập tranh kia, hít một hơi sâu hỏi: “Vậy con muốn làm thế nào?”
Tiêu Tử Y lấy hết can đảm ra nói: “Tử Y hi vọng Trạm Nhi cùng học với mình, như vậy thái Thị Lang cũng không cần phải chạy đi chạy lại giữa hai bên, hơn nữa có Trạm Nhi ở đây, cũng không có nào dám bàn ra tán vào.” Tiêu Tử Y biết mình đòi hỏi có chút thái quá, nhưng có câu là “Mạn thiên yếu giới, lạc đích hoàn tiễn.”. Nàng sao không thử một chút cho biết chứ?
(A Tử: 漫天要价, 落地还钱 “Mạn thiên yếu giới, lạc đích hoàn tiễn.” đây là 1 câu tục ngữ nh lại ko có xuất xứ gì, giống như người thường đi chổ cao hay nói vậy, đại ý là có ra giá thì sẽ có trả tiền, đại loại như trả giá ý.)
Đôi mắt đẹp của hoàng hậu nhìn chăm chú vào Tiêu Tử Y, rất lâu sau khe khẽ thở dài: “được rồi, Bổn cung đã biết” Cái này cũng không được coi là đại sự gì. Cho dù Trạm Nhi có giao cho Tiêu Tử Y chăm sóc, chỉ cần nàng tìm ra chút lỗi lầm, thì sớm hay muộn Trạm Nhi cũng sẽ về bên cạnh nàng thôi.
Di? Chuyện này đã được đáp ứng rồi sao? Tiêu Tử Y đã chuẩn bị sẳn câu nói tiếp theo nhưng đã không thể dùng. Hơi có chút sững sờ nhìn hoàng hậu. “Kia….Vậy đa tạ mẫu hậu”
Hoàng hậu đôi mắt lộ ra thần sắc cô đơn ảm đạm, cười khổ bảo: “Trạm Nhi thích chơi cùng với con. Bổn cung cũng không phải là không biết. Vô phương, tất cả điều chiều theo thằng bé vậy.”
Tiêu Tử Y có chút không đành lòng, nhìn nhìn vào tập tranh, trên đó tràn ngập chữ viết non nớt của Tiêu Trạm. Nàng nghĩ đến Hoàng Hậu cầm tập tranh này, chắc là muốn thỉnh thoảng nghĩ đến Trạm Nhi.
Nàng có phải có hơi ích kỷ hay không? Ngang nhiên cướp đi toàn bộ tâm huyết mà hoàng hậu đã trút lên người cháu trai đích tôn của mình. Nên cũng chẳng trách lúc trước người lại đề phòng nàng đến vậy.
Hoàng hậu thì lại lý giải khác, vì nhìn thấy biểu tình bất định của Tiêu Tử Y với tập tranh, nghĩ là nàng đang do dự muốn ngả bài với mình hay không, nên vội vàng nói qua chuyện khác: “Trường Nhạc à, vừa lúc hôm nay con đến đây, thực ra hôm nay bổn cung cũng định cho người đi gọi con tới đây.”
Tiêu Tử Y ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Mẫu hậu có việc gì phân phó?”
Hoàng hậu cười thật ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Ngày mai là ngày cát tị tháng ba, hàng năm vào ngày này đều phải tiến hành làm Tàm Lễ. Bổn cung muốn Trường Nhạc con năm nay đi làm Tàm Sử. Con thấy thế nào?”
(A Tử: Tàm lễ: lễ nuôi tầm, Tàm Sử: người sử dụng hay người sai khiến tầm…)
Tiêu Tử Y nghe mà mơ mơ màng màng, cái gì Tàm lễ, cái gì mà Tàm Sử? Nghe qua sao lại dọa người như vậy chứ?
Lúc này một cung nữ đi tới trình lên bàn món điểm tâm tinh xảo khác, lại châm cho Tiêu Tử Y và hoàng hậu mỗi người một chén trà khác, đồng thời cười nói: “Hoàng Hậu nương nương, Trường Nhạc công chúa lớn lên ở ngoài cung, làm sao biết Tàm Lễ là gì? Công chúa điện hạ, vì để hiến tế nông canh và thần dâu tằm, chuyện này có liên quan đến quốc kế an sinh, cho nên hàng năm vào ngày cát tị tháng ba, Thiên tử sẽ làm nông canh ở Nam giao, còn Hoàng Hậu sẽ làm Tàm Lễ ở Tế tự đại điển Bắc giao”
(A Tử: quốc kế an sinh => sự phát triển của đất nước hay đời sống của nhân dân. Nam giao, Bắc Giao=> ngoại thành nam, ngoại thành bắc.)
Tiêu Tử Y nhìn về phía vị cung nữ vừa mới nói, lại nhìn thấy khí chất của nàng bất đồng với các cung nữ khác, tuổi cũng gần với tuổi của hoàng hậu, một đôi mắt mỏng mảnh thâm thúy như cất giấu vô số bí mật.
Vị cung nữ này cười cười, khoanh tay đứng bên cạnh hoàng hậu, tự giới thiệu mình: “Công chúa có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy nô tỳ, nô tỳ gọi là Kiều Tinh Tinh.”
Tiêu Tử Y hơi hơi để ý. Phải biết rằng nàng tiếp xúc được với một ít cung nữ, ví dụ như Nhược Trúc, Như Lan, Huyễn Hà Chi Lưu, toàn là dùng tên thực vật cả, có vẻ là được sắp xếp theo quy định ngầm để phân chia phẩm cấp. Nhưng mà Kiều Tinh Tinh trước mắt nàng lại có thể giữ đúng dòng họ của mình, có thể thấy được địa vị của người này ở trong cung có thể nói là tương đối cao.
Hoàng hậu dáng vẻ tự nhiên cười yếu ớt nói: “Vẫn là A Tinh ngươi nghĩ chu đáo. Trường Nhạc, Tàm Sử chính là người đi bên cạnh Bổn cung, cầm giỏ lá dâu, cũng không là chuyện khó làm.”
Tuy Tiêu Tử Y không biết phải làm những gì, nhưng nếu hoàng hậu đã phân phó xuống dưới như vậy, nàng cũng chẳng thể cự tuyệt được, đành phải cười đáp ứng: “Mẫu hậu, Ngày mai Trạm Nhi sẽ đi cùng chứ? Hôm nay Tử Y đem tiểu công tử Nam Cung gia vào cung rồi, còn có tiểu thư nhà họ Lý nữa, Nếu mà Trạm Nhi cũng đi….ngày mai dẫn theo bọn họ có được không?”
Trong mắt hoàng hậu thoáng hiện lên tia chán ghét nhưng rất nhanh nàng đã che vội đi. “Đương nhiên là được. Năm rồi Trạm Nhi đã đi theo Hoàng gia gia đi Nam Giao cày ruộng. Nên năm nay đi đến Bắc Giao dự Tàm Lễ cũng được. Nhưng chỉ có thể chọn một nơi thôi, cứ để cho thằng bé tự mình chọn vậy. Còn hai đứa bé kia có thể dẫn theo cùng, bất quá con phải chịu trách nhiệm trông nom bọn nhỏ đó nha.”
Tiêu Tử Y đoán thiên tử làm Lễ Canh Thân với hoàng hậu là Tàm Lễ đúng là nam, nữ trong cung phải tách ra đi đến Tế Tự. Nhưng tám phần cũng chỉ là làm lễ một chút thôi, nàng có thể mượn cơ hội mang bọn nhỏ ra ngoại thành dạo chơi rồi!
Nhưng khổ nỗi là còn vướng Thái Tam Quốc, hắn ngày mai cũng sẽ toàn lực dạy học nữa, một buổi học rất danh chính ngôn thuận.
Tiêu Tử Y cùng nói chuyện với hoàng hậu một lúc, rồi mới cáo lui rời khõi. Nhưng trước khi đi, nàng vốn muốn lấy lại tập tranh kia, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của hoàng hậu, lại cẩn thận đặt lên bàn trà.
Hoàng hậu theo dõi động tác của Tiêu Tử Y, nét cười trên mặt lạnh đi vài phần.
“Nương nương, xem ra Tiêu Tử Y kia vẫn chưa định ngả bài, người tính toán thế nào?” Một lúc sau, Kiều Tinh Tinh phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng mở miệng nói.
“Ngày mai, cho nha đầu kia chút cảnh cảo. Để nó biết trong cung muốn đấu cũng sẽ không đấu lại Bổn Cung.” Hoàng hậu nhấc chén trà trên bàn sớm đã lạnh lên, đưa lên miệng nhấp nhấp môi.
“Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngay.” Kiều Tinh Tinh đã đi theo Hoàng hậu nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt cũng biết nên làm thế nào, cũng không cần hoàng hậu nhiều lời. Cảnh cáo chỉ là cảnh cáo, nàng cũng không làm chuyện cảnh cáo nào khác người cả.
“A Tinh, ngươi nói xem Bổn cung mang tiểu nha đầu Lý Vân Tuyển kia vào cung có phải là đã sai rồi không?” Cuối cùng Hoàng Hậu nhịn không được mở miệng nói.
Kiều Tinh tinh cũng chưa đáp lại ngay. Nàng biết tuy hoàng hậu ngoài mặt là hỏi nàng như vậy, nhưng thực tế chính là tự hỏi tự đáp mà thôi.
Hoàng hậu đặt chén trà xuống bàn, chén sứ và chiếc bàn Ngọc Thạch chạm nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy. “Vốn tưởng là dời đi tình yêu của Tiêu Tử Y đối với Trạm Nhi, kết quả không ngờ tới cả Trạm Nhi cũng bị tiểu nha đầu kia quyến rũ. Lại còn đức phi kia nữa, đưa đệ đệ của mình tiến cung, còn tưởng là Bổn cung không biết trong lòng nàng ta đang nghĩ cái gì sao?”
Kiều Tinh Tinh im lặng không nói gì, tuy trong lòng thấy khinh thường chuyện hoàng hậu gọi Lý Vân Tuyển tiến cung là kế thay mận đổi đào đã củ lắm kia, nhưng trên mặt vẫn không nhúc nhích tí nào, nhìn cũng không ra biến hóa gì. “Hoàng hậu nương nương xin bớt giận. Nương nương làm chủ hậu cung, Trường Nhạc công chúa sớm hay muộn cũng phải gả ra khỏi cung, cần gì phải cùng nàng băn khoăn chứ? Cứ cho nàng chút cảnh cáo, để nàng biết quy củ trong cung là được rồi.”
“Ngươi nói phải lắm A Tinh. Ngươi đi nói cho Phong Uyển tình một tiếng, năm nay Tàm Sử không cần nàng phải làm, cùng nàng hảo hảo giải thích một chút là được.” Hoàng hậu thở dài chậm rãi nói.
“Vâng.”
Hoàng hậu nhìn Kiều tinh Tinh cứ như vậy cung kính lui ra, cuối cùng nhịn không được lại thản nhiên nói: “Bổn cung chính là không rõ, chuyện năm đó, sao nha đầu kia lại biết được.”
Kiều Tinh Tinh đã lui ra rồi, nhưng thân hình có dừng lại một chút, sau đó không nói gì thêm vẫn cúi đầu cáo lui.