Tiêu Tử Y lặng yên đi theo phía sau Lý Vân Thanh, xuyên qua hành lang. Nàng phát hiện hắn vì quan tâm chân nàng đau đi khó chịu, cố ý chậm lại cước bộ, thủy chung vẫn duy trì đi trước cách nàng một khoảng.
Tiêu Tử Y cúi đầu đi dọc theo dấu chân Lý Vân Thanh đằng trước, đầu óc khi được gặp soái ca có chút xơ cứng bắt đầu chậm rãi vận chuyển lại.
Lý Vân Thanh lúc nãy trong miếu hoảng loạn là vì cái gì chứ? Dù sao nhất định sẽ không phải là tìm nàng. Tiêu Tử Y nghĩ đến đây không khỏi mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Lý đại nhân, ngươi có phải hay không còn có chuyện gì quan trọng? Chỉ cần chỉ cho Tử Y phương hướng là được, đừng chậm trễ chính sự.” Nàng cũng chưa quên khi ở Hải Đường yến lần trước, hắn là đối tượng bị người hãm hại, nàng cũng không muốn hắn vì nàng mà bị vạ lây.
Lí Vân Thanh cước bộ dừng một chút, lại lập tức chậm rãi đi, như đang suy tư nên trả lời như thế nào, mới mở miệng cung kính nói: “Công chúa, tại hạ vốn muốn đến điện nguyệt lão xin chút tơ hồng. Bất quá đưa công chúa trở về đương nhiên càng thêm quan trọng.”
“Tơ hồng của Nguyệt lão?” Tiêu Tử Y nhíu mày, mới nhớ lại nơi nàng tới cuối cùng hình như chính là cái nơi các cây đều treo đầy tơ hồng, nguyên lai là điện nguyệt lão. Nga, đúng rồi, nàng nhớ Lý Vân Thanh hình như là từ Tinh Thiện lại tư tăng lên tới Từ Tế lại tư, chính là từ nấu cơm lên tới trông coi tế điển. Xem ra hoạt động dâng hương Đông Nhạc miếu lần này cũng là hắn phụ trách.
“Ân, có mấy đại thần và các phi tử bởi vì không kịp đi nguyệt lão điện, nên muốn một ít tơ hồng trực tiếp mang về.” Lý Vân Thanh thản nhiên nói.
“A? Chúng ta đây bây giờ trở về đi lấy, ta trở về chậm cũng không sao. Dù sao cũng đã đi lâu như vậy.” Tiêu Tử Y lo lắng nói.
Lý Vân Thanh còn chưa dừng bước lại, ngữ khí không hề phập phồng lạnh nhạt nói: “Không sao, trì hoãn một lúc hạ quan đi một chuyến nữa là được.”
Tiêu Tử Y bĩu môi, cảm giác mình đang xen vào việc của người khác, đơn giản cũng không nói chuyện nhiều. Không tới nửa khắc, Tiêu Tử Y liền nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng tụng kinh, xem ra cúng bái hành lễ còn chưa chấm dứt.
Lý Vân Thanh rốt cục đứng lại, cúi đầu đứng ở một bên, thấp giọng nói: “Công chúa, tòa đại điện phía trước là Đại Nhạc điện.”
Tiêu Tử Y nhìn thoáng qua đền phía sau kéo dài không dứt, học khẩu khí đạm mạc của hắn chậm rãi nói: “Lý đại nhân, ngươi đối với nơi này rất quen thuộc nha!” Vừa mới trên đường trở về nàng tinh tế quan sát một chút, nơi này trong truyền thuyết tất cả lớn nhỏ cũng chừng bảy mươi sáu đền, nơi đây mặc dù không lớn bằng Trường Nhạc cung nàng ở, nhưng các đền đều nằm san sát nhau, cho dù là quan viên phụ trách điển lễ cũng không thể ngay lập tức nhớ rõ đường.
Lí Vân Thanh không chút hoang mang trầm giọng nói: “Hạ quan trước từng sống ở đây hai năm.”
Vẻ mặt Tiêu Tử Y ngưng trọng, tự nhiên liên tưởng đến gia cảnh Lý gia, Lý Vân Thanh phụ mẫu đều mất, không ai nhận nuôi hắn, sống ở chỗ này hai năm. Tiêu Tử Y ấp úng nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, ta không biết.”
Lý Vân Thanh ngoài ý muốn ngẩng đầu, nhìn vị công chúa được sủng ái nhất Đại Chu này lúc lắc đầu lộ ra vẻ mặt cười hướng hắn nói xin lỗi, biết nàng có lẽ hiểu lầm cái gì, lập tức cười khổ giải thích: “Hạ quan trước từng ở trong này đi theo Huyền Tung đạo trưởng học qua một chút võ nghệ, chỉ thế mà thôi.”
Tiêu Tử Y ngượng ngùng “Nha” một tiếng, nguyên lai là chính nàng suy nghĩ nhiều. Bất quá cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, Lí Vân Tuyển mới sáu tuổi, như vậy ít nhất là sinh trước nàng, cha mẹ hai huynh muội bọn họ cũng đều khoẻ mạnh. Lý Vân Thanh cũng không cần lưu lạc trong miếu. Mà lời này cũng làm rõ võ công của hắn vì sao giỏi như vậy, làm cho Tiêu Tử Y yên lòng.
Chính là, một người ưu tú như thế, cư nhiên bị an bài ở Lễ bộ làm mấy việc lặt vặt, không thể không làm cho Tiêu Tử Y hoài nghi có phải hay không tại thân thế Lý Vân Thanh. Thực hiển nhiên, năm đó Độc Cô hoàng hậu ở phòng Thái Nguyên Lý gia. Chỉ là cho dù nàng loại bỏ Lý gia có dụng ý gì, không phải vẫn còn Tiêu gia đem thiên hạ Dương thị đảo điên rồi hay sao? Như vậy vì sao giống như đương kim hoàng đế đã đề phòng Lý gia, điểm ấy cũng rất kỳ quái.
Tiêu Tử Y đứng ở tại chỗ cảm khái, bên cạnh nàng vẻ mặt tuấn tú của Lý Vân Thanh cũng lộ ra thần sắc giãy dụa. Chần chờ một lát, Lý Vân Thanh vẫn thở dài, cung kính nói: “Công chúa, hạ quan có một chuyện muốn nhờ.”
Tiêu Tử Y sửng sốt, nói : “Chuyện gì?”
Lí Vân Thanh từ trong lòng lấy ra nửa khối ngọc bội, dùng ngón cái sờ sờ hoa văn trên mặt, trong con ngươi màu mực lam kia lộ ra thần sắc yêu thương nói: “Khối ngọc bội này do mẫu thân của ta lưu lại cho muội muội, nên muội ấy vẫn luôn đặt ở dưới gối, mỗi đêm phải vuốt trong tay hơn nửa ngày mới có thể ngủ. Ngày hôm trước đi gấp, hạ quan lại quên đưa muội ấy mang theo người. Chẳng biết có thể hay không làm phiền công chúa đem khối ngọc bội này giao cho muội ấy?”
“Việc nhỏ, giao cho ta đi.” Tiêu Tử Y thầm than. Huynh muội bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, chỉ từ mấy câu nói đó liền có thể nhìn ra cảm tình giữa bọn họ có bao nhiêu tốt, hiện tại thành nàng đắc tội chia rẽ huynh muội bọn họ.
Thật sự là phải tìm một cơ hội đem Lý Vân Tuyển nhanh chóng tống xuất cung mới được. Tiêu Tử Y vươn tay, đem ngọc bội Lý Vân Thanh giao cho nàng nắm trong tay. Ngọc bội còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, ấm áp trong tay nàng, cẩn thận đặt vào trong ngực áo.
“Đa tạ công chúa. Tiểu muội từ nhỏ được hạ quan sủng nịch quá độ, nếu có chỗ mạo phạm, kính xin công chúa thông cảm một chút.” Lý Vân Thanh ánh mắt tránh khỏi tầm mắt Tiêu Tử Y, cúi người thật sâu, nghiêm túc nói.
Tầm mắt Tiêu Tử Y cũng học theo hắn mơ hồ trong chốc lát, dù sao bị thanh âm dễ nghe như vậy lại thận trọng như thế cầu xin, nàng cũng vô pháp cự tuyệt. “Vân Tuyển nàng rất biết điều, Lý đại nhân không cần lo lắng.” Được rồi, xem ra có một ca ca đẹp trai lại tài giỏi, tiểu la lỵ cũng không phải chịu quá nhiều khó khăn.
“Công chúa, thời gian không còn sớm, thỉnh nhanh chóng hồi điện. Hạ quan xin được cáo lui trước.” Lý Vân Thanh vừa chắp tay, xoay người hướng đường bọn họ vừa đi qua mà đi. Hẳn là trở về xin tơ hồng của Nguyệt Lão.
Tiêu Tử Y sờ sờ ngọc bội cất kỹ trong lòng, bình yên trở về điện. Còn may cúng bái hành lễ còn chưa chấm dứt, mọi người vẫn như lúc nàng rời đi, cúi đầu. Chỉ có Tiêu Sách ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, Tiêu Tử Y tự nhiên trừng mắt nhìn trả.
Khi Tiêu Tử Y trở lại vị trí của mình quỳ xong xuôi, mới vừa có chút mơ màng buồn ngủ, cúng bái hành lễ liền đại công cáo thành. Mọi người có thể phân tán ra quay lại các điện tự mình tế bái các lộ thần tiên, Tiêu Tử Y tự nhiên bị hoàng hậu lôi kéo đến mấy điện để dâng hương các thần tiên, may mắn hoàng hậu cũng không tính đi nhiều nơi khác, bằng không Tiêu Tử Y thật đúng là rất lo lắng rằng mình hôm nay có thể chịu đựng nổi hay không.
“Công chúa hôm nay có vẻ như đặc biệt mệt a.” Nhược Trúc ở một bên thấp giọng hỏi.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, liếc trắng mắt. Nàng gần đây quả thật cuộc sống an nhàn quá mức, thân thể đều sắp tàn phế đến nơi. Tài phú khiến người ta thoái hóa, những lời này quả nhiên nói không sai a.
Đi theo hoàng hậu vào một tòa đại điện so với Đại Nhạc điện nhỏ hơn một chút, Tiêu Tử Y phát hiện phía trước điện này không hề trang nghiêm túc mục như điện khác mà nàng đã đi qua, ở quảng trường trước điện có một lư hương đồng cao khoảng hơn hai người, phía trên lư hương có một khối đồng cầu lớn được chạm rỗng. Rất nhiều phi tử đều cầm tiền đồng quăng vào bên trong, đáng tiếc không ai ném trúng, cả trên quảng trường bay lượn đều là ám khí tiền đồng, xen lẫn thanh âm các phi tử duyên dáng gọi to, thật sự là làm cho người ta rất muốn cười.
Một đồng tiền bay tới bên chân Tiêu Tử Y, tay ngứa ngáy nàng cũng không còn nghĩ lại vì sao những người này đều muốn quăng tiền vào trong cái đồng cầu kia, trực tiếp xoay người nhặt lên đồng tiền bên chân, nâng tay quăng ra.
“Đinh đương!” Đồng tiền chuẩn xác xuyên qua đồng cầu chạm rỗng, đánh vào bên trong phát ra một tiếng giòn vang, cũng không có bắn ra.
Nha! Tiêu Tử Y ở bên tai khoa tay múa chân làm một thế tay chữ “V”, vui rạo rực chờ đợi mọi người khích lệ.
Nhưng, vì sao lại cảm thấy biểu tình trên mặt các nàng đều rất kỳ quái?
Nhược Trúc bây giờ nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng ở phía sau Tiêu Tử Y nói: “Công chúa, đây là điện để các nương nương cầu sinh con cháu, quăng trúng cái lư hương kia liền. . . . . .”