Tiêu Tử Y lại để cho Như Lan đứng ở trong lều, còn chính mình thì đi tới khoảng đất trống trước chiếc lều màu vàng sáng kia.
Từ xa đã nghe tiếng cười nói náo nhiệt, hơn nữa đống lửa bốc lên rất cao, ngọn lửa bốc lên trên không trung sáng khắp một vùng, đốm lửa nhỏ nổ lách tách trên không, từ xa cũng nghe được rất rõ. TRên đất trống có xếp một hàng mười cái bàn, ăn uống linh đình, ánh lửa lượn lờ, tiếng người huyên náo. Tiêu Tử Y cúi đầu vội vã đi nhanh, cầu nguyện sự xuất hiện của nàng chắc cũng không đến nỗi đột ngột là tốt rồi.
Thế nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, hình như Tiêu Sách vẫn đang một mực đợi nàng xuất hiện vậy, vừa nhìn thấy nàng thì lập tức đứng lên, cố ý lớn tiếng nói, “Hoàng tỷ, xem như là tỷ có thể đến rồi”
Cái giọng còn đang đổi ở thời kỳ cuối khàn khàn như vịt ấy lại nghe rõ đến kỳ lạ, mọi âm thanh nói cười trên yến hội dường như bị ai đó dùng một khoá tạm khoá lại vậy, két một tiếng ngừng lại. Dường như tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Tiêu Tử Y, đối với vị công chúa Trường Nhạc trong truyền thuyết này, có rất nhiều người thấy ngạc nhiên.
Nếu ánh mắt mà có thể làm thành mũi tên, thì Tiêu Sách sớm đã bị Tiêu Tử Y bắn thành tổ ong bò vẽ rồi. Nhưng mà nàng cũng không có niệm lực để chuyển hoá thành công lực, vì thế chỉ hung hăng lườm Tiêu Sách, ngẩng đầu ưỡn ngực thoải mái nhìn về phía mọi người đang chú ý đi tới.
Nàng không làm được ánh mắt thực thể hoá, mà người khác cũng chẳng còn cách nào cả! Song bị nhiều con mắt nhìn như vậy, nàng cũng không mất đi một miếng thịt còn sợ gì nữa chứ!
Tiêu Tử Y lạc quan mà nghĩ, cùng lúc sắp đi tới gần đến nơi nhưng thân bất do kỷ mà đành đi chậm lại, bởi nàng phát hiện ra vị trí của nàng ngồi không rõ có phải trùng hợp hay cố ý mà ngay bên cạnh Tiêu Cảnh Dương.
Tiêu SÁch rất hài lòng khi thấy phản ứng này của Tiêu Tử Y nhếch môi lên xem như lợi hại quá.
Tiêu Tử Y sững sờ một lát sau, trước khi kịp phản ứng đã hướng lên thỉnh an Hoàng đế và Hoàng hậu. Việc chuyển hướng này làm cho nàng giấu khá tốt vẻ mất tự nhiên vừa rồi, sau đó mới thản nhiên ngồi vào vị trí. Chỗ ngồi của nàng ngay dưới Tiêu Cảnh Dương, Tiêu Sách phía trên, có thể nói hai huynh đệ ngồi ngang tầm nhau.
Trong nội tâm Tiêu Tử Y thầm oán một cái, không rõ là ai có dụng ý kín đáo mà bố trí chỗ ngồi như thế, đây rốt cuộc là sắp xếp kiểu gì thế? Theo tuổi thì cũng không đúng, rõ ràng là Tiêu Sách còn nhỏ tuổi hơn so với hoàng nữ là nàng đây mà! Còn nếu sắp xếp theo thân phận thì lại càng kỳ lạ hơn. Luận về thân phận thì nàng còn cao hơn so với Tiêu Sách nữa cơ mà? Thế mà vừa rồi lúc nàng thỉnh an Hoàng đếhì lại chứng kiến thấy Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu hai nhóc ấy ngồi sau lưng Hoàng hậu.
Tại yến hội lúc Tiêu Tử Y ngồi vào vị trí trong khoảng khắc lại khôi phục náo nhiệt như cũ, chỉ là Tiêu Tử Y có cảm giác có rất nhiều người đang ra sức để ý đến nàng tại đây.
“Tử Y à, hôm nay trên bàn toàn là đồ ăn mà ban ngày chúng ta săn được đó, rất mới lạ, tươi sốt, muội nếm thử xem” Tiêu Cảnh Dương cất tiếng ôn nhu như trước truyền đến từ bên phải Tiêu Tử Y, làm cho con tim nàng đập lỗi một nhịp.
“Vâng” Tiêu Tử Y cúi thấp đầu xuống, lại không dám ngẩng đầu lên chút nào nhìn hắn.
“Hoàng tỷ à, tỷ đến muộn vậy, thật tiếc là không được thấy con voi phiên bang có tiến cống ở sân, vậy tỷ không tự thưởng một chén rượu sao?” Tiêu Sách ngồi bên trái nàng khẽ cười bảo.
Hoá ra tiết mục Nam Cung Sanh muốn giả trang đã qua rồi ha. Tiêu Tử Y âm thầm bóp bóp cổ tay, thời điểm lúc này nàng gần như không thể ngẩng đầu lên nhìn khắp yến hội để tìm bóng Nam Cung Sanh được. Nàng thấy Tiêu Sách bất giác đang rót rượu vào chén cho nàng, biết rõ nếu nàng không theo ý thằng nhóc này thì không biết nó còn nói cái gì ra nữa đây. Dù sao rượu này chắc độ cũng không lớn lắm, vì thế nàng bất đắc dĩ thở dài, định đưa tay ra nâng lên uống là được.
Nhưng lúc nàng sắp chạm vào chén thì đã có một cánh tay nhanh hơn nhấc lên trước. Trong lúc Tiêu Tử Y đang kinh ngạc thì chỉ nghe Tiêu Cảnh Dương lạnh nhạt nói theo từ bên tai truyền đến, “SÁch đệ lại nói đùa nữa rồi. Rượu này là loại rượu ngon phiên bang tiến cống, đậm đặc mà lại cay, hoàng tỷ ngươi làm sao mà uống được chứ?”
Tiêu Sách lại nở nụ cười tươi dường như đã sớm biết thế, cười khì khì nói ra, “Hây da da, ta đây thật quên mất, nhưng mà rượu này cũng không thể đổ ngược lại được chứ!”
Tiêu Tử Y nghe thấy tiếng hắn nói chuyện mà lòng thấy phiền não, thật muốn đem chiếc đùi động vật trên bàn nhét thẳng vào miệng hắn, bịt chặt miệng của hắn lại. TRanh cãi ầm ĩ, ở đây sẽ trở thành tiêu điểm của yến hội mất rồi. Tiêu Tử Y nhíu nhíu mày nói, “Ta uống là được chứ gì”
“Ta uống thay cho nàng” Tiêu Cảnh Dương đồng thời cũng lên tiếng, sau đó giơ lên uống cạn.
Rốt cuộc Tiêu Tử Y cũng ngẩng đầu lên nhìn lại hắn, vừa lúc thấy đôi mắt sáng của Tiêu Cảnh Dương nhìn lại nàng. Hắn rất gầy.
Tiêu Tử Y có cảm giác đầu tiên là thế. Tận đáy lòng nàng đã cố sức đem Tiêu Cảnh Dương chôn sâu mơ hồ giờ bỗng lập tức trở nên rõ ràng. Nhìn rất rõ gương mặt hắn chuyển dần thành đỏ, Tiêu Tử Y lập tức thu mắt lại hạ giọng nói, “Cảm ơn hoàng huynh”
Mặt của hắn…Hẳn là uống rượu mới đỏ phải không ha? Trong lòng Tiêu Tử Y chưa kịp nghĩ xong thì đã nghe Tiêu SÁch ở bên cạnh cười châm chọc, “Hoàng huynh đối với hoàng tỷ thật tốt quá ha! Thật là làm cho ta ngưỡng mộ quá”
Tiêu Tử Y nhếch mép lên, thằng nhóc này từ lúc bắt đầu tới giờ, không phải là muốn nhắc tới câu đó sao? Định làm to chuyện giữa nàng và Tiêu Cảnh Dương trước mặt mọi người sao. Nhưng mà có chút làm hơi quá, chút thủ đoạn đó chỉ sợ chẳng làm khó được Tiêu Cảnh Dương đâu.
Quả nhiên Tiêu Cảnh Dương đặt chén rượu xuống, khẽ mỉm cười nói, “Huynh trưởng bảo vệ đệ muội là chuyện đương nhiên. Nếu đổi lại là Sách đệ, hoàng huynh ta cũng nhất định sẽ làm y vậy thôi”
Một câu nói hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được làm cho Tiêu SÁch cứng họng, đành âm thầm nuốt giận dỗi vào.
Tiêu Tử Y thở phào nhẹ nhõm, ngồi giữa hai huynh đệ bọn họ nàng có thể thấy rõ cảm giác đấu tranh gay gắt của họ, đã kịch liệt hơn nhiều so với trước. Có thể thấy mâu thuẫn này dần đi theo chiều hướng gay gắt rồi sao? Nàng lại nghĩ tới trong này, gia tộc Độc Cô và gia tộc Thẩm lại sắm vai làm nhân vật gì đây? Tiêu Tử Y vô thức nhìn xuống yến tiệc ngắm, rất dễ nhìn thấy bóng Độc cô đại tướng quân và Độc Cô Diệp. Người Thẩm gia đâu nhỉ….Trời ạ, lần này nàng mới để ý thấy nàng dẫn TRầm Ngọc Hàn đến chính là người Thẩm gia nha!
Tiêu Tử Y lặng lẽ thở dài, vị biểu ca này của nàng làm cho nàng cảm giác quá mạnh, vì thế nàng lại suýt quên thân phận của hắn. Hơn nữa không rõ Lí Long Cơ định làm gì, cuộc đi săn này có vẻ như không ổn, cũng bắt đầu từ yến hội này….
“Tử Y, đầu còn đau không? Ta nghe mẫu hậu nói thân thể nàng có vẻ không được khoẻ mới không cho người đi gọi nàng dậy” Tiêu Cảnh Dương cười quan tâm hỏi nhỏ từ bên cạnh.
“Không sao ạ, ngủ một giấc thì cũng đỡ rồi” Tiêu Tử Y lại mỉm cười. Trời, Hoàng hậu đây là quan tâm thật hay giả đây?
“Vậy thì ăn chút gì đi, Không thích ăn thức ăn mặn thì ăn chút thức ăn nhạt này này” Tiêu Cảnh Dương còn cố ý giúp nàng gắp mấy cọng rau bỏ vào chén.
Tiêu Tử Y được yêu thương quá mà sợ, vội lặng lẽ nhìn chung quanh một chút, may là không có ai để ý đến họ. Thật ra bụng Tiêu Tử Y đang trống rỗng, nhưng mà thật sự cũng chưa đến nỗi chết đói, nhất là lại dưới cái nhìn nóng rực mãnh liệt của Tiêu Cảnh Dương như vậy. Vị hoàng huynh này của nàng chẳng lẽ không sợ bị người ta để ý hay sao?
Dưới tình trạng không thể nói thêm được gì, nàng chỉ đành cúi đầu ăn mà không cảm thấy đồ ăn trên bàn ngon gì, mãi cho tới khi bả vai bị vỗ mạnh một cái, mới ngạc nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy một bé trai trông vô cùng khí khái đang đứng sau lưng nàng, khoanh tay dương dương tự đắc nhìn nàng.
Tiêu Tử Y ngây ngốc chút, sau đó vội vàng nuốt thức ăn xuống, kinh ngạc, “Tiểu Huyền, Sao con lại cũng tới được vậy?”
*** Tiểu phẩm của nhà trẻ Hoàng gia****
Độc Cô Diệp: “Tiểu Huyền à, Diệp Tầm là đứa trẻ không ngoan, ta không muốn thấy cháu chơi với nó đâu”
Độc Cô Huyền: “Tiểu thúc à, cháu đây là trẻ ngoan sao?”
Độc Cô Diệp: ‘Đương nhiên, cháu là đứa trẻ tốt, trẻ ngoan mà”
Độc Cô Huyền: “Vậy thì Diệp Tầm nên chơi cùng cháu chứ”