“Đúng là Ông ấy” Tiêu Cảnh Dương khẽ gật đầu, hạ giọng nói, “Ta lén tra xét những lần thị tẩm hàng ngày của phụ hoàng, lúc dì Vân còn sống, đúng là thời điểm phụ hoàng rất sủng ái Mai Phi. Mai Phi…Thì ra là mẫu phi của Tiêu Sách”
Hàng ngày khi hoàng đế bắt đầu thị tẩm đều do Thái giám ghi lại ngày giờ mỗi lần sủng hạnh phi tần. Vốn những lần thị tẩm của Hoàng đế cũng không phải dễ mà tra ra, hắn đã phí rất nhiều công sức mới tìm ra được. Có lẽ Tiêu Tử Y cũng không phải con cháu hoàng thất, vì thế mới không có thời gian được ghi trong sổ sách,
“Vì thế, Diệp Tri Thu mới bị oan uổng coi là phản quốc sao?” Tiêu Tử Y lạnh lùng cười, trong đó nàng cảm tháy sự có mặt của nàng hiện tại thật sự mới nực cười làm sao. Đến tột cùng Hoàng đế đã dùng đến loại tâm tình gì để đối mặt với nàng đây? Lúc thì nhìn nàng hoà ái dễ gần, còn trong lòng thì đến cuối cùng là muốn gì thế?
“Tử Y, ta thật không nên mang nàng về. Cứ để nàng tự do tự tại bên ngoài thật tốt biết bao…” Tiêu Cảnh Dương gục đầu xuống tự trách, hối hận vô cùng. Hắn đã sớm biết ở hoàng gia, có rất nhiều chuyện không đơn giản như bề ngoài của nó.
“Hoàng huynh…”Tiêu Tử Y khốn khổ nhổ ra hai từ này, không rõ mình gọi hắn vậy có còn thích hợp hay không nữa. Nàng nghiêng đầu muốn đi chỗ khác, nàng cần phải suy nghĩ cho thật kỹ đã. “Muội đi trước đây, hai chúng ta cứ như vầy, bị người khác thấy thì không tốt đâu”
“Tử Y, ta sẽ tiếp tục cầu xin phụ hoàng đó, nàng đợi ta có được không?” Tiêu Cảnh Dương vội cầm góc tay áo Tiêu Tử Y, cực kỳ giống bộ dạng đáng thương của Tiêu TRạm.
Tiêu Tử Y quay đầu nhìn vào đôi mắt đầy khẩn cầu của hắn, tâm loạn như ma.
Hắn là thái tử điện hạ đương triều, là thiên tử trong tương lai. Hắn có chút bá đạo cũng có chút tuỳ hứng, có đôi lúc cũng tự hoài nghi bản thân, cũng biết vì không nghĩ ra cái gì mà cứ làm theo ý mình, thậm chí còn quên cả con mình nữa. Nhưng …những khuyết điểm nay đều được nàng vừa yêu vừa hận, định buông tay lại sợ hắn không biết còn gây ra chuyện gì không nữa.
Hắn ôn nhu, ỷ lại đều khiến nàng không biết phải làm sao. Trước đây nàng rất yêu thích hắn, nhưng phần tình cảm này nàng đã cẩn thận chôn sâu tận đáy lòng mình rồi, đã khoá lại rồi, nàng không muốn mở nó ra nữa. Hay là nàng lại sợ phần tình cảm này biến chất?
Tiêu Tử Y nghĩ ngợi mông lung, trong lòng nàng có phải là đã thay bằng một người khác rồi không? Nàng chẳng có cách nào mà so sánh hắn với người kia.
So lúc ở cùng với Nam Cung Sanh, thì Tiêu Cảnh Dương lại giống như một đứa bé vậy. Nam Cung Sanh không bao giờ kéo góc áo nàng như thế, có ánh mắt đáng thương nhìn nàng như thế, hắn lúc nào cũng tươi cười, dung túng nhìn nàng hồ đồ, lúc nàng lơ đãng ngẩng đầu coi, sẽ thấy hắn đứng ở một nơi không xa thủ hộ nàng.
Nam Cung Sanh tiêu sái phảng phất có thể nhìn thấu tất cả, nhưng cái loại tiêu sái này cũng không phải một lần làm nàng hoài nghi mình có phải còn có chút vị trí nào trong lòng hắn không nữa.
Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy toàn bộ vẻ hoài nghi trên mặt nàng, nhưng loại quan tâm này khiến cho nàng không phải tự hỏi lòng mình có phải không đáng để hắn trả giá không nữa.
Nàng có thể cùng nâng cốc nói chuyện trời đất với Nam Cung Sanh, nói chuyện mà không thấy băn khoăn gì, có cảm giác như bạn thân cũ đã quen biết nhiều năm vậy, nói không hết chuyện.
Nàng có thể làm nũng bất kể kiểu gì với Tiêu Cảnh Dương, không lo hắn ngại phiền vì nàng ngây thơ. Cảm giác như người thân tìm kiếm đã lâu, càng muốn ỷ lại nhiều hơn nữa.
Tiêu Tử Y nhắm mắt lại, bên môi bật ra nụ cười khổ. Hoá ra, một bên là tình bạn, còn một bên là tình thân.
Chẳng qua ở trong tình trạng này, tình bạn cũng không hẳn là tình bạn, mà tình thân cũng không còn là thân tình nữa.
Còn Tiêu Tử Y cứ chìm đắm trong cảm tình bên trong đó, tình bạn có thể biến thành tình yêu, nhưng mà tình yêu cuối cùng thì không thể biến thành thân tình được.
Ngừng nghĩ nhưng vẫn thấy loạn.
“Tử Y…” Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y cứ đứng im không trả lời vấn đề của hắn mà thấy bất an kêu lên.
Chính hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là tuổi nàng còn nhỏ rất nhiều so với hắn, nhưng hắn lại thấy vô cùng ỷ lại nàng, muốn mọi tâm tư ánh mắt của nàng cứ đặt hết lên người hắn. Tiêu Cảnh Dương lặng lẽ bỏ tay ra, nắm lấy cổ tay nàng. Rất hy vọng vĩnh viễn không buông tay nàng ra nữa.
Tiêu Tử Y cảm thấy lòng bàn tay Tiêu Cảnh Dương đều nóng ruột mà chảy mồ hôi, cảm thấy rất thương tiếc, thở dài bảo, “Hoàng huynh à, muội cần phải suy nghĩ kỹ đã…” Nàng muốn ngẫm lại, giờ nghĩ thấy loạn lắm rồi.
Nhìn xuyên qua khe hở của núi đá, Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy Tiêu Tử Y xa dần trong tầm mắt hắn, sự bất an trong lòng lập tức loang rộng. Có lẽ, đã đến lúc hắn nên làm gì rồi.
***
Tiêu Tử Y tự nhốt mình rất lâu trong phòng. Một ngày, hai ngày, có lẽ là cần thêm….nhiều ngày nữa.
Cho tới tận bây giờ nàng cũng không biết mình lại đa sầu đa cảm đến thế, cứ mỗi ngày trôi qua nàng cứ ngồi trong thư phòng mà ngẩn ngơ nhìn bên ngoài. Nàng cho bọn trẻ được nghỉ hơn nửa tháng, dù gì thì đã nói sớm là được nghỉ đông và nghỉ hè rồi mà, bọn nhỏ nếu không có việc gì thì cũng tự biết chạy đến đây chơi đùa đọc sách.
Chẳng qua là nàng chẳng có tâm tình gì ra khỏi phòng, cứ chán chường lâm vào trầm tư suy nghĩ. Nàng không ngờ đến tình yêu thật sự làm con người ta đau đầu, nói cho đúng thì nàng cũng chẳng biết tình yêu là gì nữa.
Có lẽ tình yêu giống như quỷ vậy, nghe nhiều người nói, chính thức nhìn thấy cũng rất ít. Tình yêu đối với mỗi người đều không giải thích nổi.
Có người nói, tình yêu tựa như đạp vào lửa mà đi vậy.
Cũng có người bảo, tình yêu cuối cùng cũng sẽ bị chuyển hoá thành tình thân.
Nhưng với nàng mà nói, nàng không biết chính mình cần là gì nữa.
Tiêu Tử Y vuốt ve chiếc ly thuỷ tinh trong tay, bất giác nghĩ nếu lòng người cũng như chiếc ly thuỷ tinh này, cũng để cho người ta nhìn xuyên thấu thì tốt quá.
Những ngày này nàng lấy cớ muốn viết kịch bản mới cho nhà trẻ mà bế quan không đi ra, Nam Cung Sanh muốn gặp nàng cũng không được vào, Tiêu Cảnh Dương vốn muốn thấy nàng cũng hết cách. Nàng chỉ muốn tránh hai người đó, tự mình suy nghĩ thật kỹ mà thôi. Nhưng mà hiệu quả cũng chẳng tốt như thế, nàng lại càng tâm phiền ý loạn thêm.
Nhưng cũng vì sinh nhật nàng đang tới gần, trong nội cung đã đưa lễ tới, cứ liên tiếp không dứt.
Ha ha, nếu những người này biết rõ nàng không phải là con gái ruột của hoàng đế thì không biết có còn tích cực đến tặng lễ như vậy không nữa.
Sinh nhật của nàng, là hôm nay hay là ngày mai đây? Tiêu Tử Y mấy ngày nay đều sống rất mù mờ, mà tại đây cũng không có lịch gì nên rất bất tiện.
“Bùm bùm” Mội thanh âm có tiết tấu trong trẻo từ ngoài cửa sổ truyền đến, Tiêu Tử Y bất giác ngạc nhiên nhướng mày lên. Nàng đã nghiêm khắc cảnh báo không ai được phép quấy rầy nàng rồi mà, Nhược Trúc các nàng ấy sớm đã quen với tính tình trâu bò của nàng nên rất ít tới. Hôm nay lúc chạng vạng thế này sẽ là ai chứ?
Chẳng lẽ là Nam Cung Sanh ư? Tiêu Tử Y nhìn gương cào nhanh tóc tai rối, khẽ đẩy cửa sổ ra.
“Cái gì? Hoá ra là cô à?” Ngoài cửa sổ đúng là Hạ Hầu Linh mà Tiêu Tử Y đã sớm quên mất. Chỉ thấy nàng ta mặc nam trang vẻ mặt khoan khoái nhẹ nhàng tươi cười nhìn nàng.
“Thế nào? Nhìn thấy ta thì thất vọng lắm ?” Hạ HẦu Linh nhảy nhẹ nhàng từ ngoài vào, cười tủm tỉm, “Đi nào, ca ca ta hôm nay dẫn nàng đi ra ngoài chơi”
“Đi ra ngoài chơi à?” Tiêu Tử Y ngơ ngác hỏi lại. Đây cũng là diễn trò sao?
“Dĩ nhiên là xuất cung đi chơi rồi! Hôm nay là ngày lễ Tình nhân Ngưu Lang – Chức nữ mà!” Hạ HẦu Linh ném một bộ quần áo nam cho Tiêu Tử Y, cười rất thoải mái, “Thay nhanh đi, chúng ta ra ngoài tán gái thôi!”