Tiêu Tử Y nghe xong mà lòng hỗn loạn, điều này và những gì nàng đoán không khác nhau nhiều lắm, nhưng thật sự nghe xong lại không tự chủ được thốt lên câu, tạo hoá khéo trêu người,. Nếu không phải Hoàng hậu Độc Cô xuyên không mà đến, thì hiện giờ thiên hạ không phải là của họ Lý hay sao? “Nói vậy, hiện giờ phụ hoàng đều đề phòng anh ư? Chuyện này cũng không rõ nha, không phải ổng còn phong chức cho anh đó sao?”
Lí Vân Thanh cười đau khổ, lộ vẻ thất bại buồn bực, “Thật ra Hoàng đế cũng không phải cho ta chức vị đâu, cho dù hiện giờ cứ để ta dẫn bé Tuyển Tuyển làm ruộng ở nông thôn ta cảm thấy cuộc sống còn khá giả gấp trăm ngàn lần so với hiện giờ nữa đó”
Tiêu Tử Y cúi đầu cân nhắc những lời này của hắn, một lát sau thì kinh ngạc bảo, “Chẳng trách phụ hoàng lại cố tình phong chức vị cho anh vậy?” Mục đích chính là cho thế nhân nhìn hắn xem có biết bao tầm thường, kết quả kì thật chỉ có điều đem Lí Vân Thanh ném tới một chức vị chẳng có quyền lực thực tý nào, song mặt ngoài lại có vẻ vị trí Lễ Bộ rất quan trọng vậy.
Thật sự là…cáo già quá đi…Tiêu Tử Y cảm thấy tất yếu phải đánh giá thấp Hoàng đế một lần nữa, xem ra đế vương ông ấy đã đem vận dụng một cách vô cùng thành thạo lắm. “Công chúa người không biết đó thôi, mỗi ngày cứ phải đối mặt với rất nhiều kẻ có dụng tâm kín đáo, nghe được rất nhiều lời châm chọc khiêu khích, ta cũng không muốn bé Tuyển Tuyển phải sống như thế” Lí Vân Thanh khó chịu nhắm chặt mắt lại, “Vì thế ta rất cảm tạ công chúa đã làm tất cả vì bé Tuyển Tuyển”
“À…Không sao” Tiêu Tử Y khoát tay không dám nhận. Quả thật, lời người ta nói thật đáng sợ, một lời tiên đoán mà đã làm điên đảo cả triều chính thậ chí là thay đổi hẳn một gia tộc Trung Quốc to lớn, hiện giờ điêu linh đến mức chỉ còn có ba người, lại còn bị cố tình sắp đặt trong triều đình, cảnh ngộ trong đó có thể hình dung ra được.
Lí Vân Thanh hít sâu một hơi, do dự hỏi han, “Công chúa, vậy thân phận kia của Huyền Tung đạo trưởng…Người đã từng nói với người khác có lần nào chưa ạ?”
Tiêu Tử Y vội lắc đầu bảo, “Chưa, ta cũng không nói bừa gì”
“Vậy là tốt rồi” Lí Vân Thanh thở phào, “Sau này ta sẽ dành nhiều thời gian đến thăm Tuyển Tuyển, thật sự là cảm tạ Công chúa đã quan tâm. Hạ Quan xin cáo lui trước”
Tiêu Tử Y gật gật đầu, nhìn theo bóng Lí Vân Thanh chậm rãi rời khỏi hành lang gấp khúc, trong lòng luôn cảm thấy áy náy. Theo lý thuyết th Lí Vân Thanh đã giải thích rất hợp tình hợp lý với nàng rồi, sao nàng lại cảm thấy hình như hắn lại đang giấu nàng điều gì đó vậy.
“Hắn cũng không nói thật lắm, nàng thật sự tin hắn sao?” Giọng Nam Cung Sanh từ sau đình viện truyền đến, rõ ràng là đã nghe rất lâu rồi.
Tiêu Tử Y tỉnh ngộ mới hay trong tay vẫn còn cầm chiếc bút kia của hắn, lập tức giấu vào trong ngực, rồi ho khẽ nói, “Nghe lén rồi, sau này xin Nam Công tử tự trọng cho ạ”
“Công chúa, rõ rằng hắn qua loa tắc trách với nàng mà” Nam Cung Sanh nhìn kỹ biểu hiện trên mặt Tiêu Tử Y, xác nhận xem có phải nàng đang nói đùa với mình không, bất chợt cau mày.
“Có phải qua loa tắc trách với ta hay không, tự ta có thể đoán được”
Tiêu Tử Y bị lời nói vừa rồi của Nam Cung Sanh, cũng không nghĩ sâu xa đến những lời vừa rồi nói với Lí Vân Thanh. Qua lao tắc trách ư? Nếu những lời này của Lí Vân Thanh là qua loa tắc trách, vậy Nam Cung Sanh hắn đối với nàng thì tính sao đây? Tiêu Tử Y cảm thấy ấm ức, không kìm nổi mắt đỏ hồng, rồi không muốn bị yếu thế trước mắt hắn, quay đầu đi không muốn nhìn hắn nữa.
Lúc này Nam Cung Sanh mới dám khẳng định, hoá ra hai ngày nay thái độ Tiểu Tử Y khác thường với hắn cũng không phải là ảo giác. HẮn cảm thấy trầm trọng,. nghiêm mặt nói, “Công chúa, chúng ta hẳn là nên nói chuyện mới được”
Tiêu Tử Y khẽ cười bảo, “Nói chuyện gì chứ? Về vấn đề Lí Vân Thanh thì dừng ở đây đi” Nàng xoay người nhặt tờ giấy lên, rồi xoay người định chạy trốn. Họ còn có thể nói chuyện gì nữa chứ? Nàng có thể tự mình chịu đựng khi phát hiện ra sự thật, nhưng không biết nàng có thể đối mặt được với hắn không nữa.
Nam Cung Sanh thấy nàng xoay người định đi, trong lòng hốt hoảng, bất ngờ không để ý đến thân phận một trời một vực của hai người, vội vươn tay ra giữ chặt lấy cổ tay của nàng. Tuy hắn và nàng có thể gặp mặt nhau dễ dàng, nhưng rất ít khi được ở một chỗ với nhau, có chuyện muốn nói cũng không thể nói trước mặt người khác được.
Tiêu Tử Y bị hắn cầm tay, tâm đập loạn lên. Rốt cục nàng vẫn hy vọng hắn giải thích hợp lý với nàng. Tiêu Tử Y cắn môi dưới, nhưng nàng vẫn phải mở miệng hỏi hắn phải không nhỉ?
“Oa…!” Ngay lúc hai người đang do dự không biết cất lời thế nào thì một tiếng khóc long trời lở đất vang lên từ sân thể dục của nhà trẻ truyền tới.
Tiêu Tử Y cố rút tay ra khỏi tay Nam Cung Sanh, cúi đầu thản nhiên nói, “Có chuyện gì lần sau nói, ta đi trước xem có chuyện gì”
Tiêu Tử Y cũng không nói đồng ý hay không, Nam Cung Sanh thì cho là nàng đã ngầm đồng ý rồi. Hai người một trước một sau đi đến sân thể dục đằng trước, ai cũng đều không mở miệng nói chuyện.
Hành lang gấp khúc ngoài điện cách sân thể dục cũng không xa, Tiêu Tử Y đi hai ba bước thì cũng đã tới, vừa lúc nhìn thấy Nhược TRúc bế Hạ Hầu Phụng Chương bị quẳng trong hố cát lên,. Tên quỷ thích khóc ấy trên người vẫn còn dính đầy cát, vẫn khóc không ngừng.
“Sao lại thế hả?” Tiêu Tử Y cúi đầu hỏi Nam Cung Tiêu đứng bên, Nam Cung Tiêu bĩu môi, nói chút khinh thường, “Không có gì, chúng ta đang chời đùa vui vẻ ở đây, nó chắc vừa tỉnh ngủ, lúc lắc đi đến, không để ý rơi xuống hố cát, cứ vậy đó” Nam Cung Tiêu thấy rất không đúng, sau đó phát hiện ra chính nhị ca mình đi sau Công chúa đến, đắc ý nhìn về phái Tiêu Trạm cười cười.
Tiêu TRạm mất hứng mím chặt môi, thầm trách mình đã quên sạch nhiệm vụ mà phụ vương giao cho, lần sau tuyệt đối sẽ không để xaỷ ra như thế nữa.
Tiêu Tử Y không để ý tới hai bạn nhỏ đang đưa mắt sóng ngầm với nhau, nàng đón bé Hạ Hầu Phụng Chương từ tay Nhược Trúc, phủi sạch cát trên mặt và quần áo bé cho sạch, cũng chẳng có cách nào dỗ cho bé ngừng khóc loạn lên được.
Ôi, lão tướng quân Hạ Hầu này cũng thật dám ném cháu trai bảo bối của mình đến chỗ nàng mà chẳng thèm quan tâm. Tiêu Tử Y hoàn toàn hết cách, chỉ đành cố dỗ bé Hạ Hầu Phụng Chương, hy vọng bé khóc mệt rồi thì ngừng lại.
Nhược Trúc và một cung nữ nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó đi tới nói nhỏ với Tiêu Tử Y, “Công chúa, nhà Hạ Hầu bên đó có người tới ạ”
“Khoan đã” Tiêu Tử Y không muốn nói việc này trước mặt Hạ Hầu Phụng Chương, vội đem quỷ khóc nhè cho Nam Cung Sanh ôm, rồi túm lấy Nhược Trúc sang một bên, “Hạ Hầu nói gì vậy? Khi nào thì đến đón nó đi?”
Nhược TRúc nói lắp bắp, “Chưa nói gì…Công chúa à, nhà Hạ Hầu còn thu dọn một bọc gì đó của tiểu thiếu gia cho người mang lại đây đó ạ”
“Gì cơ?” Tiêu Tử Y quả thật là không thể tin nổi, cứng họng nhìn về tiểu yêu tình kia. Chả lẽ dự cảm đã thành hiện thực rồi ư? Con quỷ khóc nhè này sẽ ở lâu dài trong nhà trẻ sao?
Nhưng ngày lúc ánh mắt nàng quay lại nhìn, thì không ngờ thấy Hạ Hầu Phụng Chương vươn tay mập nhỏ ra, túm lấy đám râu rậm của Nam Cung Sanh.
Mà Nam Cung Sanh võ công đầy mình ấy, hai tay thì đang ôm lấy Hạ Hầu Phụng Chương, lại không biết tránh né kiểu thân mật của tên quỷ nhóc này, cứ thế trơ mắt nhìn nó túm lấy râu rậm của mình tuột ra…