Tiêu Tử Y, năm nay hai mươi hai tuổi, dự bị tốt nghiệp đại học. Chín tuổi khi song thân bởi vì tai nạn xe cộ qua đời, không có một người nào, không có một người thân thích nàonhận thu dưỡng nàng, cho nên bị ném đến cô nhi viện, ngày thường cuộc sống đều dựa vào học bổng cùng công việc làm thêm.
Phụ mẫu nàng vốn là người rất nổi danh trong giới tài chính, di chúc thượng viết đợi cho Tiêu Tử Y thuận lợi tốt nghiệp đại học sau là được kế thừa công ty cổ phần tập đoàn tài chính của gia đình. Đáng tiếc, ngay tại đêm trước khi Tiêu Tử Y tốt nghiệp, lịch sử như là tái diễn, nàng cùng song thân nàng giống nhau, điều gặp một tai nạn xe cộ.
Chờ thởi điểm Tiêu Tử Y khôi phục tri giác, loáng thoáng nghe thấy âm thanh có người thấp giọng giận dữ mắng mỏ. Cái thanh âm này giống như theo chỗ thật xa truyền đến, lại giống như đang vang lên bên tai nàng.
Cổ tay đau nhức lập tức rơi vào bên trong đầu óc của nàng, kích thích nàng lập tức nhớ tới chuyện phát sinh phía trước.
Đúng rồi, nàng ở một địa phương rất kỳ quái, gặp một người thật kỳ quái, còn muốn giết nàng.
Cảm giác đau đớn này là không không phải giả, Tiêu Tử Y ý thức được chuyện phát sinh kia hết thảy cũng không phải đang nằm mơ, cung nữ kia muốn giết nàng, nụ cười ác ý rành mạch từng lần một tái hiện lại trong đầu nàng.
Nguyên lai đây là sát khí.
Tiêu Tử Y nhớ tới một tuần trước một người bác từng mời nàng đến làm khách trong nhà, bắt tại trên mặt hắn chính nụ tươi cười kia cùng nụ tươi cười của cung nữ này không có sai biệt lắm.
Trái tim như là bị châm hung hăng đâm hạ xuống, nàng đau đến giống như không thở nổi. Tình cảnh sự cố hôm đó cũng dần dần nhớ lại.
Đúng vậy a, rõ ràng thời điểm đi qua đường cái nàng đã tuân thủ đúng luật giao thông, cũng không có vượt đèn đỏ. Hơn nữa chiếc xe kia cũng không giống là mất đi khống chế, mà là có ý thức thẳng hướng nàng đánh tới.
Nguyên lai, ngu nhất vẫn là nàng.
Tiêu Tử Y ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng là trong phòng thanh âm kia vẫn là không ngừng mà truyền vào tai nàng.
“Hoàng thượng, hung thủ đã uống thuốc độc tự sát, trên người trừ bỏ chủy thủ không có bất kỳ vật phẩm nào khác, bọn thần tính điều tra theo người nhà của hắn” Một thanh âm nơm nớp lo sợ vang lên.
“Nhanh đi. Trong vòng 7 ngày nếu tra không được cái gì, đưa đầu tới gặp trẫm.” Ngữ khí ra lệnh quen thuộc cùng thân phận tự xưng, chủ nhân của thanh âm này hẳn là vua của một nước.
Tiêu Tử Y nghe vậy thở dài một hơi. Có công chúa dĩ nhiên là hẳn là có hoàng thượng. Chính là chuyện này có chút rất thái quá rồi, khiến nàng không thể nhận. Chẳng lẽ nàng thật sự xuyên qua? Hơn nữa công chúa này trùng hợp cũng gọi là Tử Y?
“Hoàng thượng, công chúa giống như tỉnh.” Một thanh âm già nua theo biên giường của nàng truyền đến, theo sau đó là thanh âm có người bước nhanh đi đến trước mặt nàng.
Tiêu Tử Y thấy không thể dấu diếm mổi nữa, lông mi chớp động vài cái, chậm rãi mở to mắt.
Vừa ánh vào mi mắt nàng , chính là một đôi ánh mắt uy nghiêm trung mang theo thân thiết. Ngồi trước giường nàng, là một y quan đẹp đẽ quý giá, xem tướng mạo là nam tử trung niên khoảng 40,50 tuổi. Hắn bộ mặt anh tuấn, không giận mà uy. Hai tóc mai thêm sương nhưng không tăng thêm thái độ già cả mà càng giúp hắn tăng thêm thành thục mị lực cùng uy nghiêm khiếp người.
Tiêu Tử Y cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nhất thời hé mở môi ngu ngơ nhìn người này. Người này có phải là hoàng thượng trong miệng bọn họ?
Ở bên Thái y bắt gặp ánh mắt lạnh lùng hoàng đế hướng hắn xem, không cần hắn mở miệng hỏi, liền vội vàng cúi đầu trả lời: “Công chúa trúng thất độc tán, tuy rằng ăn xong thuốc giải độc của cựu thần, nhưng là hẳn là lượng thuốc có vấn đề tạm thời vẫn không thể mở miệng nói chuyện. Hoàng thượng xin yên tâm, không quá mười ngày độc trong cơ thể công chúa sẽ thanh sạch sẻ.”
Tiêu Tử Y trước thả lỏng khối tảng đá lớn trong lòng, không thể nói chuyện có thể né qua rất nhiều vấn đề, nàng có thể mượn cơ hội để biết rõ ràng rốt cuộc là sao lại thế này. Đang cúi đầu trầm ngâm, trên đỉnh đầu một mảnh ấm áp truyền đến, mội bàn tay to lớn chậm rãi vỗ về ôn nhu mái tóc dài của nàng.
“Hài tử của ta, ngươi chịu khổ rồi.” Cái thanh âm kia chậm rãi nói, ẩn chứa nồng đậm quan tâm.
Tiêu Tử Y cái mũi đau xót, rốt cuộc khống chế không nổi lệ dâng lên trong khóe mắt nháy mắt liền rớt xuống.
Đã bao nhiêu năm, nàng liền ngóng nhìn phụ thân có thể vuốt đầu nàng như vậy, nói một câu như vậy. Nếu đây là mộng, xin đừng khiến cho nàng tỉnh lại.
“Hoàng huynh ngươi đang hạ triều sau sẽ tới thăm ngươi, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.”
Tiêu Tử Y sửa sang lại hảo tâm tình, vụng trộm quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy trong phòng trừ bỏ vài cái quan viên lớn tuổi, cũng chỉ có một người tuổi còn trẻ.
Người này mày kiếm mắt sáng, khoảng 20 tuổi. Mặt mày có vài phần tương tự hoàng thượng, lại cả người lộ ra hơi thở tao nhã. Nhưng là vẻ mặt của hắn nghiêm túc dị thường, theo quy củ hướng nàng nở nụ cười.
Tiêu Tử Y lặng yên hướng hắn gật gật đầu, trong lòng vẫn là tràn đầy đề phòng. Nàng đã muốn đối mặt với cái chết hai lần rồi, lần này không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác nữa.
Vỗ về cái trán Tiêu Tử Y, bàn tay lớn còn lại mềm nhẹ lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng rơi xuống, chủ nhân của cái tay kia thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh loại chuyện này .”
Lặng yên, hậu cung như chiến trường, Tiêu Tử Y tâm cũng không có bởi vì hoàng đế những lời này mà cảm thấy thoải mái. Đối phương chính là không muốn sống đi ám sát nàng, lấy mạng đổi mạng cũng phải tất yếu mời nàng rời khỏi thế giới này. Thân phận nàng cứ như vậy làm cho người ta khó chịu sao? Bất quá nàng cần gấp biết rõ ràng nàng tại sao lại đến nơi này, đáng tiếc không ai có thể cho nàng đáp án.
Hoàng đế cùng hoàng huynh nàng lại ngồi trong chốc lát, phân phó Thái y đi xuống kê đơn thuốc phương, hảo hảo chiếu cố nàng, sau liền đứng dậy rời đi.
Tiêu Tử Y lẳng lặng yên nhắm mắt lại, nghe trong nhà có một đám người đi ra ngoài, sau đó bên trong lại từ từ khôi phục yên tĩnh.
Nàng là nhờ vị hoàng huynh kia cứu sao? Nhưng là vì sao thật khéo hắn lại phát hiện ra? Hơn nữa vừa rồi vẻ mặt của hắn cũng rất kỳ quái như là đang ẩn nhẫn cái gì.
Tiêu Tử Y nghĩ một lát đã cảm thấy mệt, cả người mỏi mệt muốn tiếp tục mê man, nhưng là cổ tay phải truyền đến cảm giác đau nhức khiến thần kinh nàng thanh tỉnh. Thế cho nên âm thanh cửa gỗ bị người đẩy ra đều nghe được nhất thanh nhị sở(một cách rõ ràng).
Là ai? Tiêu Tử Y mở hai mắt ra, xuyên thấu qua rèm cừa vừa vặn nhìn người vừa mới rời khỏi chính là vị hoàng huynh kia đang đứng ở trong phòng quay người ló ngoài cửa nhìn chung quanh trong chốc lát, sau đó tay chân nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, xoay người hướng nàng đi tới.
Choáng váng! Chẳng lẽ hắn chính là người chủ sự phía sau sao? Lần trước không thành công nên lần này tự mình đến?