“Ôi trời, đang nói đùa sao?” Do bàn ăn có chút quá rộng nên Tiêu Tử Y nhìn không rõ nụ cười trên mặt Nam Cung Sanh đang thật hay đùa bỡn dưới ánh nến nữa.
Cho Nam Cung Sanh ở trong cung nàng sao? Một người đàn ông để trong cung nàng ư? Không được, nàng đã kinh ngạc quá mức không kiểm soát nổi rồi, lần đầu tiên bản thân phải thật bình tĩnh đã.
Nam Cung Sanh mang điểm tâm đặt trên bàn trước mặt hai người, sau đó làm giống y chức trách của một gã đầu bếp, sau khi hành lễ xong thì xoay người lui ra ngoài, để lại không gian rộng cho hai người có thể tán gẫu.
“Đừng có trừng ta nha! Ta cũng chỉ vì ý tốt thôi đó! Người nói người yêu thích nhị ca của ta nha, vì thế mới tạo cho người một cơ hội để hiểu biết huynh ấy hơn thôi, hối hận vẫn còn kịp đó” Nam Cung Tranh mặt mày hớn hở bảo.
“Có ngươi nói như vậy sao? Dù gì cũng không thể thực hiện được!” Tiêu Tử Y thật sự chẳng còn cách nào với nàng ta, lại cảm thấy hành động lần này của nàng ấy có chút kỳ lạ. Nhét một người đàn ông vào trong cung của nàng ư? Nàng điên rồi mới chịu đồng ý kiểu đó.
Nam Cung Tranh nhún vai, cười một tiếng bảo, ‘Biết người đang lo lắng gì rồi, nhưng mà cung Trường Nhạc tương đối độc lập như phủ của công chúa vậy, ngày thường cũng có nhiều đàn ông lớn bé đều ra vào liên tục cũng chẳng có sao, ta chẳng qua chỉ đề cử một đầu bếp nho nhỏ thôi mà! Người nên học một chút Phong Uyển Tình đi nào, người ta chẳng qua cũng chỉ là một đại tiểu thư, mà đã dám làm lớn chuyện chẳng coi lễ giáo vào mắt tý nào cả”
Tiêu Tử Y không nói gì, bất ngờ cũng không tìm được lời nào phản bác lại. Có lẽ tận đáy lòng nàng cũng đã từng nghĩ có nên để Nam Cung Sanh bên cạnh mình hay không rồi. Mặc dù nàng có cảm tình với hắn thật nhưng muốn tiến thêm một bước để hiểu hắn nữa thì làm vậy có thể được sao?
“Thực ra thì ta rất muốn bảo huynh ấy cạo râu đi để làm thái giám, tiếc là huynh ấy liều chết không chịu, bảo thà rằng đừng có tới” Nam Cung Tranh thất vọng lấy tay che miệng ngáp một cái.
“Nói cho ta biết trước rốt cục là sao vậy đã? Ngươi vừa mới bảo vị hôn thê gì đó đã trở lại sao?” Tiêu Tử Y càng để ý kỹ tới chuyện này.
“Nè, chuyện này không phải lần trước người đã hỏi ra rồi ư? Sau đó lúc ta về tới nhà cũng đã hỏi qua rồi, dĩ nhiên là ta nghe được cuộc nói chuyện giữa cha ta và Nhị nương rồi, cái vị Hạ Hầu Linh đó không biết vì sao cố tình chọn trở về, người nói xem sao nào?”
Là đúng lúc lắm, thời gian có đôi chút trùng hợp thái quá. Không thể không khiến cho người ta có cảm giác kỳ quái. Tiêu Tử Y trầm ngâm không nói một lát, thấy loạn hỏi lại, “Hạ Hầu Linh ư? Đối phương là tiểu thư nhà họ Hạ Hầu ư? “ Nàng biết đại tướng quân đương triều họ Hạ Hầu, là người đức cao vọng trọng. Trên yến hội trong cung cũng từng gặp qua đôi lần.
Chức vị Đại tướng quân đương triều này mặc dù thực tế cũng chẳng có tý chức trách gì, thuộc loại quân sư, nhưng cũng không phải người bình thường có thể làm được vị trí này, nếu chưa từng có chiến công hiển hách thì cùng đừng mơ. Chuyện này càng không hiểu vì sao mà Hạ Hầu Linh lại đào hôn nhỉ? Vứt bỏ cuộc sống và địa vị bây giờ, tự mình đi trải nghiệm sao?
Xem ra thời đại này phụ nữ cũng đừng có nhìn bề ngoài nhé. Mẫu phi nàng giả nam trang đi thi đậu Tranh nguyên. Chuyện Phong Uyển Tình nổi đình đám nuôi rất nhiều nam sủng, còn vị đại tiểu thư nhà Hạ Hầu này nói một là một tự dưng một mình đào hôn sinh sống nhiều năm trời, so nàng ta với Nam Cung Tranh quả thực là chẳng kém cạnh gì.
Thật không biết rốt cục là ai mới là kẻ xuyên không đây, Tiêu Tử Y âm thầm lau mồ hôi.
Nam Cung Tranh uống hết chén trà nóng, gật gật đầu nói, “Chỉ là nhà Hạ HẦu kia, nghe nói ông lão tức điên lên nhiễm bệnh ngã gục, coi Hạ Hầu Linh như đã rồi, nhất định phải thành hôn bất cứ lúc nào”
“Vậy nhị ca ngươi có ý gì không? Có ghét bỏ người ta đã rời nhà trốn đi không?” Tiêu Tử Y càng để ý tới thái độ của Nam Cung Sanh, nếu là hắn cũng nghĩ vậy thì nàng đã nhìn lầm người đó rồi.
“Cũng không hẳn vậy. Nhị ca ta nói người ta đã bỏ đi không muốn thành thân với huynh ấy, huynh ấy sẽ thành toàn cho nàng ta! Vì thế lúc này trách nhiệm lại để cho huynh ấy gánh vác” Nam Cung Tranh bắt chước giọng điệu của Nam Cung Sanh nói, song buông tay vứt thêm một câu, “Ta xem huynh ấy hẳn là không muốn thành thân lại rồi, với huynh ấy mà nói, chỉ cần có rượu là tốt nhất. Vì thế công chúa à, người phải cố gắng gấp bội đó nha!”
“Rượu sao?” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười, Nam Cung Sanh để ý không chỉ là thứ đơn giản như vậy đó chứ? “Ta còn chưa quyết định có giữ nhị ca của ngươi lại không mà, lại còn dám trêu ta nữa ư? Không sợ ta thẹn quá thành giận đem đuổi huynh ấy đi hay sao?”
Nam Cung Tranh cười hì hì khoát khoát tay nói, “Sẽ không đâu, công chúa thông minh như vậy, sẽ không bỏ qua cơ hội đưa tới tận cửa đâu. Tuy ta cảm thấy nhị ca ta chẳng đúng tý nào, nhưng mà nghe người ta thường nói tình nhân trong mắt người ta hoá thành Tây Thi mà, ha ha ha….”
Tiêu Tử Y dở khóc dở cười, Nam Cung Tranh vẫn nghĩ sai về nàng. Đúng là nàng có tình cảm với Nam Cung Sanh thật, có chút thích, nhưng mà cũng chưa tới mức nói đến chuyện yêu đương kia. “Vậy…..Ngươi có nói bừa chuyện gì với huynh ấy không đó?’
“Đương nhiên là không rồi, ta chỉ nói huynh ấy ở nhà trẻ có thể giúp đỡ dạy dỗ bọn trẻ thôi mà! Với bên ngoài thì nói là do huynh ấy thân thể suy nhược lắm bệnh tật đã đi tĩnh dưỡng ở núi Chung Nam rồi” Nam Cung Tranh nói rất nhẹ nhàng, cũng không rõ chuyện này có thể giống như cách giải quyết kia của nàng không đây?
A….Thật sự không có vấn đề gì sao? Vẻ mặt Tiêu Tử Y vẫn lo lắng.
“Không sao! Thân phận an bài chỉ là một đầu bếp nho nhỏ thôi, nhưng mà nhị ca ta huynh ấy còn có thể làm ra món điểm tâm giống Lan Vị phường đó, thật đúng là làm cho ta hoảng sợ ghê, nếm thử mà xem!” Nam Cung Tranh cầm lấy chiếc thìa trên bàn, xúc miếng điểm tâm được tạo rất đẹp lên.
Tự dưng Tiêu Tử Y cảm thấy không ngạc nhiên lắm, dù sao thì Nam Cung Sanh có một thân phận khác chính là ông chủ của Lan Vị phường đó thôi! Món điểm tâm trên bàn vừa vào đến miệng thì tan ra. Tuy điểm tâm trong cung ăn cũng ngon lắm, nhưng điểm tâm ở Lan Vị phường lại có hương vị ngọt khác với hương vị truyền thống, làm người ta thích thú mãi không thôi.
“À, còn về chuyện muốn ở bao lâu thì tuỳ! Chuyện này cũng không biết lắm. Khi nào mọi chuyện qua rồi, ta sẽ tới đón nhị ca ta về” Nam Cung Tranh vài ngụm đã giải quyết xong món điểm tâm, thèm thuồng vị ngon liếm chiếc thìa cao hứng bảo. Dĩ nhiên nàng ta không biết nhị ca mình lại làm điểm tâm ngon đến thế, hừ hừ, sau này phải ép huynh ấy thật lực mới được!
Nếu không qua được thì phải làm sao đây? Tiêu Tử Y nghĩ đến sâu xa hơn Nam Cung Tranh hơn rồi, nhưng giờ nàng chủ quan chỉ nghĩ muốn giữ lại Nam Cung Sanh, vì thế chẳng còn tâm tư đâu mà đi lo hậu quả gì nữa.
“Được rồi, mọi chuyện cũng đã xong, điểm tâm cũng ăn rồi, ta nên trở về nhà thôi. Ha ha, công chúa hẹn gặp ngày mai nhé” Nam Cung Tranh còn đang tranh thủ Tiêu Tử Y sững sờ mở tròn mắt thì đã vui vẻ ngâm nga hát rồi đi ra ngoài.
Tiêu Tử Y vẫn còn cắn điểm tâm mà chẳng thấy vị gì cả, chỉ nghe thấy có tiếng chân bước nhẹ truyền đến đằng sau, không cần nhìn cũng biết là Nam Cung Sanh rồi. Làm sao bây giờ? Nàng vừa mới nhìn thấy bộ râu xồm kia thì đã muốn ngứa tay giật ra rồi, Hơn nữa quan trọng nhất là nàng căn bản không biết nên đối mặt với hắn như thế nào nữa.
Rầm! Ngay lúc Tiêu Tử Y đang do dự muốn mở miệng nói chuyện với Nam Cung Sanh thế nào thì một chồng giấy trắng từ trên trời giáng xuống, bày đầy trước mặt nàng.
“Đây là cái gì thế?” Tiêu Tử Y tò mò nhìn lướt qua, nhìn theo bóng nến mờ tỏ thấy trên tập giấy viết tên các bạn nhỏ.
“Đây là đề kiểm tra đầu tháng” Nam Cung Sanh cười bảo.