Tiêu Tử Y vươn tay ra cho lưng đỡ mỏi, nhìn ra bên ngoài thấy mặt trời đã dần ngả về hướng tây, hít một hơi sâu. Quay đầu lại, nhìn thấy Nam Cung Tiêu ngồi ở đối diện nàng đầu đã áp lên giấy rồi, không khỏi buồn cười mà cong khóe môi lên.
Lúc này đã là qua giờ Thân(15-17h) một chút. Từ lúc nàng cho hắn 44 cửu cung đồ đã qua hơn hai giờ, hắn vốn còn kiên trì dùng đến bút lông tính toán theo công thức, sau đó phát hiện ra mài mực rất khó khăn, viết chữ bằng bút lông thật bất lợi, dứt khoát cầm than củi trong tay Tiêu Tử Y trực tiếp tính trên giấy.
Tiêu Tử Y thấy hắn vốn tỏ vẻ cực kỳ tức giận hai hàng lông mày nhíu lại với nhau, chết thật chết thật, mơ hồ còn có thể thấy trán hắn trơn bóng lại có hơi nhỏ ra mồ hôi.
Thật là bướng bỉnh a! Tiêu Tử Y ngồi đến tê cả chân, nhẹ nhàng dứt ngồi ở ghế trên rồi bắt chéo chân, có chút hứng thú nhìn tiểu bằng hữu Nam Cung Tiêu chốc lát cao hứng rồi lại mặt mày ủ ê hay nhiều biểu tình thật thú vị, dần dần còn thấy say mê.
Tiểu hài tử thật đơn giản, có thể vì một chuyện nhỏ mà dốc toàn lực, nàng cũng có một thời gian vì những chuyện nhỏ như thế mà vui vài ngày, sau đó lớn lên lại không có vui vẻ đơn giản như thế.
Tiêu Tử Y trong chốc lát đờ ra, nghe được ở cửa ngoài có tiếng đập cửa: ” Công chúa, Đức phi tới đón tiểu thiếu gia ” Là Nhược Trúc bẩm báo ngoài cửa.
Nhìn thoáng qua Nam Cung tiêu nhắm mắt làm ngơ, Tiêu Tử Y vẫn là nhanh chóng ngồi thẳng, lấy tay gõ lên bàn. Một tiếng là đồng ý, hai tiếng là không đồng ý.
Không tiếng động cửa gỗ được mở, Đức Phi hơi lo lắng, ánh mắt rơi trên người Nam Cung Tiêu mải miết tính toán thì rốt cuộc cũng lấy lại thoải mái. Nàng lo lắng cả buổi chiều, tình huống thế này có vẻ như không bết bát như nàng tưởng.
” Công chúa, thật sự là đã làm phiền người.” Đức Phi làm lễ, cử chỉ tao nhã.
Tiêu Tử Y đứng dậy làm lễ, sau đó lại ngồi xuống. Nét mặt vẫn như thường, cũng không có gì không kiên nhẫn hay oán giận.
Đức Phi trong lòng kỳ quái, tiểu đệ không ngoan của nàng nghe thấy nàng đón về không có ngay lập đứng nhảy cẫng lên túm tay nàng đi về, mà giống như căn bản không nghe thấy nàng tới, mà nhìn bộ dáng này của Tiêu Tử Y, giống như ở cùng còn vô cùng tốt.
Không kìm nén được lòng hiếu kỳ, Đức Phi đi đến gần, chỉ thấy Nam Cung Tiêu đang tính toán theo công thức trên giấy cực kỳ nhanh lên cái gì đó, lại hết sức chăm chú: ” Tiêu nhi, đã đến giờ, chúng ta làm phiền công chúa lâu đến vậy, nên để công chúa nghỉ ngơi” Đức Phi nhẹ giọng nói ở bên tai Nam Cung Tiêu.
Nam Cung Tiêu dừng bút lại, trề môi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ bướng bỉnh không tình nguyện, miếng thanh củi trên tay trì hoãn không chịu buông ra, ngay cả ánh mắt cũng không rời tính toán theo công thức một bước.
” Tiêu nhi” Đức Phi không nhanh không chậm lại gọi một tiếng, lần này trong giọng nói có chút uy nghiêm.
Nam Cung Tiêu khó chịu Hừ một tiếng, nắm chặt giấy trong tay, không tình nguyện nói: ” Công chúa tỷ tỷ, cho ta thời gian một ngày, nhất định khi trở về sẽ làm ra, ngày mai ta nhất định lại đến.”
Đức Phi kinh ngạc nhíu mày, nàng thế nào cũng không nghĩ, đứa bé Nam Cung Tiêu này lại có thể phối hợp như vậy.
Tiêu Tử Y thản nhiên cười không sao cả, gật gật đầu. Nàng rất yêu thích đứa nhỏ không có ý niệm chịu thua trong đầu này, vô cùng muốn biết hắn sẽ chịu thua hay là cuối cùng vẫn tính ra.
Còn một điều, coi như đứa bé này thức thời, kêu nàng là tỷ tỷ, cuối cùng làm cho tâm lý nàng thoải mái.
Nam Cung Tiêu nhảy xuống ghế dựa, hướng về Tiêu Tử Y làm cái mặt quỷ, lúc đi vẫn không quên đem giấy tính toán theo công thức cùng miếng than củi đã dùng gói lại cùng nhau mang đi.
Đức Phi ra vẻ khó xử cười nói : ” Tiêu nhi làm công chúa thêm phiền toái, vậy ngày mai ta tiếp tục dẫn hắn tới đây “.
Tiêu Tử Y biết rõ đây là thủ đoạn lấy lòng nàng, nhưng cũng hiểu được là không thể nào cự tuyệt, nàng còn muốn xem khuôn mặt ủ rũ của Nam Cung Tiêu a! Cho nên liền cười tặng bọn hắn ra Trường nhạc cung.
” Công chúa Nam Cung Tiêu tuy rằng bộ dáng thanh tú giống tỷ tỷ của hắn, nhưng mà cách nói đó có được một nửa so với tiểu điện hạ đáng yêu a? ” Như Lan nhìn thấy bóng dáng Nam cung Tỷ đệ khuất xa, tiến đến bên người Tiêu Tử Y xì xào bàn tán. Nàng hầu hạ công chúa tuy rằng không thể nói chuyện, đôi khi lại lạnh như băng, nhưng nàng biết bản tính công chúa kỳ thật yêu cười, chẳng qua thật sự tươi cười thường là bày ra trong thời gian với tiểu điện hạ.
Tiêu Tử Y thản nhiên quay đầu lại, hơi có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy Như Lan. Cái nha đầu này làm gì cũng tốt, nhưng là thích nói huyên thuyên. Nói chuyện thuyên phát tán Bát Quái còn chưa tính lại còn thích bình luận. Sợ sống trong cung không lâu hay sao a?
Nhưng mà quên đi, dù sao hiện tại nàng đang sống ở Trường Nhạc cung không ra đi, nên không có tai họa gì.
Như Lan thấy ánh mắt lãnh đạm của Tiêu Tử Y, lập tức im miệng. Thầm mắng mình không có việc gì mà nói tiểu điện hạ ra sao a? Công chúa rõ ràng nhớ hắn muốn chết …
—————————-
Buổi chiều ngày hôm sau, Tiểu Tử Y tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, vẫn không thấy hình ảnh Nam Cung Tiêu đâu. Tiêu Tử Y có chút mất mát lật sách sử, câu thấy câu không, tâm tư hoàn toàn không có ở trên mặt.
Đến khi nghe được âm thanh hơi vui sướng của Nhược Trúc ngoài cửa truyền tới: ” Tiểu điện hạ, hôm nay thế nào người lại tới ?”
Tiêu Tử Y lập tức ném quyển sách trên tay, đứng dậy đi đến cửa chính. Mới đi tới một nửa, đã thấy cửa gỗ bị người mạnh mẽ đẩy ra, hồi lâu mới thấy Tiêu Trạm cầm một tờ giấy, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt tiến vào. một đầu vùi vào lòng Tiêu Tử Y, gắt gao ôm lấy eo của nàng.
Tiêu Tử Y cảm nhận được Tiêu Trạm ở trong lòng nàng khe khẽ nức nở, tính lương thiện như bị ai nhéo đau. Dùng ánh mắt ý bảo Nhược Trúc đóng cửa gỗ, Tiêu Tử Y vuốt lưng Tiêu Trạm, im lặng thở dài.