Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 18

Trước Sau

break

Từ khi đến hầu hạ bên cạnh lão thái quân, việc gì Bùi Tri Chi cũng xông xáo làm trước. Nhìn nàng chăm chỉ như thế, Tô cô cô cũng lấy làm hài lòng.

Ở kiếp trước, Bùi Tri Chi cũng từng nghĩ cách lấy lòng lão thái quân, còn lén lút mua chuộc ma ma hầu bên người bà để dò hỏi sở thích.

Biết bà thích uống trà hoa cúc, nàng đã khổ công luyện tập cách pha trà cho ra hồn. Chỉ tiếc, vừa mới học xong cách pha trà cho ngon thì đã bị đánh chết.

Lần này đã biết rõ sở thích của bà, nàng không chần chừ mà lập tức hành động, pha xong ấm trà ngon rồi tự tay bưng đến.

“Lão thái quân tụng kinh cả ngày mệt nhọc, xin mời người dùng một ngụm trà cho thư giãn.”

Lão thái quân đón lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, gật đầu tỏ ý hài lòng.

“Tay nghề pha trà cũng không tệ.”

Đôi mắt Bùi Tri Chi ánh lên tia sáng linh động, nàng mỉm cười rạng rỡ.

“Đa tạ lão thái quân đã khen ngợi. Nếu người thích, mỗi ngày ta sẽ pha trà dâng lên cho người.”

Lão thái quân ngẩng đầu nhìn nàng. Trước mặt là một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp, ánh mắt rạng ngời khi cười càng khiến khuôn mặt thêm bừng sáng. Lão thái quân cũng mỉm cười theo.

“Sao lại nghĩ đến việc tới hầu hạ lão thái bà như ta? Ta cả ngày chỉ thắp hương niệm Phật, cuộc sống nhàm chán lắm. Với nhan sắc của ngươi, ở tiền viện e là còn có thể lọt vào mắt xanh của hai vị công tử.”

Trong phủ, chỉ cần có chút nhan sắc là nữ nhân nào cũng muốn tiến thân. Đằng này một tiểu cô nương đẹp đẽ như vậy lại bằng lòng đến hầu hạ một lão bà sống khép kín, thật khiến người ta khó hiểu.

Khóe môi Bùi Tri Chi khẽ cong, cười đáp:

“Nô tỳ biết lão thái quân nhân từ, có một tấm lòng hướng Phật, ngày ngày cầu phúc cho dân chúng Đại Chu, thực sự quá vất vả. Nên mới nghĩ đến việc đến hầu hạ người.”

“Nhưng… nô tỳ cũng không giấu giếm, trong lòng có tư tâm. Biết lão thái quân có tấm lòng thiện lương, thưởng phạt phân minh. Ở bên cạnh người hầu hạ, ắt hẳn sẽ được thưởng nhiều hơn. Mà trong nhà nô tỳ còn có một muội muội đang bệnh nặng, ta chỉ mong có thể tích cóp thêm ít tiền thuốc thang cho nó.”

Lão thái quân nghe xong, chẳng những không giận, mà ánh mắt nhìn nàng còn thêm phần hiền hậu.

“Ngươi thật thà đấy, đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Bà quay sang phân phó Tô cô cô bên cạnh:

“Cô nương này đã nói vậy thì cứ để lại Lưu Vân Các, ở lại đây bầu bạn với lão thái bà ta đi.”


Tô cô cô gật đầu: “Vâng ạ.”

Được giữ lại Lưu Vân Các, khóe môi Bùi Tri Chi không kìm được cong lên đầy vui sướng. Nàng đã thật sự làm được rồi.

“Đa tạ lão thái quân!”

Dặn dò vài câu, Bùi Tri Chi được lui xuống.

Trên gương mặt lão thái quân vẫn giữ nụ cười, bà khẽ vẫy tay gọi Tô cô cô lại gần, thì thầm vài câu bên tai nàng.

Tô cô cô nghe xong, đôi mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.

“Đại công tử sắp trở về thật sao?”

Lão thái quân khẽ gật đầu, ánh mắt bà ánh lên nỗi niềm nhớ nhung sâu sắc.

“Từ sau khi phụ thân nó qua đời, Tránh Nhi đã thay cha trấn thủ biên ải. Năm năm rồi… cuối cùng cũng sắp trở về.”

Tô cô cô khẽ gật đầu tán đồng.

“Đại công tử trở về, lão thái quân không còn phải ngày đêm thấp thỏm lo lắng nữa. Cuối cùng cũng có thể đoàn tụ rồi.”

Lão thái quân nghe vậy, khóe mắt đỏ hoe.

“Còn mấy hôm nữa là đến nơi rồi, ta phải nhanh chóng chuẩn bị thật long trọng để nghênh đón Tránh Nhi trở về!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc