Đêm hè, tiếng ve trỗi lên bốn phía, nóng như thiêu đốt. Ánh trăng trút xuống mặt đất, dịu dàng tột bậc.
Đêm khuya an tĩnh, Lục Liễu các, trong trướng hồng la, phát ra âm thanh kiều mị.
“Đại ca, huynh… chậm một chút, muội đau a.” Oa oa oa, nam nhân này, thật chẳng biết thế nào là thương hương tiếc ngọc mà.
Lăng Sở Nam không hề quan tâm đến kháng nghị của nàng, ngược lại càng tăng thêm lực đa͙σ, xông vào thân thể mảnh mai nhỏ nhắn của nàng, “Muội cùng Phương Đình gặp nhau thế nào?”
Tuyết Liễu bĩu môi, “Muội đi ngắm trăng, hắn cũng đi, không… cẩn thận gặp mặt.”
“Sau này không được gặp lại hắn nữa.” Bất luận là nam nhân nào, cũng không được tiếp cận ŧıểυ muội muội mà hắn yêu nhất.
Đau đớn hỗn loạn khiến nàng khẽ thút thít, “Người ta biết rồi mà, sau này không dám nữa.”
“Không được gặp mặt bất cứ nam nhân nào.” Nam nhân này thật là bá đa͙σ mà, lẽ nào nɠɵạı trừ hắn ra, nàng không được tiếp xúc với ai khác nữa?
“Huynh bá đa͙σ, muội chỉ là tình cờ gặp hắn thôi mà, đâu giống như huynh, đến Thiên Hương lâu uống rượu.”
“Có biết tại sao ta đến Thiên Hương lâu uống rượu không? Bởi vì hắn đến gặp ta cầu hôn, ta đố kị, đố kị đến điên rồi.”
“Muội…”
Sau một hồi **, Lăng Sở Nam vô lực dựa vào người Tuyết Liễu, thấp giọng thở dốc, “Nhớ kỹ, muội là của ta.”
Tuyết Liễu vươn bàn tay nhỏ bé trắng noãn ôm chặt lấy hắn, “Huynh cũng chỉ có thể là của muội, nếu như dám ăn vụng, muội sẽ thiến huynh.” Giọng nói mang theo dư vị kích tình mãnh liệt, khả ái vô cùng.
Chuyển thân, Lăng Sở Nam thuận tay ôm Tuyết Liễu vào lòng, “Mẫu lão hổ.” Nha đầu này, bình thường ôn nhu nhược nhược, không ngờ ăn giấm chua cũng hung hăng như vậy. Bất quá, hắn thích.
Tuyết Liễu nhăn mặt nhăn mũi, “Muội không phải mẫu lão hổ.”Cái này gọi là đa͙σ huấn phu thôi.
Môi hôn lên đôi gò má hồng phấn của nàng, Lăng Sở Nam cười khổ, “Ta bây giờ chính là đang ăn vụng, ăn muội a.” Nửa đêm nửa hôm lén lút bò lên giường muội muội? Chưa từng nghĩ qua, hắn lại có hành động điên rồ như vậy.
Nàng dựa sát vào người hắn, cười đến ngọt ngào, “Tối nay huynh ăn muội, ngày mai muội ăn huynh.” Những chuyện không hay không thể để hắn làm một mình.
Lăng Sở Nam nhỏ giọng cười cười, “ŧıểυ nha đầu, là ta ăn muội mới đúng.”
Tuyết Liễu vô cùng mãn nguyện ôm lấy hắn, “Ai ăn ai cũng được, đều là lén lút thôi.”
Lén lén lút lút? Đúng vậy, bọn họ chỉ có thể lén lút. Có thể, cả đời đều phải lén lút.
Lăng Sở Nam có hơi khó xử, nói giọng nhu hòa, “Liễu Nhi, muội bằng lòng cả đời không danh không phận theo ta sao?”
“Đương nhiên bằng lòng.” Chỉ cần có thể cùng hắn ở chung một chỗ, cái gì nàng cũng không quan tâm.
Lăng Sở Nam lần thứ hai trầm mặc, “Liễu Nhi, muội bây giờ vẫn còn nhỏ, sau này nếu gặp được nam nhân mình thích, sẽ hối hận đó.” Tuy rằng đau lòng, nhưng không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này.
Hắn khẽ cắn môi, “Nếu như muội hối hận… Ta…” Nếu như nàng hối hận, hắn nên làm sao bây giờ?
Từ giây phút đầu tiên gặp mặt, trái tim hắn đã đặt lên người nàng, căn bản không thể thu về được. Muốn ích kỷ độc chiếm nàng, nhưng không thể không quan tâm cảm nhận của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, hung hăng nói, “Huynh có phải nữ nhân nào cũng thích hay không, chiếm được người ta còn không muốn cùng người ta ở chung một chỗ? Người huynh thích, là Minh Nguyệt cô nương phải không?”
Lăng Sở Nam bất đắc dĩ thở dài, “Ăn giấm chua vì ai cũng được, nhưng không thể vì nàng.” Đã nhiều năm như vậy, ngay cả hắn cũng muốn quên rồi.
Tuyết Liễu lén lút nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, “Vậy vì Vô Lệ, được không?”Liễu Nhi so với Tuyết Liễu, rốt cuộc bên nào nặng hơn?
Vô Lệ?
Lăng Sở Nam nhất thời không nói gì, cũng không còn gì để nói.
Tuyết Liễu thử thăm dò hỏi, “Huynh đừng quên, thân thể của Vô Lệ đã cho huynh rồi, huynh tính xử lý ra sao?”
Lăng Sở Nam trầm mặc nửa ngày mới mở miệng nói, “Ta không biết.”
“Huynh thích nàng không?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
“Thích.” Lăng Sở Nam ngừng một chút, “Nàng là nữ tử đặc biệt nhất ta từng gặp qua.”
“Muốn lấy nàng không?”
“Muốn.” Hắn thật sự từng có ý nghĩ muốn lấy Vô Lệ, không thể gạt nàng.
Muốn, vậy cũng có nghĩa là thích Vô Lệ?
Tuyết Liễu vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng hắn, “Nếu như nàng không trao thân cho huynh, huynh có thích nàng không?”
Lăng Sở Nam một lần nữa lâm vào trầm mặc, siết chặt bàn tay, “Thích… Nàng… Nàng thật sự rất đặc biệt, ranh ma quỷ quyệt, mơ hồ khả ái, rất đơn thuần.”
Nàng rất thông minh, không mơ hồ chút nào.
“Nếu phải chọn giữa muội và Vô Lệ, huynh sẽ chọn ai?” Trên mặt nàng đầy vẻ hồn nhiên.
Đại thủ nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan yêu kiều, cảm giác tội lỗi trong lòng Lăng Sở Nam càng lúc càng lan ra mãnh liệt, “Không biết.” Đỗi với Liễu Nhi nhất kiến chung tình, đối với Vô Lệ cũng vậy. Chẳng lẽ là, hắn thật sự trời sinh thì đã hoa tâm sao?
Tuyết Liễu có chút hiểu rõ, gật đầu, “Nếu như đã vậy, muội sẽ chia sẻ huynh với nàng. Chỉ cần nàng đồng ý, muội không ngại.” Hai người đều là nàng cả, không phân cao thấp cũng không sao.
Sự độ lượng này khiến Lăng Sở Nam một phen kinh ngạc, “Sao? Muội độ lượng đến vậy à?” Liễu Nhi của hắn nhìn thì nhu nhu nhược nhược, nhưng thực tế, nàng bá đa͙σ hơn bất cứ ai.
Nàng nháy nháy mắt, “Muội đương nhiên đồng ý.”
“Ai, xin lỗi.” Lăng Sở Nam nhỏ giọng thì thầm, siết chặt nàng trong vòng tay.
Bọn họ trên danh nghĩa là huynh muội, Lăng Sở Nam không thể trắng trợn ở lại Lục Liễu các. Cũng có thể nói, trước mắt hắn không có can đảm này. Đợi Tuyết Liễu ngủ say rồi, hắn lại rón ra rón rén bỏ đi. Chỉ là bất luận hắn có nghĩ thế nào, khi hắn vừa bỏ đi, ŧıểυ nữ nhân trên giường lập tức mở to mắt.
Cho nên, Lăng Sở Nam vừa mới bước vào Lăng Tiêu viện, lập tức nghe thấy một một tràn ai oán, “Lăng Sở Nam, ngươi không có uy tín. Nói sẽ để ta thâu tâm của ngươi, vậy mà không chịu đợi ta.”Hắc hắc, động tác của nàng quả nhiên nhanh hơn hắn, không thẹn là ŧıểυ thâu.
Mỗi lần nhìn thấy Vô Lệ, tâm tình Lăng Sở nam luôn luôn rất tốt, đêm nay cũng không nɠɵạı lệ, “Ngươi tới rồi?”
“Phải, tới rồi.” Tuyết Liễu phá lên cười hắc hắc, “Đến đây thâu tâm của ngươi, để ngươi yêu ta.” Nàng tràn đầy tự tin.
Lăng Sở Nam chạy đến bên cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng, “Vô Lệ, nếu như ta lấy ngươi, ngươi có thể độ lượng để ta cùng muội muội ở chung một chỗ không?”
Tuyết Liễu cằm thiếu chút rớt ra, “Cái gi?” Không cần phải nói trắng ra như vậy chứ?
“Ta hủy đi trinh tiết của ngươi, cũng… trừ khi Liễu Nhi muốn rời khỏi ta, bằng không, ta sẽ không phụ lòng muội ất.” Hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Vô Lệ, nhưng, hắn cũng yêu Liễu Nhi sâu sắc.
Nàng nháy nháy mắt, “Nếu nói vậy, ta cùng ngươi làm phu thê hữu danh vô thực à?” Này… dường như không phải kết quả nàng muốn á.
Lăng Sở Nam suy nghĩ một chút, “Nếu như ngươi không ngại, chúng ta cũng có thể thành phu thê.”(TN: Gì mà khôn thế này =.=”)
Vô Lệ dở khóc dở cười, “Hôn nhân tay ba này có phải quá chật chội rồi không?” Tuy rằng đề nghị này là của nàng, nhưng mà…
“Vô Lệ, ngươi rất khả ái, rất đơn thuần, rất thiện lương. Lần đầu gặp ngươi, ta đã bị ngươi hấp dẫn. Biết ngươi đã là nữ nhân của ta, ta thậm chí từng nghĩ đến việc lấy ngươi. Nếu như không có Liễu Nhi, ta tin tưởng bản thân mình chỉ yêu mỗi mình ngươi.” Sau khi phát giác tình cảm bản thân mình đối với Liễu Nhi, hắn chỉ biết bản thân đã định phải cô phụ một người.
Tuyết Liễu thật không biết nên cười hay khóc, “Ngươi đúng là không xem ta như người ngoài, cả chuyện này cũng đem ra nói với ta.”
“Ta hẳn nên thẳng thắn với ngươi. Liễu Nhi nói muội ấy không ngại, còn ngươi?” Hắn dừng lại trên người Vô Lệ, giọng điệu hàm chứa mấy phần khổ sở.
Cùng Liễu Nhi cùng chung một chồng? Chuyện này… Bọn họ rõ ràng là cùng một người a. Ai tới đây nói cho nàng biết, nàng phải làm sao bây giờ? Là muốn? Hay không muốn?
Sau một tiếng ‘ai’ thở dài, nàng bỏ chạy trối chết, “Ta… Ta không biết, ngươi tự mình nghĩ lấy đi.” Ai, tự gây nghiệt không thì không thể sống á.
*****************
“Cái gì, huynh muốn đưa muội đến Mộ Dung gia gặp Mộ Dung Tử Lung?”
“Phải.” Lăng Sở Nam không chút do dự gật đầu.
“Đi. Đi làm gì chứ?’
“Tìm Vô Lệ.”
Tuyết Liễu triệt để trợn tròn mắt, chỉ có ngây ngốc hồ đồ mặc hắn dẫn đi, ngây ngốc hồ đồ bước vào Mộ Dung gia.
Phu phụ Mộ Dung tướng quân vốn thích an tĩnh, hạ nhân Mộ Dung gia cũng không có nhiều. Vào thời gian này, trong viện trở nên yên ắng lạ lùng.
“A…Ư…” Từng đợt ** vỡ vụn từ sau hậu sơn khẽ phát ra, cực kỳ ám muội.
Quả thực là có một đôi ŧıểυ tình lữ đang vụng trộm ở đây mà. “Rõ ràng là ban ngày mã.” Cái đầu nhỏ cúi đến không thể nào thấp hơn, Tuyết Liễu đỏ bừng cả mặt.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của nàng, Lăng Sở Nam hạ thân căng thẳng, “Muội… có muốn thử không.” Trời ạ, hắn lại muốn nàng nữa rồi.
Tuyết Liễu e thẹn ra sức lắc đầu, “Đây là nhà người ta mà.”
Cắn cắn môi, nàng ngây ngốc gật đầu, “Được.” Chỉ cần có thể khiến đại ca vui vẻ, làm cái gì, nàng cũng cam tâm tình nguyện. (TN: Càng xem càng thấy bó… chiếu)
Lăng Sở Nam hai mắt sáng lên, “Có thể ăn rồi.”
Đem Tuyết Liễu ôm đến phía sau núi giả, Lăng Sở Nam đại thủ khẩn cấp luồn vào vạt áo nàng, giữ lấy ŧıểυ nhũ hồng hào mềm mại của nàng.
“Ư ư… Đau quá… Nhẹ thôi…” Đại ca thật là háo sắc, không chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc.
Đại thủ thoát sạch y phục của nàng, “Liễu Nhi ngoan, không đau mà.”
“Là các ngươi?” Một giọng nữ mang theo kinh ngạc từ phía sau truyền tới.
Lăng Sở Nam cả người chấn động, vội vã mang Tuyết Liễu che ở sau người, trừng lớn mắt nhìn đôi nam nữ đang mười ngón đan nhau, “Là các ngươi ở đây vụng trộm?”
Hắn cũng biết là có người ở đây vụng trộm, nhưng không ngờ rằng, lại là bọn họ…
Xấu hổ, xấu hổ, bầu không khí phi thường xấu hổ…
Vụng trộm đã là chuyện hết sức xấu hổ rồi, bị người quen bắt gặp lại càng xấu hổ hơn, diễn viên vụng trộm còn lại huynh muội lại càng xấu hổ vô bờ vô bến.
Lương Tuyết Liễu cúi đầu xuống rất rất thấp, “Chúng ta biết là có người, không không ngờ là các ngươi.” Đôi gò má hồng hào đã sớm đở bừng lên.
Mộ Dung Tử Lung cũng rút rút cổ, “Đã biết có người sao còn làm?”
Lăng Sở Nam hết sức tự nhiên đem Tuyết Liễu ôm vào trong lòng, chân mày khẽ nhíu, “Đừng trách nàng, nàng bị ta ép buộc.” Dựa vào tính tình của Liễu Nhi, nói gì cũng không thể làm ra loại chuyện này, nhất định là bị hắn ép.
Mộ Dung Tử Lung hừ nhẹ, “Thông thường mà nói, một đôi nam nữ giữa thanh thiên bạch nhật lại ở trong hoa viên **, nhất định là động vật giống đực ** bộc phát, ép buộc ŧıểυ nữ nhân khả ái cùng hắn làm. Ví dụ điển hình nhất, là Mộ Dung Phong Vân. Còn ta, chính là người bị hại điển hình.”
“Các người không phải cũng như vậy sao, ở trong hoa viên làm loạn.”Lăng Sở Nam tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Mộ Dung Phong Vân vòng tay lại, đem Mộ Dung Tử Lung ôm lên trên đùi, “Đây là hoa viên nhà ta.”
Một màu đỏ sậm hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Sở Nam, “Nếu như không phải các người ban ngày ban mặt lại ** đến ám muội như vậy, ta cũng sẽ không chịu đựng không được.”
Mộ Dung Phong Vân bỗng nhiên trừng mắt, “Ngươi quản nữ nhân của ta kêu hay không làm gì? Lẽ nào nữ nhân của ngươi không kêu sao? Tự chủ quá kém.”
Mộ Dung Tử Lung mặt nhỏ đỏ hồng, bật thét chói tai, “Mộ Dung Phong Vân, huynh muốn chết hả?”
“Minh Nguyệt là cháu gái của Lăng phu nhân, là biểu muội của đại ca.” Là nữ nhân từng mà hai nam nhân này cùng yêu thương.
Mười ngón tay nhanh chóng run lên, Mộ Dung Tử Lung ánh mắt bỗng nhiên trở lạnh, “Biểu muội.”
“Biểu muội, cũng từng là vị hôn thê.” Tuyết Liễu nhẹ nhàng đẩy tay Lăng Sở Nam ra, “Huynh về một mình đi, hôm nay muội không trở về.” Nữ nhân đó, chính là cái gai trong mắt của nàng.
Lăng Sở Nam vội vã đuổi theo sau, bắt lấy cánh tay nàng, “Liễu Nhi, muội đứng lại, ta cùng Minh Nguyệt thật sự không có gì. Người cùng nàng lưỡng tình tương duyệt chính là Mộ Dung Phong Vân, không phải ta.”Hắn với nàng thật sự không có gì.
Sắc mặt Mộ Dung Phong Vân bỗng chút trở nên rất khó coi, “Lăng Sở Nam, ngươi nói bậy.” Hắn với Minh Nguyệt mới thật sự không có gì.
Lăng Sở Nam không cam lòng tỏ ra yếu thế, “Mộ Dung Phong Vân, tám năm trước, ngươi từng cùng Minh Nguyệt đàm hôn luận gả, chuyện này còn không phải thật sao?”
“Lăng Sở Nam, bởi vì ngươi thích nàng, cứ năm lần bảy lượt làm khó làm dễ, không phải sao?” Mộ Dung Phong Vân thét lên còn lớn tiếng hơn hắn.
Lăng Sở Nam liếc mắt Mộ Dung Tử Lung một cái, nhỏ giọng nói một câu, “Mộ Dung Phong Vân, cho dù ta có thích nàng, nhưng nàng cũng đã có hài tử của ngươi, ta còn có thể làm gì được nữa.” Huynh đệ, lúc này đừng trách ta trọng sắc khinh bạn nha.
Mộ Dung Tử Lung nhất thời ngây dại, lặng lẽ đứng dậy xoay người bỏ đi.
Thấy Mộ Dung Tử Lung bỏ đi, Tuyết Liễu cũng đứng dậy đuổi theo.
Nhìn theo bóng lưng các nàng, hai nam nhân trong đình hung hăng trừng mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Đều tại ngươi đó.”Năm đó, bọn họ cũng đã đấu khẩu với nhau thế này. Ai, tám năm rồi.
“Lăng Sở Nam, ngươi đê tiện lắm. Vì muốn cùng Minh Nguyệt phủi sạch quan hệ, đổ hết lên đầu ta.”Cố tình để Tử Lung hiểu lầm hắn.
Lăng Sở Nam bĩu môi, “Ngươi không phải cũng vậy sao?”
“Khang Minh Nguyệt ban đầu phản bội ngươi mà đi theo ta, hoàn toàn là vì muốn lấy được bí mật của tập đoàn Lục thị.” Tám năm trước, Lục gia, Lăng gia, Khang gia, là kinh thành tam đại vọng tộc. Khang gia dã tâm bừng bừng, mưu đồ nhất gia độc quyền. Lăng gia Khang gia từ lâu đã kết thông gia, Khang gia đương nhiên chủ tâm đối phó vào Lục gia. Mộ Dung phu nhân Lục Thanh Nhã thông minh tuyệt đỉnh, giỏi được lòng người, Khang gia căn bản không thám thính được bất cứ bí mật nào của tập đoàn Lục thị.
Khi đó, Lăng Sở Nam cùng Mộ Dung Phong Vân hai người là huynh đệ. Khang Minh Nguyệt, lại là vị hôn thê của Lăng Sở Nam. Vô tình biết được Phong Vân là người của tập đoàn Lục thị, Khang gia bắt đầu không từ thủ đoạn lôi kéo Phong Vân. Khang Minh Nguyêth, chính là thủ đoạn đầu tiên của Lăng gia.
Khang gia nghìn tính vạn tính, lại tính không ra Mộ Dung Phong Vân là con trai của Lục lão bản. Bất luận thế nào, hắn cũng không gây bất lợi cho tập đoàn Lục thị.
Lăng Sở Nam bối rối xoay đầu sang chỗ khác, “Ta biết.” Tám năm trước, lòng dạ Khang Minh Nguyệt, hắn rõ hơn ai hết. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sớm đã nhìn thấu nàng.
Mộ Dung Phong Vân phút chốc chăm chú nhìn Lăng Sở Nam, “Sở Nam, ta xin thề, ta tuyệt đối chưa từng chạm tới nàng. Năm đó nàng mang thai, cốt nhục trong bụng tuyệt đối không phải của ta.” Ngay cả Khang Minh Nguyệt, cũng không biết hài tử là con ai. Quả thật buồn cười, một hài tử lai lịch bất minh như vậy, nghiễm nhiên trở thành nguyên nhân khiến hai huynh đệ họ bất hòa.
Thần tình Lăng Sở Nam càng lúc càng trở nên bối rối, “Ta biết.” Ban đầu, hắn cho rằng Mộ Dung Phong Vân không muốn chịu trách nhiệm. Mãi đến khi Khang Minh Nguyệt khóc lóc ỉ ôi nói hài tử là con của hắn, hắn mới phát hiện tiên tử trong lòng hắn, kỳ thực chỉ là một nữ nhân tự tư tự lợi, giả tạo vô cùng.
Mộ Dung Phong Vân cười khổ, “Ngươi thông minh như vậy, không thể không biết.”
Lăng Sở Nam nghe thế càng trở nên bối rối hơn, “Cũng vì chuyện này mà ngươi mất tích nửa năm. Biến thành một kẻ bất cần đời, phong lưu thành tính, là ta hại ngươi. Ta không yêu nàng, càng không hận ngươi. Chỉ là, không dám đối diện với ngươi.”
Mộ Dung Phong Vân sửng sốt, rồi lại bật lên cười khanh khách, “Sở Nam, ta thay đổi là bởi vì… tóm lại là không liên quan ngươi, cũng không liên quan Minh Nguyệt.” Đây là bí mật của hắn, bí mật không thể nói ra.
“Tám năm rồi.”
Mộ Dung Phong Vân vỗ vỗ vai hắn, thở dàu, “Sở Nam, tám năm rồi, đủ rồi. Vì một nữ nhân mà thù hận tám năm, thật sự đủ lắm rồi.”
“Không phải hận thù, mà là, kiêu ngạo như ngươi và ta, ai cũng không nguyện cúi đầu.”Hắn chưa từng hận Phong Vân, Phong Vân cũng vậy. Bọn họ đã từng tình như thủ túc, cớ sao lại hận?
“Phải a.”Bọn họ ai cũng quá kiêu ngạo, không nguyện cúi đầu.
“Đi, đi uống rượu nào.”
“Nữ nhân của ngươi đâu? Không cần nữa à?”
“Nữ nhân của ngươi là nữ tử khôn khéo nhất mà ta từng gặp, có nàng bên cạnh, Liễu Nhi chắc chắn không sao. Huống chi, Liễu Nhi cũng cần được yên tĩnh một lát.” Liễu Nhi vẫn đang nổi trận lôi đình, bây giờ hắn có nói gì cũng trở nên vô dụng.
“Phương Đình không phải đang ở nhà ngươi sao? Tìm hắn uống rượu.”
“Ba huynh đệ ta đã lâu không uống rượu cùng nhau rồi.” Lần cuối cùng uống rượu với nhau, đã là chuyện của tám năm về trước.
“Làm sao có thể thiếu tên nhân yêu kia nhỉ?”
****************
Lần đầu bỏ nhà ra đi, cũng chỉ đi có hai ngày.
Nàng tạm thời vẫn chưa muốn trở về, nhưng không thể không trở về được. Mộ Dung Tử Lung chẳng những ép buộc nàng trở lại Lăng gia, còn phái theo nha hoàn ŧıểυ Khiết đi cùng.
Cổ kiệu hạ xuống, Tuyết Liễu cười khổ, “ŧıểυ Khiết, bỏ nhà trốn đi lại tự mình trở về, có phải quá mất mặt không?”
“Sỉ diện cũng không thể ăn được, hạnh phúc của tỷ mới là quan trọng nhất.” ŧıểυ Khiết đưa tay đỡ lấy nàng, tiến vào đại viện Lăng gia.
“Ặc… Nói cũng phải.”Lời này dường như rất có đa͙σ lý.
Vừa mới về đến Lục Liễu các, Lăng Sở Nam lập tức chạy đến hỏi han.
Thấy nàng ngây ngốc ngồi ở trên giường, đại thủ vội vàng lao tới, đem nàng ôm vào trong ngực, “Liễu Nhi, đã hết giận chưa?”
Tiếu Khiết hung hăng tiến vào, “Vẫn chưa đâu.”
Lăng Sở Nam nhất thời ngẩn ra, “Ngươi là ai?” Hắn quen nàng sao?
“Ta tên ŧıểυ Khiết, là nha hoàn của Mộ Dung Tử Lung ŧıểυ thư, phụng mệnh ŧıểυ thư bảo hộ Liễu Nhi ŧıểυ thư.” ŧıểυ Khiết mở miệng ngáp một cái, “ŧıểυ thư nói, Khang Minh Nguyệt – con hồ ly tinh đó chẳng phải loại gì tốt đẹp, bảo ta theo sát bảo hộ Liễu Nhi.”
“Thật sự náo nhiệt quá nha.” Một giọng nữ theo đó vang lên, Mộng Lộ phong tình vạn chủng tiến vào, Phương Đình cũng bám sát theo đuôi, “Về rồi à?”Nhìn thấy Lăng Sở Nam đang ôm Liễu Nhi, ánh mắt hắn hiện lên một tia u ám.
Mộ Dung Phong Vân cũng đến xem náo nhiệt, “ŧıểυ Khiết, đại ŧıểυ thư đâu?”
ŧıểυ Khiết nheo mắt nhìn Mộ Dung Phong Vân, “Công tử, ngài ở đây làm gì? Ta nhớ rõ ràng ngài cùng tên họ Lăng này có thù mà.”
Mộng Lộ ở trên đầu nàng gõ mạnh một cái, “Nha đầu, không biết gì thì đừng nói nhảm, công tử chúng ta cùng lão Lăng là huynh đệ kết bái đó.”
Tuyết Liễu tựa người vào ngực Lăng Sở Nam, nhỏ giọng nói, “Tử Lung tỷ tỷ đã hết giận rồi, lúc này chắc cũng đã về Mộ Dung gia.”
MộDung Phong Vân nghe thế vội vã chạy ra ngoài, “Sở Nam, ŧıểυ Phương, từ từ trò chuyện.” Hắn bây giờ phải gấp gáp đi gặp Tử Lung của hắn.
Phương Đình nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, bất đắc dĩ thở than, “Loạn quá rồi.” Căn cứ theo lời Phong Vân cùng Lăng Sở Nam nói chuyện với nhau, hắn liền biết hai nam nhân này đều yêu chính muội muội của mình.
Chả trách Liễu Nhi ŧıểυ thư chán ghét hắn, hóa ra, trong lòng nàng đã có người. Theo hắn thấy, nàng đối với Lăng Sở Nam ý tình nồng hậu. Đời này kiếp này, hắn cũng không có cơ hội rồi.
Mộng Lộ thấy hắn thần sắc ảm đạm, cười hì hì đem tay ngọc đặt lên vai hắn, “ŧıểυ Phương, đừng buồn nữa, ngươi còn có ta mà. Đi, chúng ta đi uống rượu.”
“Mộng Lộ tỷ tỷ, muội cũng đi.” ŧıểυ Khiết vội vã chạy theo, ám muội nháy nháy mắt, “Cho bọn họ một mình ở lại đó đi.”
Đợi tất cả mọi người đều đi cả rồi, Tuyết Liễu mới hung hăng cắn lên cánh tay Lăng Sở Nam một cái, “Huynh làm gì mà nhìn chằm chằm ŧıểυ Khiết như vậy, có phải đã vừa ý người ta rồi không?”
Lăng Sở Nam có chút suy nghĩ, “Tính tình nàng có vài phần giống như Vô Lệ.” Nàng lại là Vô Lệ sao? Nàng cùng ŧıểυ Khiết có thể xem như từ nhỏ lớn lên bên nhau, hành sự tác phong dĩ nhiên cũng có vài phần tương tự.
Tuyết Liễu đột nhiên nhăn mặt, “Nam nhân ai cũng như ai, ăn trong nồi, coi trong chậu.”
Lăng Sở Nam có chút xuất thần, “ŧıểυ Khiết rất xinh đẹp, nhưng mà, ta đối với nàng không hề có cảm giác thương tiếc giống như Vô Lệ.”
Tuyết Liễu cúi đầu cười trộm, “Nàng không phải Vô Lệ.” Nếu như nói vậy, Lăng Sở Nam yêu chỉ có mình nàng.
“Liễu Nhi, không được ăn giấm chua vì Minh Nguyệt nữa.”
“Muội không phải ăn giấm chua vì Minh Nguyệt, mà vì bản thân mình a.” Cũng bởi vì yêu quá sâu, nên muốn một mình độc chiếm. “Vô Lệ… Kỳ thực, muội không chịu được huynh một lúc yêu cả hai người.”Tuy rằng Vô Lệ cùng Liễu Nhi chỉ là cùng một người, thế nhưng, nàng chung quy vẫn thấy quái lạ. Nếu đã có một Vô Lệ, thì hẳn phải có người thứ hai a.
Lăng Sở Nam trầm mặc một chút, “Muội nói muội không ngại mà.”
Nàng khẽ thở ra, “Muội chỉ sợ sẽ có thêm thể hai, ba, bốn Vô Lệ nữa.” Nếu như chỉ có một Vô Lệ, nàng đương nhiên không ngại.
“Liễu Nhi, người ta yêu nhất chính là muội.” Lăng Sở Nam nâng mặt nàng lên, thật sâu hôn xuống.
Tuyết Liễu giãy giụa, hòng né tránh nụ hôn của hắn, “Nếu như ŧıểυ Khiết thật sự là Vô Lệ, huynh tính làm thế nào?”
“Thì đã sao? Chỉ cần nàng không lên tiếng, chúng ta cứ coi như nnagf là ŧıểυ Khiết đi.” Phải hay không không còn quan trọng.
“Nhưng mà…”
“Ta muốn Vô Lệ, cũng vì đã động tâm với nàng. Lăng Sở Nam ta sẽ không vì hai chữ ‘trách nhiệm’ này, mà hủy đi hạnh phúc cả đời mình.” Muốn chịu trách nhiệm với Vô Lệ, bởi vì nàng là nữ nhân hắn muốn.
*****************
Thiên hạ không có tường nào không thoáng gió. Lăng gia tuy gia quy nghiêm minh, nhưng cũng không thiếu kẻ nhàn ngôn toái ngữ.
Vào một buổi trưa sau giờ ngọ, có một nha hoàn tình cờ thấy Lăng Sở Nam cùng Tuyết Liễu nhiệt tình ôm ôm hôn hôn, bắt đầu từ đó, đủ loại lời đồn bắt đầu thi nhau kéo đến.
Lời đồn ám muội lũ lượt lan xa, tự nhiên cũng truyền đến tai Lăng phu nhân cùng Khang Minh Nguyệt.
Nghe xong tin này, Lăng phu nhân lập tức xông thẳng vào Lục Liễu các, không nói hai lời tát nàng một bạt tay, “Tiện nha đầu.”
Trong lúc Lăng phu nhân còn chưa kịp có phản ứng gì, đã lãnh trọn một bạt tay, “Lão ***.”
“Ngươi…” Lăng phu nhân trừng mắt nhìn nha hoàn xa lạ trước mắt, “Ngươi là ai?” Dám đánh bà?
Tiếu Khiết hống hách nghênh mặt, “Nha hoàn Mộ Dung gia, ŧıểυ Khiết, phụng lệnh bảo họ Mộ Dung gia tam ŧıểυ thư.”
“Nàng?” Lăng Liễu Nhi từ lúc nào biến thành Mộ Dung gia tam ŧıểυ thư?
ŧıểυ Khiết hung hăng chỉ vào mũi bà, “Đại ŧıểυ thư đã nhận Liễu Nhi ŧıểυ thư làm muội muội, Liễu Nhi ŧıểυ thư tự nhiên chính là Mộ Dung gia tam ŧıểυ thư. Lão ** ngươi là ai a? Dám đánh tam ŧıểυ thư nhà chúng ta.”
Tuyết Liễu vội vàng đứng giữa hai người bọn họ, “ŧıểυ Khiết, không được như vậy.” Lăng phu nhân dù sao cũng là mẫu thân của Lăng Sở Nam mà.
Nhìn thấy Tuyết Liễu thần sắc hoang mang, Lăng phu nhân được một tấc lại tiến thêm một thước, “Lăng Liễu Nhi, ngươi cùng Bạch Hà quả nhiên là cùng một loại, đều là nữ nhân đê tiện như nhau.”
Ánh mắt Tuyết Liễu đột nhiên biến lạnh, chăm chú nhìn Lăng phu nhân, “Lăng phu nhân, đánh không trả đòn, mắng không cãi lại, cũng vì bà là mẫu thân của Sở Nam, đừng được một tấc lại tiến thêm một thước.”
Lăng phu nhân khinh miệt nhìn nàng, “Vì vinh hoa phú quý của Lăng gia, quyến rũ đại ca của mình. Lăng Liễu Nhi, ngươi so với Bạch Hà, càng đê tiện.”
Tuyết Liễu cười khẽ một tiếng, nhếch nhếch môi, mang theo vài phần trào phúng, “Sai rồi, cùng đại ca ở chung một chỗ, là vì ta yêu huynh ấy. Vinh hoa phú quý? Ta không cần. Lăng phu nhân, ta không giống như bà. Loại nữ nhân như bà, chỉ e cả đời cũng không hiểu cái gì là yêu.”
Sắc mặt Lăng phu nhân lúc đỏ lúc trắng, giận đến thở hổn hển, “Tiện nha đầu, người Sở Nam yêu là Minh Nguyệt, đối với ngươi bất quá chỉ là chơi qua đường thôi.”
Tuyết Liễu cười dịu dàng thùy mị, “Chúng ta dõi mắt chờ xem, phu nhân, không tiễn.”
Lăng phu nhân bỏ đi chưa được bao lâu, Khang Minh Nguyệt lại đến.
“Biểu muội, vẫn khỏe chứ?” Không giống thái độ khởi binh vấn tội của Lăng phu nhân, Khang Minh Nguyệt nhẹ giọng nói chuyện.
Ngại vì thân phận, Tuyết Liễu ôn hòa đáp lễ, “Khang cô nương, có chuyện gì?”
Khang Minh Nguyệt do dự, cho nha hoàn cùng hạ nhân lui xuống, mới gian nan mở miệng, “Bên ngoài đồn đại, muội cùng biểu ca…”
Tuyết Liễu trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì kỳ lạ, “Là chuyện gì?” Nàng lại muốn làm sao?
Khang Minh Nguyệt cắn cắn môi, có chút khó xử, “Chuyện muội cùng biểu ca loạn luân.”
Khang Minh Nguyệt len lén quan sát thần sắc trên mặt Tuyết Liễu, hư tình giả ý, “Liễu Nhi cô nương, hai người là huynh muội a, không thể nào a.”
“Đa tạ hảo ý của Minh Nguyệt cô nương.” Lương Tuyết Liễu cố tình lộ ra thần sắc khó xử, “Nhưng mà… đại ca rất thích ta, ta cũng hết cách.”
“Không thể nào.” Minh Nguyệt nhất mực phủ quyết, “Biểu ca là yêu ta, không phải ngươi.”
“Cái gì?” Tuyết Liễu vờ như không nghe rõ..
Khang Minh Nguyệt thần sắc ảm đạm, làm bộ thở dài, “Biểu ca rất yêu ta, lúc nào cũng yêu ta.
Đáng tiếc, năm đó ta tuổi nhỏ vô tri, bị Phong Vân công tử lừa gạt.”Nàng hư tình giả ý lau lau nước mắt, “Sau đó, ta còn có hài tử của hắn. Chỉ tiếc là, đã mất rồi.” (TN: Mọi người cho bạn 5s cười lăn lộn vì cái sự ‘ngu mà tỏ ra nguy hiểm’ của em Khang Minh Nguyệt này =)))
“Vậy sao ta lại nghe nói, là Khang ŧıểυ thư vì muốn lấy được bí mật của tập đoàn lục thị, mà cố ý quyến rũ Phong Vân công tử.” Tuyết Liễu tự tuyết phi tiếu.
Khang Minh Nguyệt thần sắc càng lúc càng trở nên thê lương, “Muội đừng nghe nɠɵạı nhân nói bậy, Minh Nguyệt chỉ yêu mỗi mình biểu ca, đời này kiếp này, chỉ có một nam nhân, chính là biểu ca.”
“Vậy thì liên quan gì đến ta?” Tuyết Liễu nháy nháy mắt, cố tình tỏ ra vô tội.
Kỳ quái, sao nàng cảm thấy Liễu Nhi này quen quá vậy? Thân mật nắm lấy tay Tuyết Liễu, Khang Minh Nguyệt hơi hàng lệ như sắp chảy ra, “Liễu Nhi muội muội, muội cùng biểu ca dù gì cũng không thể nào đâu. Nếu đã như vậy, muội có thể giúp ta không?”
“Biểu ca thương muội như vậy, huynh ấy nhất định sẽ nghe lời muội. Nếu như muội bảo huynh ấy lấy ta, có thể khiến huynh ấy suy xét lại. Sau khi huynh ấy lấy ta rồi, hai người vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau. Muội nghĩ xem, nếu như huynh ấy lấy người khác, chỉ e là không nể mặt muội.” (TN: Ôi, nói ‘ngốc’ cho nó nhẹ chứ thật ra bạn thấy em này ngu chết đi được =))).
Tuyết Liễu ngây thơ vô tội lắc lắc đầu, “Khang ŧıểυ thư, đại ca nói huynh ấy không thích nữ nhân dựa vào xuân dược để có được nam nhân.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Khang Minh Nguyệt đột nhiên biến sắc, “Ngươi nói cái gì?”
“Tám năm trước mê hoặc Phong Vân công tử, còn đem hài tử gán cho hắn. Mấy tháng trước hạ xuân dược với đại ca, ý đồ muốn ngồi vào lên bảo tọa Lăng gia nữ chủ nhân.” Những việc Khang Minh Nguyệt làm, nàng rõ như lòng bàn tay. Khuôn mặt xinh đẹp kia có thể lừa gạt người khác, nhưng tuyệt đối không gạt được nàng.
Khang Minh Nguyệt ánh mắt lóe lên, khóc lóc kể lể, “Bởi vì ta yêu huynh ấy, bất đắc dĩ nên mới làm ra chuyện này.”
Tuyết Liễu không quan tâm nhún nhún vai, “Thì can gì đến ta?”
Nàng… Lăng Liễu Nhi thật sự rất quen mặt a, nàng là…
“Vô Lệ, Mộ Dung Vô Lệ.” Khang Minh Nguyệt biến sắc, buột miệng hô lên, “Ngươi chính là ŧıểυ nữ hài tám năm trước đã đánh ta.” Tám năm trước, nàng trong bụng mang thai, lại không biết hài tử kia là của ai, đành phải đổ lên đầu Phong Vân công tử, đến Mộ Dung gia đòi hắn chịu trách nhiệm. Không ngờ rằng, Mộ Dung gia cư nhiên đem nàng ném ra khỏi cửa, hai vị ŧıểυ thư cư nhiên còn đánh nàng một trận. Mộ Dung Vô Lệ, chính là nha hoàn của Mộ Dung đại ŧıểυ thư. Lúc đó, người ra tay tàn nhẫn nhất chính là nàng.
“Khang ŧıểυ thư biết Vô Lệ sao?” Tuyết Liễu vẫn không thừa nhận.
Khang Minh Nguyệt cười lạnh, “Hóa ra là ngươi, nha đầu năm đó suýt chút hủy đi dung mạo của ta.”Tự cho mình thanh cao như nàng, lại bị một ŧıểυ nữ hài đánh. Nỗi nhục này, suốt đời suốt kiếp nàng cũng không quên.
“Không phải ta.” Đánh chết cũng không thừa nhận.
Khang Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, “Đôi mắt vô tội này, ta vĩnh viễn không quên. Mộ Dung Vô Lệ, ngươi trà trộn vào Lăng gia là có ý gì?”
“Vì để trộm một thứ.” Một âm thanh lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào.
Tuyết Liễu ngẩng đầu, đập vào trong mắt chính là đôi hắc mâu thâm trầm hung ác.