Đông thành Lăng gia, bắc thành Lục gia, chính là nói hai đại gia tộc ở kinh thành.
Hai đại gia tộc này nhờ kinh thương nổi danh khắp thiên hạ, cửa hiệu trải rộng toàn quốc, ngày thâu ngàn vàng, phú khả địch quốc.
Sau khi Lăng lão gia qua đời, con trai độc nhất là Lăng Sở Nam kế thừa gia nghiệp. Lăng Sở Nam thông minh tuyệt đỉnh, thủ đoạn hơn người. Nội trong sáu năm, Lăng gia áp đảo Lục gia, trở thành kinh thành thủ phủ.
Lăng Sở Nam tuấn mỹ vô song, phú khả địch quốc, võ công tài học đều hơn người một bậc. Là nam tử được chúng thiên kim khuê các, ŧıểυ gia bích ngọc ngưỡng mộ trong lòng.
Nàng và hắn khác nhau một trời một vực, Lương Tuyết Liễu chưa từng nghĩ tới một ngày, nàng có thể nằm bên cạnh hắn. Nhưng mà, chuyện này cứ thể xảy ra.
Dùng bàn tay giữ lấy khuỷu tay, nàng si ngốc nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh.
Không thể phủ nhận, hắn là một nam nhân rất đẹp. Khuôn mặt ưu nhã tuấn dật, ngũ quan thâm thúy mê người. Tóc đen tản ra trên gối đầu, cuồng dã không kềm chế được, nhưng càng thêm gợi cảm mê người.
Đầu ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt tuấn lãng của hắn, Lương Tuyết Liễu thần sắc càng thêm đau khổ. Hắn xuất sắc như thế, mà nàng, chỉ là một ŧıểυ nha hoàn, không xứng với hắn cao cao tại thượng.
Sở Nam ca ca, Sở Nam ca ca của nàng…
Lăng Sở Nam đột nhiên trở mình một cái, đem nàng đặt ở dưới thân. Tuyết Liễu kinh hô một tiếng, “Sở Nam ca ca, huynh lại muốn?” Không phải vừa muốn nàng rồi sao, nhanh như vậy lại… Khang Minh Nguyệt rốt cuộc đã cho hắn uống thuốc gì?
Tiếng nói hắn âm trầm thuần hậu, gióng như rượu ngon nồng đậm, “Cho ta.” Có “cái gì đó” cứng rắn nóng bỏng đang chăm chú đặt trên hai chân nàng. Theo hơi thở nồng nặc của hắn, từ từ trở nên cứng hơn, cứng hơn…
Hắn vừa rồi cũng xâm phạm nàng như thế, khiến nàng thống khổ, “Sở Nam ca ca, muội đau.” Nhớ tới đau đớn lúc trước, Lương Tuyết Liễu theo bản năng kẹp chặt hơn chân, răng ngà khẽ cắn vào môi.
Trong phút chốc, huyết sắc trên mặt Lương Tuyết Liễu lập tức rút đi, “Sở Nam ca ca, muội là ai?” Môi nàng khẽ run, con ngươi trong viền mắt đảo qua đảo lại.
Nàng là kĩ nữ? Nàng hi sinh trinh tiết giải độc cho hắn, trong mắt hắn, nàng cư nhiên chỉ là… kĩ nữ?
“Kĩ nữ của Thiên Hương lâu.” Lăng Sơ Nam toàn thân buộc chặt, mồ hôi từng hột từng hột từ trên trán rơi xuống, “Nữ nhân, tách chân ra, ta muốn.”
Lương Tuyết Liễu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, thê lương nhìn hắn, “Huynh muốn, thì chỉ cần tách chân?” Tách chân ra? Nàng với kĩ nữ có khác gì nhau?
Lương Tuyết Liễu nở mộ nụ cười mê ly, nước mắt theo gương mặt nhẹ nhàng chảy xuống, vươn trên tóc đen.
“Không được khóc.” Lăng Sở Nam trùng điệp xuyên qua cái mềm mại của nàng, khiến nàng thét một tiếng chói tai.
“Đau…” Đường cong mê ly của nàng khẽ động, tiếng rêи ɾỉ vỡ tan từ trong miệng nàng thoát ra.
“Nữ nhân, đừng làm bộ nữa.” Hắn một lần dốc sức, tham lam túm lấy chỗ đẹp của nàng.
“Sở Nam ca ca…” Lương Tuyết Liễu hai tay vòng qua cổ hắn, vươn đầu lưỡi thơm tho, ngây ngô liếʍ liếʍ bạc môi hắn một chút.
“Ngươi muốn bức ta điên sao?” Lăng Sở Nam trong cơ thể nàng trái va phải chạm, không chút nào thương hương tiếc ngọc chà đạp kẻ nằm dưới thân.
Dưới sự kịch liệt của hắn, ý thức của Lương Tuyết Liễu dần dần cách xa nàng.
Đôi mắt sương mù dừng ở hắn, lộ ra cái lúm đồng tiền ngọt ngào, “Muội yêu huynh, yêu huynh suốt mười bốn năm rồi…”
“Ta cũng yêu ngươi, ta bây giờ đang yêu ngươi…” Theo bản năng chủ đa͙σ tất cả, hắn hung hăng phát tiết trên người nàng.
Vẻ tươi cười của Tuyết Liễu vẫn mông lung như cũ, “Thế nhưng thứ muội muốn không phải thứ tình yêu thế này.” Đôi mắt long lanh chậm rãi nhắm lại, nàng mê man nằm dưới thân hắn.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi rả rích, phảng phất như muốn hòa tan vạn vật.
Một đêm mưa xuân, hoa cỏ đưa hương, giọt sương lăn động, sức sống dạt dào.
Yếu ớt tỉnh dậy, Lương Tuyết Liễu nghĩ có chút không thích hợp. Toàn thân đau nhức, căn bản không thể động đậy. Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Bị bệnh chăng?
Đau nhức trên người khiến năng theo bản năng rêи ɾỉ một tiếng, trong vô thức động đậy thân thể.
“Ngươi tỉnh?” Nương theo âm thành trầm thấp, một chồng ngân phiếu tuôn rơi lã chã nhẹ nhàng rơi lên người nàng. “Số tiền này, đủ để ngươi sống cẩm y ngọc thực cả đời, cút.” Ngữ điệu lạnh buốt lãnh khóc vô tình, không mang theo một tia ấm áp.
Tuyết Liễu nằm ở trên giường, đưa lưng về phía hắn, “Lăng đương gia không hổ danh là Lăng đương gia, ŧıểυ nữ tử… vô cùng cảm kích.” Môi nàng đang run rẩy, hơi thở cũng run lên. Mấy chữ cuối cùng, nàng hầu như nói không nên lời.”
Hắn lớn tiếng cảnh cáo, “Ngươi ta đều theo như nhu cầu, ngươi chỉ là một kĩ nữ, đừng si tâm vọng tưởng.” Nữ nhân si tâm vọng tưởng hắn đã thấy nhiều.
“Đã biết.” Nước mắt liên tục từ khóe mắt nàng lăn ra.
“Nếu biết, cút.” Ngữ khí của Lăng Sở Nam càng thêm lạnh lẽo, khiến nàng thấy sởn gai ốc.
“Ta có một yêu cầu.” Nàng ra sức cắn môi, không để bản thân khóc ra thành tiếng.
Lăng Sở Nam rất không nhẫn nại, “Nói.” Nữ nhân lòng tham không đáy này còn muốn cái gì?
Cánh môi nàng cắn ra tơ máu, “Ta muốn nằm thêm lát nữa, ta… thân thể khó chịu.” Giọng nói của nàng rất dịu dàng, còn có một tia run rẩy.
“Một lúc lâu sau, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Lăng Sở Nam sắc mặt tái xanh, phẩy tay áo bỏ đi.
Nghe được âm thành đánh cửa, giọt nước mắt lăn ra thành chuỗi từ từ chảy đến đệm chăm.
Lương Tuyết Liễu vùi mình vào trong chăn, tham lam mυ"ŧ vào mùi vị của hắn. Mùi vị của hắn, đó là mùi vị của hắn…
***
Đi trên hành lang gấp khúc quen thuộc, lòng nàng thấp thỏm bất an, trong lòng lo sợ.
Truyền tin, kết quả lại là tự mình dâng lên giường của người ta, nếu ŧıểυ thư biết được…
Còn chưa vào cửa, nàng chợt nghe thấy âm thanh hùng dũng của ŧıểυ thư nhà mình, “Yên tâm, Tuyết Liễu tinh ranh đến nỗi có thể bắt bán quỷ, tuyệt đối không có việc gì.”
Nằm trên tháp tượng là một nam tử tuấn mỹ, khóe môi hắn hiện ra một cái mỉm cười, tiêu sái tà mị đến mê hoặc nhân tâm. Đứng bên người hắn, còn có một nữ tử trong trang phục nha hoàn.
“Nam tử” nằm trên tháp tượng chính là ŧıểυ thư nhà nàng Mộ Dung Tử Lung, ŧıểυ thư nữ cải nam trang. ŧıểυ thư nhà nàng có một điều quái gở, đó chính là thích nữ cải nam trang. Một trong kinh thành ngũ thiếu, ŧıểυ thư nhà nàng phong lưu công tử, nổi tiếng phong lưu. Nha hoàn đứng ở một bên, cũng là nha hoàn của ŧıểυ thư, là hảo tỷ muội của nàng.
Hai người trong phòng ánh mắt giao nhau, Mộ Dung Tử Lung bưng lên uống một ngụm trà, hào quang nơi khóe mắt khẽ lướt qua Tuyết Liễu, “Khục, ta nói Tuyết Liễu này, tình hình ngươi hẹn gặp Lăng Sở Nam là thế nào?”
Tuyết Liễu bị dọa đến hết hồn, thướt tha lã lướt bước ra, dịu dàng cúi đầu, “Hồi công tử, là ngài bảo ta đi gặp hắn mà. Trung gian phát sinh chuyện gì, hình như không cần phải hoàn hoàn toàn toàn báo cáo lại với ngài chứ.” Nàng tận lực vờ như ung dung, rất sợ ŧıểυ thư nhìn ra sơ hở.
Lời nàng còn chưa nói xong, Hạ Tử Lung đã bị một trận ho khan kịch liệt, “Khục… khục… Ta nói Tuyết Liễu a, ta tốt xấu gì cũng là chủ tử của ngươi, ngươi ít nhất cũng nên cho ta ba phần thể diện chứ?”
Lương Tuyết Liễu nghiêm trang nhìn ta, lời lẽ đanh thép, “Công tử, đây là việc riêng của Tuyết Liễu. Tuyết Liễu tuy rằng là thị thiếp của ngài, cũng có tự do cá nhân của mình.”
“Ai dạy ngươi tự do cá nhân vậy?” Mộ Dung Tử Lung ra vẻ bi ai, thuận thế gạt đi hai giọt nước mắt.
ŧıểυ thư nhà nàng a, có đôi khi giống y như một hài tử.
Tuyết Liễu cúi đầu, trong mắt hiện lên một mạt tiếu ý, “Hồi công tử, là phu nhân dạy.” Phu nhân nhà nàng, chưa từng xem nàng là người ngoài a.
“Biết ngay là cầm thú kia làm mà.” Mộ Dung Tử Lung đáng thương hít hít mũi, kéo tay áo giả vờ như đang lau nước mắt, “Ngươi đi ra ngoài đi, nếu ngươi thấy Lăng công tử tốt hơn ta, cứ đi tìm hắn.”
Tìm hắn, hắn chỉ xem nàng là kĩ nữ thôi mà… Một công cụ làm ấm giường đã được dùng qua, còn có tư cách gì tìm hắn.
Tuyết Liễu buông mắt, che đi đau thương trong tận đáy lòng. Nàng lắc đầu, cười khổ.
Cười khổ, chỉ có thể cười khổ, bởi vì, nàng không biết nên trả lời ŧıểυ thư thế nào.
Giữa lúc nàng không biết nói thế nào, ŧıểυ nha hoàn ŧıểυ Khiết đứng ra, hai tay chống nạnh, thở phì phì trừng mắt nhìn nàng, “Phu nhân, nam nhân anh vĩ bất phàm, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu thể thiếp tuấn dật tiêu sái như công tử là thế gian hiếm có, có thể theo công tử, chính là phần phúc của chúng ta. Tỷ cư nhiên…”ŧıểυ Khiết kích động vươn cánh tay ngọc chỉ vào Tuyết Liễu, “Tỷ cư nhiên còn cùng họ Lăng kia cấu kết thành gian, phản bội công tử, thật sự là hơi quá đáng. Từ nay về sau, ta không tốt với tỷ nữa.” Nha đầu kia vẫn tưởng rằng ŧıểυ thư là nam nhân, lén lút ái mộ ŧıểυ thư, đáng thương thật.
Mộ Dung Tử Lung kéo tay áo che mặt, thật dài thở ra một tiếng, “ŧıểυ Khiết, ngươi còn quá nhỏ. Không hiểu đâu, sau này trưởng thành rồi, sẽ biết cái gì gọi là cảm tình.”
ŧıểυ Khiết liếc mắt nhìn nữ tử, hai tay chống nạnh chắn trước mặt Lương Tuyết Liễu, tùy tiện nói, “Tuyết Liễu, tỷ quá đáng.”
Tuyết Liễu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ta, mất hứng sụp vai, “Công tử, Tuyết Liễu biết sai rồi.” Nàng cười gượng vài tiếng, động tác lén lút, “Ta lập tức úp mặt vào tường, buổi tối để người dùng roi da hung hăng đánh ta, dùng đèn cầy nhỏ lên người ta.” Nàng tận lực vờ như rất ung dung, đem toàn bộ đau xót áp chặt dưới đáy lòng.
Lấy tính tình của ŧıểυ thư, nhất định đòi Lăng Sở Nam trả lại công đa͙σ. Có ŧıểυ thư làm chủ, nàng không hề hoài nghi Lăng Sở Nam nhất định lấy nàng. Thế nhưng, đây không phải điều nàng muốn. Đợt triền miên đó, coi như một giấc mộng xuân đi.
Mộ Dung Tử Lung trong mắt hiện ra một mạt hào quang, chậm rãi cười ra, “Ngươi trở lại cho ta.” Muốn chạy, không dễ như vậy đâu.
Tuyết Liễu dừng bước, bĩu môi đứng vào trong góc.
Nàng chột dạ cúi đầu, quên mất trong mắt Mộ Dung Tử Lung có một cái nhìn tính toán.
***
Màn đêm buông xuống, phố hoa lập tức náo nhiệt hẳn lên. Đèn lồng đỏ thẳm treo ở trên cao, các tú bà quần áo tiên diễm, trang phục xinh đẹp vẫy tay tạo dáng, cười duyên chào đón khách nhân.
Phố hoa là một trong những nơi nổi danh nhất kinh thành, thanh lâu san sát, y hương tấn ảnh, oanh ca yến ngữ.
Kinh Thành thanh lâu vô số, nhưng nổi danh nhất, chỉ có Thiên Hương lâu.
Nói đến Thiên Hương lâu bây giờ, không ai không biết, không ai không hay. Thương Hương lâu là sản nghiệp của một trong hai đại phú thương kinh thành – Lục lão bản, quản sự Thiên Hương lâu từng là kinh thành đệ nhất danh kỹ.
Hoa khôi đương nhiệm Mộng Lộ, quyến rũ tận xương, hoa nhường nguyệt thẹn, bác học đa tài. Rất nhiều vương tôn công tử vung tiền như rác, chỉ vì giành lấy một nụ cười của Mộng Lộ.
Mọi người đều biết, Mộng Lộ không dễ gì gặp khách. nɠɵạı trừ hai vị khách nhập phòng, những kẻ tạp vụ muốn gặp còn phải xem tâm tình của nàng.
Nói là khách nhập phòng của nàng, rất đáng kinh ngạc
Con trai đại tướng quân Mộ Dung Phong Vân, kinh thành thủ phủ Lăng Sở Nam.
Mộ Dung gia quyền khuynh triêu dã, một tay che trời. Lăng gia phú khả địch quốc, sản nghiệp bao la. Muốn trêu chọc Mộng Lộ, phải hỏi qua hai người bọn họ.
Thế mà đêm nay, đã có một vị khách không mời mà tới xông vào khuê các của Mộng Lộ.
“Cô nãi nãi của ta, sao muội lại ở đây?” Mộng Lộ nằm trên tháp tượng, nhàn nhạt giương mắt.
Lương Tuyết Liễu ưu nhã ngồi xuống, vén chân lên, Tỷ cùng Lăng Sở Nam rất thân đúng không?”
Mộng Lộ trợn mắt, “Vô nghĩa, ta cùng Lăng Sở Nam quen thuộc, là chuyện cả kinh thành đều biết.” Bọn họ đều là cô nhi do phu nhân thu dưỡng, từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình như tỷ muội.
“ŧıểυ thư có lệnh, trà trộn vào Lăng gia.” Lương Tuyết Liễu khóe môi lộ ra nhàn nhạt mỉm cười, “Tỷ tỷ, làm như thế nào?”
Mộng Lộ giật mình, “Ai đi? Muội?”
Lương Tuyết Liễu khẽ gật đầu, bên môi hiện ra lúm đồng tiền ngọt ngào, “Vì Mộ Dung gia, dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, cũng không thấy tiếc.”
Tuyết Liễu vẫn thấy mình rất may mắn, mặc dù bảy tuổi trở thành cô nhi, thế nhưng nàng gặp được phu nhân, gặp được ŧıểυ thư.
Từ sau khi theo bên người ŧıểυ thư, nàng không phải chịu bất cứ đau khổ nào.
Lão gia và phu nhân xem nàng như nhi nữ, hai vị ŧıểυ thư thiếu gia xem nàng như muội muội. Ngay cả tổng quản trong phủ cũng phải gọi nàng một tiếng “cô nương”.
Nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, đã có vinh hạnh cùng hai vị ŧıểυ thư đọc sách viết chữ, luyện võ học nghệ. Lương Tuyết Liễu nàng từ ngoài nhìn vào, thế nào cũng giống ŧıểυ thư khuê các.
Nàng thiếu nợ Mộ Dung gia, thực sự quá nhiều. Nếu như Mộ Dung gia cần nàng, nàng quyết không từ nan, nghĩa bất dung từ. Vì phu nhân và ŧıểυ thư, nàng có thể hi sinh tất cả, bao gồm tính mạng của mình. Bây giờ, chính là thời điểm để nàng báo ân.
Nếu muốn nàng lựa chọn ở bên cạnh Sở Nam ca ca hay ở Mộ Dung gia, nàng nhất định không chút do dự chọn Mộ Dung gia.
Mộng Lộ nhẹ nhàng phẩy phẩy quạt tròn, đôi mi thanh tú cau lại, “ŧıểυ thư có nói phải trà trộn thế nào không?”
“Không có.”
“Lăng Sở Nam vốn không háo sắc, muốn dùng thân phận nữ nhân trà trộn vào rất khó.” Mộng Lộ dùng tay nâng má, đôi mắt như sao nửa buông xuống, phong tình vạn chủng, “Ta có chủ ý này.”
“Nói đi.” Vừa nghĩ đến nàng có thể sẽ hại Sở Nam ca ca, cả trái tim nàng thắt lại, căn bản không nghĩ ra bất cứ đối sách nào.
“Lăng lão gia yêu một nha hoàn, còn sinh một nữ nhi. Lão phu nhân tình hay đố kị, nhân lúc Lăng lão gia ra ngoài, đem mẹ con hai người đuổi khỏi Lăng gia. Sau này, Lăng lão gia phái người xung quanh tìm hiểu, nhưng rốt cuộc cũng không tìm được hai người.” Mộng Lộ khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt hiện ra một tia tính toán, “Chi bằng, muội giả làm nữ nhi Lăng gia tới cửa nhận người thân.”
“Nhưng mà, làm sao gạt được người nhà Lăng gia.”
Sở Nam ca ca là nam nhân nàng yêu thương mười bốn năm, nàng thực sự không nhẫn tâm lừa gạt hắn.
Mộng Lộ liếc mắt nhìn nàng, “Không dám hay là không muốn? Tập đoàn tình báo của Lục thị chúng ta danh bất hư truyền, không có cái gì là tra không ra.”
Tuyết Liễu thì thào nói nhỏ, “Đúng vậy, không có cái gì là tra không ra.” Phu nhân nhà nàng khuê danh là Lục Thanh Nhã, chính là một trong hai đại phú thương Lục lão bản nổi danh khắp kinh thành. Nghe nói, phu nhân đến từ ngàn năm xa xôi, tính cách tác phong đều khác hẳn người thời đại này.Người ta gọi thương hành thương hào, phu nhân nhà nàng lại gọi là tập đoàn.
Mộng Lộ lại liếc mắt nhìn nàng, “Thân là phó tổng giám đốc trợ lý cho tập đoàn Lục thị, muội đừng nói muội không biết chuyện của Lăng gia.” Lăng gia cùng tập đoàn Lục thị đấu sống đá chết, quản sự của tập đoàn Lục thị đều xem qua tư liệu Lăng gia, chuyện của Lăng gia rõ như trong lòng bàn tay.
“Muội…” Tuyết Liễu chột dạ cúi đầu, trả lời bằng giọng không thể nào nhỏ hơn, “Quên rồi.” Tất cả về Lăng gia, đều khắc sâu trong tâm khảm nàng, nàng làm sao quên được?
Mộng Lộ tròng mắt vừa chuyển, đang định mở miệng, chợt nghe giọng nữ nhân nũng nịu truyền đến, “Mộng Lộ a, Lăng Sở Nam tới.” Tú bà Thiên Hương lâu – Thiên Hương đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói một câu, “Thoạt nhìn tâm tình không được ổn.”
“Đã biết.” Mộng Lộ giơ chân ngọc, phong tình vạn chủng nghiêng người tựa trên tháp tượng.
“Thiên Hương tỷ tỷ.” Tuyết Liễu miễn cưỡng lộ ra tươi cười.
Thiên Hương chú ý tới Tuyết Liễu, lắc mông đi vào, cười đến run rẩy cả người, “Vô Lệ, muội ở đây a?”
Nàng nhu thuận gật đầu, “Vâng.” Mộ Dung Vô Lệ là tên lúc nhỏ phu nhân đặt cho nàng, mọi người trong tập đoàn Lục thị đều quen gọi nàng là Vô Lệ.
Đệ nhất hoa khôi từ trên tháp tượng đứng lên, ngáp một cái thật dài, “Thiên Hương tỷ tỷ, ŧıểυ thư có lệnh, để Vô Lệ trà trộn bên người Lăng Sở Nam. Theo hiểu biết của muội về Lăng Sở Nam, mỹ nhân kế vô hiệu, nhận người thân mới thích hợp nhất.”
“Đã biết.” Thiên Hương trầm tư một chút, “Nếu Lăng Sở Nam tự dâng tới cửa, nhân cơ hội này đưa Vô Lệ tới bên cạnh hắn.”
Mộng Lộ nhíu đôi mi thanh tú, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Tuyết Liễu, “Muội cũng thấy như vậy rất tốt, phiền Thiên Hương tỷ tỷ đưa muội ấy đi thay y phục.” Mộng Lộ kinh nghiệm phong trần, thấy qua vô số hạng người. Tuyết Liễu nha đầu này đang nghĩ cái gì, nàng có thể đoán được vài phần.
“Có Thiên Hương ta ở đây, nhất định lừa cho Lăng Sở Nam đầu óc choáng váng.” Thiên Hương hăng hái bừng bừng lôi kéo Tuyết Liễu ra ngoài, che miệng cười liên miên.
Nhìn theo bóng lưng Tuyết Liễu cùng Thiên Hương, đôi môi đỏ mọng của Mộng Lộ loan ra một vòng cung giả dối.
Lăng Sở Nam, ngươi khiếu nợ Tuyết Liễu, nên trả lại rồi. Hắc hắc, sắp có trò hay để xem.
Vừa quay về nằm trên tháp tượng, Lăng Sở Nam liền đẩy cửa tiến vào.
“Lão Lăng, ngươi đến rồi.” Mộng Lộ khẽ nhếch đôi môi xinh đẹp, “Không rảnh bắt chuyện với ngươi, tự ngồi xuống đi. Khát thì uống trà, đói thì kêu người bưng rượu và thức ăn.”
“Nếu như, ta đều không muốn.” Giọng nói thuần hậu của nam nhân nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng.
Đôi mắt như sao của Mộng Lộ nửa buông xuống, trên mặt hiện ra một mạt đùa cợt, “Muốn thượng lên ta? Ngươi dám sao?”
Lăng Sở Nam hừ lạnh, “Nhân yêu (gay) chết tiệt, ta không có sở thích đoạn tụ.” Nữ nhân trên tháp tượng đẹp đến say đắm lòng người, hắn cũng chẳng thèm ngoảnh mặt lại trông, từ đầu tới đuôi không liếc nhìn nàng một cái.
“Ta không phải như Mộ Dung Phong Vân, không có sở thích đoạn tụ.” Mộ Dung Phong Vân đã từng là sinh tử chi giao của hắn, cũng nhờ quan hệ với Mộ Dung Phong Vân, hắn mới có thể trở thành bằng hữu của Mộng Lộ.
Mộng Lộ gãi gãi tóc, “Ngươi còn yêu Khang Minh Nguyệt của ngươi sao, hận Phong Vân?” Một động tác lười nhác, nhưng ưu nhã đến tột cùng.
Lăng Sở Nam dừng một chút, “Ta còn yêu Minh Nguyệt.” Cũng hận Mộ Dung Phong Vân. Bị huynh đệ tốt cũng nữ nhân mình thương yêu phản bội, loại tư vị này rất thống khổ.
“Ba” một tiếng, ly trà trong tay Lăng Sở Nam bị bóp nát, máu tươi từ lòng bàn tay đi xuống, “Ngươi nói cái gì?” Hắn diện mục đáng sợ, giọng điệu âm trầm càng đáng sợ cực điểm.
Mộng Lộ vội vàng đổi giọng, “Không có gì?” Tuy rằng bọn họ có mấy chục năm tình bàng hữu, thế nhưng nàng không chút nghi ngờ tên ngốc kia sẽ vì Khang Minh Nguyệt mà bóp chết nàng.
“Bảy ngày trước, Tài thúc thúc từ chỗ Thiên Hương tìm cho ta một nữ nhân, nàng ở đâu? Ta còn muốn nàng.” Nữ nhân kia dùng lại cũng không tệ.
Trong đôi mắt sáng rực hiện lên một tia nghiền ngẫm, nàng nũng nịu đứng lên, ngồi trên đùi Lăng Sở Nam, “Nàng so với ta kiều diễm hơn sao? So với ta tươi đẹp hơn sao? So với ta mỹ hơn sao?”
Lăng Sở Nam một cái đẩy Mộng Lộ ra, không chút nào thương hương tiếc ngọc, “Nhân yêu, có tin ta trực tiếp cắt đứt gốc rễ của ngươi không?”
“Ta khinh, Lăng Sở Nam, bao nhiêu người cầm vàng bạc tài bảo đến cầu kiến lão nương, ngươi đừng không biết tốt xấu.” Mộng Lộ nửa quỳ trên mặt đất, mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
“Đứng lại, bắt nàng lại… cẩn thận một chút… đó là Lộ Châu các của Mộng Lộ cô nương, không thể vào… Ê..” Tiếng la của Thiên Hương mỗi lúc một gần, ngay sau đó truyền tới một trận tiếng bước chân gấp gáp/
“Lại bắt người rồi.” Mộng Lộ đứng lên, ngồi bên người Lăng Sở Nam cho hắn một ly trà, “Hai ba ngày đều trình diễn loại tiết mục nhàm chán này.”
Lăng Sở Nam uống một ngụm trà, thản nhiên nói, “Thanh Lâu chính là như thế.”
Đương lúc nói chuyện, cửa bị đẩy ra.
Đó là một ŧıểυ nữ nhân rất chật vật, một thân dơ bẩn, tóc tai bù xù, nước mắt tràn ra nơi thủy mâu đầy sợ hãi.
Thân thể nhỏ nhắn của ŧıểυ nữ nhân khẽ run, đề phòng nhìn bọn họ, “Có thể cứu ta không?”
Nàng run lên một chút, “Ta cái gì cũng có thể làm.”
“Nếu cái gì cũng có thể làm.” Mộng Lộ cười rất ôn nhu, “Làm kĩ nữ đi.”
“Kĩ nữ?” ŧıểυ nữ nhân nuốt một ngụm nước bọt, “Ta… không làm kĩ nữ.”
Lăng Sở Nam diện vô biểu tình, “Thiên Hương lâu bức người làm kĩ sao?” Thiên Hương lâu chưa từng bức người làm kĩ, các cô nương trong đây đều là tự nguyện.
“Nàng đẹp như vậy, bồi dưỡng thành hoa khôi thứ hai cũng không tệ.” Nàng cười duyên, “Ta muốn hoàn lương.”
Con ngươi đen của Lăng Sở Nam không hề chớp động nhìn chằm chằm nữ nhân trước cửa, “Thu làm nha hoàn bên cạnh ngươi đi.”
“Coi trọng nàng?” Mộng Lộ mờ ám nháy mắt mấy cái, “Ngươi nói, Tài thúc ở Thiên Hương lâu tìm một nữ nhân, không phải nàng chứ?”
“Không phải.” Lăng Sở Nam dừng một chút, “Không biết.” Lúc đó hắn đang trúng xuân dược, thần trí không rõ, căn bản không biết nữ nhân kia thế nào. Cho dù có thực sự là ŧıểυ mỹ nhân trước mắt, hắn cũng không biết.
“Lão huynh, người ngươi thượng lên ngươi còn không biết? Có phải quá buồn cười không?” Mộng Lộ mãnh liệt trợn mắt.
“Một kĩ nữ thôi mà.” Hắn nhàn nhạt nói.
ŧıểυ nữ nhân trước cửa gục đầu xuống, đè nén nỗi đau trong lòng, “Cứu cứu ta đi, ta không muốn lưu lạc phong trần.” Một kĩ nữ, Lương Tuyết Liễu nàng trong lòng hắn, chỉ như một kĩ nữ mà thôi.
Nàng muốn khóc, nhưng khóc không được. Muốn cười, càng không sao cười nỗi.
“Lăng Liễu Nhi, ngươi còn muốn chạy?” Chạy đến thở ra thở vào hồng hộc Thiên Hương đã đuổi đến nên, còn mang theo một đám tay chân hung hãn đứng phía sau Tuyết Liễu.
ŧıểυ nữ nhân hai tay ôm trước ngực, đàng thương nhìn về phía sau, “Ma ma… Ta…”
Lăng Sở Nam chớp mắt một cái, “Thiên Hương ma ma, ngươi gọi nàng là gì?” Lăng Liễu Nhi, hắn không nghe nhầm chứ?
Thiên Hương cố tình không đáp thẳng vấn đề, cười tủm tỉm kéo Lương Tuyết Liễu đến bên người, “Không có gì, hai vị tiếp tục, ta đem nha đầu này đi tắm rửa.”
“Ta không muốn…” ŧıểυ nữ nhân nhẹ nhàng giãy giụa.
“Thiên Hương lâu không bức người làm kĩ, chỉ là giúp ngươi tắm, ngươi sợ cái gì?” Thiên Hương giật nhẹ y phục trên người nàng, “Ngươi nhìn lại mình đi, đã bao lâu không tắm rửa rồi?”
“Nàng gọi là gì?” Một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tuyết Liễu, dọa nàng sợ mất hồn.
“Lăng Liễu Nhi.” Thiên Hương vẻ mặt mờ mịt, “Có gì không đúng?” Diễn xuất của nàng càng ngày càng tốt.
“Ngươi còn người thân nào không?” Thần tình Lăng Sở Nam vẫn nghiêm khắc như cũ, nhưng giọng điệu đã dịu đi rất nhiều.
Trong mắt Tuyết Liễu bịt kín một tầng sương lệ, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có.”
“Ngươi gọi Lăng Liễu Nhi?”
Tuyết Liễu gật đầu, nước mắt tràn ra.
Mộng Lộ vỗ vỗ vai hắn, “Lão Lăng, ngươi có thể đối với nàng ôn hòa chút không?”
Lăng Sở Nam trừng mắt nhìn Mộng Lộ, tiếp tục truy hỏi, “Nhà ngươi ở đâu? Cha nương ngươi tên gọi là gì?”
“Nương ra gọi Bạch Hà, cha ta… không biết, nương ta cho tới bây giờ cũng không nhắc qua.” Trong đôi mắt to tròn hiện lên một tia buồn bã.
“Ngươi biết ngày tháng năm sinh của mình không?”
Thân thể nhỏ nhắn của Tuyết Liễu run lên nhè nhẹ, giống như ŧıểυ bạch thỏ chấn kinh, “Năm Bính Ngọ… chính tháng chín… giờ hợi.”
Lăng Sở Nam diện vô biểu tìnhm đôi mắt đem thâm thúy nhìn không ra một chút biểu tình, “Thiên Hương ma ma, thả nàng.”
“Ngài muốn chuộc nàng?” Thiên Hương cười quyến rũ, hiếu kỳ nói, “Thế nào? Nàng là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của ngươi sao?” Trong lòng nàng bỏ thêm một câu “mới là lạ”.
Lăng Sở Nam đem ŧıểυ nữ nhân đơn run lên không ngừng kéo đến bên người, thản nhiên nói, “Nàng là muội muội của ta.”
Di? Mới vậy đã thành công rồi?
***
Đối với sự bạo ngược của Lăng lão phu nhân Khang thị, Lương Tuyết Liễu đã nghe qua từ lâu, cũng sớm ngờ tới nàng nhất định bị Lăng lão phu nhân làm khó làm dễ.
Lăng lão phu nhân đối với mẹ con Bạch Hà hận đến thấu xương, mười bảy năm sau, Lăng Liễu Nhi trở lại Lăng gia, nàng làm sao cho Lăng Liễu Nhi một chút nhã sắc?
Chỉ là, nàng thật không ngờ, Lăng phu nhân khi nghe thấy tên của nàng, không nói không rằng giáng cho nàng một cái tát, “Tiện nhân sinh ra ŧıểυ tiện nhân.”
Tuyết Liễu rất biết vâng lời, bưng khuôn mặt sưng đỏ, “Ta làm sai chuyện gì?” Nghe nói Lăng lão phu nhân bạo ngược, lòng dạ độc ác, quả nhiên không sai.
“Sai ở chỗ ngươi là tiện nữ nhi của Bạch Hà tiện nhân.” Khuôn mặt của Lăng phu nhân có chút bóp méo, châm biếm kịch liệt, “Làm nha hoàn lại quyến rũ chủ tử, không phải tiện nhân thì là gì?” Sự kiện năm đó, vẫn ở trong đầu nàng.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, “Nương ta không phải tiện nhân.” Nàng vẫn như cũ cúi đầu, trong mắt hiện ra hung quang. Bàn tay buông tại bên người siết rồi lại buông, buông rồi lại siết.
Lăng Sở Nam lạnh mắt nhìn hai người tranh chấp, lạnh lùng quát lớn, “Nương, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, người cần gì làm khó dễ người ta.” Tính tình của mẫu thân, hắn đã quá rõ ràng. Chuyện năm xưa, không phải tại Bạch Hà sai, cũng không phải cha hắn sai. Người sai thật sự, chính là nương hắn.
“Ngươi cư nhiên vì ŧıểυ kĩ nữ do tiện nhân kia sinh ra mắng ta.” Lăng phu nhân cao giọng nói, giọng nói càng thêm bén nhọn.
Lăng Sở Nam trong lòng không hề căng thẳn, lạnh lùng nói, “Liễu Nhi không phải ŧıểυ kĩ nữ.”
“Không phải ŧıểυ kĩ nữ tại sao lại gặp ở thanh lâu? Một kẻ là nha hoàn quyến rũ chủ tử, một kẻ là kĩ nữ da^ʍ đãиɠ vô sĩ, mẹ cong ngươi cùng một hạng người.” Lăng phu nhân giương nanh múa vuốt, không cam lòng nhào tới bên cạnh Tuyết Liễu. Lăng Sở Nam một tay che chắn Tuyết Liễu ở sau người, lạnh lùng nhìn mẫu thân, “Người muốn làm gì?”
Lăng phu nhân vênh váo hung hăng, “Ta là nương của ngươi, ngươi cư nhiên vì một ŧıểυ kĩ nữ là ngỗ nghịch với ta?”
“Chỉ vào lúc này, ngươi mới nghĩ đến mình là nương của ta.” Lăng Sở Nam diện vô biểu tình đẩy đẩy Lăng phu nhân, lôi kéo Tuyết Liễu xoay người ra phòng khách, “Người đã gặp qua Liễu Nhi rồi, tự mình quay về phật đường mà ngốc đi.”
“Ngươi có ý gì?” Lăng phu nhân tức giận đến toàn thân run lên, “Sở Nam, ngươi có ý gì?”
Lăng Sở Nam không quat đầu lại, nhanh chóng bỏ đi, “Tự người biết rõ.”
Tuyết Liễu len lén nhìn hắn một cái, “Đại ca… Người là… nương của huynh.” Bọn họ là mẫu tử a, không nên như vậy.
“Muội gọi cái gì?” Lăng Sở Nam dừng bước, đôi mắt dần dần trở nên nhu hòa, “Liễu Nhi, muội gọi cái gì?”
Lương Tuyết Liễu ủy khuất cúi đầu, “Đại ca…” Nàng không nên gọi hắn là đại ca sao?
Đại ca… chỉ hai từ vô cùng đơn giản, nhưng khiến trái tim lạnh lùng cứng rắn của hắn mềm đi.
Mẫu thân hắn là một người vì tư lợi, lòng dạ hẹp hòi. Trong lòng mẫu thân, vĩnh viễn chỉ có bản thân mình. Sinh hắn ra chỉ vì bảo trụ vị trí Lăng phu nhân. Từ khi hắn góp mặt trên thế gian này, nương chưa từng bế hắn, thậm chí không muốn liếc nhìn hắn một cái. Trên danh nghĩa là mẫu tử, nhưng so với người dưng còn xa lạ hơn.
Phụ thân hắn có thể yêu hắn, thế nhưng, phụ thân càng yêu Bạch Hà và nữ hài Liễu Nhi kia hơn. Phụ thân tình nguyện tưởng nhớ mẫu tử lưu lạc không rõ các nàng, cũng không tình nguyện quan tâm hắn.
Sống trên đời hai mươi sáu năm, hắn chưa bao giờ biết tình thân có tư vị gì.
Liễu Nhi ôn nhu gọi một tiếng, khiến hắn rất đau lòng.
Đại ca… nàng gọi hắn là đại ca.
Khuôn mặt nghiêm khắc của Lăng Sở Nam chậm rãi hiện ra mỉm cười, “Muội muội, ta sẽ chăm sóc muội.” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của nàng.
Ôn nhu vô tình, lại khiến Tuyết Liễu đỏ mắt, “Đại ca.” Nếu như, làm muội muội của hắn có thể được chút ôn nhu. Như vậy, nàng tình nguyện chỉ làm Lăng Liễu Nhi.