Một danh sách các món ăn quen thuộc hiện ra: Mì dầu ớt, thịt xào cay, cá lát nấu nước sôi, gà xào cung bảo...
Tất cả đều là những món cô từng làm trước đây.
Nhưng ngoại trừ cơm rang Hạnh Phúc, toàn bộ các món khác đều bị làm mờ.
Khi nhấn vào công thức cơm rang Hạnh Phúc, cô phát hiện phía sau tên món có thêm hai chữ "Hắc ám".
Khoan đã... "Hắc ám" là có ý gì?
Cô nấu ăn tệ đến mức hệ thống đánh giá là "món ăn đen tối" sao?
Song khi thử múc một muỗng ăn, mùi thơm lập tức lan khắp khoang miệng, tâm trạng vốn chán nản vì tận thế cũng tốt lên hẳn.
Đồ ăn ngon có thể mang lại cảm giác hạnh phúc, và bây giờ cô thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Thế thì... Cái "Hắc ám" này là sao?
Cô nhíu mày hỏi: “Hệ thống, tại sao món "Cơm rang Hạnh Phúc" lại bị đánh dấu là Hắc ám?”
Hệ thống nhanh chóng trả lời: [Thức ăn do ký chủ chế biến có chứa virus zombie, nên được hệ thống phân loại vào danh mục "Hắc ám".]
Cô sững sờ.
Món cơm cô làm... Chứa virus zombie?
Lẽ nào là vì cô hiện tại cũng là zombie?
Cô cúi đầu nhìn bát cơm rang, rơi vào trầm tư.
Nếu con người ăn phải thức ăn có virus zombie, liệu họ có biến thành zombie không?
Theo nhiệm vụ hệ thống, cô cần phục vụ món ăn cho một khách hàng.
Giờ cơm đã xong, nhưng khách hàng ở đâu ra?
Ngay khi cô còn đang suy nghĩ thì... "Rầm! Rầm!", ngoài cửa vọng đến những tiếng đập mạnh. Cô liếc ra ngoài cửa sổ, thấy có vài con zombie đang lang thang trước quán.
Cô vừa định ra ngoài bắt một con thử nghiệm, nhưng đột nhiên, bước chân cô khựng lại.
Không được, lỡ như con người ăn vào sẽ biến thành zombie thật thì sao?
Nghĩ vậy, cô bê bát cơm rang, xoay người đi thẳng ra sân sau.
Trong sân có sẵn một con zombie, cần gì phải đi xa?
Tạ Cầm Âm ngồi xổm trước mặt anh Thi, bê bát cơm rang lên, nhiệt tình chào hàng:
"Anh Thi, nhìn màu sắc vàng óng ánh này xem, có đẹp không nào?"
Cô dùng tay quạt nhẹ, để hương thơm tỏa về phía zombie trước mặt.
"Ngửi thử đi, có thơm không? Cơm rang ngon hơn thịt sống nhiều, lại còn giàu dinh dưỡng nữa... Hay là thử một miếng nhé? Nếu anh không phản đối, tôi sẽ coi như anh đồng ý rồi nha!"
Không biết có phải vì cấp bậc của cô cao hơn hẳn những zombie khác hay không, nhưng ở nơi nào có cô, zombie ở đó đều trở nên rất ngoan ngoãn.
Tạ Cầm Âm đưa bát cơm đến gần hơn.
Anh Thi mở to đôi mắt chỉ toàn lòng trắng, trơ trơ nhìn cô, chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Thấy nó không có động tĩnh gì, cô không kiên nhẫn nữa, bèn túm lấy cằm nó, dứt khoát nhét một muỗng cơm vào miệng.
[Nhiệm vụ hoàn thành, +20 điểm kinh nghiệm.]
[Nhiệm vụ mới: Phục vụ năm vị khách. Phần thưởng: +50 điểm kinh nghiệm.]
Mắt Tạ Cầm Âm sáng lên.
Khà khà! Quả nhiên, hệ thống không quy định khách hàng nhất định phải là con người!
Zombie cũng được tính luôn!
Mà tận thế thì thứ không thiếu nhất chính là zombie.
Vấn đề khách hàng được giải quyết rồi!
Cô mở cửa Quán Nhỏ Hạnh Phúc, đứng ở bậc thềm, nhìn về thế giới bên ngoài.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô có cảm giác quán ăn của mình dường như thuộc về một thế giới khác.
Ngoài kia, tất cả đều hoang tàn, hỗn loạn, đầy rẫy zombie lảng vảng. Còn nơi này lại sạch sẽ, gọn gàng, tràn ngập hương thơm của thức ăn.
Cô lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quái này.
Ngay lúc đó, một con zombie trẻ tuổi chậm rãi bước ngang qua cửa tiệm.
Nó mặc một bộ vest gile lịch lãm, dáng đi lảo đảo, từ từ lướt qua mặt tiền của quán ăn.
Tạ Cầm Âm chọn ngay mục tiêu, chờ con zombie vest gile vừa đi ngang cửa tiệm, lập tức vươn tay túm lấy nó, kéo thẳng vào trong quán.
Cô dẫn nó đến quầy thu ngân, lấy ra bảng thực đơn, nghiêm túc hỏi:
"Khách quý, có muốn gọi một phần cơm rang không?"
Zombie vest đứng im như tượng, đôi mắt đen không chớp lấy một lần, cứ thế nhìn cô chằm chằm, trông có vẻ đang nghiêm túc lắng nghe.
Tạ Cầm Âm cũng chẳng chắc nó có hiểu hay không.
Thấy nó không có ý phản kháng, cô dứt khoát dẫn đến khu vực dùng bữa, để nó ngồi xuống.
Tạ Cầm Âm vỗ nhẹ lên vai nó, dặn dò:
"Ngồi yên chờ một lát, tôi đi làm cơm rang cho anh."