Linh Lung ngây ngốc mở mắt to nhìn phía trước thật lâu, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhắn hàm chứa đau đớn, tất cả tri giác trong nháy mắt trở lại trong đầu.
“Vì…… Sao?”.
Trong khoảng thời gian ngắn nàng đã quên đánh trả, bởi vì nàng không tin Trầm Hương sẽ giết nàng,nàng lúc nào quất quít mình nói nhăn nói cuội, nàng người bạn duy nhất trong cung, cũng là trong số ít người nàng có thể tin tưởng, không ngờ lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết!
“Vì sao?” Nàng cắn răng lặp lại một lần.
“Muốn trách thì trách ngươi đối nghịch với Tam Vương gia, ngươi nên thoát đi xa, không nên trở lại nơi này.” Trầm Hương nói chuyện khẩu khí lộ ra một tia xin lỗi, bất quá nàng rất nhanh dùng giọng lãnh khốc che dấu ,“Nể tình chúng ta đã ở chung một thời gian, ta sẽ không cho ngươi bị chết đau khổ.”.
Cổ họng của Linh Lung căng thẳng, đánh đầu vai của Trầm Hương một chưởng, gào thét,“Vì sao?!”.
Trầm Hương lảo đảo vài bước, chợt bày ra tư thế công kích, thì ra nàng vẫn che dấu võ công của mình.“Ta là quân cờ Tam Vương gia an bài ở trong cung, để giám sát nhất cử nhất động của tiểu hoàng đế, hiện tại ngươi đều biết đượ ,cho nên ta ta không thể không giết ngươi.”.
“A……” Linh Lung một tay cắm ở bên hông, lệ nóng doanh tròng hỏi:“Ta không tin, ngươi nhất định là bị buộc đúng không? Ta biết Trầm Hương là cô nương tốt nhiệt tâm đơn thuần, sẽ không…… Sẽ không mất nhân tính giúp đỡ hắn…… Ta không tin……”.
“Người cô thấy là Trầm Hương giả , ta là sát thủ Tam Vương gia tự mình bồi dưỡng, vô luận hắn muốn ta giết ai, ta cũng không có thể phản kháng……”.
“Ngươi có thể trốn!” Linh Lung nói đơn giản một câu, nói trúng chỗ sâu nhất trong đáy lòng của Trầm Hương kỳ vọng.
Thân hình của Trầm Hương chấn động, mặt nạ lãnh khốc suýt nữa không nhịn được .
“Chỉ cần ngươi nguyện ý phản kháng, nhất định có cách .” Linh Lung hướng nàng tiến từng bước, nhìn vào chỗ sâu trong linh hồn nàng,“Trầm Hương, không nên nối giáo cho giặc .”.
Ngũ quan thanh tú nhất thời vặn vẹo cùng một chỗ, ngăn yết hầu của Trầm Hương,“Vô dụng ! Mọi người thử qua đã chết, ta đời này đều thoát khỏi không được ……”.
“Chẳng lẽ ngươi thà rằng cả đời giống như cái xác không hồn chịu hắn khống chế sao? Vì cái gì không đề cập tới dũng khí đi? Ngươi nhất định có thể …… A –” Linh Lung cắn chặt răng chịu đựng từng trận co rút đau đớn, hướng Trầm Hương vươn tay,“Tin tưởng ta, ngươi có thể .”.
“Ta…… Ta……” Mặt nạ nhẫn tâm của Trầm Hương rớt xuống một nửa.
Linh Lung khó khăn rảo thêm một bước.
“Ngươi đi mau!” Trầm Hương hối hận việc làm lúc trước hô:“Có nghe hay không? Đi mau! Bằng không ta thật sự sẽ giết ngươi, đến lúc đó ngươi làm sao có thể báo thù cho cha?”.
Linh Lung lâm vào nghẹn lời,“Nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi tính làm sao bây giờ?”.
Vẻ mặt của Trầm hương chợt tắt,“Không cần ngươi nhiều chuyện, đi!”.
Linh Lung không hiểu được chính mình còn có thể chống đỡ bao lâu, khoảng cách hoàng cung còn rất xa, chỉ cảm thấy con đường này thật là dài đăng đẳng, nàng tựa hồ đi một thế kỷ, vẫn là đi không đến.