Lâm Miểu Miểu nhìn sắc mặt của Tông Chính nghĩ nghĩ, sự ôn hòa hôm qua quả nhiên là ảo giác, sáng sớm đã bắt đầu bày cái vẻ mặt này ra với cô.
“Trưa tôi không về nhà ăn cơm, cô đem qua cho tôi.”
Lâm Miểu Miểu vừa chau mày, khóe môi Tông Chính đã nhếch lên cười giễu cợt: “Sao nào? Đưa cơm cũng không được? Cô luôn mồm nói muốn bù đắp cho tôi, trên thực tế vừa đánh vừa đá tôi, chỉ nói mà không làm còn không biết xấu hổ!”
Lâm Miểu Miểu trong lòng biết Tông Chính cố ý bảo cô đưa cơm, cứ một mực bắt cô hứa hẹn làm để bù đắp, từ nhỏ đã học Taekwondo, thêm vào đó có sự dạy dỗ của sư phụ Phác Hoằng Hi, Lâm Miểu Miểu đối với đức tính thành thật giữ lời luôn hết sức xem trọng, cho nên cô tuân thủ lời hứa quay trở về thành phố Z vì Lâm gia mà kết hôn, giờ đây bị Tông Chính gây khó dễ, cô thật sự không có biện pháp từ chối, hình như những chuyện gần đây cô làm, thực sự hơi quá đáng, Lâm Miểu Miểu lăn tăn trả lời: “Biết rồi.”
Sau bữa sáng, Tông Chính lại lần nữa sai Lâm Miểu Miểu bôi thuốc, vừa soi gương, xác định vết bầm trên mặt đã tan gần hết, mới mặc tây trang rời khỏi nhà, vừa ngồi vào bàn công tác, thư ký Giang Trạch đã đưa đến một chồng văn kiện dày, và một cái hộp nhỏ.
Tông Chính lúc này mới nhớ đêm tân hôn phải ăn một cục tức, anh ở trên giường trằn trọc không ngủ được, thầm hận bản thân không thể xuống tay đánh Lâm Miểu Miểu, liền gửi cho Giang Trạch một cái tin nhắn, bảo Giang Trạch mua một con chó hung dữ, làm tay chân.
Giang Trạch vội vàng giới thiệu huyết thống Ngao Tạng(1), cách nuôi, Tông Chính không nói gì nhìn chằm chằm vào cái vật đang cuộn tròn trong cái hộp nhỏ, tiểu Ngao Tạng 3 tháng tuổi……
Tông Chính cảm thấy buổi tối hôm đó nhất định đầu óc u mê, mới mắc phải sai lầm ngu ngốc.
11 giờ trưa, Tông Chính gọi điện cho Lâm Miểu Miểu, nhắc cô nhớ đưa cơm, Lâm Miểu Miểu nấu cơm xong, mình ăn trước, sau đó mới mang hộp cơm lái xe đến công ty của Tông Chính.
Hồng Quế Nhai, là khu trung tâm của thành phố Z, vừa đến giờ tan làm, trật tự giao thông ở Hồng Quế Nhai gần như bị phá hỏng, tổng bộ của tập đoàn Tông thị nằm trên Hồng Quế Nhai, chặng đường từ hoa viên Thế Kỷ đến Hồng Quế Nhai bình thường không đến 10 phút đi xe, nhưng vì tắc đường, sau khi Lâm Miểu Miểu xuất phát mất gần một tiếng đồng hồ mới đến nơi, Tông Chính liên tục gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục.
Lâm Miểu Miểu không phải lần đầu đến Hồng Quế Nhai, câu lạc bộ Tuyết vực cũng nằm trên Hồng Quế Nhai, cách tòa nhà tổng bộ tập đoàn Tông thị rất gần.
Tổng bộ của tập đoàn Tông thị còn được gọi là “Tháp đồng hồ”, được gọi như vậy vì đồng hồ ở tầng cao nhất của tòa nhà là chiếc đồng hồ cực lớn được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, mỗi khi chẵn một giờ, cả khu Hồng Quế đều có thể nghe thấy tiếng chuông đong đưa gõ vang trên “Tháp đồng hồ”. Tháp đồng hồ tổng cộng có 66 tầng, ở Hồng Quế Nhai mặc dù không phải tòa nhà cao nhất, nhưng vì người nắm quyền bên trong nó, lại trở thành công trình kiến trúc mang tính tiêu biểu của Hồng Quế Nhai, phòng làm việc của Tông Chính ở tầng thứ 50.
Lâm Miểu Miểu mang theo hộp cơm cỡ nồi cơm điện nhỏ, đang ở khu vực thang máy chờ thang máy, thời gian đúng 12 giờ 30, vốn là thời gian nghỉ ngơi, nhưng khu vực thang máy vẫn có người qua lại như bình thường, Lâm Miểu Miểu thực sự không muốn cùng nhiều người như vậy chen chúc, đợi qua mấy đợt, mới miễn cưỡng bước vào trong thang máy tương đối ít người, đợi thang máy lên đến tầng 20, Lâm Miểu Miểu nhìn chằm chằm thang máy lại đi xuống tầng 1, lập tức choáng váng, đợi lúc cô lần nữa quay xuống tầng 1, mới phát hiện, khu vực thang máy của tập đoàn Tông thi, bởi vì nguyên do tầng gác quá cao, để nâng cao hiệu suất, được chia ra làm mấy khu vực, mà cô vừa mới đi thang máy từ tầng 1 đến tầng 20.
Lâm Miểu Miểu còn đang ảo não, điện thoại lại réo rắt vang lên, Lâm Miểu Miểu nhìn tên hiển thị trên điện thoại, trong giọng nói mang theo tức giận, “Đến ngay đây!”
“10 phút trước ở trong thang máy, rốt cục cô đi đâu hả?”
“Cứ như vậy, gác máy đây!!” Lâm Miểu Miểu cũng lười giải thích mình vào nhầm thang máy, lúc này cô nhìn chuẩn, bước vào trong một cái thang máy, còn đặc biệt hỏi thăm người đàn ông nhìn qua rất nhã nhặn bên cạnh, xem có thể đến tầng 50 hay không.
Giang Trạch kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu, tháp đồng hồ không phải tùy tiện người nào cũng có thể vào, trước ngực Lâm Miểu Miểu không có thẻ nhân viên, rút cục cô ta vào đây bằng cách nào? Giang Trạch trong lòng thực ra đã có đáp án, chắc là mấy vị bảo vệ kia thấy Lâm Miểu Miểu xinh đẹp, đã thả cửa cho vào, lát nữa phải chỉnh đốn nghiêm khắc bộ phận bảo vệ mới được.
Còn nữa, tầng 50, vậy chính là phòng làm việc của sếp Tông à, cô gái xinh đẹp như vậy, mang hộp cơm……
Nếu là trước kia, Giang Trạch tuyệt đối sẽ không nghĩ đến đi lên chỗ Tông Chính, nhưng mấy hôm trước Tông Chính cố ý trốn một cô Lâm nào đó……., nguyên nhân chủ yếu có lẽ là Lâm Miểu Miểu quá mức chướng mắt, thân hình của cô cao gầy, ít nhất cũng phải 1m70, chỉ mặc quần âu và áo thu đông mũ liền đơn giản, không trang điểm, cũng có thể khiến người khác không dời được tầm mắt, đối tượng đưa cơm này, ngoài Tông Chính ra, Giang Trạch không nghĩ ra được người thứ hai.
Ý nghĩ trong đầu Giang Trạch vừa đảo lại, trước đây Tông Chính hễ không có tiệc xã giao đều sẽ về nhà ăn cơm, hôm nay tự dưng lại ở lại công ty, giờ cơm trưa Giang Trạch còn hỏi Tông Chính, có muốn đặt cơm giúp anh không, Tông Chính nói không cần, Giang Trạch bỗng nhiên thấy được chân tướng, lại cẩn thận nhớ lại cô Lâm kia mấy ngày trước, quả nhiên cảm thấy giọng nói rất quen……, vừa khéo Tông Chính lại không giống lẽ thường nghỉ ngơi 2 ngày, Giang Trạch nín nghẹn một lúc, hai mắt sáng ngời nhìn Lâm Miểu Miểu, thử dò hỏi: “Cô Lâm?”
Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn Giang Trạch, tin chắc mình không quen người đàn ông nhã nhặn này, nhưng Lâm Miểu Miểu là ai, đó là đối tượng bình thường bị người khác bắt chuyện, cô cũng không thèm để ý, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào những con số không ngừng nhảy lên trên thang máy.
Giang Trạch trong lòng giống như vuốt mèo, liên tục cào cào, trong đầu đã suy nghĩ miên man, bất quá đối phương đã đeo lên khuôn mặt lạnh lùng, Giang Trạch cũng ngượng không tiếp tục hỏi đến cùng.
Đợi lúc thang máy dừng ở tầng 50, Giang Trạch cuối cùng không nhịn được, dò hỏi: “Cô Lâm đến tìm sếp Tông?”
Lâm Miểu Miểu “ồ” một tiếng, mới đi được hai bước, quay đầu hỏi Giang Trạch một câu: “Phòng làm việc của Tông Chính ở đâu?”
Nội tâm Giang Trạch có phần tranh chấp, anh cũng không rõ có nên đưa Lâm Miểu Miểu đến phòng làm việc của Tông Chính không nữa, mấy hôm trước, Tông Chính còn cố tình không nhận điện thoại của Lâm Miểu Miểu, anh đang rối cả lên, thì nghe thấy điện thoại của Lâm Miểu Miểu reo.
Lâm Miểu Miểu cau mày, tức tối khẽ nói vào trong điện thoại: “Đến rồi! Đừng gọi nữa! Phiền!” Lâm Miểu Miểu ngắt điện thoại, bực bội trên mặt còn chưa thu lại, cô quay đầu hỏi Giang Trạch: “Phòng làm việc của Tông Chính ở đâu?”
“Hả……, tôi đưa cô đi.” Giang Trạch trong lòng suy đoán điện thoại vừa gọi tới, có lẽ là Tông Chính, chỉ là……, nếu thật sự là Tông Chính gọi tới, Giang Trạch trong lòng đã bắt đầu gào thét rồi.
Nếu không quen biết Tông Chính, sẽ cho rằng anh là đại thiếu gia tao nhã trầm tĩnh, phong độ dịu dàng, nhưng thật sự hiểu rõ con người anh, mới biết người này căn bản là tính khí nóng nảy, có thù tất báo, đặc biệt là người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, cô Lâm này, dù tuổi còn nhỏ, nhưng dám lớn tiếng với Tông Chính……, Giang Trạch nhanh chóng vạch ra đẳng cấp của Lâm Miểu Miểu là cấp “không thể trêu trọc”.
Giang Trạch dẫn Lâm Miểu Miểu đến cửa phòng làm việc của Tông Chính, gõ cửa.
“Vào đi.”
Tông Chính từ phía sau bàn làm việc ngẩng đầu, bỏ bút máy trong tay xuống gào lên với Lâm Miểu Miểu: “Lâm Miểu Miểu, cô là con rùa, hay là ốc sên, đưa một bữa cơm, cô cũng có thể mất hai tiếng đồng hồ?”
Lâm Miểu Miểu hừ một tiếng: “Một tiếng 18 phút!”
“Cô tổng cộng cúp 3 cú điện thoại của tôi, Lâm Miểu Miểu……” Tông Chính đang muốn nói tiếp, vừa nhìn bên cạnh Lâm Miểu Miểu còn có Giang Trạch đi theo, ánh mắt Tông Chính bỗng chốc sầm xuống, giọng nói hệt như gió thổi gào thét trong núi băng, “Giang Trạch, tại sao cậu còn ở đây?”
Trong nháy mắt Giang Trạch bị ánh mắt của Tông Chính đóng băng toàn thân cứng ngắc, anh đang nghĩ sau khi đưa Lâm Miểu Miểu đến, chào Tông Chính rồi đi, chỉ có điều hai người vừa thấy mặt, đã cãi nhau ngay, ai cũng không đếm xỉa đến anh, anh đang xấu hổ hoảng hốt, đi không được, không đi cũng không xong.
“Tôi đi ngay đây!” Giang Trạch như được đại xá nhanh chóng chạy lấy người, sau khi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Giang Trạch vừa rời khỏi phòng làm việc của Tông Chính, đã bị 7, 8 đồng nghiệp ở lại trực gọi, ánh mắt hỏi thăm nghe ngóng đầy hiếu kì, Giang Trạch trong lòng lạnh run, nên không thấy bất cứ điều gì không nên thấy? Bởi vậy chắc sẽ không bị “diệt khẩu” nhỉ? Nhưng giọng nói ánh mắt vừa rồi của Tông Chính, Giang Trạch lại cảm thấy mình có vẻ đã đụng vào họng súng rồi, Giang Trạch im lặng một hồi, lại không nhịn được phỏng đoán cô Lâm bỗng nhiên nhảy ra này, rốt cục có quan hệ gì với Tông Chính, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn……, Giang Trạch lại bắt đầu suy nghĩ miên man, hoặc là anh có thể tìm cách lôi kéo làm quen?
Lâm Miểu Miểu là người trước nay không quan tâm đến ánh mắt của người khác, người khác đối xử với cô ra sao, người của tập đoàn Tông thị sẽ bàn tán về cô như thế nào, cô căn bản không nghĩ tới, Lâm Miểu Miểu đặt hộp cơm lên bàn làm việc của Tông Chính, “Tôi đi trước.”
“Chờ tôi ăn xong, mang hộp cơm về!”
“Buổi tối tự anh đem về.” Lâm Miểu Miểu cứng rắn bỏ lại một câu, xoay người muốn đi, vừa xoay người ánh mắt lại vô tình rơi vào chiếc bàn bên cạnh sô pha, đó là một cái hộp nhỏ màu cà phê, một vật lông xù đang động đậy.
Bước chân của Lâm Miểu Miểu không chịu kiểm soát đi về phía đó, cô đẩy cái nắp đậy một nửa trên cái hộp, một cái đầu nhỏ lông xù màu đỏ thò ra, con mắt ướt át vô tội nhìn cô.
Lâm Miểu Miểu ngây người, sau đó đưa tay sờ cái đầu nhỏ ấy. Tông Chính đứng dậy mang theo hộp cơm đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nhíu mày chế giễu: “Bị cắn ra đấy, tôi cũng không có thời gian đưa cô đi tiêm vắc-xin phòng dại đâu!”
Lâm Miểu Miểu nét mặt không thay đổi nhìn lướt qua anh, giơ ngón tay chọc chọc vào tiểu Ngao Tạng, tiểu Ngao Tạng vươn cái lưỡi mập mạp liếm liếm ngón tay Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Lâm Miểu Miểu giống như băng tuyết đã tan, ngồi xổm bên cạnh chiếc bàn, ánh mắt cùng ánh mắt của tiểu Ngao Tạng giao nhau.
Lâm Miểu Miểu hỏi, “Chó của anh à?”
“Ừ.”
“Nó gọi là gì?”
Tông Chính mở hộp cơm, nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu cười như không cười: “Nó gọi là ‘Võ Tòng’!”
“‘Võ Tòng ?’” Lâm Miểu Miểu hoàn toàn không nghĩ nhiều, đưa ngón tay bắt đầu đùa ‘Võ Tòng’.
“Buổi trưa cho nó ăn chưa?” Lâm Miểu Miểu lại hỏi.
Tông Chính vừa bày các món ăn trong hộp ra, nghe vậy gắp một miếng xương có thịt bỏ trước mặt ‘Võ Tòng’.
“Này, nó nhỏ vậy, không thể ăn cái này! Tại sao anh không có trách nhiệm như vậy hả?” Lâm Miểu Miểu vứt miếng xương ra, đứng lên khiển trách, sau đó đi ra cửa.
“Đi đâu?”
“Tôi đi mua ít thức ăn cho nó.” Lâm Miểu Miểu vừa dứt lời, người đã vội vàng hấp tấp rời khỏi phòng làm việc.
Tông Chính nhìn chằm chằm ‘Võ Tòng’, ‘Võ Tòng’ vô tội nhìn anh, Tông Chính bỗng nhiên đối với cơm canh của mình không có khẩu vị ăn uống, anh vừa lôi chuyện cũ, vừa thúc giục, vừa uy hiếp, mới được Lâm Miểu Miểu đem cơm, kết quả Lâm Miểu Miểu vừa nhìn thấy ‘Võ Tòng’, đã chủ động đi mua đồ ăn cho nó, phút chốc sắc mặt Tông Chính xấu đi hẳn.
Chú thích:
Chó ngao Tây Tạng hay còn gọi là Ngao Tạng là một giống chó Ngao được người Tây Tạng nuôi và huấn luyện để bảo vệ gia súc và bảo vệ cuộc sống của những người dân bản địa trên vùng núi Himalaya khỏi những con thú hoang như , hổ, gấu và để canh gác các tu viện ở Tây Tạng. Chó ngao Tây Tạng được cho là Chúa tể của thảo nguyên và được mô tả là To hơn chó sói, mạnh hơn báo hoa và nhanh hơn hươu nai. Có khả năng chó ngao Tây Tạng là tổ tiên của 1 số giống chó ngao ngày nay.