Nghiêm Phi buông tay, lau nước mắt cho vợ rồi mới cười nói: “Đừng khóc nữa, đã biết Âm Tào Địa Phủ là thật, vậy chúng ta chung quy cũng có ngày gặp lại, em sống tốt nhé, anh chờ em ở Âm Tào Địa Phủ. Chúng ta cùng nhau đi đầu thai, kiếp sau cũng làm thanh mai trúc mã, sống hạnh phúc cả đời.”
Vợ Nghiêm Phi quay mặt đi không nhìn ông ta, hờn dỗi nói: “Ai thèm làm thanh mai trúc mã với anh, kiếp sau em sẽ tìm một người vừa cao vừa đẹp trai, nhiều tóc.”
Câu nói này làm cả nhà đều phì cười.
“Ba mẹ, hai người đừng lo lắng cho con, sinh tử có số, không thể cưỡng cầu. Hai người sống tốt, chính là niềm an ủi lớn nhất của con.”
Cha mẹ Nghiêm ôn hòa nhìn con trai: “Cha mẹ biết rồi, tuổi của cha mẹ còn được sống mấy năm nữa đâu Có gì mà không thể thông suốt? Con đừng lo cho cha mẹ.”
Nghiêm Phi nắm tay con gái dặn dò: “Sau này, khi con lấy chồng, cha không thể đưa con về nhà chồng rồi, con phải tự chăm sóc bản thân và mẹ và cả ông bà nội con.”
Con gái Nghiêm Phi khóc òa lên, ông bà nội đã lớn tuổi rồi, không biết lúc nào sẽ theo cha đi, mẹ thì có cha chờ ở Âm Tào Địa Phủ, cảm giác như sau này trên thế giới chỉ còn lại một mình cô bé vậy.
Nghiêm Phi chỉ có thể xin lỗi: “Mẹ con trước đây muốn sinh đứa thứ hai, còn nói nếu không sinh được thì nhận nuôi một đứa. Nhưng chúng ta bận công việc không có thời gian chăm sóc, nên thôi. Nếu không, con cũng có em trai hay em gái để nương tựa cùng nhau rồi.”
Chứng kiến cảnh chia tay của gia đình này, những con ma khác đứng nhìn từ xa đều có chút cảm thán, nhân sinh ở đời có được người thật lòng quan tâm, nhớ nhung mình thật tốt.
Sắp đến hoàng hôn, Nghiêm Phi cũng không tránh khỏi tục lệ mua rất nhiều chân giò, một nửa chia cho người nhà, một nửa ông ta mang đi. Âm Tào Địa Phủ còn có nhiều người quen cũ, coi như quà lưu niệm mang cho họ.
“Con trai à, con đi đi, đợi cha mẹ ra ngoài rồi sẽ đốt cho con nhiều tiền giấy, con ở dưới thiếu tiền thì báo mộng cho cha mẹ.”
“Chồng!”
“Cha!”
Nghiêm Phi không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ biết cố nén đau buồn rồi đột ngột quay người lên thuyền: “Đi đây!”
Vợ Nghiêm Phi lau khô nước mắt, gượng cười nói: “Cha mẹ đừng buồn, có thể gặp nhau như thế này đã là rất khó có được rồi.”
“Đúng vậy, Nghiêm Phi không còn nữa, cả nhà chúng ta cũng phải sống tốt.”
Trên thế giới này, thật sự có Âm Tào Địa Phủ, con trai họ nói phải tích công đức. Vậy về nhà hai vợ chồng già họ cũng phát huy nhiệt huyết còn sót lại, làm nhiều việc tốt hơn.
Mặc dù hôm nay là hai mươi chín tháng Chạp, nhà họ Nghiêm vẫn quyết định nghe lời Nghiêm Phi mà ở lại Thông Thiên Quan một đêm rồi mới về.
Sáng sớm ngày giao thừa, nhà họ Nghiêm đến từ biệt Hạ Đồng. Đám người Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất, Chúc Nguyện cùng tiểu hòa thượng Tuệ Tâm đều đến tạm biệt. Hạ Đồng tặng cho mỗi người hai cân đậu phụ hun khói làm quà Tết. Loại hun khói bằng gia vị đặc chế, độc nhất trên đời này.
Chúc Nguyện và sư phụ ăn chay nhưng Hạ Đồng còn tặng riêng cho cậu hai cân lạp xưởng và hai cân thịt hun khói.
Trần Phán Phán và Hướng Dương lúc đi không quên nhắc nhở Hạ Đồng: “Đồn công an đối diện Thông Thiên Quan luôn có người, nếu có chuyện gì tìm chúng tôi thì cứ liên hệ trực tiếp với đồn công an.”
“Ta biết rồi, mọi người đi đi. Chúc Mừng Năm Mới!”
“Chúc Mừng Năm Mới!”
“Oa, khu rừng này trông thật lớn, cây cối cũng cao lớn quá. Nhìn xem, cây này nè, ba người ôm không xuể nha.”
A Phúc hừ nhẹ một tiếng: “Cây cối ở Vạn Cổ Lâm đã bị đốn nhiều lần rồi, những cái cây này vẫn là loại mọc lên trong một - hai trăm năm gần đây thôi.”
Hạ Đồng kéo Lưu Tiêu đang chạy nhảy: “Đừng vào trong, cứ loanh quanh bên ngoài thôi.”
“Nhưng nấm bên trong nhiều hơn mà.”
“Để ta đi hái.”
Hạ Đồng biết sự kỳ lạ của Vạn Cổ Lâm nên đi lại rất cẩn thận, càng đi vào sâu, mùi cũ kỹ và mùi tươi mới của thực vật trong khu rừng vì ít người lui tới bắt đầu hòa quyện vào nhau, khiến người ta có chút ngột ngạt.
“Hạ Đồng, bên tay trái ngài có một bụi nấm kìa.”
“Đừng gọi, ta thấy rồi.”
Một bụi nấm đỏ trắng tụm lại với nhau, Hạ Đồng dùng một tay nhổ lên hết cả cụm. Bên cạnh còn có nấm xanh lục, xanh lam, nhìn không giống loại ăn được nhưng cô cũng vơ một nắm.
Nấm bên trong rừng còn nhiều hơn, mọc rải rác ở gốc mỗi cây. Hạ Đồng không tham lam, rổ đầy nửa chừng là chuẩn bị quay về rồi.