Vương Dũng đích thân dẫn con trai con dâu lên lầu, dặn dò họ buổi tối đừng ra ngoài, nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng đừng mở cửa.
Vương Đại Chí và Hà Tiểu Linh vừa định mở cửa, phát hiện có một thanh niên hói đầu bay vào từ cửa sổ đối diện hành lang, trời lạnh như vậy, trên người còn mặc áo cộc tay.
“Tôn Tử Sở, cậu đợi tôi với, ngân hàng của cậu làm đến đâu rồi, ngân hàng chưa làm xong, nối mạng trước được không, người ta đến trọ muốn chuyển khoản cũng không được, cái thời đại này còn ai dùng tiền mặt nữa!”
“Đừng giục tôi, đây chẳng phải đang làm sao.”
Lý Hạo Nhiên đuổi kịp Tôn Tử Sở, hai người khoác vai bá cổ bay đi xa.
“Cha, họ là…”
“Người tiếp đón hai đứa tên là Lý Hạo Nhiên, sau khi gặp tai nạn xe hơi được Đại sư của Chính Nhất Quan cứu về, giờ đang làm nhân viên lễ tân ở Thông Thiên Quan. Người mặc áo cộc tay vừa nãy tên là Tôn Tử Sở, là người làm máy tính. Hai con đừng đứng ở cửa nữa, vào nghỉ ngơi đi, đợi sau này đến lâu rồi, các con sẽ biết.”
Đóng cửa phòng lại, Vương Đại Chí nói nhỏ: “Đừng tiếc tiền, lương một tháng ở một nơi thần kỳ như thế này, nếu ở một đêm chắc chắn không lỗ.”
“Cái đó em lại không biết sao?” Hà Tiểu Linh đáp lại Vương Đại Chí một câu, bà ấy đâu có ngốc, không tin người khác thì được, chả lẽ còn không tin cha chồng sao? Cha chồng cũng không thể hại vợ chồng họ.
Tối hôm đó xảy ra nhiều chuyện kỳ diệu như vậy, cứ như đang nằm mơ. Sáng hôm sau vợ chồng họ thức dậy, mở cửa sổ trông thấy bầu trời phía Đông đỏ rực, hôm nay có nắng rồi.
Xuống lầu, tầng một không có ai, mà nghe thấy tiếng động ở nhà bếp, Vương Đại Chí vội vàng đi qua giúp đỡ.
“Cha!”
Vương Dũng đang trộn nhân bánh, cười đáp: “Ơi, sáng nay ăn bánh bao hấp và cháo, lại đây giúp cha cái nào.”
Vương Đại Chí xắn tay áo: “Cha, cha cho cái gia vị gì vậy? Ngửi thấy khá thơm.”
“Gia vị đặc chế, quý giá lắm, bên ngoài không có bán đâu.”
Lá ngân hạnh này, trước đây thường là cho cả lá vào túi gia vị hầm hoặc nghiền thành bột rắc vào thức ăn. Vương Dũng dựa theo kinh nghiệm viết trong sổ tay tổ tiên để lại, thử sấy khô cành lá, hương thơm của lá ngân hạnh lập tức tỏa ra hoàn toàn khác với mùi lá tươi.
Lần đầu tiên dùng bột lá sấy khô nghiền thành bột làm thịt nướng, mọi người đều nói cái này mới xứng đáng gọi là hương bách lý, mùi thơm này ăn một lần cả đời sẽ không quên.
Hà Tiểu Linh cũng ở bên cạnh giúp gói bánh bao, không lâu sau đã gói được hơn hai trăm cái.
“Cha, nhiêu đây đủ chưa ạ?”
“Chưa đủ, mới có nhiêu đây chưa được đâu, gói thêm một ít nữa đi.”
Nồi bánh bao đầu tiên hấp xong, Hà Tiểu Linh bưng bánh bao ra ngoài, chỉ thấy trong phòng ăn bên ngoài có hơn chục kẻ ăn mặc kỳ quái bay lượn đang trò chuyện, Hà Tiểu Linh vừa ra, ánh mắt bọn chúng đều đổ dồn vào tay bà ấy.
“Bánh… bánh bao hấp xong rồi.”
Một cô gái có bộ ngực lớn ăn mặc mát mẻ chạy tới, kinh ngạc nói: “Đây là bánh bao đặc chế trong truyền thuyết của Thông Thiên Quan sao?”
“Nhìn cái vẻ chưa từng thấy của cô kìa, ngoài bánh bao ra còn có chân giò hầm, gà hầm. Đặc biệt là chân giò hầm, Thuyền trưởng mỗi lần đến Thông Thiên Quan đều phải mua hai cái về hiếu kính Mạnh Bà đấy.”
Mạnh Bà? Mạnh Bà nấu Canh Mạnh Bà sao?
Hà Tiểu Linh chưa bao giờ cảm thấy, mình lại gần Âm Tào Địa Phủ đến thế.
Lúc quay lại bếp, Hà Tiểu Linh nặng trĩu tâm tư, cả đời bà ấy chỉ là người bình thường, không làm bao nhiêu chuyện xấu, hình như cũng không tích được bao nhiêu. Sau này có nên cố gắng làm nhiều việc tốt hơn không?
Buổi sáng cao điểm bận rộn xong, Vương Dũng sai con trai con dâu về để lo việc riêng của họ trước, đợi sau Tết quay lại học nấu ăn với ông ấy.
“Cha, sáng mai con qua giúp cha, nhiều người ăn như vậy, một mình cha bận không xuể.”
Vương Dũng cười nói: “Làm được hết, đừng thấy cha trông già, bây giờ làm ma không có bệnh tật, tay chân nhanh nhẹn lắm. Thật sự làm được hết, đám Tiểu Lý cũng sẽ giúp.”
“Vậy được. Cha, chúng con về trước đây.”
Vương Dũng vẫy tay.