“Ông nội, chuyên gia dinh dưỡng nói ông nên ăn thanh đạm một chút.”
Khí thế của Lâm Tân Dân hừng hực lại mang lý lẽ đầy mình: “Ta đâu có quên, cơ thể của ta ta còn không biết sao? Cả ngày ăn những thứ không muối không vị đó có ý nghĩa gì? Ta nói nhân sinh ở đời, ăn uống là hai chữ quan trọng nhất, vì ăn uống mỹ vị mà sống ít đi hai năm cũng tốt.”
Căn bản là Lâm Thiên Thanh không thể nói chuyện cùng ông lão: “Ngày mai được không? Con bảo thư ký đi hỏi thăm trước, ngày mai sẽ đưa gà hầm đến cho ông.”
“Hừm, thế còn tạm được.”
Lâm Thiên Thanh đưa đến một hộp quà được làm bằng gỗ Trầm Hương, chỉ nhìn vào hoa văn chạm khắc bên ngoài đã biết không phải đồ bình thường.
“Đựng gì trong đó?”
“Cổ cầm ạ, tháng trước ông bảo con mua một cây cổ cầm đúng không? Đây là cây con mua từ buổi đấu giá, kiểu Phục Hy, làm bằng lõi gỗ ngô đồng, có thể bảo tồn đến bây giờ cũng không dễ dàng.”
Gỗ ngô đồng dễ bị mối mọt, cây đàn này trải qua nghìn năm còn có phong thái như vậy, đúng là vô cùng hiếm có.
Lâm Tân Dân nhìn một cái rồi quay đi: “Con tự giữ lấy đi, ta không cần nữa.”
Tháng trước Lâm Tân Dân đi tham gia hoạt động Hoàng Hôn Đỏ, có một bà lão ăn mặc rất kiểu cách nói muốn tìm một cây cổ cầm, mặc cổ trang chụp ảnh kiểu cổ đại. Sau đó bà lão lại đổi ý, nói mặc sườn xám đẹp hơn, bây giờ trên mạng phổ biến cái này.
Hừm, ông Lâm Tân Dân phải bắt kịp xu hướng.
Lâm Thiên Thanh tức giận ném áo vest lên ghế sofa rồi quay người lên lầu.
Lâm Tân Dân đứng dậy lớn tiếng: “Thằng nhóc thúi đừng đi, mang cái đàn rách của con đi đi, còn nữa, đừng quên món gà hầm của ta.”
Lâm Thiên Thanh: “…”
Lâm Thiên Thanh về phòng liền vào phòng tắm, nửa tiếng sau thay một bộ đồ mặc ở nhà bước ra, thư ký Trang Phàm đã đợi ở thư phòng, trên bàn làm việc đặt một chiếc hộp gỗ quen thuộc.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi đã hỏi được địa chỉ của đầu bếp kia rồi, hiện đang ở thành phố Tam Giang bên cạnh, lát nữa tôi sẽ đi mời người về.”
“Không vội, cứ để ông lão ăn thêm hai bữa đồ chay đã, chiều mai rồi đi mời đầu bếp đó về.”
Lâm Tân Dân: … Con cháu bất hiếu quá!
“Vâng!”
Màn đêm buông xuống, những nơi vui chơi giải trí của con người trong thành phố, hương rượu lan tỏa, quần áo lụa là, đây là lúc các công tử, tiểu thư chơi bời trác táng. Lâm Thiên Thanh có thói quen sinh hoạt cực kỳ quy luật, hắn không tham gia những hoạt động về đêm đó, chỉ đọc sách một lát rồi tắt đèn đi ngủ.
Tối hôm đó, hắn ngủ không được yên giấc.
Trong giấc mơ, hắn biến thành một chú gà con chân ngắn, nằm im trong tổ không nhúc nhích, trên không trung bên cạnh lơ lửng một tiểu tiên nữ màu xanh lá cây nửa thân trong suốt xin lỗi hắn.
Hắn chưa kịp phản ứng, tiểu tiên nữ đã mất kiên nhẫn, hung dữ hỏi hắn tại sao không nói chuyện, có phải giận rồi không? Có phải không thích nàng nữa không? Có phải thấy nàng không đẹp không?
Lâm Thiên Thanh: …
Tiểu tiên nữ giận dỗi biến mất, Lâm Thiên Thanh quay đầu tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên một cành cây bay đến cọ cọ vào mặt hắn.
“Đồ ngốc, ta ở đây này!”
Lâm Thiên Thanh tỉnh giấc, hắn mở mắt, chóp mũi dường như vẫn thoang thoảng một mùi hương của thực vật.
Đó là cây gì vậy?
Trời sắp tối, Vương Đại Chí và Hà Tiểu Linh đi theo Trần Phán Phán đến Thông Thiên Quan, Hà Tiểu Linh cảm thấy hơi sợ.
“Đừng sợ, anh đã từng mơ thấy Thông Thiên Quan rồi.” Vương Đại Chí nói nhỏ, cố gắng an ủi vợ.
Hà Tiểu Linh ừm một tiếng, trong lòng vẫn cảm thấy không đúng, họ vừa ăn tối xong, đột nhiên có một cô gái đến nhà nói rằng cha họ là Vương Dũng muốn gặp họ.
Người đã chết nhiều năm đột nhiên xuất hiện, còn nói muốn gặp họ, hỏi ai mà không toát mồ hôi lạnh?
Hơn nữa, bây giờ trời đã tối, lúc này Hà Tiểu Linh nhìn bóng cây dưới ánh đèn hai bên đường đều cảm thấy như có ma quỷ.
Hà Tiểu Linh siết chặt áo phao trên người, hồi hộp quan sát xung quanh, càng đi về phía Tây Thành phố, người đi đường càng ít. Họ nhìn thấy có một đồn công an phía trước, Hà Tiểu Linh mới thả lỏng một chút.
“Đến rồi!”
Ba người dừng lại trước cổng Thông Thiên Quan, Trần Phán Phán bước vào, Vương Đại Chí và Hà Tiểu Linh cũng đi theo, nhưng bị chặn lại bên ngoài.
“Ồ, hai người không vào được, đợi một chút để tôi đi gọi Bà Chủ.”
Trần Phán Phán đi vào, bỏ lại Vương Đại Chí và Hà Tiểu Linh, hai vợ chồng nhìn nhau thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.