Kỳ nghỉ đông đến, thời gian Tết Nguyên Đán càng ngày càng gần, lạp xưởng và thịt xông khói phơi khô ở nhà đã có thể ăn được rồi.
Hạ Lâm lúc thu dọn lạp xưởng không khỏi cảm thán: “Thông Thiên Quan là nơi thích hợp nhất để phơi lạp xưởng, sân rộng rãi, lại không có chim chóc đến mổ, xem lạp xưởng năm nay phơi tốt biết bao, không như những năm trước, mỗi miếng thịt đều có dấu chim mổ.”
Gia đình ba người nhà Hạ Đồng, cha mẹ thì phải quản lý siêu thị ở nhà. Còn Hạ Đồng, nghỉ đông rồi thì ngủ nướng ở nhà hoặc là đi chơi, bảo cô ở nhà canh phơi lạp xưởng, còn phải đuổi chim, cô chắc chắn không vui.
Đôi khi lạp xưởng bị mổ lồi lõm, gặp lúc mẹ cô mắng, Hạ Đồng mỹ miều gọi đó là hồi đáp thiên nhiên. Chúng ta ăn lạp xưởng đón Tết, cũng nên để chim ăn một miếng chứ. Mỗi lần nhà làm lạp xưởng, mẹ cô lại lật sổ cũ ra nói: phần của con đã hồi đáp thiên nhiên rồi, lạp xưởng trên bàn không có phần nữa đâu.
“Nếu biết nhà mình có căn nhà cổ không chiêu dụ chim, thì sao những năm trước không mang lạp xưởng phơi ở đây? Con cũng không cần năm nào phơi lạp xưởng cũng bị mắng.” Hạ Đồng hừ nhẹ một tiếng đắc ý, đây là lỗi của mẹ cô, hại cô chịu mắng oan bao nhiêu năm.
Hạ Lâm tát một cái, Hạ Đồng vội vàng nhảy ra: “Mẹ! Sao mẹ lại đánh người chứ!”
“Cái đồ xương lười này, mẹ ruột của con dạy dỗ con hai câu mà con còn ghi thù à?” Hạ Lâm lại nói: “Hơn nữa, Thông Thiên Quan là nơi con muốn vào là vào à? Lại đây giúp mẹ đóng gói lạp xưởng mau.”
Hạ Đồng hừ hừ đi tới kéo túi: “Mẹ, Thông Thiên Quan là nhà cổ của gia đình mình, đâu phải đạo quán, gọi cái tên này có hơi kỳ lạ không?”
Nhà cổ của ai lại gọi là Thông Thiên Quan? Lúc Phá Tứ Cựu không bị san bằng à?
“Đâu phải mẹ đặt tên, mẹ làm sao biết?”
Hạ Lâm hồi nhỏ nghe bà ngoại của mình nói, lúc đó Thông Thiên Quan cũng không phải không bị nhắm đến, dù sao cũng ở sát thành phố, gần như vậy chắc chắn sẽ bị chú ý. Thông Thiên Quan có nhiều điểm quỷ dị, nên người từng đến sau khi về đều không dám hé răng.
Cũng vì Thông Thiên Quan, nên nhiều chùa chiền đạo quán gần đây hầu như đều được bảo tồn rất tốt. Ở điểm này, Ngọc Thanh Quan trên núi Thương Vân là một ví dụ điển hình.
“Mẹ nhớ năm xưa cụ tổ con còn sống, mỗi năm nhà mình đều nhận được sản vật miền núi do Quán chủ Ngọc Thanh Quan trên núi gửi đến, củ khoai mỡ dại đào trên núi, quả đào, mận, lê… thông thường, đến mùa đều gửi về nhà một ít, còn trà thì khỏi phải nói.”
Hạ Đồng gian tà nhìn Lý Huyền Thanh: “Tại sao sau này không gửi nữa ha?”
Lý Huyền Thanh kêu oan: “Đó là chuyện của Quán chủ đời trước rồi.”
“Thái sư phụ của ông mất rồi nên làm sao sư phụ ông không gửi được nữa, vì vậy đến đời ông cũng không gửi luôn.”
“Đó là vì Thông Thiên Quan của các vị không mở cửa mà.” Lý Huyền Thanh giải thích một câu rồi nói: “Năm nay, bắt đầu từ năm nay, trên núi bọn ta có đồ tốt gì, khi quay lại sẽ gửi cho ngài một phần được không?”
Hạ Đồng hì hì cười: “Thế thì còn tạm được, ta cũng không lấy không của các vị, dùng lá cây đổi.”
“Thành giao.” Lý Huyền Thanh vội vàng đồng ý, sợ Hạ Đồng hối hận.
Lý Phác Nhất cũng đang suy nghĩ xem Trùng Dương Cung của họ có sản vật gì.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất thích cạnh tranh với nhau, Chúc Nguyện và Tuệ Tâm thì nằm im thư giãn, đó là chuyện của người lớn, không liên quan đến đám trẻ như chúng. Tuy nhiên, sắp đến Tết rồi, mang đặc sản gì về nhà nhỉ?
Chúc Nguyện sớm đã nghĩ xong, cậu bé tìm đến Vương Dũng đặt sáu chiếc chân giò hầm, nhất định phải là loại đặc chế của Thông Thiên Quan, loại chân giò có thêm gia vị đặc biệt.
Vương Dũng xót xa, nhìn xem đệ tử nhà người ta nuôi ra còn biết mang sáu chiếc chân giò hầm về hiếu kính sư phụ, còn con trai ruột của ông ấy, đến cả Tết Thanh Minh còn chưa đốt cho ông ấy một tờ giấy nào.
Sau một thời gian tạm lắng. Tối hôm đó, lâu rồi Vương Đại Chí mới lại nằm mơ thấy cha mình, chú ấy lại bị cha mắng cho một trận không ngớt lời.