Sau đó, tuy chúng tôi vẫn thường xuyên cùng nhau ra ngoài ăn uống, nhưng tôi vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Khi nhìn anh, tôi không sao kìm được suy nghĩ, với điều kiện như anh, bên cạnh thực sự chưa từng có cô gái nào khác ư? Rốt cuộc anh có tình cảm như thế nào đối với tôi? Con người này quá điềm tĩnh, điềm tĩnh tới mức như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, mỗi lần anh nói chuyện hay nhìn tôi đều có cảm giác rất gần gũi, thân thiết. Tôi dần không còn lo lắng, căng thẳng nữa.
Vương Thắng Nam tỏ ra rất hứng thú với chuyện tương lai của tôi. Thế là tôi liền cắt ngang ảo tưởng của cô nàng: “Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, bây giờ thế nào thì sau này vẫn thế…”
Vương Thắng Nam bực dọc nói: “Anh ấy không tặng túi xách Hermmes cho chị à, không mua vòng kim cương à? Vậy thì anh chị đã đi những đâu ăn cơm rồi…”
Tôi nói tên của mấy nhà hàng rất bình thường.
“Vậy đi xem phim thì sao, chẳng lẽ không bao cả rạp?”
“Đùa sao?” Tôi chau mày. “Đừng nói đến việc bao cả rạp, còn phải xếp hàng mua vé nữa kìa…”
“Hả?” Vương Thắng Nam kinh ngạc nhìn tôi. Cũng phải thôi, gia đình cô ấy trước đây đúng là có cuộc sống vương giả như vậy.
Vương Thắng Nam không khỏi thắc mắc: “Rốt cuộc gia đình anh ấy có tiền thật không nhỉ?”
Tôi đỏ cả mặt. “Chị làm sao mà biết được, chị đâu dám hỏi thẳng như thế.”
“Đợi chút.” Vương Thắng Nam bỗng vừa mở vi tính vừa nói với tôi. “Bây giờ internet rất phát triển, nếu như anh ấy là cổ đông, đại diện pháp nhân gì đó thì đều có thể tra ra được hết…”
Vương Thắng Nam bắt đầu đánh tên của Mã Thiên Lý vào Baidu. Tim tôi có chút thấp thỏm, có chút lo sợ, cũng có chút mong ngóng. Kết quả đúng là tìm ra không ít đường link tên các công ty… Có vẻ như nhiều quá rồi. Tôi nhìn mà hoa hết cả mắt, rồi sau đó lại nghĩ cái tên Mã Thiên Lý khá phổ biến, có thể là trùng tên với ai đó thì sao.
Tôi liền nói: “Tên của anh ấy khá phổ biến, chúng ta đâu biết người ta đang nói đến Mã Thiên Lý nào.”
“Trong Baidu Baike không có… Đúng rồi, bố anh ấy tên là gì?”
Tôi tỏ vẻ chán nản. “Chị không biết.”
Tôi không bao giờ để ý tới tên của phụ huynh, nhưng tôi biết em họ của Mã Thiên Lý có cái tên rất đặc biệt, có lẽ sẽ có rất ít người trùng với cái tên này.
Tôi liền nói cái tên Tiêu Tịnh Phương để Vương Thắng Nam search.
“Phương trong từ “phương hướng” đấy phải không? Chị chắc chắn là cái tên này chứ?” Vương Thắng Nam kinh ngạc nhìn tôi. “Con trai mà lại đặt tên này..”
“Chính là tên đó.” Tôi nhớ rất rõ trước đây Mã Thiên Lý từng nói có một thấy bói bảo rằng cậu em họ của anh rất khó nuôi, phải đặt tên nữ nên mới đặt là Phương trong từ “phương hướng”.
Ngay sau đó, Vương Thắng Nam ngây người ra. “Woa!!! Trị giá mấy chụ tỷ cơ à…”
Tôi cũng ngây người, mà đây là từ Baidu Baike search ra đấy chứ!!!
Tôi thật chỉ muốn đập vỡ cái màn hình vi tính, việc này cũng quá phóng đại rồi, sao có thể như thế được… Có điều trên đó không có hình ảnh, chỉ có vài đoạn giới thiệu gì đó. Gia đình anh phất lên cũng mới mấy năm nay, tôi nói vẻ chắc chắn: “Nói gia đình anh ấy có mấy trăm triệu thì còn có thể, chứ mấy chục tỷ thì…”
Thì phóng đại quá rồi… Nhưng trên mạng rõ ràng hiển thị tên công ty mà.
Tôi vội bào Vương Thắng Nam lần tìm theo cái tên công ty đó. Chẳng mấy chốc tìm ra tên của mấy người.
Tuy tôi không nhớ tên bố của Mã Thiên Lý là gì nhưng sau khi lần tìm từng cái một thì trong số những bức ảnh giới thiệu về công ty, tôi tìm thấy một gương mặt thân quen. Đây chẳng phải là bố của Mã Thiên Lý sao, trước đây tôi từng gặp ông ấy ở cửa hàng bán thịt. Mồm miệng tôi há hốc như thể sắp không đóng lại được.
Ngón tay Vương Thắng Nam gõ bàn phím rất nhanh, tôi sắp không đứng vững được nữa rồi, vội tìm ghế đến ngồi cạnh cô ấy.
Internet bây giờ quả thực là cái gì cũng có thể tìm ra, còn tìm thấy vài diễn đàn bình luận về công ty này nữa.
Trước đây em họ Mã Thiên Lý đúng là kẻ ngay cả chó cũng chẳng buồn cắn, lúc tôi đến nhà Mã Thiên Lý chơi, toàn bị cậu em họ này lôi ra làm trò đùa, hết kéo bím tóc đến giấu vở bài tập của tôi.
Có điều, mấy người viết lời bình luận trên diễn đàn này cũng thật lắm điều, viết toàn những thứ như thể trong phim vậy. Nào là bao trọn nhà hàng để tán gái, treo thưởng mấy trăm để tìm bạn đời, cứ làm như trò hề vậy.
Vương Thắng Nam vốn là người am hiểu sự đời mà còn không kìm được phải lẩm bẩm: “Chú em chồng tương lai này của bà chị quả là kỳ dị… Em từng xem tin này rồi, đây là chuyện của năm ngoái… May mà anh ta không quậy phá ở khu vực của chúng ta…”
May mà tôi biết được quan hệ giữa Mã Thiên Lý và cậu em họ này rất bình thường, nếu không tôi cũng sẽ làm um lên cho mà xem. Chỉ là không thể ngờ được, Tiêu Tịnh Phương năm nào còn được coi là học sinh xuất sắc của trường bây iowf lại có thể trở nên như vậy.
Đôi bàn ta gõ bàn phím của Vương Thắng Nam không ngừng run rẩy, gia đình cô ấy từng một thời thanh thế nhưng hoàn toàn không so bì được với gia đình của Mã Thiên Lý. “Đây chăng phải là vô cùng quyền lực sao? Chị coi như là con dâu cua một nhà quyền lực rồi?”
Tôi còn không dám thở mạnh.
Vương Thắng Nam liền nắm lấy cổ tay tôi. “Lộ Tâm Ái, em là người chị em tốt nhất, thân thiết nhất của chị, em có quyền yêu cầu được ăn hết các món ở Hán Toàn Tịch, chị nghĩ chị di nhà hàng Lệ Tinh, ăn chút hải sản là có thể tống cổ được em rồi sao?”
Tôi đang bang hoàn đến run cả người, vội vùng vẫy. “Đừng giỡn nữa, Thắng Nam, chị đang lo chết khiếp đây… Điệu bộ của anh ấy đâu có giống như thế chứ...”
Tối qua chúng tôi còn đến một quán ăn nhỏ để ăn cơm, tôi cảm thấy lần nào cũng để anh mời thì ngại quá, liền chủ động trả tiền, anh cũng chẳng có ý kiến gì. Nếu quả thật có nhiều tiền như vậy, anh đã đưa tôi ngồi máy bay ăn tương gan ngỗng rồi ấy chứ, nào phải đi ăn ở những tiệm nhỏ như vậy?!
Vương Thắng Nam cũng bối rối như tôi, nói: “Anh ấy chắc là rất thích chị, những kẻ có tiền mua cho chị những thứ bạc triệu cũng chưa chắc thật lòng như anh ấy, ngày nào cũng xe đưa xe đón, ngày nào cũng ăn cơm với chị, chắc chắn là rất thích chị rồi, nhưng tại sao anh ấy không tặng cho chị những thứ khiến người khác phải ghen tị nhỉ?”
Tôi bỗng nhớ tới chiếc vòng đeo tay, hình như món quà đó cũng rất đặc biệt. Cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa biết chiếc vòng này là loại gỗ gì và có ý nghĩa gì. Tôi liền nói với Vương Thắng Nam chuyện này.
“Vậy chị phải hỏi anh ấy chứ?” Vương Thắng Nam cũng lo lắng thay cho tôi.
“Ngại lắm…” Tôi chán nản lẩm bẩm.
“Có gì mà ngại? Anh chị đang yêu nhau cái kiểu gì vậy? Làm gì cũng kêu ngại, có cặp đàn ông, phụ nữ trưởng thành nào yêu nhau hơn ba tháng rồi mà chỉ nắm tay thôi không? Anh ấy chưa hôn chị à?”
Thực ra có mấy lần anh định hôn tôi nhưng tôi vẫn có chút e ngại nên né tránh.
Đúng lúc này, Mã Thiên Lý gọi điện cho tôi, tôi còn tưởng anh muốn hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Kết quả Mã Thiên Lý lại bảo muốn dẫn tôi đi gặp bố mẹ anh.
Sau khi cúp máy, tôi vội bàn với Vương Thắng Nam: “Hỏng rồi, anh ấy hỏi chị có muốn đi gặp bó mẹ của anh ấy không?”
“Oa! Cái này chăng phải là càng có thành ý hơn đi gặp bạn bè hay sao?” Vương Thắng Nam còn chưa rõ được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tôi bỗng thấy căng thẳng. “Nhưng biết được tình hình gia đình anh ấy, chị không dám đi nữa đâu.”
Vương Thắng Nam bực đến mức véo cho tôi một cái. “Chị mà không đi thì em đi thay chị, chị đúng là kém cỏi mà!”
Thực ra miệng thì nói căng thẳng nhưng đến lúc phải đi thì tôi vẫn đi. Có điều tay chân tôi không ngừng run lẩy bẩy.
Mã Thiên Lý chắc hẳn cũng đã nhận ra sự căng thẳng của tôi, ở trên xe, anh cố xoa dịu tình hình, nói: “Mọi người trong gia đình anh đều rất tốt, trước đây em cũng đã gặp rồi, chỉ có thằng em họ thì em thông cảm, mấy năm nay tính cách nó rất cổ quái, mà trên mặt nó còn có sẹo nữa, đến lúc nhìn thấy, em cũng đừng giật mình.”
Tôi bối rối nhìn Mã Thiên Lý.
Mã Thiên Lý liền giải thích: “Lúc đốt pháo chẳng may bị mảnh pháo bắn vào môi mắt, đã phẫu thuật thẩm mỹ mấy lần nhưng vẫn không như mong muốn…”
Cái tên Tiêu Tịnh Phương này, tôi vẫn có chút ấn tượng về cậu ta, thời đi học cậu ta vốn nổi tiếng là tiểu mỹ nam của trường, cậu ta và Mã Thiên Lý trái ngược nhau hoàn toàn, Mã Thiên Lý rụt rè bao nhiêu thì cậu ta lại đẹp trai, thông minh, khôn khéo bấy nhiêu. Hơn nữa, mẹ của Mã Thiên Lý còn đối xử tốt với cậu ta, thậm chí còn tốt hơn cả với con mình, quần áo của Mã Thiên Lý lúc nào cũng bám đầy dầu mỡ, nhưng Tiêu Tịnh Phương thì hoàn toàn không, quần áo lúc nào cũng vô cùng sạch đẹp.
Thế mà dung nhan cậu ta lại bị hủy hoại… Tôi không biết nên nói thế nào mới phải, trước đây anh chàng đó làm đỏm vô cùng.
Xe đỗ lại trước cửa nhà Mã Thiên Lý, tôi có chút bồn chồn, lo sợ.
Nhà của anh không nguy nga lộng lẫy nhưng cũng là một căn biệt thự nhỏ riêng biệt, đủ để khiến người khác phải bàng hoàng, sân trước trồng đầy rau xanh, có lá hẹ và cà chua…
Mẹ của Mã Thiên Lý vẫn như xưa, quần áo có sạch đẹp hơn một chút nhưng không có vẻ gì của một quý bà. Bà ấy vẫn nhiệt tình như trước đây.
Tôi rất yêu mến mẹ của Mã Thiên Lý, bà ấy là người vô cùng chu đáo và chân thật. Bà đối đãi với mọi người cũng rất tốt. Trước đây, bà ấy rất mến tôi, lần này biết tôi tới, bà ấy đã tự tay làm cả một bàn đầy thức ăn.
Lúc ngồi ăn, bà ấy nói với tôi: “Cái thằng Thiên Lý này gần đây mới thấy nó cười, cháu không biết ấy chứ, hai năm nay nó toàn xị cái mặt ra, cũng chẳng biết ai đã đắc tội với nó nữa…”
Sự thay đổi duy nhất của gia đình Mã Thiên Lý là có thêm người giúp việc, người giúp việc đó cũng ngồi ăn cùng với chúng tôi. Gia đình anh không có kiểu giàu sang kênh kiệu, chúng tôi cùng ngồi ăn cơm, nói chuyện thân mật, khiến tôi có cảm giác như đến nhà một người bạn thân vậy. Bố của Mã Thiên Lý thì ít nói hơn nhưng luôn tươi cười lịch sự với tôi.
Lúc ăn cơm, Tiêu Tịnh Phương vẫn chưa về.
Mẹ của Mã Thiên Lý cứ nhắc mãi: “Cái thằng bé Tịnh Phương này, cô hoàn toàn phải nhắc nhở nó đấy, chắc chắn nó lại ngủ quên rồi…”
Ăn cơm xong, tôi muốn giúp dọn bát đĩa. Nhưng bố mẹ của Mã Thiên Lý không chịu để tôi mó tay vào, hơn nữa vì gia đình có người giúp việc rồi, mà người ấy cũng nhanh chân nhanh tay nên không để tôi phải làm gì.
Sau đó, mẹ của Mã Thiên Lý dắt tay tôi đến ngồi trên xô pha trong phòng khách. Bà hỏi thăm qua tình hình công việc của tôi, công việc có bận, có mệt không, khi nào rảnh thì cứ đến chơi, để Mã Thiên Lý và tôi có nhiều thời gian bên cạnh nhau hơn. Bà còn nói riêng với tôi: “Cái thằng bé Mã Thiên Lý này suy nghĩ sâu xa, có nhiều việc cháu hãy thông cảm.”
Tôi cũng không biết Mã Thiên Lý có gì cần tôi phải thông cảm, anh lúc nào cũng chiểu chuộng, nịnh nọt tôi.
Ban nãy ăn cơm uống nhiều canh quá nên mới ngồi được một lúc, tôi liền muốn đi vệ sinh. Nhà Mã Thiên Lý khá rộng, tôi phải hỏi phòng vệ sinh ở đâu rồi tự đi. Gia đình Mã Thiên Lý đúng là giàu có, phòng vệ sinh còn ngăn thành hai phần, bên ngoài là bồn rửa tay, bên trong la toilet và cả phòng tắm. Chỉ riêng phòng vệ sinh thôi mà đã to bằng cả phòng ở của tôi rồi. Thế nhưng có lẽ phòng vệ sinh dưới tầng một để dùng chung cho nên thiết kế bên trong rất gọn gang, tối giản, rõ ràng là để chỗ trống cho phòng tắm nhưng trong đó cũng chỉ lắp mỗi bộ vòi hoa sen mà thôi. Vào đến buồng vệ sinh, tôi mới phát hiện thiết kế công trình này quả đặc biệt, tôi thực không biết phải khóa kiểu gì, cũng không tiện gọi Mã Thiên Lý đến chỉ dẫn.
Tôi nghĩ chắc hẳn chẳng có ai vào đây đâu, phải nhanh chóng xong việc rồi ra ngoài. Kết quả vừa mới ngồi xuống bồn cầu, tôi chợt nghe thấy có tiếng bước chân vội vã tiến vào. Tôi sợ đến giật cả mình, theo phản xạ giữ chặt lấy quần áo. Nhưng có lẽ người đó cũng chỉ muốn rửa tay, vì tôi nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài. Tiếng nước chảy rất mạnh, không biết có phải do tôi cũng căng thẳng quá không.
Cả bên trong và bên ngoài chỉ khép hờ. Tôi chỉ có thể cầu mong sao cho người đó rửa tay xong rồi đi luôn được thì tốt. Nhưng có lẽ tôi luôn gặp đen đủi, không biết người đó không cẩn thận va phải cánh cửa ngăn cách giữa hai buồng hay là cánh cửa đó vốn không được đóng chặt mà tự nhiên lại mở hé ra. Vị trí của bồn cầu lại quá tai quái, nằm ngay chính giữa. Đứng ở bên ngoài lúc này là một người đang ông cao to đeo kính đen, rõ ràng người đó rất hiếu kỳ khi cánh cửa được mở ra.
Có lẽ vì người đó đeo kính đen nên tôi không biết biểu cảm ủa cậu ta như thế nào, nhưng qua giọng nói lạnh lùng, tôi có thể hiểu cậu ta đang không vui: “Lần sau nhớ chốt cửa nhé”
Sau đó người đó đưa cánh tay ra, chốt cửa hộ tôi.
Thực chỉ muốn giống như con đà điểu vùi đầu xuống cát.