Sau đó Mã Thiên Lý đi ra, cũng không biết anh đã nói gì với bố mẹ tôi, sau đó tôi cũng không dám hỏi anh, vì trong thâm tâm tôi rất xấu hổ vì gia đình mình, dù cho anh có giải quyết thế nào thì bản thân tôi sau khi biết chuyện này cũng luôn không được thoải mái.
Tối đó lúc đi ngủ, tôi nghĩ đi nghĩ lại, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, hôm nay nghe bố mẹ tôi nói ra những lời đó, tôi cứ có cảm giác dường như bọn họ đã biết Mã Thiên Lý có quan hệ xã hội rất rộng rồi thì phải? Nếu không, bố mẹ tôi đã chẳng nói tới lý do bọn họ lại mua xe cho em trai tôi, còn nói tôi đã cưới được một người giàu có, em trai tôi mới chỉ đi chiếc xe chưa đến mười vạn nhân dân tệ thì có là gì đâu, người khác biết được còn cười tôi để gia đình mình nghèo khó đến vậy ấy chứ. Đúng là rắc rối mà!
Đã muộn như vậy rồi mà vẫn chưa thấy Mã Thiên Lý vào phòng ngủ, có phải anh đang bận bịu giải quyết chuyện này không? Chắc hẳn anh đã phải lao tâm khổ tứ vì nó rồi.
Tôi ngồi dậy khỏi giường, đến phòng đọc sách xem Mã Thiên Lý thế nào.
Sau khi mở cửa phòng đọc sách, tôi thấy anh đang cầm xem một tệp văn bản gì đó, sau khi nhìn thấy tôi bước vào, anh lại vội úp ngược nó xuống mặt bàn. Hành động này của anh thật kỳ lạ, cứ như sợ tôi nhìn thấy những thứ đó vậy. Tôi bỗng thấy hiếu kỳ, vội bước tới, không hỏi gì anh mà trực tiếp cầm tệp văn bản đó lên. Vừa mới xem, mặt tôi liền biến sắc.
Những tờ giấy đó đều là bản phô tô, hình như là in ra từ báo mạng và báo giấy. Đủ các thể loại tiêu đề giật gân, cái gì mà tỷ phú lái xe đâm người, rồi thì một người làm quan cả họ được nhờ...
Tôi mồm miệng há hốc, không nói được lời nào.
Mã Thiên Lý vội giật lại xấp giấy trên tay tôi, làm ra vẻ không quan tâm, nói: Toàn là những tin báo lá cải ấy mà, những người trên mạng không rõ tình hình nên cứ thích mượn gió bẻ măng vậy thôi.
Tôi hoảng sợ, tình hình đã đến mức căng thẳng như vậy rồi sao?
Lúc bố mẹ tôi đến cũng chỉ nói qua loa tình hình nhưng sau khi đọc được những tin tức này, tôi lại thấy sự thật hoàn toàn trái ngược, dường như lúc bị người ta bắt, em trai tôi còn rất hống hách, thậm chí đến giờ vẫn chưa bị tạm giam.
Là do Mã Thiên Lý giúp ư? Anh vì nể tôi mà bảo lãnh cho em tôi ư? Nhưng làm như thế chẳng phải càng khiến dân tình phẫn nộ sao? Bây giờ thì sao đây, Mã Thiên Lý sẽ không vì chuyện này mà bị dính líu gì tới pháp luật đấy chứ?
Tôi bỗng cảm thấy lo lắng, hỏi anh: Thiên Lý, chuyện này có gây bất lợi gì cho anh không?
Mã Thiên Lý an ủi, vuốt ve bờ vai tôi, để tôi ngồi lên đùi anh, ôm lấy eo tôi, nói: Anh chưa làm gì cả, những thứ này đều là cáo buộc vô căn cứ, có nhiều người đang lợi dụng chuyện của em trai em để xử lý vấn đề riêng của họ, chẳng qua em trai em không may bị đem ra làm quân cờ của họ mà thôi.
Tôi thực lòng không hiểu những lời này của anh có ý nghĩa gì.
Anh lại tiếp tục giải thích: Hiện giờ đang là thời điểm nhạy cảm chuyển giao nhiệm kỳ mới của lãnh đạo thành phố, em trai em cũng đúng là không may, tự dưng phải làm con tốt thí, không biết cái người lãnh đạo kia đã đắc tội với ai mà bị người ta ném đá sau lưng, bây giờ là như thế đấy, người ta có thể lợi dụng bất cứ chuyện gì để hạ bệ người khiến mình chướng mắt. Tình hình cụ thể ra sao thì vẫn còn phải chờ xem động thái của những người đó thế nào. Thế nên chuyện này không gây ảnh hưởng mấy đến anh.”
Tôi càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, chẳng rõ đầu cua tai nheo ra làm sao, tại sao chuyện của em trai tôi lại dính líu tới việc tuyển cử nhiệm kỳ lãnh đạo thành phố mới chứ?!
Tôi ngẩng lên nhìn Mã Thiên Lý, tôi nhớ bố mẹ tôi đâu có quen biết nhân vật quan trọng, nổi tiếng nào.
Mã Thiên Lý vội nói với tôi: Em còn nhớ lúc chúng ta kết hôn không? Bố mẹ em ngồi ở bàn chính, bàn phía sau họ là dành cho những người có máu mặt trong thành phố và trong tỉnh, có lẽ bố mẹ em đã nhìn thấy họ trên ti vi. Anh cũng sơ suất quá, có lẽ mẹ em đã xin số điện thoại của một người trong số đó, có thể họ cũng chỉ vì muốn thuận tiện cho việc sau này nâng đỡ em trai em, rồi mua xe hơi cho nó, dễ dàng lấy được biển số đẹp thôi, nhưng không may lại xảy ra chuyện lần này, vô tình tạo cơ hội cho đối thủ của người kia nắm được sơ hở mà bắt thóp.
Tôi bỗng cảm thấy nghẹt thở, tôi chẳng biết gì về chuyện này cả, cảm giác lúc này thực chẳng khác nào như bị người ta đâm một dao sau lưng vậy. Tôi chưa từng hy vọng bố mẹ tôi có thể đối xử tốt với tôi hơn dù chỉ một chút, nhưng ngay đến hôn lễ của tôi mà họ cũng nghĩ cách lợi dụng như vậy, tôi quả thực không biết phải nói gì nữa.
Mã Thiên Lý an ủi, vuốt ve lưng tôi, tiếp tục nói: Thực ra anh đã sớm muốn nói với em, bố mẹ em không chỉ làm những việc đó trước đây vì để kiếm tiền, họ còn mượn danh nghĩa của anh, trực tiếp đi tìm người bên Tân Vũ để những người đó phê chuẩn cho họ mấy căn nhà rồi họ buôn đi bán lại với giá cao.
Tôi không tức giận mà cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Bố mẹ tôi làm việc cũng kín kẽ quá, chẳng để lộ cho tôi biết chút thông tin nào, đã thế còn liên miệng trách tôi kết hôn với đại gia mà không mang về cho gia đình đồng nào. Tôi cũng đâu phải loại con không biết hiếu thảo với cha mẹ, có lần nào về thăm nhà tay không đâu cơ chứ. Thế nhưng tôi là đi lấy chồng, chứ không phải họ đang bán con gái với một số tiền lớn, họ có tư tưởng như vậy, thực đúng là thất đức mà. Hơn nữa, họ cũng có cho tôi lấy một đồng để làm của hồi môn đâu?!
Gia đình chồng tôi không hề tham chút của hồi môn của con dâu, họ giàu có như thế, họ cần gì chứ, thế nhưng bố mẹ tôi cũng chẳng thèm nhắc tới một lần. Những chuyện này tôi cũng không muốn nói lại nữa, thế nhưng bây giờ còn gây cho tôi một rắc rối lớn như vậy. Trái tim tôi quả thật nguội lạnh hoàn toàn rồi, trước đây chưa từng nghĩ sẽ nhờ vả gì được họ, cũng chỉ vì nghĩ tới ơn sinh thành mà về nhà thăm họ thôi. Bây giờ xem ra tôi phải nghĩ lại về việc có nên tiếp xúc với họ nữa không.
Có điều tôi vẫn rất lo lắng, không biết Mã Thiên Lý có bị ảnh hưởng gì vì chuyện này không, nếu bị ảnh hưởng thật thì tôi quả có suy nghĩ sẽ đến việc nói chuyện phải trái với họ.
Mã Thiên Lý thấy tôi lo lắng như vậy thì vội an ủi: Tâm Ái, em yên tâm đi, bọn họ không làm gì được anh đâu, chuyện khiến anh thấy khó xử lúc này là làm thế nào để giải quyết cậu em trai của em kìa.
Thường ngày anh nói chuyện với tôi đều cười, thỉnh thoảng mới có giọng điệu lạnh lùng, vậy mà tim tôi đã thót lại rồi. Tôi ngầm hiểu rằng anh đang tức giận mà giận không chỉ mỗi mình em trai tôi.
Anh nắm lấy tay tôi, nghĩ ngợi một lúc mới nói: Có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng mà thành công được. Tâm Ái, anh biết em luôn mong muốn có một gia đình bố mẹ tử tế. Kể cả bố mẹ em không thể đối xử với em như đối với em trai nhưng chỉ cần họ tốt với em một chút, em sẽ vui rất lâu. Anh luôn nghĩ kể cả phải mua cho em cảm giác ấy cũng được, bọn họ chỉ cần đối tốt với em thì anh không nề hà gì hết... Nhưng bây giờ xem ra cho dù làm thế nào thì bọn họ vẫn có cách để khiến em buồn phiền.
Dường như anh đang chìm đắm trong dòng hồi ức không tốt đẹp nào đó. Tôi nhìn biểu cảm của anh mà không dám nói gì nữa, trước mặt tôi, anh hiếm có khi nào không cười, thỉnh thoảng thấy vậy tôi luôn cảm thấy trong lòng không yên.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: Tâm Ái, em chuẩn bị sẵn tinh thần nhé, anh sẽ không cứu em trai của em đâu.
Anh dừng một lúc mới nói tiếp: Bọn họ không đáng... Khi em bị tai nạn xe hơi, hôn mê bất tỉnh, anh tìm mọi cách để cứu chữa cho em nhưng không biết bố mẹ em nghe ở đâu là chỉ cần em chết thì họ có thể thừa kế một nửa số tài sản của em... Chỉ vì chuyện đó mà họ đến bệnh viện làm loạn lên, nói rằng em nằm một chỗ thế này cũng chỉ là một sự giày vò vô nghĩa, chẳng bằng rút ống thở ô xy ra, chết là sẽ hết khổ.
Tôi thật không thể ngờ là lại có chuyện như vậy, nước mắt không kìm nổi tuôn rơi lã chã, cảm thấy vô cùng đau buồn, vô cùng tủi thân.
Nếu con người có thể tự mình lựa chọn bố mẹ, chắc chắn tôi không chịu sinh ra trong một gia đình như vậy.
Giống như Mã Thiên Lý đã nói, tôi rất lạnh nhạt với bố mẹ mình, từ nhỏ tới lớn, tôi luôn ngưỡng mộ những bạn gái được bố mẹ cưng chiều, tôi cũng từng nhiều lần thầm nghĩ, nếu như họ bỗng nhiên tốt với tôi thì hay biết mấy. Nhưng bây giờ những lời của Mã Thiên Lý khiến tôi chợt hiểu ra, hóa ra bố mẹ tôi lại có thể cạn tình cạn nghĩa với đứa con gái này như vậy.
Mã Thiên Lý thấy tôi khóc thì vội khuyên nhủ: Đừng khóc nữa, Tâm Ái, bọn họ không đáng để em rơi nước mắt... Cũng tại anh đã không nói cho em biết chuyện này sớm, nếu biết sớm thì em đã không đau lòng đến vậy... Ngoan nào, em vẫn còn đang ở cữ, đừng khóc nữa, sẽ không tốt cho mắt đâu.
Việc của em trai tôi, tôi sẽ không nói gì nữa, để kệ cho Mã Thiên Lý xử lý.
Nếu bố mẹ tôi lại tìm đến lần nữa, tôi sợ mình sẽ không kiềm chế nổi, sợ bọn họ sẽ nói những lời khó nghe, sợ mình sẽ tức giận quá mà nhất quyết đòi sống còn với bọn họ.
Vỉ việc này mà Mã Thiên Lý có ý tìm cho tôi một người ở nhà giúp dọn dẹp nhà cửa, ngoài ra còn trông nhà phòng trường hợp bố mẹ tôi lén lẻn vào. Tôi thì dứt khoát không nghe điện thoại của bố mẹ nữa.
Nếu không phải bây giờ Mã Thiên Lý có tiền, nếu chúng tôi nghèo khó như trong đoạn ký ức kia của anh thì bọn họ nhờ cậy được gì chứ? Những gì họ làm thì họ phải chịu thôi!
Hon nữa, đáng lẽ biết mình sai rồi thì phải mau chóng đến thăm người bị nạn, xem có cần đền bù cho họ hay không, nhưng bố mẹ tôi hay thật đấy, cứ cố tìm tôi và Mã Thiên Lý nhờ đi cửa sau, muốn lấy quyền lực để o ép gia đình người ta.
Tôi hoàn tòan không hiểu nổi cách suy nghĩ của bọn họ, hiểu họ đang nghĩ gì nữa. Tiền bạc và quyền lực lớn hơn tất cả sao?