Thực ra nghĩ kĩ lại, nếu không có Mã Thiên Lý thì sẽ không có người con trai nào cùng cảnh ngộ với tôi, có lẽ tôi đã bị chính mình làm cho đầy rẫy vết thương nên không còn tự hiểu rõ được nữa. Tôi trầm mặc một lúc, việc đó xa vời quá rồi, bây giờ tôi đã có một người chồng tốt, chúng tôi thực lòng yêu thương nhau, cuối cùng tôi đã có người yêu chiều, che chở rồi. Cô gái Lộ Tâm Ái như một con nhím đã biến mất không còn dấu vết.
Tiêu Tịnh Phương không nói thêm gì nữa.
Tôi vừa xuống dưới lầu thì điện thoại đổ chuông, người ở đầu bên kia nói rất lớn, có lẽ Tiêu Tịnh Phương đứng cạnh tôi cũng nghe thấy giọng nói đó.
Tên cặn bã họ Lưu vừa bị tôi đánh đang gào thét: Đồ thối thây, dám đánh ông mày hả?!
Tiêu Tịnh Phương ngẩng đẩu nhìn lên trên, cười nói: Mã Thiên Lý thật không nỡ để cô tới đây, anh ta nghĩ bảo bối của anh ta yếu đuối cơ đấy, ai ngờ lại là một cô nàng biến thái.
Tôi vội nói: Anh ấy rất tôn trọng tôi. Hơn nữa, tôi đâu biết mình sẽ gặp phải một người ghê tởm như vậy.
Nói xong tôi lại hối hận, tại sao tôi lại phải giải thích với Tiêu Tịnh Phương chứ, con người hắn đâu có tốt đẹp gì, không chừng còn có thể làm điều xấu xa, quá đáng hơn tên cặn bã họ Lưu đó nữa.
Tiêu Tịnh Phương cười khẩy, móc chìa khóa ô tô ra, định đưa tôi về.
Tôi có điên đâu mà để hắn đưa về, trước đó Mã Thiên Lý nói sẽ đến đón tôi, tôi đã ngăn anh lại, giờ mà để Tiêu Tịnh Phương đưa về, anh sẽ giận đến mức nào chứ? Nghĩ vậy, tôi liền từ chối khéo ý định của Tiêu Tịnh Phương.
Sau khi nhìn hắn lái xe đi rồi, tôi bỗng thắc mắc rốt cuộc Tiêu Tịnh Phương là người thế nào, chuyện giữa Mã Thiên Lý và hắn thật là khó hiểu.
Loại người như hắn liệu có thể cưỡng bức người khác không? Ở thế giới kia, hắn làm chuyện sai trái với tôi là vì thực lòng thích tôi hay đơn giản chỉ là muốn cưỡng bức người đã cưu mang con gái hắn? Nhìn bộ dạng lúc này của hắn, tôi không sao có thể liên tưởng được tới chuyện đó.
Tôi đi xe buýt về nhà, trên đường về, tên cặn bã họ Lưu đó lại dùng điện thoại của người khác để gọi cho tôi, vẫn lớn tiếng chửi bới vô cùng thậm tệ, còn uy hiếp đủ kiểu, nào là chồng tôi chỉ là một kẻ bán thịt lợn, hắn thừa sức có thể xử lý chúng tôi... Sau khi tôi từ chối nghe máy thì hắn đổi sang gửi tin nhắn, đúng là một gã lưu manh thối tha.
Cho nên trước khi vào nhà, tôi hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, không thể để Mã Thiên Lý nhìn ra bất kỳ điều gì bất thường. Anh bề ngoài trông bình tĩnh, chín chắn vậy thôi chứ chỉ cần là việc có liên quan đến tôi, chắc chắn anh sẽ khiến việc bé xé ra to. Chỉ sợ sau khi biết được chuyện ngày hôm nay, anh sẽ khiến gã đồi bại họ Lưu kia sống không được mà chết chẳng xong mất.
Không phải tôi không muốn xử lý hắn ta, nhưng thực tình với thân thế và địa vị của Mã Thiên Lý hiện giờ, hắn ta không đáng để đôi co, hơn nữa tôi đã đánh cho hắn ta một trận, cũng coi như trút được giận rồi. Thêm nữa, tôi sợ Mã Thiên Lý coi đây như cái cớ để sau này tôi khỏi phải ra ngoài làm việc nữa.
Tôi cứ tưởng mình đã che giấu khá tốt nhưng ai dè vừa bước vào nhà, đã bị Mã Thiên Lý nhìn thấu tâm trạng không được tốt. Hơn nữa, khóe miệng của tôi còn bị tên cặn bã họ Lưu kia đập trúng một cái, ít nhiều cũng hơi sưng. Khuôn mặt anh bỗng trở nên nghiêm nghị.
Tôi biết không giấu nổi nữa, liền kể sơ qua tình hình. Tôi vừa kể vừa khuyên Mã Thiên Lý vì lo sợ anh bị kích động mà lao đi đánh chết hoặc làm gì tên cặn bã họ Lưu đó.
Ai ngờ khi tôi kể xong, Mã Thiên Lý không tỏ ra kích động mà còn an ủi, vỗ về tôi, sau khi chắc chắn tôi không bị trọng thương, anh mới nhỏ nhẹ nói: Sau này đừng giậu anh bất cứ chuyện gì, em phải biết anh quan tâm em đến nhường nào.
Tôi thấy chột dạ, vội nhỏ nhẹ giải thích: Không phải em cố tình giấu anh đâu, em chỉ cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nói ra lại khiến anh bực mình. Vả lại em chắc chắn sẽ không quay lại công ty đó nữa, cũng không gặp loại người đó nữa nên nói cho anh biết hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Mã Thiên Lý cũng không nói gì thêm, sợ tôi vẫn còn đói, lại đi nấu cho tôi một bát mì, sau khi nhìn tôi ăn xong, còn cùng tôi xem ti vi một lúc. Bầu không khí rất hài hòa, tôi cũng dần cảm thấy an tâm hơn.
Thế nhưng đêm đó khi đang mơ màng ngủ, tôi vừa xoay người bỗng cảm thấy có điều bất ổn, thường ngày dù tôi có nằm ở tư thế nào thì cũng cảm nhận được Mã Thiên Lý đang ôm lấy tôi, thế nhưng lúc này bên cạnh tôi lại hết sức trống trải. Tôi vội mở mắt ra xem, quả nhiên không thấy Mã Thiên Lý đâu.
Tôi liền hiểu ngay ra là có chuyện gì, Mã Thiên Lý chắc chắn không nuốt nổi con giận này, nhân lúc tôi ngủ say liền đi xử tên cặn bã họ Lưu đó rồi. Tôi chạy tới các phòng tìm một lượt, không thấy Mã Thiên Lý đâu, không biết anh rời đi được bao lâu rồi.
Tôi không khỏi lo lắng, tuy tên họ Lưu kia rất đốn mạt nhung ai biết được những lời đe dọa của hắn có thật hay không, kể cả Mã Thiên Lý rất lợi hại đi chăng nữa thì đơn thương độc mã đến đó liệu có làm sao không, hơn nữa, liệu có đánh nhau đến mức chết người không?
Tôi đang nóng ruột thì nghe thấy tiếng mở cửa thật mạnh, liền chạy tới xem thì thấy Mã Thiên Lý mặc chiếc áo sơ mi màu tối bước vào. Thường ngày anh đều mặc áo màu nhạt, lần này cố tình mặc chiếc áo đậm màu như vậy chắc hẳn muốn che giấu dấu vết của cuộc ẩu đả, hơn nữa lúc vào cửa anh không biết tôi đã tỉnh nên cả khuôn mặt vẫn đằng đằng sát khí.
Cuối cùng tôi cũng biết được rằng đã dây vào anh thì chẳng có kết cục nào tốt đẹp, trước đây tôi còn thắc mắc tại sao anh không bao giờ giận tôi, bây giờ trông bộ dạng anh như vậy, tôi sợ đến mức không dám đến gần.
Lúc phát hiện ra tôi đang đứng đó, biểu cảm đáng sợ của anh bỗng nhiên tan biến, thay vào đó là vẻ dịu dàng vốn có, kèm theo một nụ cười mỉm yêu chiều. Lúc này tôi mới bước tới gần anh.
Tôi nhìn kĩ chiếc áo trên người anh, thầm nghĩ áo anh không bị vấy máu đấy chứ? Quả thực không có vết máu nào nhưng tôi vẫn rất lo lắng, tôi không muốn anh vì tôi mà bị tổn thương hoặc bị xoáy vào việc gì đó không đáng, nếu có chuyện gì đó xảy ra thì tôi chắc sẽ buồn chết mất.
Anh thấy tôi tỉnh dậy rồi thì vừa với lấy bộ quần áo ở nhà vừa hỏi tôi: Sao em không ngủ?
Anh... đi đâu thế? Tôi lắp bắp hỏi anh.
Anh bước tới chỗ bàn bếp rót một cốc nước, thản nhiên nói: À, cho tên cặn bã đó một bài học, dạy cho hắn biết sau này nên tôn trọng phụ nữ như thế nào.
Tôi biết ngay mà, ngoài mặt anh không thể hiện gì nhưng vẫn ngấm ngầm đi báo thù cho tôi.
Tôi hết sức lo lắng, vội đến ôm lấy eo anh, hỏi: Không đánh chết người ta đấy chứ?
Tôi rất sợ Mã Thiên Lý không không chế được bản thân.
Mã Thiên Lý vỗ về, vuốt ve tóc tôi, nói: Không sao, anh tự biết chừng mực.
Việc làm này của anh không khỏi khiến tôi thấy lạ, tôi nhớ hồi bé anh không thích đánh nhau, nhưng bây giờ xử lý những việc thế này lại rất tự nhiên, thành thục. Tôi nhớ tới lần ở khu mua sắm kia, anh cũng như vậy, chỉ bằng vài đòn đã hạ gục được cả đám lưu manh đó rồi, mà sau đó còn có những người như xã hội đen đến để xin lỗi tôi nữa. Tôi ngầm cảm thấy có gì đó không ổn, những người dân thường chắc sẽ không đến mức như vậv, kể cả có kinh doanh lớn đến đâu cũng không thể đến mức như vậy được.
Đầu óc tôi rối bời, cùng một lúc nghĩ ngợi rất nhiều thứ. Tôi bỗng có cảm giác có thứ gì đó quan trọng đã bị tôi lãng quên. Trước khi sống lại, rốt cuộc anh đã trải qua những gì? chẳng lẽ anh từng là dân xã hội đen sao?
Trước mặt Mã Thiên Lý, tôi thường có gì nói nấy, vừa nghĩ tới đó, tôi liền hỏi: Thiên Lý, anh đánh nhau thành thạo như vậy có phải trước đây đã từng là xã hội đen không?
Mã Thiên Lý cười lớn. Tâm Ái, em nghĩ ngợi nhiều quá rồi, ở đâu ra mà lắm xã hội đen thế, lần duy nhất anh gặp phải cảnh đánh chém là khi có xích mích với trùm thịt... Lần đó em còn giúp anh chống đỡ nữa kìa.
Tôi bỗng thấy hiếu kỳ, trùm thịt là thế nào? Tôi còn chống đỡ giúp anh nữa ư?
Mã Thiên Lý liền kể lại cho tôi nghe chuyện đó: Trùm thịt là mấy gã thu tiền bảo kê trong khu chợ, một đám cặn bã hoành hành ngang ngược. Lúc đó ai nấy đều sợ bọn chúng, không ai dám dây dưa, anh thì không chịu đóng tiền bảo kê nên chúng đến phá quán. Lúc đó anh còn trẻ nên rất hiếu thắng, liền đánh nhau với bọn chúng, còn bị bọn chúng chém cho hai phát bằng con dao xả thịt sắc kinh khủng, nhìn thì ghê rợn nhưng loại dao đó không thể chém chết người được, có điều lại làm em điên lên, vừa nhìn thấy vết thương của anh, em không nói lời nào, mua ngay một can dầu, tìm đến đám trùm thịt đó, hất lên người bọn chúng, lấy bật lửa ra quát mắng. Lúc ấy anh không ở đó, chỉ nghe mọi người kể lại, lúc đó trông em rất đáng sợ, như thể muốn sống còn với bọn chúng vậy, quát rằng nếu chúng còn động đến chồng em nữa thì đừng hòng sống sót. Nói chung sau lần đó, em coi như đã khiến bọn chúng thay tính đổi nết.
Miệng tôi không khép lại nổi nữa, trời ơi, tôi oai hùng thật đấy, còn có chiến tích oanh liệt đến vậy nữa. Tôi cười rạng rỡ, nói: Này, anh chồng, vợ anh lợi hại đến vậy, sao anh không nói sớm? Có người vợ lợi hại như vậy, anh có thấy tự hào không?
Mã Thiên Lý lại không có vẻ thoải mái, ôm chặt lấy tôi, nói: Để em phải đứng trước mặt kẻ khác liều mạng thì có gì đáng tự hào chứ, chỉ có lần đó thôi là đủ rồi.
Nhưng sau lẩn đó, tôi coi như được biết thêm tiềm ẩn bên trong con người mình là yếu tố bạo lực, có điều lúc đó là do chúng tôi khốn khổ, đường cùng. Bây giờ không như vậy nữa tôi liệu có hơi hướng bạo lực nữa không?
Sau này khi kinh doanh cửa hàng thịt lợn, kinh tế của vợ chồng mình dần khá lên, sau đó... dựa vào quan hệ của Tiêu Tịnh Phương lại làm chuỗi cửa hàng liên kết... việc buôn bán ngày càng phát triển. Anh liền kinh doanh thêm kho chứa đồ lạnh rồi mua nhà, mua xe.
Tôi bắt đầu thấy phấn khích, nũng nịu với Mã Thiên Lý: Vậy Thiên Lý này, với một người phụ nữ từng tài giỏi như vậy, anh nhẫn tâm để cô ấy ở nhà thôi sao? Sau lễ Quốc khánh, em lại đi tìm việc có được không?
Bây giờ Mã Thiên Lý không thể từ chối tôi được nữa rồi, đặc biệt là khi tôi có thiện chí nói trước với anh như vậy. Anh chỉ ngẫm nghĩ một lát rồi dặn dò tôi: Lần này em phải tìm một nơi tử tế mà làm.
Nhưng ngay sau đó anh lại như nghĩ tới việc gì, liền nói: Nhưng em hơi kém may mắn một chút, hay là Quốc khánh chúng ta đến chùa cầu phúc cho em.
Đến chùa ư, sao phải đến chùa chứ? Thật là kỳ quặc!
Trước còn bàn bạc đi chơi rất nhiều nơi thú vị nhưng sau đó Mã Thiên Lý lại nói với tôi rằng nơi anh muốn tới cũng là nơi rất nổi tiếng, chỉ có những người theo đạo Phật mới tới, cho nên vào ngày Quốc khánh chắc cũng không đông, quan trọng nhất là phong cảnh nơi đó không tệ, còn có biệt thự giữa núi nữa. Tôi cũng đành đồng ý, chỉ còn hai ngày nữa thôi, vì tôi chưa phải đi làm, lại đúng vào dịp Quốc khánh, Trung thu cho nên tôi cũng không vội tìm việc ngay, ở nhà dọn dẹp hai ngày liền.
Nhưng tôi vẫn thâp thỏm không yên với chuyện của gã đồi bại họ Lưu kia. Nhân lúc Mã Thiên Lý không có nhà, tôi liền gọi điện thoại cho một đồng nghiệp, hỏi cô ấy mấy hôm nay có gặp trưởng phòng Lưu không.
Cô ấy nói: Từ lần tụ tập đó, tôi chưa hề gặp lại anh ta, nghe nói anh ta uống rượu say còn lái xe rồi bị tai nạn. Hình như xin nghỉ phép những hai tháng. Có mấy người trong công ty tới thăm về nói anh ta bị thương rất nặng, phải bó bột cả cánh tay.
Vẫn còn sống là may rồi, tôi còn sợ Mã Thiên Lý gây ra án mạng gì đó. Vụ nổ pháo mà anh gây ra cho Tiêu Tịnh Phương kia khủng khiếp đến nhường nào chứ.
Tôi cũng không biết phải miêu tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, theo lẽ thường thì phải rất hả giận, nhưng hành động đó của Mã Thiên Lý rõ ràng cũng có phần thái quá.
Tiêu Tịnh Phương và cả tên cặn bã họ Lưu kia nữa, đều đáng đánh cho vài đòn nhưng Mã Thiên Lý lại ra tay quá mạnh, âu cũng là vì tôi. Sau này nhất định tôi phải đả thông tư tưởng cho anh mới được, không nên vì những tên cặn bã đó mà khiến mình mất vui.