Kết quả ngay ngày hôm sau, tôi đã nhận được điện thoại từ công ty kia gọi tôi báo tôi đã trúng tuyển. Tôi lại không thấy vui lắm, vội nói với người ta là tôi không đi làm được.
Sau đó, tôi lại lên mạng tìm kiếm công việc mới, tìm được một công ty cách nhà khá gần, quan trọng là có tuyến xe buýt đi thẳng, có điều lương ở đó hơi thấp, quy mô công ty lại rất nhỏ, có vẻ như là doanh nghiệp đang xuống dốc. Môi trường làm việc cũng không được tốt như ở nơi tôi đã làm trước đây. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện Mã Thiên Lý sẽ bỏ tiền ra làm hẳn một tuyến xe buýt mới cho tôi là tôi lại thấy thót tim, vội nộp hồ sơ vào công ty này mặc dù không mấy hài lòng.
Lần này Mã Thiên Lý không nói gì, sau khi nghe tôi nói là có thể đi bằng xe buýt thì anh có vẻ rất hài lòng. Trạm chờ xe buýt đó cách tòa nhà chứng tôi ở một đoạn đường nhưng tôi không dám nói điều này trước mặt Mã Thiên Lý. Bây giờ tôi rất sợ vì tôi mà anh lại làm chuyện bất ngờ gì đó.
Từ đó trở đi, tôi bắt đầu đi làm lại, mỗi ngày đều dậy rất sớm. Mấy ngày đầu mới đi làm, mọi việc khá thuận lợi, chỉ là công ty này quy mô rất nhỏ, người quản lý hầu hết đều là họ hàng hoặc người quen của ông chủ. Nhân viên làm việc ở đây cũng đều có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhau cả.
Trưởng phòng của tôi tuổi không còn trẻ, những tưởng sẽ có nhiều kinh nghiệm, nhưng khi tiếp xúc rồi mới biết anh ta đúng là loại đầu đất, chẳng biết một cái gì, còn toàn chỉ đạo lung tung, chẳng qua mang tiếng là em vợ của ông chủ, cho nên rất ngang ngược, hống hách. Tôi vừa vào làm việc được vài ngày thì có một đồng nghiệp nói thầm vào tai tôi rằng cần phải cẩn thận với trưởng phòng Lưu, anh ta là một gã háo sắc, rất thích lợi dụng phụ nữ.
Về phần Mã Thiên Lý, anh vẫn rất điềm tĩnh, không lên tiếng ủng hộ, cũng không phản đối, hằng ngày vẫn nấu cơm, chăm sóc tôi. Kiểu lùi một bước tiến ba bước này của anh khiến tôi không cam tâm.
Cuối tuần đó, tôi chủ động đề xuất đi bộ để thư giãn hoặc đến thăm gia đình Mã Thiên Lý. Đã lâu chúng tôi không về thăm bố mẹ rồi. Mã Thiên Lý đồng ý, lái xe đưa tôi về. Mẹ chồng tôi rất nhiệt tình, vừa thấy chúng tôi về, vội ra vườn hái rau làm cơm. Tuy chỉ là những món ăn dân dã nhưng đều do mẹ chồng tôi tự tay xuống bếp nấu. Tôi cũng xuống bếp giúp đỡ.
Mẹ chồng biết chuyện tôi lại đi làm thì chỉ nói: Nếu con thích đi làm thì cứ đi, còn trẻ có một công việc để làm cũng tốt, chỉ là các con phải chăm sóc nhau cho tốt, bây giờ thời tiết lúc nóng lúc lạnh, thằng Thiên Lý trông thì có vẻ kĩ tính nhưng thực ra lại rất thờ ơ với sức khỏe của mình, có một mùa đông, mọi người ai nấy đều phải mặc áo len mà nó vẫn mặc độc một chiếc áo mỏng, cuối cùng thì lăn ra ốm. Bây giờ kết hôn với con, nó đã đỡ hơn nhiều rồi đây, trước đây ngày ba bữa nó cũng không ăn uống cho đàng hoàng.”
Tôi lấy làm lạ, Mã Thiên Lý đâu phải là người không biết cách sống chứ, anh nấu ăn còn ngon như vậy. Tôi vội biện minh cho anh: Đâu có, anh ấy nấu nướng còn ngon hơn cả con đấy.
Nó biết làm nhưng cũng lười lắm. Thời gian trước không biết nó sống cái kiểu gì mà cứ thích quần áo nào là mua liền mấy bộ, bẩn rồi cũng không thèm giặt, thay ra vứt đầy một phòng, cũng may nơi nó ở rộng rãi, một phòng thì vứt quần áo, một phòng thì vứt tất, nó cũng thật biết sắp xếp... Cuốỉ cùng mẹ thấy khó coi quá liền tìm người về giúp nó thu dọn.
Tôi ngạc nhiên không thôi, thật không ngờ Mã Thiên Lý lại là người nhếch nhác như vậy, nhưng tủ quần áo bây giờ của tôi đều do anh sắp xếp, rõ ràng anh còn làm tốt hơn cả tôi. Tuy có một dạo anh tìm người về bồi dưỡng tôi, hướng tôi trở thành trợ lý giỏi nhưng đó đều là những lễ nghi giao tiếp, xã giao ngoài xã hội, tôi có cảm giác Mã Thiên Lý không cần thiết tôi làm việc nhà cho lắm, yêu cầu lớn nhất của anh chỉ là để tôi giúp anh lựa chọn trang phục mà thôi. Mà tôi nhớ thời tiết chỉ cần có chút thay đổi thôi là anh đã chú ý tới rồi nhắc nhở tôi mặc thêm áo rồi kia mà. Một Mã Thiên Lý như thế mà lại có thể bê bối như mẹ anh nói sao?
Khi ăn cơm, tôi lén thăm dò Mã Thiên Lý, càng quan sát càng thấy anh không phải là người bất cẩn như vậy. Anh đang gỡ xương cá cho tôi, lúc trước, khi ăn cá, tôi đều tự tay gỡ xương, nhung có một lần chẳng may bị hóc, tôi cũng không thấy có gì to tát, thế mà kể từ đó mỗi lần ăn cá, Mã Thiên Lý đều gỡ xương cho tôi, anh gỡ rất kĩ, vì chuyện này mà tôi còn giận anh, nói đợi ăn được cá của anh thì tôi chết đói mất.
Tôi nhìn nghiêng khuôn mặt đang cặm cụi gỡ xương cá của anh, bỗng phát hiện từ lúc cưới nhau tới giờ, anh chưa bao giờ chê tôi phiền phức mà càng yêu chiều, đối xử với tôi tốt hơn, không hiểu sao tôi lại ngày càng coi đó như một lẽ đương nhiên.
Tôi nhìn vào đĩa rau của mình, trong đó có một số là do Mã Thiên Lý gắp cho tôi. Anh sợ tôi ở nhà mẹ chồng thì ăn không no, nhưng lần nào về thăm, bố mẹ anh cũng gắp cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon. Chỉ có tôi, trước khi kết hôn có một dạo còn hay gắp thức ăn cho anh, sau khi kết hôn rồi lúc ăn cơm được anh chăm sóc nhiều thì dần không gắp cho anh nữa, trong bữa ăn cũng rất ít chăm sóc cho anh. Thậm chí tôi còn không biết anh thích ăn gì nhưng anh lại rất rõ sở thích của tôi, thịt kho tàu thì thích ăn nửa nạc nửa mỡ, chân giò thì thích ăn phần da, và trông có vẻ nho nhã thế này thôi nhưng thực ra tôi rất thích ăn móng giò. Cứ cách một thời gian Mã Thiên Lý lại hầm cho tôi một bữa móng giò, anh sợ ngoài hàng làm không sạch sẽ nên đi mua từ sớm về ngâm nước muối, ngày hôm sau mới dùng nồi đất hầm thật lâu, nên nỗi nục cả xương, ăn rất ngon. Anh còn rất biết cách chọn móng giò, theo như anh nói thì anh tiếp xúc với thịt lợn lâu năm như vậy rồi nên việc chọn móng giò ngon chỉ là chuyện nhỏ.
Thế mà Mã Thiên Lý lại không biết cách tự chăm sóc mình sao?
Trên đường từ nhà bố mẹ Mã Thiên Lý trở về nhà, tôi nghĩ hay là mình cứ để ý thử xem, xem rốt cuộc Mã Thiên Lý có phải là người giống như mẹ chồng tôi nói hay không.
Vừa đúng lúc, mấy ngày sau thì trời mưa, lúc tôi ra khỏi nhà, Mã Thiên Lý còn dặn dò tôi nhớ mang ô. Nhưng khi tới công ty rồi, tôi gọi điện cho anh hỏi xem anh có mang ô theo không anh lại chỉ cười, nói: Anh tưởng trong xe có ô.
Tôi hơi bất ngờ, rõ ràng miệng thì nhắc tôi đem theo ô, nhưng chính mình lại quên mất. Điều này chẳng phải thật lạ sao?
Đến tối về nhà, lúc ăn cơm, tôi càng để ý hơn, liền thấy anh ăn rất nhanh, loáng cái đã xong bữa, còn tôi lại ăn rất chậm, vì về cơ bản tôi chỉ chọn ăn thức ăn ngon, nhưng anh thì cái gì cũng ăn, hơn nữa còn ăn trước những thứ mà biết trước tôi sẽ không ăn.
Tôi không khỏi cảm thấy lạ lùng, trước khi ngủ còn cố tình chạy tới phòng để quần áo để xem. Quần áo đi làm của anh được treo ngay ngắn trong tủ, ban đầu tôi còn tưởng anh sắp xếp rất tốt, nhưng trước khi rời khỏi, tôi bỗng thấy tò mò với những cái ngăn kéo, liền mở chúng ra xem. Bên trong quả đúng là một mớ hổ lốn, lung tung, lộn xộn, cà vạt nhét chung với tất, có ngăn kéo còn nhét cả áo sơ mi nhăn nhúm.
Tôi đang khám phá từng cái ngăn kéo thì Mã Thiên Lý bước tới.
Anh vừa nhìn đã biết tôi làm gì, vội cười giải thích: Anh tiện tay để lung tung.
Tôi ngây người, Mã Thiên Lý hoàn hảo, rất biết cách chăm sóc vợ đây sao?
Anh chăm sóc tôi tốt như vậy mà không ngờ lại bỏ bê bản thân như thế, thật không thể tin được, tôi vội hỏi: Anh lắm quần áo như thế mà không sắp xếp gọn gàng, định tìm một phòng để vứt hết đống hổ lốn này vào ư?
Không phải, lúc nào tiện đường, anh sẽ mang chúng đến tiệm giặt là để giặt.
Anh vừa dứt lời, tôi liền lục ra được mấy tờ giấy hẹn lấy quần áo. Tôi nhìn qua, trời ơi, có những biên lai từ năm ngoái rồi. Quá kinh ngạc, tôi vội hỏi anh: Quần áo của anh từ năm ngoái vẫn còn chưa lấy à?
Mã Thiên Lý ngại ngùng cười. Lâu quá rồi, anh lười đi lấy.
Tôi thực sự bó tay, đại gia cũng không thể hoang phí đến nỗi thế chứ!
Tôi đúng là quan tâm anh chưa đủ, cũng không biết anh sống như thế nào. Tôi vội mở hết tất cả ngăn kéo ra xem một lượt, soạn tất, cà vạt, đổ lót để riêng vào các ngăn tủ rồi lấy hết giấy hẹn lấy quần áo ra, vừa làm vừa nói: Anh làm thế này thì vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, quần áo của anh toàn đồ đắt tiền, nếu anh không tự mang hoặc tự lấy được thì hoàn toàn có thể bảo người ở tiệm giặt đến tận nhà lấy đồ và trả đồ mà, như vậy cũng tránh được việc anh lãng quên nó.
Sau khi sắp xếp quần áo cho anh xong, tôi lại nhớ tới tủ giày, có điều Mã Thiên Lý đã ngăn tôi lại, bảo tôi để mai hẵng dọn, anh buồn ngủ rồi.
Tôi không khỏi bật cười, quen anh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ lo lắng và khó xử hiển hiện trên gương mặt anh, chắc chắn anh không ngờ rằng tôi lại nghĩ tới chuyện sắp xếp tủ quần áo cho anh, vì trước đây mỗi khi dọn phòng, tôi cũng chỉ mở tủ của anh ra xem qua, nhìn thấy đã gọn gàng, ngăn nắp thì cũng chẳng để tâm nữa.
Lúc lên giường đi ngủ, tôi vẫn muốn nói ra những suy nghĩ của mình, thời gian gần đây tôi thấy mình ngày càng sơ suất với anh, liền tự kiểm điểm: Thiên Lý, sau khi chúng mình kết hôn đều là anh chăm sóc cho em, em chẳng chăm lo gì được cho anh, sau này chúng ta cùng sẻ chia việc nhà có được không?
Mã Thiên Lý nghe thấy thế thì cười nói: Em vừa mói bắt đầu đi làm trở lại, sẽ không tránh khỏi việc chưa quen với sự mệt mỏi, đợi em thích nghi rồi thì lúc đó làm cũng chưa muộn. Tim tôi thấp thỏm không yên, liền ngước nhìn Mã Thiên Lý. Trong lòng vừa nghĩ tới lời mẹ chồng nói vừa nghĩ đến những việc anh đã làm cho tôi, rất nhiều thứ mâu thuẫn nhưng vừa nghĩ tới tình hình của anhh thì dường như lại có thể giải thích được rõ ràng.
Tôi dò hỏi: Thiên Lý, Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh có phải rất biết cách chăm sóc cho anh không?
Anh ngây ra một lúc rồi nở nụ cười vui sướng, không giống như là để tôi yên tâm mà từ trong ánh mắt của anh, tôi nhận ra được sự hạnh phúc ngập tràn, ừ, em luôn chăm sóc tốt cho anh, em không muốn để anh giặt quần áo, luôn nói anh giặt không sạch, nên tất cả cổ áo và tay áo em đều chải rất kĩ, phơi khô rồi, em lại cất từng chiếc một, phân loại quần áo để riêng, còn nói với anh ngày nào thì mặc bộ nào. Anh luôn vứt tất lung tung, lúc đầu em còn buộc từng chiếc lại với nhau, sau này thấy bực mình, em liền mua một lúc mười đôi tất giống hệt màu nhau. Mùa đông anh hay quên mặc thêm áo ấm, em đi làm từ sớm nên đều đặt hết quần ảo của anh lên xô pha nhưng anh vẫn luôn quên đeo găng tay, sau này em bực mình, đã mua rất nhiều găng tay, nhét vào mỗi bền túi một chiếc, khiến túi quần của anh lúc nào cộm lên, người bán rau bên cạnh còn cười trêu anh mãi...
Cảm giác đó thật kỳ lạ, không phải cảm động cũng không phải phấn khích, tim tôi như đập nhanh hơn.
Giống hệt như cách anh yêu chiều tôi vậy, Lộ Tâm Ái trong ký ức của anh chăm sóc anh đến như vậy, coi anh như người yêu quý nhất trên đời. Sao anh lại đến với tôi - một người vô tâm, một ngườỉ coi tất cả mọi thứ anh làm cho mình đều là lẽ đương nhiên? Tôi khẽ ôm lấy khuỷu tay anh, bỗng thấy tim đau nhói mà không nói nên lời.