Sau khi rời khỏi nhà Mã Thiên Lý, khi đi dạo trong trung tâm mua sắm, tôi lại gặp phải Tiêu Tịnh Phương.
Lúc đó, Mã Thiên Lý đang đi vệ sinh, lúc đứng chờ anh, tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt sầm sì của Tiêu Tịnh Phương. Cậu ta đang đi đi lại lại trước một quầy hàng, không biết định mua đồ hay chỉ đi dạo thôi. Tôi vốn định coi như không nhìn thấy, nhưng càng nghĩ càng thấy tức, sao tôi phải tránh mặt cậu ta chứ, lần trước cậu ta nói những lời khó nghe đó tôi còn chưa tính sổ cơ mà. Cậu ta đâu còn khuôn mặt đẹp đẽ như ngay xưa, dựa vào cái gì mà dám nói thích lợn sề cũng không thể thích tôi, hơn nữa tôi có muốn cậu ta thích tôi đâu, sao cậu ta có thể thóa mạ tôi như vậy?
Càng nghĩ lại càng bực, tôi hùng hổ bước tới, đứng trước mặt cậu ta, nói: “Tiêu Tịnh Phương, cậu đứng lại đó, tôi có việc muốn nói.”
Tôi muốn hỏi cậu ta, tại sao lại ghét tôi đến vậy, rốt cuộc tôi đã làm gì cậu ta chứ? Điều khiến tôi bất ngờ là khi vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt cậu ta bỗng thay đổi, nếu cậu ta không đeo cặp kính râm viển vông kia thì chắc hẳn lúc này tôi đã có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, làm gì mà như gặp quỷ vậy chứ!
Ngay lập tức, Tiêu Tịnh Phương thốt ra một câu khiến người ta tức chết: “Mẹ kiếp, đừng có ở đây chặn đường.”
Tôi bỗng ngây người ra, kể cả quan hệ không tốt thì đâu có cái lý vừa gặp đã nói người ta cản đường mình như vậy?
Sau khi bỏ lại câu đó, cậu ta liền chuyển hướng khác, bỏ đi mất. Tôi tức quá đuổi theo. Lúc đó, tôi nhìn thấy sau lung cậu ta có hai người đi theo nhưng cậu ta thường ngày thích khoe mẽ, phô trương nên tôi nghĩ đó là vệ sĩ của cậu ta, thành thử cũng không để tâm. Nhưng việc xảy ra sau đó lại khiến tôi kinh hãi đến đờ cả người.
Hai người đó đi rất nhanh, chỉ vài bước là đuổi kịp Tiêu Tịnh Phương. Rồi tôi thấy một trong hai người đó tóm lấy cổ Tiêu Tịnh Phương như tóm một con gà. Lúc ấy tôi kinh hãi tột độ, còn thấy bực tức nữa, vệ sĩ nào cũng thô lỗ như vậy ư? Muốn gọi người khác thì đều tóm cổ từ phía sau sao?
Sự việc xảy ra rất nhanh, chỉ có mấy giây, hai tên đó liền ra tay, một người ghì giữ, một người đánh.Tiêu Tịnh Phương vóc dáng cao lớn, nhìn cũng không có vẻ yếu đuối, chỉ là không biết do thường ngày không chịu luyện tập hay là do đối phương quá lợi hại, nói chung chỉ trong chốc lát đã bị đánh gục nằm bẹp dưới sàn, không có cơ hội ngóc đầu dậy.
Những người đang đi dạo quanh đó kinh hãi tránh ra, ngay cả nhân viên bán hàng cũng chạy đi chỗ khác, vì lúc này đang đứng rất gần nên tôi chỉ còn biết trố mắt kinh sợ. Tuy thường ngày tôi không thích Tiêu Tịnh Phương nhưng dù gì cậu ta cũng là cháu của mẹ chồng tôi, giờ gặp phải chuyện này, tôi không thể giả bộ như không biết. Hơn nữa, cũng không thể giương mắt đứng nhìn cậu ta bị đánh chết được, tôi thầm nghĩ đàn ông sẽ không đánh phụ nữ, cho nên lấy hết can đảm chạy tới, nói với thái độ khuyên nhủ: “Các anh đừng đánh nữa, có việc gì thì từ từ nói có được không?”
Thế nhưng tôi lại bị đối phương đẩy cho một cái, theo phản ứng tôi kêu “á” lên một tiếng. “Sao anh lại đẩy tôi chứ?”
Vừa dứt lời thì thấy má bên trái đau rát, mấy giây sau tôi mới kịp phản ứng, tôi vừa bj gã kia tát. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao lại nói “đánh người đừng đánh mặt” rồi. Mặt tôi không chỉ đau mà trong lòng còn có cảm giác vô cùng khó chịu, ngượng ngùng. Cả người tôi trở nên ngây dại. Thực tình những người lắm mồm thích xen vào chuyện người khác rất đáng đánh, nhưng chưa bao giờ tôi gặp phải lũ người nào không biết phải trái thế này.
Đúng lúc này, Mã Thiên Lý chạy tới, vừa nhìn thấy má bên trái của tôi sung đỏ cả lên, lại thấy Tiêu Tịnh Phương ở đó, anh liền giận dữ hỏi: “Đứa nào đánh?”
Tôi cứ như một đứa trẻ bị bắt nạt gặp được bố mẹ vậy, khóe mắt đỏ hoe, miệng nói cũng không rõ ràng: “Em chỉ đến khuyên một câu mà họ đánh em.”
Mã Thiên Lý căn dặn tôi một câu: “ Em đứng dịch sang một bên đi.” Ngay sau đó anh liền ra tay xử lý mấy gã kia.
Tôi giật bắn cả mình, không ngờ thường ngày Mã Thiên Lý trông điềm tĩnh như vậy nhưng khi đánh nhau cũng rất lợi hại. Tôi kinh hãi đến mức tim như muốn rớt ra ngoài.
Tôi đang lo lắng thì thấy Mã Thiên Lý bước thẳng tới cho hai gã kia vài đấm, ngay lập tức họ ngã gục ra sàn, sau đó anh còn hết đạp vào bụng lại vào đầu bọn họ. Lúc này, tôi bắt đầu lo sợ Mã Thiên Lý sẽ đánh chết hai gã đó.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy Mã Thiên Lý chửi mắng người khác, những lời mắng chửi đó rất khó nghe, chửi từ tổ tiên tám đời đến đời sau của bọn họ. Trước giờ, trong mắt tôi, Mã Thiên Lý luôn là người vừa điềm tĩnh vừa nho nhã, giờ thấy anh như vậy, không hiểu sao tôi lại không dám tới gần.
Nếu anh lỡ tay đánh người ta bị thương nặng hoặc chết ra đó thì rắc rối to. Có điều anh lúc này đáng sợ quá, tôi không khỏi kinh hoàng. Bỗng tôi nhìn thấy Tiêu Tịnh Phương không hiểu từ lúc nào đã đứng dậy, thấy Mã Thiên Lý đánh nhau cũng chẳng nói năng gì, còn phủi quần rồi định bỏ đi.
Tôi tức điên người, vội tới ngăn cậu ta lại: “Cậu đi đâu…Cậu mau đến ngăn anh cậu lại đi.”
Lần này Tiêu Tịnh Phương không thóa mạ tôi nữa, có vẻ như áy náy vì ban nãy tôi đã giúp cậu ta nói lại vài câu, bất đắc dĩ bước tới bên cạnh Mã Thiên Lý, nói nhỏ gì đó với anh. Lúc này Mã Thiên Lý mới dừng tay, chỉ vào mũi Tiêu Tinh Phương nhưng không nói lời nào. Sắc mặt của Tiêu Tịnh Phương trở nên rất khó coi. Sau đó, Mã Thiên Lý liền đưa tôi rời khỏi khu trung tâm mua sắm, lúc ra đến cửa mới thấy nhân viên bảo vệ của siêu thị chạy tới.
Tôi bực mình định phàn nàn: “Đánh nhau bao nhiêu lâu như vậy mà giờ mấy người này mới tới.”
“Chỉ là nhân viên bảo vệ thôi mà.” Lúc đánh nhau, cúc một bên tay áo của Mã Thiên Lý rơi ra, anh vừa xắn tay áo vừa quay ra nhìn tôi.
Tôi cũng không biết mặt mình lúc này trông thế nào, chỉ cảm nhận là nó rất đau, còn có phần tê dại nữa. Cái gã kia quả là thất đức, sao có thể ra tay mạnh như vậy chứ.
Tôi liền giải thích với Mã Thiên Lý chuyện vừa rồi: “ Ban nãy những kẻ đó đến đánh Tiêu Tịnh Phương, em trông thấy…”
“Tiêu Tịnh Phương là người thế nào với em?” Từ lúc quen biết nhau tới giờ, chưa bao giờ Mã Thiên Lý bực dọc với tôi như vậy, nói với giọng rất khó nghe: “ Em lo được hết mấy việc vớ vẩn của nó không?! Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tránh xa nó ra!!!”
Tôi không thốt nên lời, cảm thấy vô cùng oan ức, tôi làm chuyện đó chẳng phải là vì muốn giữ mối quan hệ thâ thích sao? Nếu chỉ là người dung nước lã thì kể cả cậu ta có chết ngoài đường, tôi cũng chẳng them quan tâm.
Sau khi lên xe, Mã Thiên Lý có vẻ hối hận, im lặng một lúc mới hỏi tôi: “Còn đau không?”
Khóe mắt tôi ứa nước, thực không muốn khóc trước mặt anh chút nào nhưng bị anh đối xử như vậy, tôi không chịu được, cảm thấy vô cùng uất ức, khó chịu. Tôi được anh yêu chiều quen rồi, bây giờ anh chỉ hơi to tiếng một chút thôi, tôi đã không chịu nổi rồi. Trước đây lúc còn ở nhà với bố mẹ, dù bố mẹ có đối xử với tôi thế nào, kể cả coi tôi như không tồn tại thì tôi cũng chưa bao giờ buồn phiền, vì tôi không quan tâm những việc đó nhưng Mã Thiên Lý thì lại khác. Anh yêu chiều tôi, dành hết tình yêu cho tôi, tôi bị anh chiều chuộng quá mức nên cứ coi đó là việc đương nhiên, chính vì vậy mà tôi không thể chịu nổi chút oan ức nào.
Mã Thiên Lý thở dài: “Tâm Ái, thấy em bị như vậy, anh rất xót, một ngón tay anh còn chưa dám động tới mà em lại bị người ta tát… mà còn vì thằng đó.” Anh thấy tôi vẫn không chịu nói gì vội nhỏ nhẹ dỗ dành: “Anh không nên to tiếng với em, nếu em giận thì đánh anh vài cái đi.”
Tôi không đáp lời, trong lòng biết anh cũng chẳng vui vẻ gì, vợ chồng nào chẳng có lúc cãi nhau, thậm chí đồng nghiệp của tôi còn kể, cô ấy mua chiếc quần đắt một chút mà về nhà đã bị ông xã càu nhàu cả buổi. Ít nhất Mã Thiên Lý không bao giờ đối xử với tôi như vậy, anh rất quan tâm tới tôi, có điều tôi không khỏi phiền lòng nên vẫn chẳng nói gì với anh.
Mã Thiên Lý dừng xe bên lề đường, cúi đầu nhìn tôi. Thực ra tôi giận một phần cũng là vì lo lắng cho anh, thế nên lúc này mới nói: “Vậy…còn anh, ban nãy lúc đánh nhau, tay anh còn đau không?”
Những nếp nhăn trên mặt anh dãn ra, anh vội cười nói: “Không sao đâu.”
Nhưng cách anh đánh người quá đáng sợ, tôi hiếu kỳ hỏi: “Ban nãy anh lợi hại quá, em nhớ hồi đi học, anh đâu có biết đánh nhau.”
“Nhà anh bán thịt mà.” Mã Thiên Lý cười nói. “Nửa con lợn chí ít cũng phải cả trăm ký, anh vác thịt quen rồi.”
Tôi nghĩ tới cảnh tưởng đó, vừa thấy buồn cười vừa thấy thương cho anh. Tôi ôm lấy tay anh, không ngừng xoa bóp.
Thiên Lý của tôi từng vất vả rất nhiều, tôi không nên bực dọc với anh mới phải.
“Tâm Ái, em học giác hơi đi.”
Tôi bỗng thấy kỳ lạ, tại sao Mã Thiên Lý lại chuyển sang chủ đề xa đến vậy.
“Anh hay bị nóng trong người, khi nào mệt thì em có thể giúp anh mát xa và giác hơi.”
Tôi biết có một loại ống giác hơi không dùng lửa dành cho gia đình, vội nói: “Có thể mua loại giác hơi không dùng lửa ở nhà thuốc…”
“Không phải loại đó.” Anh ghé sát vào tai tôi, nói. “Tâm Ái, nếu anh mà không làm kinh doanh, gia đình anh mà khai thác khoáng sản không thành công, bây giờ có lẽ anh vẫn còn phải bán thịt, em nghĩ mà xem…Ngày nào cũng phải bê thịt, bán thịt, những ống giác hơi không dùng lửa bình thường chẳng có tác dụng gì cả, giác hơi dùng lửa vẫn tốt hơn, mạnh hơn… Em có thể ngồi lên người anh…Giúp anh thả lỏng vai, sau đó giác hơi…”
Mã Thiên Lý có vẻ như đang hưởng thụ, trong mắt ánh lên những đốm sáng hy vọng. Tôi cười híp mắt, vẻ mặt này mới đúng là Thiên Lý của tôi chứ! Nhưng mà chắc anh không thường tìm phụ nữ để người ta cưỡi lên người chứ, sau đó còn mát xa, giác hơi gì đó nữa?!
Tôi bỗng thấy chạnh lòng, hỏi: “Thường ngày anh rất thích đến tiệm mát xa à? Để phụ nữ cưỡi lên người sao?”
Anh bỗng nở một nụ cười xấu xa. “Chỉ để mình em cưỡi lên người anh thôi, nếu em thích thì tối nay thử nhé!”
Tôi đỏ mặt, ngại ngùng lẩm bẩm: “Lưu manh…”
Anh vui sướng cười tươi. Tôi có thể cảm nhận được anh đang rất vui, lần nào trêu chọc tôi, anh cũng đều cười như vậy.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình cần giải thích thêm với anh. “Em đâu cần phải quan tâm đến Tiêu Tịnh Phương, chẳng qua em cũng chỉ muốn giữ thể diện cho mẹ chúng ta thôi, dù sao cậu ta cũng là em họ của anh mà.”
Mã Thiên Lý lại thở dài, nói: “Em không cần phải lo mấy việc đó, Tâm Ái, em đừng coi nó là họ hàng gì cả.”
Đến lúc Mã Thiên Lý lái xe vào cổng khu chung cư, tôi bỗng phát hiện có gì đó không ổn, thường ngày chỗ này rất vắng, lúc này lại kẹt mấy hàng xe liền. Không những thế còn có hơn chục người đứng chật kín ở đó.
Mã Thiên Lý thấy thế thì liền nói với tôi: “Em đừng xuống xe, để anh ra xem sao.”
Tim tôi như muốn rớt ra ngoài, chẳng lẽ những kẻ ban nãy gọi hội đến trả thù sao?
Tôi vội kéo tay anh, lo lắng nói: “Đừng đi, hay là chúng ta rẽ lối khác.”
Mã Thiên Lý vẫn rất điềm tĩnh. “Bọn chúng đến để xin lỗi việc ban nãy đánh em đó mà.”
Tôi kinh hãi “á” lên một tiếng. Tôi chỉ bị ăn một cái tát mà…có đáng để điều động nhiều người đến vậy không?
Mã Thiên lý chắc đang có ý nói dối tôi phản không? Tôi cũng muốn ra xem sao.
Nhưng Mã Thiên Lý lại ngăn tôi lại: “Em không cần phải ra một mình anh thôi.”
Tôi vẫn muốn ra ngoài, có điều tôi chưa kịp cởi dây an toàn, Mã Thiên Lý đã xuống xe trước, lúc tôi định mở cửa xe thì phát hiện anh đã khóa chặt cửa xe, còn đem cả chìa khóa xe theo nữa. Tôi vô cùng căng thẳng, rút di động ra, sẵn sàng khi có tình hình bất ổn sẽ gọi ngay cho cảnh sát. Nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến tôi hết sức kinh ngạc.
Những kẻ đó vây quanh Mã Thiên Lý, hình như đang nói gì đó, chẳng mấy chốc có người đẩy hai người ra, hai người đó bỗng quỳ trước mặt anh. Lúc này tuy có hơi muộn một chút nhưng vì là cuối tuần nên trên đường có không ít người qua lại, những người đó cũng giống như tôi, ngây người ra, dườn như còn đang bàn tán xôn xao.
Tôi ghé sát vào cửa xe đển nhìn cho rõ, liền nhìn thấy hai người kia đang tự tát mình, sau đó có hai ngươì khác tiến lên, một người giữ một trong hai tên, một người khác thì bẻ tay tên đó. Tiếng kêu thảm thiết đó có bị ngăn cách bởi cửa xe ô tô cũng khiến tôi giật nảy mình.
Lúc Mã Thiên Lý quay trở lại xe, miệng tôi vẫn còn chưa khép lại được, căng thẳng hỏi anh: “Người đó làm sao thế?”
“Gãy tay rồi.” Mã Thiên Lý trả lời rất bình thản.
Tôi giật nảy mình, vội quay đầu thì nhìn thấy những người đó đã lần lượt lên xe rồi. Chỉ là tát tôi một cái thôi mà, bẻ gãy tay người ta thì quá đáng quá!
Tôi vội quay lại hỏi Mã Thiên Lý: “Bọn họ là xã hội đen ư? Em không gây rắc rối cho anh đấy chứ?”
“Không đâu.” Mã Thiên Lý an ủi. “Như thế đã là khách sáo rồi đó, nếu không như vậy thì bọn chúng cũng sẽ mất mặt, bây giờ coi như việc đã qua..”
Tôi không hiểu lắm, có cần thiết phải phô trương như vậy không? Tôi nơm nớp lo lăng gặng hỏi Mã Thiên Lý: “ Việc này…Anh không dính líu gì tới bọn chúng đấy chứ… xã hội đen rất đáng sợ…”
Mã Thiên Lý lại có biểu cảm như bị tôi chọc cười. “Tâm Ái, em xem phim Hồng Kông, Đài Loan nhiều quá rồi, đâu có xã hội đen gì chứ, kêu bọn chúng bẻ tay coi như giữ thể hiện cho chúng rồi, vả lại anh là một doanh nhân, cũng không cần phải chuốc them phiền phức vào mình…”
Việc này Mã Thiên Lý đã nói qua rồi nhưng trong thâm tâm tôi vẫn thấy như có gì vướng mắc.
Ngày hôm sau tranh thủ lúc đi làm, tôi gọi điện cho Vương Thắng Nam, giãi bày hết với cô ấy.
Vương Thắng Nam cứ cười mãi, nói với tôi: “Tâm Ái, chị đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi phải không? Không phải là do Mã Thiên Lý cố tình trêu chọc chị đấy chứ, thực sự có chuyện như vậy sao, chỉ động vào chị một cái mà bẻ gãy tay người ta luôn ư? Chẳng lẽ Mã Thiên Lý nhà chị lại là bố già của xã hội đen?”
Tôi tức tối, to tiếng với Vương Thắng Nam: “Thắng Nam à, chị đâu có nói đùa với em, việc hôm qua chính mắt chị nhìn thấy, đáng sợ lắm…”
Lúc này Vương Thắng Nam mới biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào, vội lẩm bẩm: “Phô trương như vậy thật sao?”
Tôi gật đầu lia lịa, việc xảy ra khiến tôi đến giờ vẫn còn nơm nớp lo sợ. Càng khiến tôi e ngại là thái độ của Mã Thiên Lý, theo lẽ thường thì bẽ gãy tay người khác sẽ khiến mình áy náy một chút nhưng Mã Thiên Lý lại khác, tâm trạng anh không hề thay đổi.
Ngữ khí của Vương Thắng Nam còn khoa trương hơn, lẩm bẩm: “Tâm Ái, trong việc này, em chỉ có thể nghĩ tới mấy chữ “có tiền là có hết”.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Quá là đáng ngại, cứ như thể bọn chị cậy thế bắt nạt người ấy, tự nhiên việc bé xé ra to.”
“Người có tiền là có quyền thôi.” Vương Thắng Nam là người trải nhiều việc đời, an ủi tôi. “Hơn nữa việc bắt chẹt người khác là việc thường gặp, chị để ý làm gì, ai bảo tên đó động đến chị, đó là do anh Mã Thiên Lý nhà chị có vị thế, nếu lúc đó người ta đánh chị rồi chạy mất thì chị làm thế nào, mà tên khốn nạn đến cả phụ nữ cũng đánh thì e là cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đâu cần phải thương hại hắn… Em thì lại thấy lo lắng cho chị đấy, nếu như chị luôn sống tốt với Mã Thiên Lý thì không có gì, nhưng một khi có mâu thuẫn buộc phải ly hôn…với vị thế như vậy Mã Thiên Lý liệu có tìm người gây khó dễ cho chị không?”
Tôi chau mày nghĩ ngợi, thật không thể tưởng tượng nổi chuyện này, bây giờ anh chỉ to tiếng với tôi một chút thôi mà tôi đã không chịu nổi rồi, nhưng tôi chắc chúng tôi không thể có chuyện cãi vã đến mức ly hôn đâu, chúng tôi thì có gì đáng để tranh cãi?
Sau đó Vương Thắng Nam như vừa nghĩ tới việc gì, lại hỏi: “Thế tại sao hôm qua Tiêu Tịnh Phương lại bị người ta đánh?”
Tôi thật tình không biết, tối qua sau khi về nhà, tuy tôi thấy tinh thần Mã Thiên Lý rất thoải mái nhưng theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần tôi nhắc tới ba chữ “Tiêu Tịnh Phương” trước mặt anh thôi, anh liền như gặp phải việc gì kích động ghê gớm lắm. Tôi âu sầu trả lời: “Chị đâu dám hỏi con người Mã Thiên Lý cái gì cũng tốt nhưng chỉ cần chỉ nhắc tới chuyện của Tiêu Tịnh Phương thôi là sẽ sửng cồ lên.”
“Có khi anh Mã Thiên Lý nhà chị đang ghen ấy chứ?” Vương Thắng Nam nói.
Tôi vốn chẳng bao giờ nghĩ tới việc đó, tôi và Tiêu Tịnh Phương có cái gì đâu, thậm chí còn ghét nhau nữa, Mã Thiên Lý mà ghen tuông thì chẳng phải là vớ vẩn sao. “Nói đùa gì vậy, ghen chị với Tiêu Tịnh Phương ư? Bây giờ mà gặp Tiêu Tịnh Phương, chị chỉ muốn vòng đi lối khác… Hơn nưa chị có bại não mới thích hạng người như cậu ta, em cũng gặp cậu ta rồi đấy, người đâu mà đáng sợ. Vả lại cái loại đàn ông lăng nhăng một lúc tán tỉnh hai cô thì sao có thể so sánh với Mã Thiên Lý nhà chị được!”
“Đúng vậy, anh Mã Thiên Lý nhà chị quả thật rất tốt…” Nhưng sau đó Vương Thắng Nam lại nói: “Trước đây nghe chị nói, em còn nghĩ chắc chị ăn no rửng mỡ nhưng bây giờ ngẫm lại, anh Mã Thiên Lý nhà chị đối xử với chị thật không bình thường… Đúng là khiến người ta phải khiếp sợ…”
Tôi thật chỉ muốn đưa tay qua điện thoại mà bắt tay Vương Thắng Nam. “Người khác còn nghĩ chị không biết vừa lòng với những gì mình có, chỉ có em là hiểu chị, đúng là anh ấy rất kỳ lạ phải không?”
Hơn nữa không chỉ có mỗi việc này lạ. Thời gian gần đây, những việc Mã Thiên Lý làm đặc biệt khiến người khác khó hiểu. Có một lần tan sở, tôi vốn đã nói sẽ về nhà ăn cơm nhưng Mã Thiên Lý lại lái xe đưa tôi đến một khu phố cổ gần đó, vừa tới đó, tôi không khỏi ngây người. Khu phố nhỏ đến nỗi không có nổi một chõ đỗ xe.
Khi Mã Thiên Lý đưa tôi vào bên trong, tôi ngó nghiêng xung quang rồi hỏi anh: “Đây là đâu?”
Trong này không có người quản lý, lối vào khu phố bị một gian hàng nhỏ chặn ngang. Gian hàng này bán bánh bao và các loại bánh rán.Các loại bánh được bày đầy trên chiếc bàn dài trông khá bẩn nhưng vẫn có người tới ăn.
Lúc đi ngang qua Mã Thiên Lý dừng chân lại nhìn. Ánh mắt của anh thật phức tạp, còn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi cũng không biết làm sao, vốn đang vui vẻ bỗng nhiên chẳng còn vui gì nữa, một bầu không khí trầm uất bao trùm lấy tôi.
Những căn nhà bên trong khu phố này đều có cùng một kiểu kiến trúc, nhà lầu với mái ngói đỏ, ít nhất cũng có hơn mười mấy năm lịch sử, trông đã rất cũ. Mã Thiên Lý dẫn đường, bước qua một cánh cửa đơn, bên trong là lối đi rất hẹp, tối om, những ngã rẽ này còn bày rất nhiều hàng tạp hóa. Khi đến lầu bốn, Mã Thiên Lý mới dừng lại, rút chìa khóa ra mở cửa, tôi kinh ngạc, không ngờ anh còn mua nhà ở khu vực này.
Căn phòng rất hẹp, tôi bước vào xem, cũng chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ. Phòng khách nằm bên trong nên không có cửa sổ, lúc này trời đã tối, khi chúng tôi bước vào thì cần phải mở đèn, ở phòng khách có một bức rèm để làm vách ngăn, tôi bước tới vén rèm lên xem, thấy bên trong bày một chiếc giường nhỏ.
Nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi, Mã Thiên Lý lộ vẻ buồn rầu, việc này thật kỳ lạ, tôi không chịu được, bước tới gần, kéo tay anh, hỏi: “Thiên Lý, đây là đâu? Sao tự nhiên anh lại đưa em tới nơi này?”
“Trước đây, lúc còn bán thịt, anh đã mua căn nhà này.” Anh bình tĩnh giải thích. “Anh vốn định coi đây là nơi dừng chân, nhưng sau này việc kinh doanh phát triển nên lâu rồi không còn tới đây nữa.”
Anh nói vậy thôi nhưng nơi này không giống như đã lâu không có người lui tới. Những căn phòng lâu năm không có người ở sẽ có một lớp bụi dày, căn phòng này tuy có đôi chỗ dơ bẩn nhưng xem ra thỉnh thoảng vẫn được dọn dẹp. Có điều tôi không hề nói gì, trong thâm tâm ngoài cảm giác kỳ lạ và e ngại còn có chút buồn bã.
Từ lúc đó, tôi cứ suy nghĩ mãi về chiếc giường nhỏ kia, không biết trước đây đã có ai nằm ngủ ở đó. Chiếc giường nhỏ đó vừa nhìn đã biết là dành cho trẻ con. Mã Thiên Lý vẫn không nói gì, đưa ôi vào phòng ngủ xem.