Đi xe cả ngày, đến trưa chúng tôi mới tìm được một tiệm cơm nho nhỏ, chiều thì đi dạo loanh quanh, nhưng không khí nới đây thì thật tốt.
Mã Thiên Lý không phải là người tích cực với hoạt động dã ngoại cho lắm, anh chỉ tìm một nơi yên tĩnh để ngồi. Tôi đến ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ mặt anh điềm tĩnh vô cùng, tuy so với trước đây thì anh hay cười hơn.
Đến lúc xế chiều, tôi bắt đầu lo lắng. Thực ửa trước lúc tới đây, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Lúc học đại học, tôi biết có không ít bạn nữ ra ngoài sống chung với người yêu, ở thời đại này, người ta không coi chuyện đó là nghiêm trọng nữa. Vả lại tôi đã côi Mã Thiên Lý là chồng tương lai, có sống thử thì cũng chẳng sao. Nói cùng suy nghĩ của tôi rất thoáng, chỉ là biết trước việc sắp đến khiến tôi hơi lo lắng, cứ có cảm giác chuyện này tiến triển có phần hơi nhanh.
Phòng trọ ở đây khá thô sơ, chỉ có một cái lò sưởi ở đầu giường. Tôi ngồi gần lò sưởi nhìn Mã Thiên Lý dọn dẹp đồ đạc, anh còn chuẩn bị cả nước rửa chân cho tôi. Anh làm những việc đó thật thành thục và không chút do dự. Tôi luôn nghĩ chỉ có người đàn ông cực kỳ chiều chuộng phụ nữ thì mới lấy nước rửa chân cho cô ấy. Có điều một đại nam nhân như Mã Thiên Lý, lần đầu tiên làm chuyện này mà có thể thành thục được như vậy, nhìn mặt cũng không thấy có vẻ gì là ngượng ngùng, khiến tôi không khỏi thắc mắc.
Khi anh bưng chậu nước đặt xuống cạnh chân tôi, toi có cảm giác mặt mình nóng bừng lên. Anh lại rất thản nhiên, rửa chân cho tôi xong liền giúp tôi lau chân. Đến lúc này, tôi như muốn ngất đi, cả người nóng bừng, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Tôi chưa có cảm giác ngượng ngùng này bao giờ, anh lau chân cho tôi xong, còn nhìn tôi mấy lần khiến tôi căng thẳng đến mức co rúm người lại.
Mã Thiên Lý thì lại điềm tĩnh quá mức, mỗi khi nhìn anh lặng lẽ làm việc này việc nọ, tôi luôn có cảm giác như chúng tôi đã là vợ chồng nhiều năm.
Nhưng đến khi đã sắp xếp xong mọi thứ, cùng tôi nằm trên giường lại không làm gì hết, chỉ lặng lẽ nằm yên đó mà thôi. Lúc năm xuống, anh còn vươn vai, thở một hơi dài thật thoải mái.
Việc này… Đàn ông thưởng phải nghỉ ngơi trước rồi mới làm chuyện đó sao?
Tôi không dám nhúc nhích, cũng không dám lên tiếng.
Sau khi im lặng vài phút, cuối cùng Mã Thiên Lý mới cử động, đưa tay ra khỏi chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Sau đó anh không có thêm động tác gì nữa,
Tôi bỗng thấy bất bình… Tôi không có sức cuốn hút đến thế sao?
Sao anh lại hiền lành đến thế chứ?
Ở cái tuổi này rồi, nằm chung giường với người con gái mình thích, anh lại có thể hờ hững được như vậy… Tôi nghiêng đầu nhìn, phát hiện vẻ mặt anh nghiêm túc một cách quá đáng. Lòng tự trọng trong tôi như thể bị tổn thương, chỉ muốn hỏi thẳng a, đã sắp xếp thuê chung một phòng rồi mà tại sao lại lạnh nhạt, thờ ơ với tôi như vậy? Nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, tôi chợt nhớ ra chẳng phải xã hội hiện nay đang lên án kiểu phụ nữ lẳng lơ sao? Tôi lại chẳng phải kiểu người như vậy, nếu hỏi ra câu kia thì cùng một giuộc với hạng người đó rồi còn gì.
Thế nhưng, anh như vậy là sao chứ? Một là thuê hai phòng đi, hai là làm chuyện đó luôn cho xong, dù gì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi… Anh đang có ý gì? Muốn tỏ ra mình là chính nhân quân tử như Liễu Hạ Huệ(*) sao?
*Liễu Hạ Huệ (720 TCN – 621 TCN), tên thật là Triển Cẩm, tên tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, Trung Quốc nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Có điển tích về ông rằng một hôm, ông dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh, người phụ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Có vẻ như anh đã để ý thấy ánh mắt của tôi, liền xoay người qua, nói: “Trên núi có táo ta, rất ngon, mai anh đi hái cho em.”
Những lời này cứ như đang dỗ dành con nít vậy.
“Ồ…” Lòng dạ tôi rối bời, bỗng thấy thật ngại ngùng. Tôi còn đang dằn vặt với chuyện “lên giường” hay không “lên giường” thì anh đã nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ làm gì rồi.
Rồi anh bỗng ngồi dậy, nhắm mắt lại, như để định thần, sau đó vừa đứng vừa nói: “Anh đi thuê thêm một phòng nữa.”
Anh không giải thích, đặt tay tôi lên phần chăn mỏng che phía dưới người anh. Ban đầu tôi không hiểu gì cảm nhưng chỉ sau tích tắc liền nhận ra… cảm giác này khiến tôi không khỏi giật mình.
Mặt tôi nóng bừng như thể nướng được khoai. Anh cũng không giải thích gì thêm, khom người đi giày. Chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, tôi bỗng nói thêm một câu: “Không cần đâu, chúng ta cùng… ngủ đi…”
Thực ra lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là muộn như vậy rồi, còn ở một nơi lạ lẫm như thế này nữa, tôi không muốn ngủ một mình… Hơn nữa tôi cũng khát khao một cái ôm từ anh.
“Không được. Anh sẽ không nhịn được.”
Tôi bực dọc, sao anh có thể dứt khoát nói ra những lời khiến người ta ngượng ngùng như thế chứ, cứ như thể đó là lý lẽ chính đáng vậy.
Mặt tôi đỏ ửng lên, cảm giác này giống như bị anh từ chối vậy, nhưng cũng không thể bị coi là từ chối được, vì cơ thể anh đã có phản ứng như vậy, chứng tỏ anh suy nghĩ nhiều hơn tôi.
Tôi cố lấy hết dũng khí lần nữa nói: “Vậy… vậy thì đừng nhịn nữa…”
Anh bỗng khựng lại, sau đó từ từ xoay người, mỉm cười nói: “Lần đầu tiên rất quan trọng với anh và em, anh không muốn làm chuyện đó ở đây, hơn nữa anh lại không chuẩn bị biện pháp nào cả.”
“Chỉ một lần, hơn nữa…” Khi nói ra câu này, tôi chỉ muốn chui xuống lỗ nào đó, sao tôi có thể suy nghĩ như thế được kia chứ… Nhưng trong thâm tâm, tôi thục tình muốn chuyện đó xảy ra, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, còn lấy hết can đảm để níu giữ anh.
Thế nhưng anh lại khẳn dịnh: “Không chỉ có một lần thôi đâu.”
Tôi hiểu ý anh, ngẫm lại thấy anh nói cũng đúng, nơi này không thích hợp, chỉ là phòng trọ nông thôn bình thường, ngay cả phòng tắm cũng không có.
Thôi vậy…
Tôi xoay mặt vào tường, ngại ngùng không dám nhìn Mã Thiên Lý, còn nằm xuống giả vờ ngủ. Nhưng vừa nằm xuống, tôi bỗng thấy mình bị ôm chặt từ phía sau. Tiếp đó là một cái hôn nồng ấm rơi xuống cổ tôi.
Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm cõi lòng tôi. Trước đây, tôi không hề biết cổ mình lại mẫn cảm đến vậy, vốn định trách Mã Thiên Lý vài lời, rằng “chẳng phải anh nói muốn đi thuê thêm phòng sao”, nhưng bị hôn hai cái, toàn thân nổi da gà, cả người tê dại như không còn sức lực.
“Anh không đi nữa.” Mã Thiên Lý nói với giọng khàn khàn.
Tôi chợt căng thẳng vô cùng, biết chắc chắn anh không kiềm chế nổi rồi. Kiểu này là chuyện đó sắp xảy ra… Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Người ta gọi là gì nhỉ? Thôi bỏ đi, tôi cũng không biết nữa, cơ thể lúc này cứ như không phải của mình vậy.
Sau đó là những nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt, không khỏi khiến tôi nghi hoặc. Mã Thiên Lý nói anh chưa từng gần gũi phụ nữ, thế nhưn động tác lại rất thuần thục. Tôi thấy mình như đang bồng bềnh trôi nổi trên mặt biển, cả cơ thể tựa như không còn chút sức lực. Cảm giác này khiến tôi thầm cảm thấy kinh sợ, tôi luôn nghĩ mình sẽ không quá khát khao trong việc này, ít nhất là không nên như thế này.
Tôi cũng không nhớ chuyện này xảy ra và kết thúc như thế nào, chỉ biết rằng Mã Thiên Lý không làm đến đoạn cuối. Ngay cả giữa lúc đó, tôi đã ôm lấy cổ anh, nói với anh khôn sao hết, anh cũng cố kiềm chế, chau mày nói: “Em sẽ bị đau.”
Thế nhưng như vậy cũng đủ rồi, cảm giác được anh ôm trong lòng thật tuyệt vời. Có điều, sau khi xúc cảm đó qua đi, tôi không tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Trời đã khuya, tôi không dám đối mặt với Mã Thiên Lý, trong lòng vô cùng e thẹn. Tôi lại xoay người vào tường.
Mã Thiên Lý một tay ôm tôi, một tay nhè nhẹ vuốt ve. “Em ngượng à?”
Tôi do duej “ừm” một tiếng, cơ thể thì rất phấn khích nhưng trong lòng lại thắc mắc, trai tân mà có thể làm được như vậy sao? Hay Mã Thiên Lý đã tham khảo qua sách truyện, phim ảnh từ trước? Hoặc cũng có thể đó là bản năng của đàn ông?
Có vẻ biểu cảm của tôi đã bị Mã Thiên Lý nhận thấy, anh liền nhổm người dậy, vừa hôn lên trán tôi vừa hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
Tôi do dự một lúc, bây giờ mà hỏi anh việc đó chẳng phải là tụt hứng lắm sao, nhưng không hỏi thì trong lòng tôi cứ như bị một hòn đá chắn ngang, ngẫm nghĩ lại một lát, tôi nói vòng vo: “Không có gì, chỉ cảm thấy kỹ thuật của anh quá thuần thục… Chẳng phải người ta vẫn nói đàn ông các anh lần đầu tiên thường…”
“Không tìm đúng chỗ?” Anh hoàn toàn nói ra những lời khiến người ta phải ngại ngùng, điệu bộ thì như đó là chuyện đương nhiên vậy.
Tôi cũng chỉ biết “ừm” một tiếng.
Anh mỉm cười nhìn tôi. “Đừng nghĩ lung tung, anh chỉ có mình em thôi.”
Sao anh cứ như đi guốc trong bụng tôi vậy, tôi nghĩ gì anh cũng có thể đoán được sao?
Đây khôn phải lần đầu tiên tôi có cảm nhận như vậy, mấy lần chọn đồ ăn cũng thế, khi tôi do dự, đắn đo không biết nên tiết kiệm hay nên cởi mở để chọn những món đắt tiền mà mình chưa từng được ăn, thì anh liền nhanh chóng thay tôi quyết định. Có một lần mua váy cũng vậy, mặc dù rất thích bộ váy đó nhưng tôi vẫn phân tâm vì nó đắt, lúc đó tôi chỉ nhìn có một cái, như người bình thường thì sẽ không chú ý đến biểu cảm của tôi đâu nhưng anh rất tinh tế kêu nhân viên phục vụ gói chiếc váy đó lại, mà tôi mới chỉ nói với anh số size của mình có một lần, thế mà anh nhớ rất rõ, từ đó về sáu còn mua rất nhiều quần áo, váy vóc cho tôi.
Vương Thắng Nam sau khi thấy anh mua cho tôi nhiều đồ như vậy thì kêu to: “Trời ơi, anh ấy quả là có con mắt tinh tường, những bộ đồ này quá hợp với chị, cứ như đã được ướm lên người chị vậy.”
Tôi cũng cảm thấy thật ký diệu nhưng cũng có thể là do đồ hiệu đều như vậy, vốn đã được thiết kết rất hài hòa, cân đối chăng?
Thực ra từ sau khi biết anh là người giàu có, tôi luôn suy tính thiệt hơn, luôn có cảm giác trong tình cảm anh nắm quyền chủ động nhiều hơn, nhưng bây giờ tôi lại thấy những chuyện đó chẳng còn quan trọng, chỉ là cách thức biểu lộ tình cảm của anh có chút gì đó rất kỳ lạ mà thôi.
Nói thì nói vậy nhưng thực ra anh rất yêu tôi. Tôi có thế cảm nhận được tình cả sâu đậm trong ánh mắt anh, rất nhiều lần khi cùng nhau ăn cơm, anh đều chăm chú nhìn tôi, thậm chí đến quên cả ăn, cứ ngây người ra đó. Tôi không hiểu lý do tại sao, chẳng lẽ tôi đẹp đến mức khiến đàn ông phải dùng ánh mắt đó, thai độ đó để nhìn tôi sao?
Bây giờ cũng vậy, nếu không vì quá yêu tôi, anh cũng không đến nỗi phải suy nghĩ cẩn thận như thế. Có điều tình cảm anh dành cho tôi thật kỳ quặc, kể cả lúc nhỏ chúng tôi có thân thiết đến nhường nào, nhưng tính thời gian yêu đương mới chỉ có mấy tháng thôi mà. Mặc dù tôi thích anh thật nhưng vẫn phải thừa nhận rằng tình cảm dành cho anh chưa đến mức sâu đậm.
Ban đầu, anh mang lại cho tôi cảm nhận anh là người rất quân tử, rất tẻ nhạt, nhưng càng về sau tôi càng phát hiện, anh luôn dành cho tôi những ánh nhìn trầm tư, sâu lắng…
Lẽ nào anh thuộc típ người trầm lắng, không để lộ ra ngoài nhưng trái tim lại yêu tôi da diết? Nhưng ngẫm lại thì suy nghĩ này có lẽ quá đề cao tôi rồi, bởi vì chúng tôi cũng đâu có kỷ niệm sâu sắc gì, mới chỉ dừng lại ở việc cùng nhau đi ăn uống, shopping mà thôi.