Tần Tiểu Mạn chột dạ né tránh vòng tay của Cố Lãng.
An Nhiên vốn không phải cô gái thuần khiết, ánh mắt sắc bén không biết học từ đâu, có thể thấy được hoàn toàn khác với những cô gái ngây thơ khác. Điểm đó lại khiến Tần Tiểu Mạn cho rằng rất có sức hút, từng nghiêm mặt hỏi vì sao hôm khai giảng lại cùng cô kết giao bạn bè. Kết quả, An Nhiên đang hút thuốc phun ra một làn khói: “Mới tới đó, không quen biết ai, bạn không phải cùng quê với mình sao? Dùng tốt.”
Dùng tốt? Tần Tiểu Mạn bỗng lạnh sống lưng.
“Chồng nuôi từ bé?” Cố Lãng hoài nghi liếc Tần Tiểu Mạn một cái.
“Ha ha, Nam Tử, anh có khỏe không?” Tần Tiểu Mạn kiễng mười đầu ngón chân nhìn qua vai Cố Lãng, khoa trương hướng người nào đó chào hỏi. Nhân tiện quay sang An Nhiên nháy mắt, làm động tác cắt cổ, còn nói thêm một từ, “Chết rồi”!
An Nhiên khí chất đặc biệt, lại là tiểu thư xinh đẹp nhà họ Cổ, ở trường đại học rất nhiều nam nhân theo đuổi, duy chỉ có Tô Nam là cưa đổ được; phòng ngủ còn lại hai người, cũng đều đã có bạn trai, duy chỉ mình Tần Tiểu Mạn độc thân suốt kiếp. Sau một hồi bị gió lạnh tát vào mặt, Tần Tiểu Mạn tà ác bày ra trên bàn học tấm ảnh chụp cùng với Cố Lãng. Đó là nhân dịp cùng nhau đi chơi, Cố Lãng khoác tay lên vai Tần Tiểu Mạn. Lúc đó thì rất bình thường, có điều, thợ chụp ảnh vừa nói OK, trong nháy mắt đã ôm lấy khuôn mặt cô hôn một cái lên trán.
Thợ chụp ảnh chụp được tấm ấy thích chí vô cùng, phản ứng vừa đỏ bừng vừa kinh ngạc trên mặt Tần Tiểu Mạn đều rất rõ ràng, Cố Lãng thì thân thể cường tráng, đường cong có thể nói là hoàn mỹ. Bày ra xong, An Nhiên thì không nói lời nào, còn lại hai người háo sắc kia, chỉ trích cô dám ém hàng. Sau đó, Cố Lãng thần không hay quỷ không biết, trở thành “ngựa tre” kiêm chồng nuôi từ bé của Tần Tiểu Mạn.
Về sau, lúc Tần Tiểu Mạn yêu Tô Lê Thâm đã bị cả phòng tẩy chay khinh bỉ. Ngang nhiên vứt bỏ chồng liều mạng ở nước ngoài kiếm tiền nuôi vợ con, thật không thể tha thứ, Tần Tiểu Mạn cô đúng là không chịu nổi cô đơn mà.
Loại chuyện này cô ngàn lần, vạn lần cũng không muốn để cho Cố Lãng biết, nếu không dám chắc anh ta sẽ cười đến chết thì thôi! Tần Tiểu Mạn cắn cắn môi, quyết tâm phải làm lễ đính hôn mới được.
“Có chút xíu thôi, cũng không chết được.” An Nhiên lạnh lùng nói, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa đưa lên miệng hút, rồi lại gạt tàn thuốc lên mặt đất. “Lâm Lâm hôm nay tôi mang đi rồi. Anh đừng quay lại quấy rầy tôi nữa.”
Bầu không khí quỷ dị vô cùng, Tần Tiểu Mạn nhìn nhìn, mọi chuyện bỗng dưng được sắp xếp trật tự trở lại. Lâm Lâm, An Nhiên, NamTịch Tuyệt.
“A, An An, bạn!” Tần Tiểu Mạn hét lên một tiếng, chỉ vào cô, “bạn bạn, anh anh… Lâm Lâm!”
An Nhiên gật đầu, ý bảo đúng như cô nghĩ.
Tần Tiểu Mạn nhìn Nam Tịch Tuyệt, lập tức căm hận anh ta đã gây ra tội ác tày trời. Lúc đấy An An mang thai cùng lắm mới hai mươi tuổi. Anh ta lúc đó cũng phải hơn ba mươi rồi, tên đồi bại khi dễ nữ sinh ngây thơ! An Nhiên lúc sinh con khó khăn, anh ta cũng không ở bên cạnh chăm sóc cô. Quả nhiên… tiểu thuyết đều viết như vậy mà. Kim quy ghét bỏ nữ chính địa vị thấp, biết người ta có con trai lại trở về cướp đoạt.
Thế nhưng, Tần Tiểu Mạn chợt phát hiện lồng ngực cảm thấy lạnh lẽo, vì sao An Nhiên lại không nói cho cô biết?
Nam Tịch Tuyệt sắc mặt tái nhợt, thấy An Nhiên đi ra phía cửa, lạnh lùng mở miệng: “Anh sẽ lại đưa nó về.”
An Nhiên tay vừa chạm đến nắm đấm cửa nghe câu nói ấy có chút khựng lại, nhíu nhíu mày rồi đi ra ngoài. Tần Tiểu Mạn muốn đuổi theo, lại bị Cố Lãng túm lại. Ngoài hành lang bệnh viện, tiếng gót giày An Nhiên gõ lên mặt đất mỗi lúc một xa. Tần Tiểu Mạn nghĩ, bất cứ lúc nào An Nhiên yếu đuối, cô phải là người tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.
“Em muốn đi với An An, anh buông tay ra.” Tần Tiểu Mạn giãy giụa, Cố Lãng vẫn túm chặt lấy, “cô ấy không đi xa đâu, để cô ấy yên tĩnh một chút cũng tốt.”
Tần Tiểu Mạn nghe cũng thấy có lý.
“Sao?” Cố Lãng hỏi.
Nam Tịch Tuyệt cười vẻ châm biếm, “còn có thể làm sao?”
Tần Tiểu Mạn trừng mắt nhìn Nam Tịch Tuyệt, trên người đắp một cái chăn, cũng không biết là anh bị thương chỗ nào? Không phải là bị An An… cắt rồi chứ?
Cố Lãng nhìn Nam Tịch Tuyệt, gật đầu, “tôi biết rồi. Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi quay lại.”
Tần Tiểu Mạn trong lòng kịch liệt đấu tranh, có muốn hay không xem nam nhân đáng ghét kia tuyệt tự? Nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh ta, thế nhưng, lúc An An sinh đửa nhỏ, anh ta ở đâu? Nếu không có Tô Nam, không chừng An Nhiên đã chết rồi.
“Chuyện bọn họ em đừng quản.” Cố Lãng xoa xoa đầu nàng, “đói bụng chưa, chúng ta đi ăn.”
“Em muốn đi an ủi An An.”
“Nam Tử cho người đi theo cô ấy rồi, em không cần lo, theo anh về nhà.”
Về đến nhà, Tần Tiểu Mạn vẫn thấp thỏm, thấy An Nhiên gọi điện tim lập tức chùng xuống nhẹ nhõm, “bạn ở đâu?”
Giọng nói An Nhiên có chút khàn, “Đêm nay bạn cho mình ở nhờ đi. Mình ngày mai phải đi đưa Lâm Lâm về nhà.”
Cố Lãng tuy không muốn vẫn lái xe đưa Tần Tiểu Mạn đên đón An Nhiên.
An Nhiên mắt đỏ hồng, rõ ràng là vừa mới khóc. Tần Tiểu Mạn bận rộn dọn dẹp căn phòng trước đây cô ở, giục An Nhiên nhanh chóng nghỉ ngơi.
Tần Tiểu Mạn tắt đèn, rón rén bước ra ngoài lập tức bị Cố Lãng bế bổng lên, đi vào phòng.
“Chờ một chút, hôm nay không được!”
“Vì sao không được?” Cố Lãng tiếp tục hôn lên ngực cô, tay không yên phận vén váy cô lên, kéo chiếc quần nhỏ xuống. Thấy cô quan tâm An Nhiên như vậy, trong lòng anh thấy chua ghê gớm. Người phụ nữ kia, Nam Tử đối với cô ta như vậy còn không chịu quay đầu trở về. Phải mang Tiểu Mạn cách cô ta càng xa càng tốt, không lại học thói hư tật xấu của cô ta.
*Chớp mắt, cả gái cũng ghen hử anh*
Tần Tiểu Mạn đẩy đẩy đầu anh ra, “đêm nay em muốn nói chuyện với An An.”
“Có cái gì đâu mà nói, cô ấy ngủ rồi còn gì?”
“Anh biết cái gì?” Tần Tiểu Mạn chống đỡ không hiệu quả, cảm thấy tức giận, đấy mạnh anh một cái, kết quả, hơi quá tay, khiến chính mình cũng bị ngã đè lên người Cố Lãng.
Tâm tình Cố Lãng tốt hẳn lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô, cười cười: “Hóa ra em muốn ở trên?”
“Cút đi!” Tần Tiểu Mạn lồm cồm bò dậy, chỉnh lại váy áo. Cố Lãng dù không muốn, vẫn phải để cô đi.
Không có cô nằm cạnh, giường có vẻ như quá rộng. Cố Lãng nằm một lúc cũng không ngủ được, ngồi dậy bật máy vi tính.
Hộp mail của Tần Tiểu Mạn thất tao bát loạn, cái gì cũng có. Một e-mail mới gửi đến còn chưa ai đọc khiến anh để ý, click vào, sắc mặt bỗng trở nên trầm xuống, di chuột đến nút xóa, ra ngoài sân thượng phiền muộn hút thuốc.
Trước đây, lúc ở chỗ Tần Tiểu Mạn đang là giữa trưa nắng chang chang thì ở chỗ Cố Lãng lại là đêm khuya vẳng vẻ, hai người thường cách cả đại dương gọi điện cho nhau.
“Cố Lãng, có người bảo em làm bạn gái anh ta. Anh nói xem, anh ta có thật không?” Tần Tiểu Mạn ngượng ngùng hỏi Cố Lãng.
“Chắc chắn không phải, đừng để ý đến hắn.” Cố Lãng ngay lập tức kết luận.
“Làm sao anh biết?” Tần Tiểu Mạn không cam lòng, “anh ta bảo em đáng yêu mà.”
“…” Cố Lãng trầm mặc, không sai, nha đầu này vốn dĩ rất đáng yêu. Cô lớn rồi, cũng đến lúc yêu đương rồi.
“Eh, anh có nghe hay không thế!” Tần Tiểu Mạn bất mãn gọi vài tiếng.
“Tiểu Mạn, Tô Lê Thâm tìm bạn.” Một giọng nói của con gái trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, Cố Lãng nghe thấy, lông mày hơi nhíu lại, cô ta sao lại cùng ở với Tiểu Mạn.
“A.” Tần Tiểu Mạn hoảng hốt, “An An, An An, Bạn nói xem mình phải làm sao đây? Có nên gặp anh ta không?”
“Haizz, dù thế nào, Tô Lê Thâm so với ông anh ngựa tre phong lưu nhà ngươi cũng xuất sắc không kém.”
Điện thoại lập tức bị ngắt.
…
Đợi đến khi Cố Lãng lòng như lửa đốt đáp máy bay về nhà, đến trường tìm Tần Tiểu Mạn lại bắt gặp cô cùng một người con trai khác hôn môi.
Anh tức giận muốn đi giáo huấn tên kia một trận, lại bị An Nhiên đứng gần đó gọi lại. “Cố Lãng, anh không phải bạn trai của cô ấy, dựa vào cái gì để làm phiền cô ấy? Có lương tâm thì tránh xa cô ấy ra. Cô ấy không phải là người để anh tùy tiện muốn làm gì thì làm.”
Cố Lãng im lặng một hồi, xoay người bỏ đi. Anh suy nghĩ rất lâu, mình đối với Tần Tiểu Mạn, là thương hay là yêu? Nếu yêu cô, thì từ lúc nào lại sâu đậm như vậy?
…
Kết thúc hồi ức, dưới chân Cố Lãng đã rơi đầy tàn thuốc. Là yêu sao? Thật là… anh xoa xoa ngực.
An nhiên ôm Tần Tiểu Mạn khóc một lúc lâu mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tần Tiểu Mạn cau mày chắp vá lại những chuyện An Nhiên kể, càng nghĩ càng thấy phức tạp.
Nói chuyện một lúc lâu, miệng đã cảm thấy khát nước, cô khoác áo choàng vào, đi ra ngoài tìm nước uống. Thấy đèn ban công vẫn còn sáng, “Khuya lắm rồi, anh không ngủ đi, mai còn phải đi làm nữa.” Tần Tiểu Mạn gõ gõ, cầm cốc nước tới đứng bên cạnh Cố Lãng.
Ban đêm gió lớn, Cố Lãng nhìn cô chỉ mặc váy ngủ cùng chiếc áo khoác mỏng manh, mặt tối sầm, kéo cô vào lòng, “Trời lạnh thế này. Đi ngủ đi.”
“Ừm.” Tần Tiểu Mạn uống xong cốc nước, thản nhiên bỏ vào tay Cố Lãng, loẹt xoẹt dép lê đi vào nhà.
Cái nha đầu này! Cố Lãng bất mãn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, một câu dễ nghe cũng không nói, cái gì mà “Ừm”?
Có điều, vừa nhìn thấy Tần Tiểu Mạn trèo lên giường anh, cuộn mình thành một đống trong chăn, Cố Lãng lập tức dẹp hết mọi chuyện để hôm khác tính.
Nhìn người trên giường chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài, Cố Lãng tủm tỉm cười, đến bên, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh. Như biết được anh vào, Tần Tiểu Mạn quay người lại, nằm gọn trong lồng ngực của anh, thỏa mãn ngủ.
Cố Lãng hôn lên tóc cô, trong lòng vô cùng ấm áp, vỗ vỗ lưng cô, quyết định hôm nay làm chính nhân quân tử, cái gì làm cũng không làm, chỉ đơn thuần ôm cô giúp cô ngủ thật ngon mà thôi.
…
Sớm hôm sau, tiễn An Nhiên đi rồi, Tần Tiểu Mạn khẽ thở dài một tiếng. Cố Lãng thấy vậy lại gần ôm lấy cô, “Tiểu Mạn có muốn đi công tác với anh không?”
“Được thôi.” Tần Tiểu Mạn đầu óc đơn giản chỉ nghĩ đến khoản ăn uống free, còn người nào đó, sau một đêm làm Liễu Hạ Huệ, âm thầm ủy khuất, đầu óc chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất, mà chuyện gì thì không phải nói ai cũng biết rồi…
“À phải rồi, Cố Lãng, NamTử vì sao lại bị thương như vậy?” Tần Tiểu Mạn đa cảm, thấy Tô Nam đưa mẹ con An Nhiên về nhà, nhớ tới Nam Tịch Tuyệt cô đơn một mình bỗng thấy thương cảm cho anh ta.
“Bởi vì,” Cố Lãng chớp chớp mắt, “chị em tốt của em nói, nếu Nam Tử nhảy từ trên lầu xuống mà không chết thì sẽ tha thứ cho anh.”