Tô Lương Mạt đứng nguyên tại chỗ bất động hồi lâu, cô nghe thấy bên ngoài có người gọi 'chị'.
Tô Trạch giang hai cánh tay hướng về phía cô chạy tới, Tô Lương Mạt ngập ngừng một chút, vẫn là chạy lên trước đón lấy thằng bé.
Cô khom lưng ôm lấy Tô Trạch, ngẩng đầu nhìn thấy xe của Lưu Giản dừng cách đó không xa, người đàn ông cũng không tiến lên, dựa vào cửa xe không nhúc nhích.
Tô Lương Mạt dắt tay Tô Trạch, cô xoay người nhìn về phía quản giáo Thẩm, cũng khoát tay, "Quản giáo Thẩm, tạm biệt."
Quản giáo Thẩm không biết nên nói gì cho phải, Tô Lương Mạt lại nhất mực không kiêng cữ những chuyện này, bà bất đắc dĩ mỉm cười, "Tạm biệt, ra ngoài phải sống thật tốt."
Tô Trạch lôi kéo Tô Lương Mạt dẫn cô đến trước xe, "Chị chúng ta đi mau, đợi lát nữa các dì ấy có ra ngoài bắt chị đem vào đó lại không?"
"Sẽ không đâu." Tô Lương Mạt xoa đầu Tô Trạch, "Sau này sẽ không có ai có thể bắt chị đem vào đó lại nữa."
"Thật vậy sao?" Tô Trạch gần như hét lên.
"Chị không có làm chuyện xấu."
Tô Trạch cất cao giọng, "Nhưng lần trước chị cũng không có làm chuyện xấu, chú cũng không làm chuyện xấu, tại sao chú lại để cảnh sát tới bắt chị đi?"
Sắc mặt Tô Lương Mạt biến hóa, Lưu Giản tiến lên kéo lỗ tai Tô Trạch, "Hôm nay có đại tiệc có muốn ăn hay không?"
Thời gian trôi qua gần hai năm, điểm này của Tô Trạch lại không thay đổi, lôi kéo tay Tô Lương Mạt chui thẳng vào trong xe, lúc Tô Lương Mạt khom lưng Lưu Giản đưa tay che trên đầu cô, sợ cô vì động tác vội vàng của Tô Trạch mà đụng vào mui xe, "Bữa cơm đầu tiên khi ra ngoài, anh mời."
Buffet ở khách sạn Felton, gần hai ngàn mốt người, Tô Lương Mạt ngồi trước cửa sổ, Lưu Giản ôm Tô Trạch đi ngang qua đại sảnh, quan hệ của anh với Tô Trạch càng ngày càng tốt, ôm cổ Lưu Giản ra lệnh, "Cháu muốn cái này, cháu còn muốn cái kia."
Lưu Giản đặt nó xuống đất, "Cháu cũng là tiểu nam nhân, tự mình lấy đi."
Người không biết đi ngang qua, còn tưởng bọn họ là cha con.
Lưu Giản quay lại trước bàn, "Muốn ăn cái gì?"
Tô Lương Mạt nhìn nhìn, "Cái gì cũng được, em không kén chọn."
Lưu Giản thay cô lấy ít trái cây cùng kem Haagen Dazs mang tới, "Thời gian không đến hai năm, thật ra bên ngoài gần như không thay đổi, em xem khách sạn này, cách thức kinh doanh cũng giống hệt trước đây."
Nếu đổi lại là trước kia, Tô Lương Mạt khẳng định sẽ ném cho anh một câu 'tôi chưa tưng đến đây ăn thử, không biết'. Nhưng lúc này cô có thể phân biệt ai là đối tốt với cô ai là thật tâm, Tô Lương Mạt nhâm nhi một chút, "Nhưng khoảng thời gian đó, thật sự là đã qua rồi, nó không có dừng lại ở hai năm trước."
Tô Trạch vô cùng hào hứng lấy bò bít tết cùng thịt cừu chạy tới.
Lưu Giản quét mắt, "Không sợ ăn thành heo mập."
"Lần trước vẫn ăn chưa đủ."
"Vẫn chưa ăn đủ," Lưu Giản cầm nĩa cắt một miếng đưa cho Tô Lương Mạt, "lúc về không phải cháu nói muốn ói sao?"
Tô Trạch cắn thịt cừu, lời nói không rõ, "Nhưng hôm sau cháu lại muốn ăn a."
Tô Lương Mạt vuốt vuốt đầu Tô Trạch, xem ra Lưu Giản đối với thằng bé thật không tệ, không những không bị đói bị lạnh, mà còn được ăn ngon mặc đẹp.
Ngồi trên xe Lưu Giản, Tô Lương Mạt nhìn quang cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ, Lưu Giản nói không sai, hai năm thoáng cái đã qua, thành phố này cơ hồ không có thay đổi gì quá lớn, người đi đường thần sắc vẫn vội vã như trước, cô còn nhớ rõ đường về nhà, "Lưu Giản, chúng ta đi đâu?"
"Đến chỗ anh."
"Em không đi, em với Tô Trạch phải về nhà."
Lưu Giản không lái chậm lại, "Em còn cho rằng thật sự có thể về nhà, Lương Mạt, chỉ cần em ra tù thì có không ít người nhìn em chằm chằm, em nên sớm hiểu, hai năm tù tội vốn không thể đem những thứ kia trên người em rửa sạch được."
Một lực đạo mạnh mẽ mà bị thương trong nháy mắt cuốn trôi cả người Tô Lương Mạt, từ lúc cô gỡ bỏ quan hệ với ba chữ 'Chiêm Đông Kình', cô không có cách nào ngây thơ mà nghĩ sẽ trở lại như trước kia.
Lưu Giản đón cô về nhà, từ đằng xa đã nhìn thấy Tô Uyển đứng trước cửa lớn biệt thự.
Tô Trạch lôi kéo cánh tay Tô Lương Mạt xuống xe, nhìn thấy Tô Uyển cũng không gọi một tiếng 'chị', Tô Lương Mạt cảm giác được Tô Trạch bài xích, hai chân nó không ngừng trốn ra đằng sau cô, Lưu Giản ra hiệu cho bọn họ đi lên trước.
Sau lưng Tô Uyển, tất cả giúp việc cùng tài xế hộ vệ đều đang đứng, từng hàng từng hàng người, Tô Lương Mạt dừng bước, Lưu Giản sắc mặt hơi sa sầm, lại không bộc phát.
"Hoan nghênh Tô tiểu thư trở về."
Hai bàn tay cô rủ xuống bên người không khỏi nắm chặt.
Tô Uyển cười cười nhẹ nhàng tiến lên, khoác cánh tay Tô Lương Mạt, "Tôi vốn là muốn cùng Giản đi đón cô, nhưng anh ấy nói không cần, vừa đúng lúc tôi phải chăm sóc Đậu Đậu, cô không tức giận chứ?"
Tô Lương Mạt rút tay ra, "Chị biết tôi thích ăn nhất là cái gì à?"
Nụ cười vui vẻ của Tô Uyển không khỏi đông cứng, người giúp việc bên cạnh hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ Tô Lương Mạt mới tới nhất định là người khó hầu hạ, ý tốt của Tô Uyển còn bị giội gáo nước lạnh, chớ nói gì là bọn họ.
Lưu Giản bảo bọn họ đều đi vào, "Tôi cùng Lương Mạt ăn bên ngoài rồi."
"Oh," Tô Uyển cười trừ, "cũng không gọi điện thoại về trước, chị dâu còn đang chờ ở bên trong đấy."
Lưu Giản đưa Tô Lương Mạt mang theo Tô Trạch đi vào trước, lúc đi ngang qua trước mặt Tô Uyển, anh đè thấp giọng, "Đừng nghĩ rằng cô tính toán cái gì tôi không biết, nếu thêu dệt chuyện, tôi là người đầu tiên đuổi cô ra ngoài."
Tô Uyển vẫn giữ nguyên nụ cười, tim lại lạnh lẽo, "Giản, em chỉ là muốn làm trong nhà náo nhiệt một chút."
Lưu Giản hừ lạnh, bước về phía trước.
Tô Lương Mạt gặp được Tống Phương trong phòng khách, Tống Phương đối với cô sắc mặt cũng không tốt, ân oán lúc trước của Tương Hiếu Đường với Chiêm Đông Kình tất nhiên sẽ dính dáng tới Tô Lương Mạt , hơn nữa ở giữa còn có Tô Uyển, Tô Lương Mạt đứng ở đầu cầu thang chờ Lưu Giản, hai tay cô để trên bả vai Tô Trạch, từ thái độ của Tống Phương Tô Lương Mạt liền có thể biết, bình thường Tô Trạch ở nhà này khẳng định bị khinh thường không ít.
Lưu Giản sắp xếp cho cô ở tầng trên, Tô Lương Mạt lại không thích, "Em với Tô Trạch ở tầng dưới là được rồi."
"Không được, tầng dưới là chỗ ở của bảo mẫu."
"Em không thích đi lên đi xuống phiền toái."
Không lay chuyển được cô, Lưu Giản đành phải đồng ý.
Tô Uyển nhìn thấy người giúp việc từ trong phòng cô ta đi ra, xách toàn bộ quần áo với đồ dùng của cô ta, cô ta ngăn trước cửa, "Chuyện gì đây?"
"Là Giản thiếu phân phó."
"Dựa vào cái gì?" Tô Uyển đoạt lấy quần áo đồ đạc trong tay giúp việc, "Đây là phòng của tôi hay của cô ta."
"Cô dời lên trên tầng ba đi," Lưu Giản từ chỗ hành lang đi tới, "Đậu Đậu cũng lớn rồi, cô cùng với chị dâu ở chung một chỗ, cũng để cho Đậu Đậu với chị dâu tiếp xúc nhiều một chút."
"Nhưng trước kia anh không có nói như vậy." Tô Uyển cấp bách giữ chặt tay áo Lưu Giản, "Có phải vì Lương Mạt hay không?"
"Tùy cô nghĩ thế nào cũng được."
Tô Lương Mạt ở trên lầu nghe truyền đến tiếng cãi vã, Tống Phương lắc lắc đầu, nếu không phải vì quan hệ với Đậu Đậu, Tô Uyển chỉ sợ sớm đã bị Lưu Giản đuổi ra ngoài, lúc này còn có thêm một Tô Lương Mạt, sau này không biết sẽ loạn như thế nào nữa.
Tô Lương Mạt ôm Tô Trạch ngồi trước cửa sổ, Tô Trạch dính lấy cô, hai tay ôm chặt cổ cô, mà ngay cả khi mỏi tay cũng không chịu buông ra.
Ngoài cửa sổ phồn hoa rực rỡ, xuyên qua màn cửa bằng lụa mỏng, hương thơm tươi ngát xông vào mũi, Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, Tô Trạch cười khanh khách nói, "Chị, tóc của chị ngắn quá, làm em thật ngứa a."
Tô Lương Mạt đem đầu tóc gẩy ra sau tai, kề sát mặt lên đầu thằng bé cọ cọ.
***
Tống Các đem từng chuyện trong bang hội nói cho Chiêm Đông Kình nghe, thấy hắn không yên lòng, Tống Các nhỏ giọng, "Kình thiếu, hôm này là ngày Tô tiểu thư ra tù."
Khói thuốc trên tay Chiêm Đông Kình sắp cháy tới đầu ngón tay, vừa đúng lúc Đường Khả tiến tới, cô ta đưa tay ném cái túi lên sofa, "Tống Các, anh thích Tô Lương Mạt kia phải không?"
"Đường tiểu thư, cô thật biết nói đùa."
"Là tôi nói đùa sao?" Đường Khả ngồi vào bên cạnh Chiêm Đông Kình, cánh tay để lên đầu vai người đàn ông, "Từ khi tôi vào ở đến bây giờ, tôi ít nhất chưa từng nghe thấy Đông Kình chủ động nhắc đến tên cô ta lần nào, cô ta ra tù có liên can gì đến chúng ta?"
"Vâng." Tống Các không lên tiếng.
Chiêm Đông Kình đứng dậy bóp tắt khói thuốc, "Đường Khả, giọng điệu này của cô là sao?"
Người phụ nữ bĩu môi, "Tống Các sẽ không so đo với em."
Tống Các gật gật đầu, "Là tôi nói nhiều rồi."
Chiêm Đông Kình đứng dậy, "Sau này ở trước mặt tôi đừng nhắc đến tên cô ta, vụ án hai năm trước náo loạn như vậy, cậu còn muốn thu hút chú ý của cảnh sát lên người chúng ta sao?"
Đường Khả đắc ý nháy mắt với về phía Tống Các, "Cho anh quản nhiều chuyện."
Tống Các ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chiêm Đông Kình đi ra ngoài, hắn luôn có loại cảm giác, cũng luôn cho rằng trong lòng Chiêm Đông Kình Tô Lương Mạt không phải như vậy, cho dù chuyện hai năm trước khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, nhưng Tống Các đi theo Chiêm Đông Kình đã lâu, cũng coi như có thể nhìn mặt nói chuyện, chỉ có điều hành động và lời nói Chiêm Đông Kình lạnh lùng, không thể không làm Tống Các hoài nghi chính mình nhận định sai rồi.
***
Tô Lương Mạt vỗ nhẹ lưng Tô Trạch, Tô Trạch đã ngủ từ sớm rồi, bên ngoài có tiếng đập cửa.
Tô Lương Mạt tránh người sang bên, Tô Uyển vào trong ngồi lên ghế sofa, vừa ngồi xuống đã nói chuyện chính, "Cô dự định ở đây bao lâu?"
"Không biết."
"Cô sẽ không định ở đây luôn đấy chứ?"
"Tôi không thể về nhà của chính mình, tôi cũng không có nơi nào để đi." Tô Lương Mạt nâng ly nước ngồi đối diện Tô Uyển.
"Nhưng cô có thể để Giản ra ngoài tìm giúp các người một căn nhà không được sao? Đây là nhà của anh ấy, cô cũng thấy đấy, chị dâu không thích cô, tôi cũng không gạt cô, Tô Trạch ở đây hai năm cũng không yên ổn."
Tô Lương Mạt siết chặt ly thủy tinh, Tô Uyển nhìn thấy xương ngón tay của cô vì dùng sức mà nhô lên rõ ràng, Tô Lương Mạt hít vào một hơi, "Vậy thì thế nào, bây giờ tôi trở về rồi, tôi có thể làm cho Tô Trạch sống yên ổn."
"Dựa vào Giản sao?"
"Dựa vào chính tôi."
Tô Uyển cười lạnh, "Tôi khuyên cô mau chóng chuyển ra ngoài đi."
"Có cần tôi nêu lên nguyện vọng với anh ấy, tôi muốn ở tầng ba, hay là tầng hai đi."
Sắc mặt Tô Uyển biến đổi, "Lương Mạt, hai năm tù ngục cũng không làm cô ngốc đi, cô ngược lại càng ngày càng có bản lĩnh."
"Chắc là vậy."
Giọng điệu của cô không nóng không lạnh, tứ lạng bạt thiên cân, Tô Uyển không dám nói lời quá đáng, "Nghỉ ngơi sớm một chút, không quấy rầy nữa."
Tô Lương Mạt hiểu thế nào là ăn nhờ ở đậu, Tô Uyển thì không có gì, nhưng với Tống Phương cô có thể tránh liền tránh đi.
***
Lưu Giản kéo cô đến khu mua sắm tổng hợp, Tô Lương Mạt cúi thấp đầu đi.
"Đây là kiểu mới của mùa xuân năm nay, em xem thử đi."
Tô Lương Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy trên người manơcanh mặc chiếc váy ngắn màu lam nhạt, ánh mắt cô nhìn xuyên qua, nhìn đến nhân viên phục vụ bên trong.
Trí nhớ của cô rất tốt, cửa hàng này trước kia Chiêm Đông Kình đã đưa cô tới, sau khi quét thẻ còn có nhân viên muốn lấy thông tin, Lưu Giản huơ huơ tay trước mặt Tô Lương Mạt, "Nhìn gì vậy?"
"Em không thích."
"Vậy xem thử cái khác xem."
Tô Lương Mạt đứng yên tại chỗ bất động, Lưu Giản tự nhiên dắt tay cô, ngón tay cô mảnh mai, nắm trong lòng bàn tay càng thấy nhỏ nhắn, Tô Lương Mạt hoàn hồn rút tay lại, "Anh làm gì vậy?"
"Dẫn em đi mua quần áo."
"Thôi, em có quần áo mà." Tô Lương Mạt đứng trước tủ kính không muốn đi.
Cánh tay Lưu Giản tự nhiên vòng qua, "Mấy ngày nữa anh khai trương sòng bài, anh dẫn em đến chơi một chút."
"Lưu Giản, anh cũng để cho em đi làm việc đi, để em nhận tiền lương, trả cho anh tiền em ăn không ở không còn mua quần áo."
"Anh không có cách nào để cho em làm một công việc chân chính." Lưu Giản đứng trước mặt Tô Lương Mạt, hai tay anh đặt lên hai bên vai cô, đè xuống bóng dáng khiến cô không thể không ngầng đầu, "Em phải hiểu rõ, những người như anh, sản nghiệp trong tay dính đến đều không sạch sẽ."
Tô Lương Mạt cười cười, "Anh nghĩ rằng em vẫn còn ngây thơ như hai năm trước sao? Lưu Giản, những ngày em ngồi tù đó không phải là ngồi không."
"Đừng nói như vậy," Lưu Giản vỗ vỗ mặt cô, "anh nghe khó chịu."
"Quản giáo Thẩm nói sau khi ra tù phải làm người tốt, đừng quay lại đây, em đi ra khỏi cổng tù liền nói tạm biệt với bà ấy, lúc không làm chuyện phạm pháp bị bắt bớ vào tù, cái gì mà quay đầu là bờ đều là lời nói suông." Tô Lương Mạt kéo tay Lưu Giản ra, ánh mắt chạm phải một cô gái vóc dáng diêm dúa, eo cong gợn sóng, váy ngắn màu đỏ hở hang, lúc đi ngang qua Tô Lương Mạt và Lưu Giản liền dừng bước.
Đường Khả tháo khính râm xuống, chỉ chỉ Tô Lương Mạt, "Kiểu tóc này không tồi, cắt ở đâu vậy?"
Tô Lương Mạt không nhận ra Đường Khả chính là cô gái trong tấm ảnh ngày đó Lưu Giản đưa cho cô xem, cô chỉ cảm thấy đột ngột, Lưu Giản phác họa ý cười, "Thì ra là Đường tiểu thư, không ở cạnh Chiêm Đông Kình đi loạn ra đây làm gì?"
"Đông Kình anh ấy bận," Đường Khả lại lần nữa nhìn về phía Tô Lương Mạt, "cô vẫn chưa trả lời tôi đấy, cắt ở đâu vậy?"
Đầu óc Tô Lương Mạt hỗn loạn một mảnh, oanh oanh giống như có cái gì bên trong nổ tung.
Đường Khả vòng hai tay trước ngực, bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, kiểu tóc của Tô Lương Mạt đã là đơn giản nhất, cùng kiểu tóc uốn gợn sóng của cô ta đương nhiên không thể so sánh, Tô Lương Mạt cũng hiểu cô ta là có chủ tâm khiêu khích.
"Lưu Giản, chúng ta đi thôi."
"Bộ dạng như vậy thật giống là phụ nữ phạm tội mới ra tù, nói cho tôi biết tên nhà tạo kiểu tóc nào cắt cho cô kiểu tóc như vậy?"
Sắc mặt Lưu Giản không vui, "Cô muốn cắt không?"
"Nghĩ xem."
"Đưa tôi cái kéo, tôi cắt cho cô."
"Hừ, nói đùa gì vậy."
"Bộ tóc giả này của cô mua ở đâu vậy?" Tô Lương Mạt thình lình chen vào một câu.
Đường Khả trợn tròn hai mắt, "Cô hỏi ai đó?"
"Tôi hỏi cô."
"Con mắt nào của cô thấy tôi đội tóc giả?"
Vẻ mặt Tô Lương Mạt lưỡng lự, nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Không phải sao, nhìn thật giống."
Lưu Giản kéo tay cô đi vào cửa hàng bên cạnh, "Vào xem thử một chút đi, hay là anh cũng mua cho em một cái như vậy?"
Tô Lương Mạt vén mái tóc đẩy ra phía sau, "Không cần, tóc của em rất đẹp."
Tâm tình cũng không cách nào thoải mái, Lưu Giản mang theo vài túi to cùng Tô Lương Mạt đi ra ngoài khu mua sắm, sau khi cô ra tù hình như ít nói hơn, lúc này càng thêm trầm lặng, Lưu Giản thắt dây an toàn, "Cùng lắm chỉ là cái bình hoa, em so đo với cô ta làm cái gì?"
"Lưu Giản, anh không hiểu."
"Không hiểu cái gì?"
"Em muốn đổi kiểu tóc."
Lưu Giản xuyên qua gương chiếu hậu nhìn về phía Tô Lương Mạt, "Được, anh đưa em đi."
Tóc của cô dài như vậy, chỉ có thể cắt bớt, nhưng Lưu Giản nói thích tóc dài, liền tự mình làm nhà tạo mẫu quyết định chọn một kiểu tóc xoăn, gần giống với kiểu tóc hoa lê, rẻ ở giữa, nhà tạo mẫu gợi ý nhuộm màu, Tô Lương Mạt không ý kiến, Lưu Giản lại tự mình chủ trương chọn cho cô màu nâu.
***
Sòng bài của Tương Hiếu Đường không ít, nhưng lúc này Lưu Giản mở rộng hoạt động, trên tầng ba mở thêm hai tầng, ngày mở cửa lại càng đủ phô trương, đám người Hoắc lão gia tử toàn bộ đều đến, thiệp mời phát đến các bang hội lớn nhỏ ở Ngự Châu.
Tô Uyển muốn đi theo, nhưng Lưu Giản nhất quyết để cô ta ở nhà chăm coi Đậu Đậu, Tô Lương Mạt không muốn đi, lại bị anh cứng rắn kéo đi nhét vào xe.
Quần áo của cô còn chưa thay, mặc bồ đồ thể thao dài bình thường.
Đứng trước biển hiệu khổng lồ, Tô Lương Mạt nhìn bốn phía xung quanh, sòng bài này của Lưu Giản là đặc biệt mời thầy xem phong thủy đến xem qua, trước cửa hai pho tượng thần thú trấn giữ, lúc Tô Lương Mạt cùng Lưu Giản đi vào hơn phân nửa người đã đến tham dự, thảm đỏ kéo một đường dài đến ngoài cổng, đèn thủy tinh khổng lồ thắp sáng hoàn toàn buổi đêm mê loạn trụy lạc.
Nữ phục vụ mặc váy ngắn xuyên qua đám người, Lưu Giản mang Tô Lương Mạt vào, không ít người vẫn có thể nhận ra cô, chỉ là không ai nói thẳng.
Hoắc lão gia tử vẫy vẫy tay, "Đây không phải là Tô tiểu thư sao?"
Tô Lương Mạt lên tiếng chào hỏi ông ta.
"Ra ngoài rồi?"
Tô Lương Mạt gật gật đầu, không nói lời nào.
Hoắc lão gia tử cũng cảm thấy không quan trọng, ông ta kéo Lưu Giản sang bên cạnh, lúc Lưu Giản đi dặn dò Tô Lương Mạt tự mình đi xem thử.
Cô tận lực tránh đi đám người, Tô Lương Mạt đứng trước bồn rửa tay, bản thân mình trong gương có chút kỳ lạ, cô lúc này ăn vận trang nhã, viền mắt kẻ màu xanh đậm vừa vặn thích hợp, những chỗ khác cũng không cần làm nổi bật, chỉ cần làm tôn lên đôi mắt có khả năng nhiếp hồn câu nhân sâu thăm thẳm.
Tô Lương Mạt vào thang máy đi lên tầng ba, không hổ là bỏ ra một số tiền lớn, thiết kế hình trụ rỗng ruột, từ trên cao nhìn xuống có thể quan sát tường tận sòng bài ở tầng dưới, lúc cô trở lại tầng trệt nghe ở cửa truyền đến tiếng ồn.
Đến khi cô ý thức nên tránh đi, Đường Khả kéo Chiêm Đông Kình giữa sự chú ý đám người chậm rãi tiến vào, thời gian không quá hai năm, đây là lần đầu tiên Tô Lương Mạt nhìn thấy Chiêm Đông Kình.
Hắn thay đổi rồi.
Một cái quét mắt lạnh lẽo cũng khiến người khác khiếp sợ, Đường Khả vênh cằm, móng tay sơn màu đỏ thẫm bám chặt tay phải Chiêm Đông Kình.
Gặp nhau lần nữa cỡ nào khuôn sáo.
Hai chân Tô Lương Mạt đã có hành động, cô nghiêng người núp sau cây trụ La Mã, Chiêm Đông Kình sau khi đi vào đại sảnh bị một đám người vây quanh.
Tô Lương Mạt hoảng loạn bỏ chạy, hai chân của cô không thể khống chế, cô cũng không biết vì sao nhìn thấy hắn hiền chạy trốn, bả vai đâm vào đám người, Tô Lương Mạt chạy đến hành lang lại phát hiện không có chỗ để đi, cô dựa lên vách tường, hai tay để bên người đều phát run.
Lưu Giản bước nhanh đến, dùng sức đem cô ôm vào ngực, "Không sao, không sao."
Tô Lương Mạt cắn chặt môi, khó khăn lắm mới áp chế được run rẩy, cô gối cằm lên cần cổ Lưu Giản, "Làm sao bây giờ, chân của em không nghe lời em, em không muốn chạy, phải làm sao đây, sau này em có thể không nhìn thấy hắn được không?"
"Phải như vậy," Hai tay Lưu Giản vỗ sau lưng cô, "không có gì đáng ngại cả."
Anh đưa cô đến, đương nhiên biết rõ sẽ gặp phải Chiêm Đông Kình, nhưng lúc này Tô Lương Mạt nhất định phải đối mặt, hai năm trước đích thân hắn đẩy cô vào tù, hai năm sau cô lại sợ hắn, Lưu Giản không nỡ nhìn cô như vậy.
Tâm tình Tô Lương Mạt bình ổn lại, cô buông hai tay ra, "Em thật không sao, anh đi làm việc đi."
Lưu Giản vỗ vỗ mặt cô, "Hay là để anh sai người đưa em về trước?"
"Không cần đâu." Tô Lương Mạt lui người, "Đợi anh làm xong việc thì gọi em."
Lưu Giản là chủ nhân đêm nay, Tô Lương Mạt lại không muốn theo anh xã giao tứ phía, anh chỉ có thể sắp xếp cho Tô Lương Mạt ở trong căn phòng nhỏ dưới tầng một.
Cánh cửa khép lại cũng đem ồn ào ngăn cách ở bên ngoài, những ngày này sau khi ra ngoài, Tô Lương Mạt đối với việc làm ăn của Chiêm Đông Kình ít nhiều cũng nghe được.
Lưu Giản nói chuyện làm ăn của hắn càng lúc càng làm lớn, bản đồ sau lưng sớm đã mở rộng đến trình độ không cách nào tưởng tượng được, các bang hội ở Ngự Châu hắn cũng không thèm động đến, Lưu Giản nói Chiêm Đông Kình tuyệt đối không đơn giản như vậy, có khả năng hắn từng bước từng bước thôn tính, trái lại dưới mi mắt lại không nôn nóng.
Cho nên Lưu Giản mới mở sòng bài này, trong tình huống không cách nào dự đoán trước bản lĩnh của Chiêm Đông Kình, anh nhất định phải nắm chặt đưa Tương Hiếu Đường càng lúc càng lớn mạnh.
Tô Lương Mạt rửa mặt, vẫn có ý định đi ra ngoài.
Mở cửa, lại suýt chút nữa đụng trúng người vừa đi ngang qua, Tô Lương Mạt cúi thấp đầu, "Xin lỗi."
Giày da bóng loáng dừng trước mặt cô, Tô Lương Mạt sợ gặp được người trước đây biết cô, cho đến khi một tràng âm thanh vang lên trên đỉnh đầu, lại như sét đánh ngang qua mặt đất.
"Cô đi đường đều không ngầng đầu lên sao?"
Thanh âm này, từng trong lúc cô ý loạn tình mê gọi cô 'Tô Tô', đã từng nói với cô vì quan tâm mà nhân nhượng cô, càng thêm lúc cô tan nát cõi lòng, nói cho cô biết tất cả những gì tốt đẹp bất quá đều là ảo ảnh.
Giọng điệu Tô Lương Mạt trầm thấp, ngẩng đầu nói, "Đụng phải anh, thật xin lỗi."
Chiêm Đông Kình môi mỏng mân thành một đường thẳng tắp, con ngươi đen bóng thâm sâu lộ ra từng đạo ánh sát bén nhọn, từng nhát cắt lên vẻ kiên cường giả vờ của Tô Lương Mạt, hắn không nói lời nào, đầu vai che đi ngọn đèn sau lưng. Trong tay Tô Lương Mạt còn cầm ly rượu, cô rủ tầm mắt xuống định đi.
Lúc đi ngang qua người Chiêm Đông Kình, người đàn ông bất ngờ vươn tay, ly rượu của Tô Lương Mạt trong lúc né tránh rơi xuống đất, nhưng mà không bị vỡ.
"Hai năm qua, vẫn ổn chứ?"
Tô Lương Mạt muốn cười, hắn rõ ràng vừa hỏi cô ở trong tù có được yên ổn hay không?
Cô cố nén chua xót dâng lên trong lòng, "Rất ổn, không cần phập phồng lo lắng sợ bị người khác bán đi, ngủ cũng rất an ổn."
Tô Lương Mạt một khắc cũng không muốn chờ, cô xoay người nhặt ly rượu.
Ống tay áo bị kéo lên, lộ ra cánh tay phải ứ đọng máu, từng vệt tựng vệt nhỏ, như là bị người ta dồn lực cấu véo.
Chiêm Đông Kình khẽ nheo mắt, bên ngoài đồn đại Lưu Giản trên phương diện tình ái có sở thích đặc thù, thích ở trên người phụ nữ lưu lại dấu vết, hắn nắm chặt ly rượu trong tay, Tô Lương Mạt cũng nhìn ra, lúc đứng dậy đè lại ống tay áo.
Chiêm Đông Kình nhắm về phía vết thương trên người cô, ngữ điệu trầm thấp, "Người thu dụng cô khẩu vị thật nặng! Thích chơi như vậy?"
Hắn không biết, từ ngày đó cô vào tù trở đi, cô liền bắt đầu lưu lại ấn ký hận hắn trên người mình.
Hận hắn một phần, liền tổn thương chính mình thêm một phần.
Đau đớn rót vào cốt tủy, thù hận cũng dung nhập vào máu.
Tô Lương Mạt cười cười không lên tiếng, hôm nay, Chiêm Đông Kình trong mắt người khác trở thành kẻ không ai dám động đến, cô lại phải trải qua những ngày tháng tối tăm u ám nhất, đến nỗi lúc nhìn thấy hắn còn giống như chuột chạy qua đường bỏ chạy thục mạng.
Dựa vào cái gì?
Khóe miệng mang theo ý cười của cô làm Chiêm Đông Kình thấy chói mắt, bất quá thời gian không đến hai năm, Tô Lương Mạt cũng thay đổi.
Lưu Giản từ xa đi tới, bước chân hắn dồn dập, Chiêm Đông Kình ngăn trước mặt cô hiển nhiên không có ý định để cô đi, nhìn thấy Lưu Giản đến, Chiêm Đông Kình hướng phía anh giơ ly rượu, "Không có chuyện gì khác cần nói, đợi lát nữa tôi với Đường Khả đi trước."
Lưu Giản gọi hắn lại, "Không có hứng thú chơi vài ván sao? Hôm nay ở đây mỗi người tôi đều tặng vài thẻ bài."
Chiêm Đông Kình nhìn Tô Lương Mạt đứng bên cạnh Lưu Giản, hắn nở nụ cười, "Được, dù sao cũng không có chuyện gì khác."