Lưu Giản vài ba bước đã đi đến trước xe, Tô Lương Mạt vội vàng chuyển hướng, xe sượt nhẹ qua người hắn nhanh chóng rời đi, Lưu Giản khẽ chửi một tiếng, lại lái xe đuổi theo.
Nhưng kỹ năng lái xe của cô rốt cuộc cũng không bằng hắn, rất nhanh đã bị kìm chặt bên hông không nhúc nhích được, Lưu Giản lôi kéo cửa xe Tô Lương Mạt, "Mở cửa ra!"
Cô mới không muốn tự tìm đường chết, kéo dài càng lâu càng tốt.
Tô Lương Mạt lấy di động gọi cho Chiêm Đông Kình, Lưu Giản dùng sức đập cửa xe, "Cô không mở tôi liền phá xe."
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Tô Lương Mạt gấp đến độ nói năng lộn xộn, "Alo, em ở đường Khanh Ninh, em bị Lưu Giản chặn lại rồi."
"Tôi lập tức tới ngay."
Lỗ tai truyền đến tiếng 'tút tút' của điện thoại bị ngắt, Tô Lương Mạt vừa nhìn ra ngoài, chẳng biết từ lúc nào tập trung mấy chục người, cảnh tượng này như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Ngón tay Lưu Giản chỉ vào cô, "Mở cửa!"
Cô ném điện thoại, ngồi ngay ngắn.
Lưu Giản phất tay, mười mấy tên tiến lên bắt đầu đẩy một bên xe, Tô Lương Mạt cảm giác được rõ ràng thân xe nghiêng về một phía, mắt thấy giống như muốn đẩy xe chổng ngược lên trên, Lưu Giản là kẻ điên, biến thái, Tô Lương Mạt cầm tay lái, người đàn ông chống hai tay lên cửa sổ xe cạnh cô, "Cô không sợ như vậy lật ngã sẽ đem khuôn mặt cô hủy đi, yên tâm, để tôi vào cũng sẽ không làm gì cô."
Cả người Tô Lương Mạt nhào tới cửa xe, cô đưa tay mở khóa cửa, Lưu Giản hài lòng khóe miệng phác họa đường cong, ra hiệu đám người đối diện dừng tay.
Cô tính toán cúi đầu trước, "Chuyện lần trước thực xin lỗi, tôi cho là không có gì nghiêm trọng, không nghĩ tới sẽ mang đến phiền toái cho anh."
Lưu Giản quay đầu, Tô Lương Mạt mắt thấy cằm nhọn của người đàn ông nâng lên, tầm mắt hắn nhìn sang, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, "Chuyện nào cơ?"
Hắn là kẻ mang thù như vậy, làm sao có thể không nhớ.
Tô Lương Mạt giật giật miệng, Lưu Giản liếc mắt nhìn vẻ tức giận giữa đầu mày của cô, cảm thấy buồn cười, "Lái xe."
Cô ngồi im tại chỗ bất động, vẫn định chờ Chiêm Đông Kình tới.
Có người đem xe Lưu Giản rời đi, người đàn ông với tới cầm tay cô, "Cần tôi dạy cho cô không?"
Tô Lương Mạt dùng sức hất tay ra, đành phải lái xe đi.
"Nhanh lên!" Lưu Giản ở bên cạnh bực mình thúc giục.
Cô duy trì tốc độ 80km/h, dựa theo tuyến đường Lưu Giản chỉ lái về phía trước, người đàn ông để tay trái lên thành ghế của Tô Lương Mạt, nhìn từ xa tư thế thân mật, Tô Lương Mạt cả người không tự nhiên, Lưu Giản chỉ vào một chỗ đất trống phía trước, "Dừng ở đó đi."
Tô Lương Mạt vừa mới dừng hẳn xe, Lưu Giản liền nghiêng người áp đến, "Tôi nhớ cô nói tới chuyện gì rồi."
Ngón tay hắn cởi bỏ nút áo trên cùng, xương quai xanh theo cổ áo rộng mở lộ ra, Tô Lương Mạt trợn mắt há hốc mồm, "Tôi nhận lỗi với anh."
Lưu Giản tiếp tục cởi áo, mặt Tô Lương Mạt sung huyết đỏ bừng, trong không gian chật hẹp bức ra loại ám muội, "Anh muốn làm gì?"
"Cô nói tôi muốn làm gì?" Lưu Giản cởi bỏ một ống tay áo, Tô Lương Mạt xoay người muốn mở cửa, người đàn ông chế trụ tay cô kéo trở lại, "Tôi cho cô xem xem chuyện tốt mà cô làm."
Tô Lương Mạt xoay người, liền nhìn thấy trên lưng người đàn ông toàn là vết roi, rất sâu, sưng đỏ kéo dài ra bên ngoài.
Lưu Giản mặc áo lại, chỉ là không cài nút, cơ ngực rắn chắc màu đồng cổ nhìn không sót thứ gì, giọng Tô Lương Mạt trầm thấp, "Đến anh còn bị người khác đánh?"
"Tôi dễ dàng bị người ta giá họa, là đáng đánh." Giọng điệu Lưu Giản bình tĩnh, quần áo mở rộng hai bên, Tô Lương Mạt nhớ đến chuyện Vệ Tắc bị đụng xe kia, cô mím chặt môi, Lưu Giản thấy cô không nói lời nào, "Tôi với cô hình như còn chưa đến mức một mất một còn."
"Đêm đó tôi đã nói với anh tôi có việc bảo anh đừng đi theo tôi."
Lưu Giản tức đến phát hỏa, ý Tô Lương Mạt là nói hắn tự tìm phiền phức? "Người là do Chiêm Đông Kình giết?"
"Không phải."
"Vậy tại sao thẻ từ lại ở trong tay cô."
Người đàn ông sáp tới gần hơi thở phun đốt lên gò má Tô Lương Mạt, cô mặc áo sơ mi kẻ sọc màu hồng lam, bộ dáng như vậy thoạt nhìn giống như vẫn còn là sinh viên đại học, "Hình như nghe nói bạn trai cũ của cô bị đụng xe?"
"Rốt cuộc vẫn là anh rõ ràng nhất," Hắn đã nói đến đề tài này, mồi lửa trong lòng Tô Lương Mạt liền đốt cháy bừng bừng, "là tôi hại anh, anh trực tiếp tìm tôi là được rồi!"
"Có ý gì?" Lưu Giản nheo mắt.
"Dám làm không dám nhận? Vệ Tắc là anh sai người đụng trúng phải không?" Ánh mắt cô sáng long lanh sắc bén đâm thẳng vào Lưu Giản, hắn cười cười, "Sao cô không nghi ngờ Chiêm Đông Kình?"
"Dựa vào mấy tấm hình kia sao?" Tô Lương Mạt hất cằm hỏi.
Hai mắt Lưu Giản sa sầm, giống như dùng loại ánh mắt soi mói nhìn kỹ Tô Lương Mạt.
"Tôi đã cho người giám định, những tấm hình kia đều là ảnh ghép." Cô nói hời hợt, đáy mắt lành lạnh liếc nhìn hắn, Lưu Giản nghe vậy, cười cười thối lui thân thể, "Được rồi, tôi còn tưởng cô sẽ tìm Chiêm Đông Kình liều mạng."
Hàm răng Tô Lương Mạt âm thầm cắn chặt, phản ứng của cô trong nháy mắt thấy ảnh chụp, chính là muốn làm như vậy.
"Anh ấy là cảnh sát!"
"Vậy thì sao?"
Hai người không ai nhường ai, Tô Lương Mạt tự biết rõ, nhưng lại không nắm chắc được bao nhiêu, Lưu Giản nếu như thực sự muốn giết cô còn cần đợi tới bây giờ?
"Chuyện này vốn không liên quan tới Vệ Tắc."
"Vậy sao cô lại để tôi chịu tiếng xấu thay Chiêm Đông Kình?"
Tô Lương Mạt liếc ra ngoài cửa sổ, Lưu Giản lấn người lên, bụng giống như bị vật cứng chọc mạnh vào, hắn cúi đầu xuống nhìn, thì ra là khẩu súng.
"Anh có biết anh ấy suýt chút nữa là chết rồi không? Anh dựa vào cái gì, tôi mang thứ đó nhét vào túi quần anh cũng không sai, bởi vì anh vốn không phải là loại người tốt đẹp gì, nếu không phải đêm đó anh quấn lấy tôi, sẽ gặp phiền toái như vậy sao? Anh chết rồi sao? Không phải chỉ bị quất vài roi thôi sao? Anh thực sự nghĩ mình là ai, sau này Tương Hiếu Đường có bất cứ phiền phức gì cũng đừng đổ lên đầu tôi, anh lạm sát người vô tội, sớm muộn thế nào cũng có ngày bị người ta giết không hay." Cô cầm súng, không có sợ hãi, hoảng sợ lúc Vệ Tắc bị đẩy vào phòng cấp cứu lúc này còn lẩn quẩn trong lòng cô.
Lưu Giản hô hấp từng chút một, có thể cảm nhận được họng súng chống đỡ hắn.
"Còn gì nữa, dứt khoác nói hết toàn bộ."
"Sau này, đừng ai đụng chạm tới ai, chuyện thẻ từ là tôi không suy xét chu toàn, Tương Hiếu Đường tôi cũng không thể chọc tới..."
Cổ tay đột nhiên bị Lưu Giản chế trụ bẻ quặt ra sau, Tô Lương Mạt đau đến vặn vẹo thân thể, Lưu Giản đoạt lấy súng trong tay cô, "Biết rõ không thể chọc tới cô vẫn chọc."
Cô thử rút tay, Lưu Giản cũng không buông ra.
Hắn đem súng chỉa vào trán Tô Lương Mạt, "Cô có mấy cái mạng?"
"Chỉ một cái, không phải đang bị anh nắm đấy sao?"
"Miệng lưỡi không buông tha ai phải không?" Mặt Lưu Giản kề sát tới, súng dời xuống chỉ vào khóe miệng Tô Lương Mạt, sắc môi cô lấp láy, thoa ít son nước nhàn nhạt, cổ họng hắn cuộn nhẹ, Tô Lương Mạt liếc mắt thấy mặt hắn đang sáp tới gần, "Trong súng không có đạn."
Người đàn ông dừng động tác, cô đẩy tay hắn ra, "Lần trước vì cản chiếc xe kia vọt tới chỗ Vệ Tắc, tôi bắn hết sạch đạn bên trong, quên bỏ vào."
Lưu Giản đẩy ra nhìn, quả nhiên là thật.
Hắn ném khẩu súng về phía hộp số, nắm cánh tay Tô Lương Mạt kéo về phía hắn, nửa người trên của cô bị lôi sang bên, "Anh làm gì!"
Lưu Giản xuống xe, mạnh mẽ lôi cô sang ghế phụ, không biết ở đâu móc ra cái còng tay, đem tay phải Tô Lương Mạt còng lên trên tay vịn.
Tô Lương Mạt vung vẩy cánh tay, Lưu Giản ngồi vào ghế lái, dập mạnh cửa xe khởi động động cơ lái về phía trước.
Hắn mở một bên cửa sổ, gió thổi vào thuận thế vén cổ áo Lưu Giản lên, hắn vốn đang cởi áo, vạt áo gần như bay lên đến mặt Tô Lương Mạt, da thịt săn chắc bởi vì động tác lái xe mà căng cứng, hắn dung mạo thâm thúy, trời sinh bộ dạng có nét phác thảo của phụ nữ, Tô Lương Mạt lại không để tâm đến, cổ tay vì giãy giụa mà sưng đỏ lên.
"Đừng phí công vô ích, thứ này không có chìa khóa thì không mở được."
"Mẹ kiếp!"
"Cô nói cái gì?" Lưu Giản nghi ngờ mình nghe lầm.
"Mẹ kiếp!!" (Chậc chậc, chị bị anh biến thái chọc đến chửi thề *O*)
Tô Lương Mạt thở hổn hển, nói tục ai không biết nói, cũng không cần học!
Lưu Giản nghiêng đâu nhìn cô chằm chằm, Tô Lương Mạt hất tay phát ra âm thanh va chạm kịch liệt, "Nhìn gì mà nhìn, anh có phải bị người ta tra tấn đến nghiện rồi không? Tùy thân còn mang theo còng tay, lưu manh còn muốn giả dạng cảnh sát, tôi phỉ!"
"Tôi cho cô ngang bướng!" Lưu Giản tăng tốc, đạp chân ga phóng lên.
Tô Lương Mạt thật vất vả mới thắt được dây an toàn, cái kiểu đua xe như này cô còn sợ gì chứ, Chiêm Đông Kình cũng dùng chiêu thức như vậy dọa cô, thật đúng là cho rằng cô sẽ giống như những cô gái khác choáng váng đến thất điên bát đảo sao?
Lưu Giản dùng sức đánh mạnh tay lái, xe đến đầu đường bẻ ngoặt, lốp xe mài qua dải phân cách, cánh tay Tô Lương Mạt treo ngược căng cứng, "Anh coi chừng xe mới của tôi."
"Đụng hư lão tử đền cô!"
Tô Lương Mạt liền biết mình gặp trúng kẻ điên, "Lái nhanh một chút, anh lái nhanh thêm một chút a."
Lưu Giản không tin không dọa chết cô, lúc trước tuyệt kỹ đua xe của hắn dù gì cũng nổi danh ở chợ đêm, Tô Lương Mạt nhìn hắn lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng ở bên cạnh thêm chút lửa, "Chỉ được trình độ này, anh như này thì gọi là 'rùa đen đi dạo' đi? Một chút kích thích cũng không có còn học đòi đua xe, đã nghe qua 'khỉ đeo hoa' bao giờ chưa?" (He he, bạn chip đang cười muốn rớt răng)
Nhìn bộ dáng của cô, thật đúng là không có chút sợ hãi, thân thể Tô Lương Mạt lắc trái lắc phải, "Anh rể," cô hét lên, "gọi anh là anh rể còn không được sao?"
"Đừng nhận loạn người thân, ai là anh rể của cô?"
"Tô Uyển là chị của tôi."
"Tôi với cô ta không có loại quan hệ đó!" Lưu Giản buột miệng nói ra, lại nghĩ cần gì phải giải thích với cô những thứ này, Tô Uyển ở nhà rất tốt, ôn nhu săn sóc, hắn hành động như thế này thì có đụng chạm gì đến việc đó, hắn thực tại không muốn dùng cái chữ kia để hình dung chính mình.
Nhưng trên người Tô Lương Mạt có loại khí chất đặc biệt, liên tục hấp dẫn hắn đến gần.
Ánh mắt Lưu Giản quét qua kính chiếu hậu, một đoàn xe xếp hàng dài theo ở phía sau, tạo thành tư thế đánh bọc sườn từ hai bên, "Cô gái, cô thật là có mặt mũi."
Chiếc xe dẫn đầu tăng nhanh tốc độ vọt lên, giống như là cực quang, xe thể thao phát ra âm thanh vang dội dứt khoát làm lỗ tai người khác ong ong run rẩy, khóe miệng Lưu Giản khẽ nhếch lên, hắn thả chậm tốc độ dừng xe ở ven đường, xe của Chiêm Đông Kình gần như là đồng thời dừng lại vững vàng, Lưu Giản đẩy cửa xe đi xuống, vừa đưa tay đem áo sơ mi mở rộng nhét vào quần. Tô Lương Mạt nhìn vào mắt, nhìn thế nào cũng thấy có sắc dục, giống y như vừa mới trải qua thực chiến gì đó. (Phụt, chảy cả máu mũi)
Chiêm Đông Kình cũng xuống xe, cùng lúc đó, toàn bộ xe đằng sau vây thành một vòng.
Tô Lương Mạt rụt người vào ghế lái phụ, tay còn bị còng, Lưu Giản dựa người vào mui xe, "Tôi chỉ cùng với người phụ nữ của anh tâm sự một chút."
"Tâm sự cái gì vậy?" Chiêm Đông Kình đi thẳng đến chỗ Tô Lương Mạt, kéo tay cô định đi, lại nhìn thấy còng tay kim loại lạnh như băng khóa chặt cổ tay Tô Lương Mạt, hắn từ trong túi quần móc ra cái bao tay da quấn dọc theo cái còng, động tác rút súng lưu loát bắn một phát, Tô Lương Mạt cảm thấy cổ tay chợt buông lỏng. Chiêm Đông Kình siết chặt năm ngón tay của cô, tầm mắt Lưu Giản nhìn chằm chặp bọn họ, đến khi hai người đàn ông mặt đối mặt với nhau.
Hắn thong thả chậm rãi cài nút áo, Tô Lương Mạt đứng bên cạnh Chiêm Đông Kình, hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, nhưng lại có loại khí chất giống nhau. Lưu Giản cài nút áo xong đứng thẳng người lên, "Kình thiếu, anh nuôi cái con hổ con này thực sự sẽ cắn người."
Chiêm Đông Kình cười vỗ vỗ đầu Tô Lương Mạt, "Cô ấy chỉ cắn đồng loại."
Tô Lương Mạt choáng váng, cô cũng không phải thú nuôi.
Người của Lưu Giản cũng đã tới, hai bên dàn hai hàng xe đối lập nhau, gương mặt Chiêm Đông Kình lạnh lùng lộ rõ vẻ không vui, "Lão Nhị, anh gần đây hình như cứ nhìn chằm chằm người phụ nữ của tôi thì phải?"
Người trong giới xưng hô Lưu Giản, đều gọi một liếng 'lão Nhị'.
"Là cô nàng cứ tới trêu chọc tôi, kỳ thực nói thẳng ra là hết chuyện, nhưng chuyện trong sinh nhật Hoắc lão gia tử lần trước trong lòng anh rõ ràng nhất."
"Tôi rõ ràng cái gì?" Chiêm Đông Kình lẽ nào lại tự mình thừa nhận?
Lưu Giản nhếch một bên khóe miệng lên, "Người của Tứ Phong Đường gần đây thường xuyên gây chuyện với tôi, bọn họ tìm tôi, tôi liền tìm cô ta."
Cánh tay Chiêm Đông Kình vòng qua bả vai Tô Lương Mạt, "Ai dám tìm cô ấy gây chuyện, chính là gây chuyện với tôi, lão Nhị, Tương Hiếu Đường gần đây rất loạn, giữ lại chút tâm tư cho Chu Chính đi."
Hai người đàn ông, một người âm lệ như hổ, một người giảo hoạt giống hồ ly, ai cũng đều không dễ chọc. Nếu như không nói thẳng thắn, Tô Lương Mạt sau này còn gặp phiền phức, Chiêm Đông Kình sáp lại gần khẽ hôn lên trán cô, "Anh để ý cô ấy rồi, tôi nhìn ra được, nhưng bây giờ cô ấy là của tôi, cho dù là anh cũng không động vào được."
Tô Lương Mạt đứng im bên cạnh, cảm thấy lúng túng.
Lưu Giản lại hào sảng vung hai tay, "Đúng đó, tôi vừa ý cô ta, anh đã đóng dấu trên người cô ta chưa?"
Con ngươi Chiêm Đông Kình sâu hoắc, rồi lại cười, "Anh đã nhắc tôi rồi, đêm nay tôi trở về liền cho cô ấy một dấu."
"Đi thôi." Cô kéo nhẹ cánh tay Chiêm Đông Kình, hai người nói chuyện càng lúc càng không kiêng nể, rõ ràng trong thâm tâm đều muốn đối phương chết, nhưng lại giả trang thành hai con hổ biết cười.
"Lão Đại, cẩn thận!" Không biết ai hô lên một câu.
Chiêm Đồng Kình ép đầu Tô Lương Mạt, động tác phản ứng cực nhanh, ngay sau đó một hồi tiếng súng gần như sượt qua lỗ tai Tô Lương Mạt, lại có kẻ khác nổ súng, lúc Lưu Giản quay đầu lại thấy phía sau hắn cũng đã có người ngã xuống.
Chuyện phát sinh quá đột ngột, Lưu Giản trầm mặt đi tới, trong tay đối phương còn cầm khẩu súng.
Hắn theo hướng kẻ vừa bắn dùng sức đạp lên cổ tay.
"Nhị ca..."
Chiêm Đông Kình kéo Tô Lương Mạt ra phía sau nhìn nhìn, "Không sao chứ?"
Lỗ tai đến lúc này vẫn còn cảm giác đau đớn, Tô Lương Mạt lắc đầu, "Không sao."
Âm thanh nổi giận của Lưu Giản ở không xa truyền tới, "Ai bảo ngươi nổ súng?"
"Nhị ca, hắn là Chiêm Đông Kình..."
Lưu Giản hướng về phía thuộc hạ hung hăng cho một cước lên đầu, "Con mẹ nó ngươi có hiểu quy tắc hay không, đi theo ai?"
Chiêm Đông Kình đem Tô Lương Mạt bảo vệ sau người, Lưu Giản đương nhiên cũng không thể truy cứu là ai bên này đả thương người của Tương Hiếu Đường, gieo gió gặt bão, lại dám trắng trợn nổ súng, não ít thì vẫn là não heo.
Người phía sau Chiêm Đông Kình bị châm ngòi tức giận, hắn ôm Tô Lương Mạt đi đến trước xe, nhìn người đàn ông chảy máu không ngừng trên mặt đất, "Lão Nhị, khi nào thì nhận được người, lá gan đủ mập nha."
Lưu Giản đạp cổ tay đối phương, ngẩng đầu nói, "Chỉ là đứa mới tới."
Chiêm Đông Kình đến gần khom lưng nhìn chằm chằm đối phương mặt đã chuyển thành màu xanh đen, "Tương Hiếu Đường với bọn tôi quan hệ luôn rất tốt, đừng vì người không liên quan mà phá hỏng quan hệ hai bên."
"Đương nhiên."
Tô Lương Mạt dựa trước cửa xe, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người thật giả dối.
Chiêm Đông Kình quay lại chuẩn bị đưa cô rời đi, lúc lên xe hướng Lưu Giản phía sau mà nói, "Đừng có tìm đến cô ấy gây rắc rối, nếu không Tương Hiếu Đường đừng mơ sống yên ổn."
"Chiêm Đông Kình," Lưu Giản gọi cả tên họ hắn, "anh vẫn tự tin như vậy, có thể liên tục áp chế Tương Hiếu Đường."
Người đàn ông nâng khóe môi cười lạnh, "Anh có thể thử xem."
Tô Lương Mạt ngồi trên xe, người đàn ông đánh tay lái một cái liền phóng đi.
Cô thu hồi tầm mắt, "Vừa nãy cùng lúc người kia nổ súng, đã có người bắn trả, nhưng người nổ súng bên phía chúng ta làm sao có thể xác định chính xác là ai?"
Chiêm Đông Kình xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tô Lương Mạt, "Đầu óc em cũng thật lanh lợi."
"Chẳng lẽ còn có kẻ khác?"
"Sau lưng tôi vẫn còn một đôi mắt." Hai mắt đen nhánh của Chiêm Đông Kình cười như không cười nhìn về phía trước, Tô Lương Mạt nặng nề thở ra một hơi.
Cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy đầu vai Chiêm Đông Kình còn dính chút bụi bặm, là vừa rồi ôm cô tránh đi mà quẹt vào, Tô Lương Mạt đưa tay phủi bụi đi, cô nhìn ánh mắt chăm chú của người đàn ông, lúc nắm chặt tay lái, mạch máu xanh tím trên mu bàn tay khẽ lồi lên.
Cô đột nhiên liền nghĩ đến hai từ 'quyến rũ'.
"Chiêm Đông Kình."
"Ừ?"
"Chuyện của Vệ Tắc thì ra là do Lưu Giản cho người làm, anh nói, lúc bọn họ tùy tiện ra lệnh một câu, có nghĩ tới người khác còn có gia đình, cũng chỉ có một cái mạng thôi không?" Tô Lương Mạt nghiêng người sang, gối gầu lên vai Chiêm Đông Kình.
"Việc này vốn dĩ không khó hiểu," Câu nói này nếu ngược lại thật sự là do Chiêm Đông Kình nói, hắn cũng sẽ nói ra lại nuốt trở về như vậy, "Lưu Giản chính là loại người như vậy, trong giới ai mà không biết hắn, hắn với Chu Chính quan hệ rất tốt, so với Chu Chính thủ đoạn càng thâm hiểm hơn, sau này Tương Hiếu Đường nếu vào trong tay hắn..."
Lời kế tiếp Chiêm Đông Kình cũng không nói ra.
Tô Lương Mạt không hiểu những chuyện này, cô chỉ biết cô phải tránh xa Lưu Giản.
Chiêm Đông Kình kéo tay của cô qua, nhìn thấy trên cổ tay có vết xước bị mài đến sưng đỏ, "Hắn đã làm gì em vậy?"
"Kẻ điên." Tô Lương Mạt mắng.
Trong đầu Chiêm Đông Kình vẫn chưa tản đi một chuyện, chính là động tác nhét áo sơ mi của Lưu Giản lúc xuống xe, trong lòng hắn càng thêm bực bội, Tô Lương Mạt ở bên cạnh dè dặt nói, "Em muốn đến trại an dưỡng thăm ba một chút."
Chiêm Đông Kình liếc mắt nhìn cổ tay bị thương của cô, đương nhiên không cự tuyệt, còn tự mình lái xe đưa cô đi.
Tô Lương Mạt để hắn chờ bên ngoài, Tô Khang nhất định không muốn nhìn thấy hắn, lúc cô vào phòng bệnh Tống Tử Căng đang bóc vỏ cam, Tô Khang ngồi trên sofa đọc báo, thấy cô đến liền vẫy vẫy tay, "Lương Mạt."
"Ba, xem gì vậy?"
"Xem vài tin tức lặt vặt." Tô Khang tiện tay để tờ báo sang một bên, Tô Lương Mạt ngồi xuống cạnh ông.
"Ba, mấy ngày nữa con sẽ tìm cách đưa ba đi, ba muốn đi đâu?"
Tô Khang liếc mắt nhìn Tống Tử Căng cách đó không xa, "Con đưa ba ra khỏi trại an dưỡng là được rồi, con có thời gian giúp ba tìm một người, sau khi rời khỏi đây ba sẽ sắp xếp."
"Sau này, ba còn trở về nữa không?"
"Chờ ba ở bên kia ổn định một chút, ba đưa mẹ con sang đó trước."
Tô Lương Mạt nghĩ đến chuyện sắp xa cách, lại khó chịu một hồi, Tô Khang nắm chặt tay con gái, "Ba hiện tại cũng chỉ có cách này, ba không đi, con vĩnh viễn không thể thoát khỏi Chiêm Đông Kình."
"Ba, kỳ thực không cần như vậy."
Tô Khang vẫn như cũ ngắt lời Tô Lương Mạt, "Rất nhiều chuyện con không hiểu."
Cô trầm mặc, Tô Khang gọi Tống Tử Căng đến, nhớ tới những ngày cả nhà cùng sống chung thật không được bao lâu, "Khi nào thì ôm Tô Trạch đến, ba đã lâu không có gặp con trai."
Tống Tử Căng cũng muốn, nhưng vẫn phải mở miệng, "Tô Trạch không hiểu chuyện, khó tránh khỏi lỡ mồm, vẫn là nhẫn nhịn một chút, cuộc sống sau này vẫn còn dài."
Chuyện Tô Lương Mạt cướp hàng đến bây giờ cũng chưa qua bao lâu, cô không dám sắp xếp cho Tô Khang đi ngay, đến lúc Chiêm Đông Kình phát hiện người không còn nữa, người đầu tiên nghĩ đến nhất định là cô, Tô Lương Mạt thật không dám nghĩ đến những chuyện này.
Ra khỏi trại an dưỡng, nhìn thấy một cánh tay Chiêm Đông Kình để ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ, không ngờ đã để cho hắn đợi hơn một tiếng.
Lái xe trở về Thanh Hồ Đường, tắm rửa xong nằm lên giường chỉ muốn chậm rãi thong thả ngủ một giấc.
Chiêm Đông Kình đưa tay sờ chân cô, Tô Lương Mạt vô thức khép chặt lại, "Mệt quá."
Hắn tự tay cởi quần lót của cô, đem hai chân cô vặn bung ra, Tô Lương Mạt kinh hãi đến tái mặt, như vậy cũng quá là trực tiếp đi, cô giãy giụa muốn khép hai chân lại, "Anh tắt đèn đi."
Bàn tay Chiêm Đông Kình hướng vào giữa hai chân cô đẩy một cái, lại dễ dàng tách hai chân ra lần nữa, tay hắn nắm lấy mắt cá chân Tô Lương Mạt, khẽ nghiêng người về phía trước.
Mặt Tô Lương Mạt sung huyết đỏ bừng, "Anh nhìn đi đâu vậy?"
Thần sắc người đàn ông nghiêm túc, bàn tay cũng theo đó mà phủ lên, "Lưu Giản nói không sai, tôi nên ở trên người em lưu lại một cái dấu."
"Anh nổi điên gì vậy?"
"Tôi nghĩ nên kiếm cái hoa văn nào đẹp mắt, hay là trực tiếp khắc tên của tôi?"
Tô Lương Mạt chen chân vào muốn đạp hắn, Chiêm Đông Kình dùng sức đè lại, "Khắc vào chỗ nào đẹp đây, bên trái hay là bên phải?" (@-@ Ôi mẹ ơi, phụt máu mũi lần hai trong ngày, bạn chip cần truyền máu sau chương này gấp!!)
Thử nghĩ mà xem, bị người như vậy nhìn chằm chằm vào nơi đó, Tô Lương Mạt da mặt vốn mỏng, cô cầm gối che kín mặt của mình, "Buông tôi ra, anh biến thái."
Chiêm Đông Kình buông lỏng tay, người cũng thuận thế nằm sang một bên.
Hắn khẩu vị không nhẹ, nhưng vẫn không nặng đến nối thật muốn xăm hình lên chỗ đó của cô.
***
Hôm sau Chiêm Đông Kình rời khỏi giường trước, lúc Tô Lương Mạt tỉnh dậy chỗ nằm bên cạnh đã lạnh buốt một mảng.
Tống Các đứng trước ghế sofa, nghe xong lời của Chiêm Đông Kình, hai đầu lông mày gần như nhíu thành chữ xuyên, "Kình thiếu, thực sự phải như vậy sao?"
Chiêm Đông Kình dời môi mỏng khỏi vành ly, ngẩng đầu liếc hắn, "Cậu từ khi nào trở nên mềm lòng như vậy?"
"Tôi cho rằng ngàiđối với cô ta sẽ không như vậy?" Lúc Tống Các nói lời này, mắt không khỏi ngước nhìn lên tầng hai.
Chiêm Đông Kình tùy ý để mùi thơm của sữa buổi sáng trôi chảy trong miệng, ánh mắt hắn bình tĩnh, khó có thể nhìn ra vẻ lạnh nhạt bên trong, "Làm như vậy, là vì tốt cho cô ấy, cô ấy ở bên cạnh tôi sớm muộn cũng phải qua cửa ải này."
"Nhưng mà..." Tống Các do dự một chút, nhưng vẫn phải mở miệng, "ngài đã để cô ta bắt đầu đầu học việc làm ăn."
"Tống Các, hình như so với tôi cậu còn xem trọng tình cảm hơn, tình cảm, đó là thứ gì?"
Tống Các nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng đột nhiên buông lỏng, "Vâng, Kình thiếu nói đúng."
Tô Lương Mạt hôm nay không đi làm, cô thay bộ quần áo ở nhà từ tầng hai đi xuống, mái tóc buông thỏng dùng sợi dây da mỏng tùy ý buộc sau đầu, vào phòng khách nhìn thấy Chiêm Đông Kình vẫn còn ở nhà, "Anh không đi ngoài sao?"
Hắn để cái ly xuống, hướng phía cô vẫy vẫy, "Mấy ngày nay không bận, ở bên cạnh em nhiều một chút."
Tô Lương Mạt đi đến bên cạnh người đàn ông, Tống Các nhìn cô, thần sắc u ám không rõ.
"Vài ngày tới buổi chiều em theo Tống Các đi, rảnh rỗi luyện một chút kỹ thuật bắn súng."
Tô Lương Mạt không cự tuyệt, cô không giết người, đây chỉ phương thức phòng thân của cô mà thôi.