Nhà A Nhà B

Chương 18

Trước Sau

break
Hà Đông bấm nút nghe điện thoại nhưng vừa đi ra khỏi phòng ăn đã bị Mã Tô đuổi theo hung hăng kéo đến một góc khiến cô sợ đến mức vội vàng cắt điện thoại khi chưa kịp nói câu nào.

"Buổi tối hôm nay em làm cái trò quái quỷ gì thế? Vì sao bắt Tiểu Hân uống rượu giúp Tử Hãn?" Mã Tô tức giận hỏi: "Không phải em chủ động nói với anh rằng sẽ giúp anh sao? Em trêu anh đúng không? Lục Tử Hãn bảo em làm như vậy à?"

Hà Đông xoa xoa cổ tay bị đau vì hắn nắm quá mạnh, chột dạ nói: "Mã Tô, em đã hỏi Tiểu Hân rồi, cô ấy chỉ coi anh là bạn, có lẽ anh nên dừng lại đi".

Mặt Mã Tô lúc xanh lúc trắng, rốt cục cả giận nói: "Cô ấy chỉ coi anh là bạn chẳng lẽ chính anh không biết hay sao mà em còn phải đến nói với anh. Anh chỉ hỏi em, hôm nay là chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì Tiểu Hân tuyệt đối sẽ không đỡ rượu cho Tử Hãn như vậy".

Hà Đông cúi đầu không nói, nếu nói ra thì đúng là quá mất mặt.

"Nói đi, nếu em không nói anh sẽ đi hỏi Lục Tử Hãn. Mẹ nó! Xem nó tự biên tự diễn trước mặt mình đúng là cay thật. Tối nay nhất định phải uống chết bỏ mới được!"

"Em muốn mua căn hộ, định nhờ trợ lý Lục giảm thêm một phần trăm". Hà Đông cảm thấy lúc này mình bị Mã Tô nắm trong tay rồi, chính cô cũng không biết tại sao lại nơm nớp lo sợ như vậy.

"Cho nên em mới ép Tiểu Hân uống rượu, mà còn là uống đỡ cho Lục Tử Hãn? Căn hộ thì làm sao? Căn hộ là cái quái gì? Hắn có thể cho không em một căn hộ à? Một phần trăm chiết khấu này quý giá lắm à? Em coi Tiểu Hân là cái gì? Lục Tử Hãn cũng mẹ nó chẳng ra gì, tự nhiên lại ép em làm như vậy!"

"Nhà ở mà vẫn còn không quan trọng? Không có nhà ở thì sẽ phải phiêu bạt đầu đường xó chợ đấy. Một phần trăm cũng quý chứ sao, một phần trăm là hàng chục triệu đấy, em có phải loại cậu ấm lắm tiền bay trên trời tán gái như anh đâu!" Hà Đông đỏ mắt nhìn Mã Tô, "Không cần phải ghen tuông ở đây đâu, còn không phải bị mất mặt ở chỗ Lục Tử Hãn nên anh mới nổi điên như vậy à? Có mấy phần là thực sự vì Tiểu Hân thì chính anh cũng biết!"

Mã Tô tức giận đến mức không nói nên lời, trợn mắt nhìn Hà Đông hồi lâu rồi nói với giọng khàn khàn: "Dù sao hai người bắt nạt người khác như vậy anh cũng nhìn không vừa mắt!" Dứt lời xoay người chuẩn bị đi, nghĩ không cam lòng lại quay đầu nói: "Hà Đông, em đúng là tiểu nhân!"

Hà Đông tức giận đến mức nước mắt ngân ngấn, ngẩn ra hồi lâu rồi cũng dậm chân đi về phía nhà vệ sinh.

Mục Tư Viễn đứng ở một đầu khác của lối rẽ, lông mày nhíu chặt. Câu nói cuối cùng của Hà Đông tương đối to, anh loáng thoáng nghe được mấy từ. Nhớ tới những gì Ngải Lâm hỏi mình lúc trưa, căn hộ, cổ phiếu, cùng với những gì Hà Đông nói vừa rồi, nhà ở, giảm giá, chẳng lẽ Mạch Tiểu Hân muốn mua căn hộ của Văn Cẩm nên nhờ Lục Tử Hãn giảm giá giúp mình? Anh phải nghĩ biện pháp hỏi một chút cho rõ ràng, trong thành phố này hiện có không ít khu nhà mới hoàn thành, bây giờ tất cả đều đang giảm giá, khu nhà của Văn Cẩm cách chỗ làm quá xa, đối với người không có ô tô như Mạch Tiểu Hân thì đó không phải lựa chọn tốt nhất. Vừa nghĩ như vậy anh vừa đi về phòng của mình, tối nay anh còn có một nhóm khách khác cần ứng phó.

Mã Tô và Lục Tử Hãn uống nhiều đến mức suýt nữa phải vào bệnh viện truyền nước, cuối cùng Ngải Lâm không làm thế nào được đành kêu tài xế của Viễn Dương lần lượt đưa hai gã đã say bất tỉnh này về nhà, tự mình thì bắt một chiếc xe, rốt cục cũng sắp xếp được cho Mục Tư Viễn lái xe đưa Mạch Tiểu Hân và Hà Đông về như mong muốn. Mục Tư Viễn dở khóc dở cười nói: "Ngải Lâm, cô càng ngày càng bày mưu tính kế quyết thắng ngoài ngàn dặm rồi đấy, cẩn thận ngày mai Tử Tình tới tìm cô tính sổ, dám chuốc rượu cho thái tử gia say bất tỉnh nhân sự".

Ngải Lâm liếc qua Mạch Tiểu Hân đang ngồi trong xe, nói nhỏ: "Tôi tin tưởng trực giác của chính mình nên mới quyết định làm như vậy. Nếu như thật sự không phải như tôi nghĩ thì tôi bảo đảm lần sau nhất định sẽ không quấy rối nữa. Tư Viễn, tôi chỉ là muốn làm một chị dâu tốt, anh mà không chịu thành toàn thì tôi chỉ còn nước bị giáo huấn trước mặt đại sư huynh của anh mà thôi".

Mục Tư Viễn vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: "Anh ấy làm sao mà nỡ giáo huấn cô được, đi về đi".

Trở lại xe, anh nghe thấy Mạch Tiểu Hân nhỏ giọng nói với Hà Đông: "Sao anh ấy lại mắng bạn làm gì nhỉ, là tớ sẵn lòng mà, có một chén rượu mà thôi, tớ lại không thiệt thòi gì. Được rồi được rồi, đừng khó chịu nữa".

"Mã Tô đối với bạn thật sự rất tốt, Mạch Mạch, bạn suy nghĩ một chút đi. Tiền cũng có một chút, công việc cũng tốt, tính cách cũng thật lòng, chỉ có lúc mắng người mới hung ác thôi, có điều đối với bạn thì chắc chắn sẽ không như vậy".

“Được rồi được rồi, thôi không nói nữa". Mạch Tiểu Hân bóp mạnh tay Hà Đông, Mục Tư Viễn còn đang ngồi phía trước mà con bé ngốc này chẳng ngại gì hết cả.

"Lần trước ở quán cà phê, vốn Mã Tô chẳng có quan hệ gì với bọn mình nhưng quán vừa mở cửa anh ấy đã dẫn bạn bè đến, thoáng chốc đã hoàn thành doanh số bán hàng yêu cầu rồi, đó không phải là vì sợ bạn bưng bê vất vả quá sao? Nếu không phải sau đó Lục Tử Tình mang mấy người kia tới làm khó bạn thì bạn đã có thể về từ sớm rồi, người có tiền nào cũng cậy mình có tiền, đâu có ai chân thành như vậy chứ!"

"Hà Đông! Mấy người Lục tiểu thư chỉ là trêu đùa tớ chút thôi, đâu đến mức gọi là làm khó tớ!" Mạch Tiểu Hân nổi cáu, đè thấp âm thanh nói: "Hôm nay là tớ uống rượu mà, tại sao bạn lại còn say hơn cả tớ thế? Bạn tưởng đây là trên xe buýt à? Về nhà nói tiếp!" Cô lo sợ bất an nhìn Mục Tư Viễn vẫn yên lặng không nói, trên xe rất yên tĩnh, những lời này nói không chừng Mục Tư Viễn cũng nghe thấy, nói xấu Lục Tử Tình trước mặt anh ta, Hà Đông không muốn làm việc ở Văn Cẩm nữa hay sao?"

Mục Tư Viễn hầu như sắp bị câu nói cuối cùng của Mạch Tiểu Hân chọc bật cười, trên xe yên tĩnh như thế, lời của Hà Đông đứt quãng lọt vào tai anh làm anh không thể mở miệng được. Anh nhớ lại cảnh Mã Tô tức giận vừa rồi, quả nhiên sau đó Mã Tô đã ép Tử Hãn đến chết, hôm đó hắn còn thật sự đến quán cà phê à? Còn mình thì làm gì nhỉ? Dường như thương lượng một đống chuyện của Dịch Đạt với Tề Tuấn trên mạng. Mà Tử Tình bất ngờ cũng đến, đúng là làm mọi người không đoán được, đến làm khó cô ấy à? Anh nhíu mày, thế thì Tử Hãn làm cái gì?

Trên xe yên tĩnh không tiếng động, Mạch Tiểu Hân và Hà Đông đưa mắt nhìn nhau, đúng là ngột ngạt, biết trước như vậy thì vừa rồi bắt taxi về có phải hơn không. Cái bà chị Ngải Lâm này cứ sống chết ép hai người mình lên xe, trên đời này làm gì có chuyện tổng giám đốc tiếp khách xong còn phải đưa người không liên can về nhà cơ chứ?

Qua kính chiếu hậu Mục Tư Viễn nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm không yên của hai người liền vội vàng dừng suy nghĩ lại, "Chỗ Mạch tiểu thư ở bây giờ hình như giá nhà sắp lên đến năm mươi triệu rồi à?"

"Vâng". Mạch Tiểu Hân hơi cảm thấy kỳ lạ, không biết vì sao Mục Tư Viễn đột nhiên hỏi giá nhà ở chỗ mình.

"Tiền thuê có cao không?"

"Rất cao, như căn hộ 80 mét vuông của em bây giờ tiền thuê hàng tháng sắp đến mười triệu rồi". Hà Đông cũng từng nghĩ đến chuyện thuê căn hộ sát vách cô, nhưng giá tiền thuê Mạch Tiểu Hân hỏi thăm được lại làm Hà Đông sợ quá chạy mất.

Nói như vậy thì quả thật có thể tính đến chuyện mua nhà, Mục Tư Viễn nghĩ, xem ra thu nhập của công ty xuất bản cũng không tồi, một cô bé vừa vào làm mà lại có thể thuê căn hộ với giá cao như vậy.

"Thị trường nhà đất giờ nóng thạt đấy, mọi người đều không mua cổ phiếu mà đi mua nhà hết", Mục Tư Viễn hỏi như vô tình, "Mạch tiểu thư bây giờ đang định rút vốn bên cổ phiếu à?"

Mạch Tiểu Hân cảm thấy kì lạ, tại sao anh ấy lại biết mình chơi cổ phiếu, cô hơi sững sờ một chút rồi mới nói: "Bố em nói bây giờ mua cổ phiếu vào mới thích hợp".

Hà Đông nói: "Bác Mạch nói nên mua vào thì sẽ không sai, bác ấy nghiên cứu kinh tế mà! Giáo sư đẹp trai nhất đại học C đấy".

Mạch Tiểu Hân cười khanh khách, "Đông Đông, bố tớ mà nghe thấy thì nhất định sẽ thích lắm đấy".

"Xem bạn vui vẻ chưa kìa, cẩn thận sau này ế đấy, tầm mắt bạn cao quá rồi mà. Tớ thấy trợ lý Lục cũng không đẹp trai bằng bác Mạch đâu".

"Bố tớ đó là vẻ đẹp của trí thức có văn hóa, hơn nhau ở khí chất, bạn có hiểu hay không?" Mạch Tiểu Hân đắc ý nói, nghĩ đến Lục Tử Hãn liền hỏi: "Anh ta sẽ không quên mất khoản chiết khấu đó chứ? Say thế cơ mà!"

"Mạch tiểu thư muốn mua nhà à?" Mục Tư Viễn kéo đề tài lại.

"Em? Em có chỗ ở rồi mà", Mạch Tiểu Hân nói, "Buôn nhà đất thì phải có bao nhiêu tiền mới buôn được chứ, em không chịu nổi đâu".

Mục Tư Viễn không lên tiếng nữa, rõ ràng Mạch Tiểu Hân không định nói với anh chuyện của mình, cô định bán cổ phiếu mua nhà, đã nói với cả Hà Đông, Ngải Lâm và Lục Tử Hãn nhưng trước mặt mình lại thề thốt phủ nhận. Thì ra trước mặt cô ấy mình chỉ là một người lạ, cô ấy đã giúp mình ba lần nhưng vẫn cứ chỉ là người lạ. Đêm mưa ảm đạm đó, anh đã nhớ kỹ âm thanh của cô, nhớ kỹ cô, còn cô lại không hề có ấn tượng gì với anh, anh chỉ là một trong vô số người cô đã giúp đỡ mà thôi.

Xe đến dưới lầu, Mạch Tiểu Hân và Hà Đông cảm ơn Mục Tư Viễn rồi cùng nhau đi vào nhà.

Mục Tư Viễn đứng bên cạnh xe, do dự nhiều lần, rốt cục gọi Mạch Tiểu Hân lại.

Mạch Tiểu Hân ra hiệu cho Hà Đông đi lên trước còn mình đi tới bên người Mục Tư Viễn, ngẩng đầu mỉm cười hỏi: "Tổng giám đốc Mục còn có gì dặn dò?"

"Nhà em ở khu Thúy minh xuân hiểu đúng không?" Nghĩ hồi lâu, rốt cục Mục Tư Viễn không nhịn được hỏi ra. Buổi tối hôm đó anh nhớ cô bé kia nói là địa chỉ này, anh phải xác nhận, xác nhận rồi lại xác nhận, xác nhận rằng cô chính là cô bé kia. Anh từng bao nhiêu lần quanh quẩn trước cửa tiểu khu đó chỉ để có thể một lần nhìn thấy cô, anh muốn khẳng định rằng cô vẫn bình yên vô sự, sau đó vì chuyện này anh còn mua một ngôi nhà ở gần đó rồi khuyên mẹ chuyển nhà, hi vọng rằng thỉnh thoảng về nhà mình có thể gặp được cô ấy. Bây giờ thật sự gặp được rồi lại chỉ muốn xác nhận lại nhiều lần cho chính xác. Tựa như khi còn bé, ngày hôm sau có kế hoạch đi chơi, rõ ràng dự báo thời tiết đã nói hôm sau trời nắng nhưng nửa đêm vẫn phải bò dậy mấy lần ngó ra cửa sổ xem trời có mưa hay không, bởi vì quá quan tâm nên cũng quá sợ phải thất vọng.

Mạch Tiểu Hân cũng cảm thấy nghi hoặc không biết có phải Mục Tư Viễn cũng uống nhiều rồi hay không mà trên đường đi toàn hỏi những chuyện không đâu. Đầu óc chuyển một vòng mới hiểu ra anh hỏi là địa chỉ nhà cô ở thành phố C. "Đúng vậy, tổng giám đốc Mục cũng có bạn ở đó à?"

Mục Tư Viễn chần chừ một chút rồi gật đầu, "Ờ, một người rất quan trọng". Anh nhìn Mạch Tiểu Hân thật kĩ, trí nhớ dần dần trở nên rõ ràng, hình bóng đó và người trước mặt dần dần hòa làm một, mái tóc thẳng ngang vai đã trở thành mái tóc ngắn xoăn xoăn, bớt vài phần trẻ con, thêm vài phần quyến rũ. Khuôn mặt trước đây còn bầu bĩnh hiện nay đã gầy hơn nhiều, cằm cũng đã hơi nhọn ra, có thể thấy cuộc sống của cô cũng không hề thoải mái. Chỉ có ánh mắt đó là không hề thay đổi, vẫn chân thành trong sáng như cũ, không tiếc chia sẻ sự ấm áp cho những người lạ không quen biết. Kỳ thực anh nên nhận ra cô từ lâu rồi, trong bữa tiệc hôm đó lúc nói đến chòi canh và ngõ Hoa Quang anh đã có loại cảm giác này, chỉ có điều anh không dám tìm hiểu đến cùng, bởi vì sợ thất vọng cho nên mới không dám nghĩ tiếp, một người như Mục Tư Viễn cũng có lúc sợ hãi như vậy.

"Tiểu Hân, nếu như có nhu cầu gì cần hỗ trợ thì không được khách sáo, được chứ?" Mục Tư Viễn cân nhắc từng câu từng chữ, thấy Mạch Tiểu Hân lộ ra vẻ không hiểu lại không biết nên diễn đạt ý mình thế nào, "Em xem, lúc em giúp đỡ anh cũng không hề khách sáo, còn phải tự mình đi làm phục vụ quán nữa". Trước cặp mắt trong trẻo của Mạch Tiểu Hân, kỹ xảo đàm phán của anh lúc thường đã hoàn toàn biến mất, nghe những lời nói không hề có chút logic nào của mình, trong lòng Mục Tư Viễn gấp đến độ chỉ muốn đấm cho chính mình một phát.

"Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Mục", Mạch Tiểu Hân không để ý đến việc lần này Mục Tư Viễn không gọi cô là Mạch tiểu thư nữa. Vì sao anh ấy đột nhiên gọi mình lại chỉ để nói một câu kỳ lạ như vậy nhỉ? Không phải lần nào cũng đã tạ ơn mình sòng phẳng rồi sao? Hơn nữa quà tạ ơn còn không nhỏ mà. A, đúng rồi, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu cô, nhất định là anh ấy nghe thấy những gì Hà Đông nói về Lục Tử Tình vừa rồi nên muốn xin lỗi thay Lục Tử Tình, liền nói: "Anh đừng nghe Đông Đông nói liên thiên, Lục tiểu thư và bạn chị ấy đều rất tao nhã lịch sự, không ai làm khó em cả. Đó là quán cà phê chứ đâu phải hội quán võ thuật, sao có thể có chuyện gì chứ". Nói rồi chính mình bật cười trước.

Nghe thấy cô kéo chủ đề đi xa mười vạn tám ngàn dặm, trong lòng Mục Tư Viễn ảo não không lời nào có thể diễn tả được. Nhưng cô bé trước mắt này vẫn tưởng mình thông minh, một chiếc khăn quàng cổ to đùng, khuôn mặt thanh thuần bên dưới chiếc mũ beret, vẻ mặt hơn hở như một em bé, anh cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

"Có gian tình?" Hà Đông vừa kéo Mạch Tiểu Hân vào nhà vừa quan sát khuôn mặt bị gió lạnh thổi đỏ ửng của cô, "Vui vẻ thế? Mục Tư Viễn đã nói gì với bạn? Nói anh ấy thích bạn à?"

"Bệnh thần kinh!" Mạch Tiểu Hân quát to một tiếng, "Gặp phải mụ phù thủy như bạn quả thực tớ không sống nổi nữa rồi! Bạn cho rằng tớ là ai mà người gặp người thích hoa gặp hoa nở chứ?"

"Mạch Mạch, lúc về tớ đã cân nhắc tỉ mỉ một chút, cảm thấy ánh mắt Mục Tư Viễn nhìn bạn ở trước cửa nhà vệ sinh rất kì lạ, quả thực là vẻ mặt lưu luyến, tình cảm nồng nàn".

"Xi!" Mạch Tiểu Hân vừa tìm điều khiển từ xa để mở điều hòa vừa nhếch miệng nói: "Bạn còn biết đó là nhà vệ sinh à, đừng làm tớ buồn nôn nữa. Nếu bạn có loại sở thích quái ác này thì lần sau cứ bảo bạn trai bạn đến cửa nhà vệ sinh mà cầu hôn".

Hà Đông cũng cười nói: "Nghe bạn nói như vậy đúng là cũng thấy kì quặc thật, có điều Mạch Mạch này, anh ấy gọi bạn lại thật ra là để nói chuyện gì mà cứ ra vẻ thần thần bí bí thế?"

"Anh ấy nói anh ấy có người bạn cũng ở tiểu khu nhà tớ, còn nói có việc gì có thể tìm anh ấy giúp đỡ". Mạch Tiểu Hân nghĩ một lát rồi hiểu ra nói, "Không phải anh ấy cho rằng tớ muốn mua nhà nên tới nhờ Lục Tử Hãn giúp đỡ đấy chứ? Thảo nào hôm nay tớ cứ nghe không hiểu anh ấy nói gì".

"Anh ấy giúp bạn ý chính là không muốn bạn đi nhờ Lục Tử Hãn, Mạch Mạch, có lẽ anh ấy thật sự thích bạn đấy", Hà Đông nói, "Nếu bạn chọn anh ấy, trời ạ, bạn chính là bà chủ Viễn Dương rồi!"

"Bạn còn vui mừng được à? Đúng là đồ đần. Bạn biết vì sao anh ấy nói như vậy không?" Mạch Tiểu Hân lườm Hà Đông, "Đều là bởi vì bạn. Bạn nói hôm đó Lục Tử Tình bắt nạt tớ, anh ấy cảm thấy áy náy nên muốn biểu thị xin lỗi một chút. Bạn biết mà, cái anh chàng lắm tiền này làm việc gì cũng thích sòng phẳng, một là một, hai là hai. Lần sau bạn nói chuyện thì phải cẩn thận một chút, tai vách mạch rừng mà, nhớ chưa?"

"Ra là vậy!" Hà Đông lập tức cảm thấy không thú vị, "Có điều hôm đó rõ ràng là Lục Tử Tình bắt nạt bạn mà, làm gì có chuyện không dưng sai bảo người khác như vậy! Không phải là cô ta ghen rồi đấy chứ? Bạn gióng trống khua chiêng giúp Mục Tư Viễn như vậy rồi đẩy bạn gái chính quy của người ta sang một bên cơ mà".

"Cho nên mới nói làm người tốt khó lắm", Mạch Tiểu Hân nhăn mặt nói: "Bạn nói đúng, tớ học Lôi Phong làm chuyện tốt là không đúng, tớ thề lần sau nhất định phải làm một kẻ ác".

============

Chú thích: Lôi Phong sinh năm 1940, hồi còn nhỏ mất cả bố mẹ và anh em, nên trở thành mồ côi. Sau khi thành lập Nước Trung Hoa mới, được sự quan tâm đặc biệt của địa phương, Lôi Phong đã được vào học tiểu học, trở thành đội viên Đội Thiếu niên tiên phong. Lôi Phong từng làm nhân viên cơ yếu, công nhân nhà máy thép, sau đó nhập ngũ. Ngày 15/8/1962, Lôi Phong hy sinh khi mới 22 tuổi. Cả cuộc đời, Lôi Phong luôn dành hết tình thương yêu cho mọi người. Tuy chỉ là những mẩu chuyện nhỏ đời thường, nhưng đã mang lại hiệu quả xã hội và chính trị to lớn. Ngày 5/3/1963, Chủ tịch Mao Trạch Đông đã viết đề từ "Học tập đồng chí Lôi Phong", kể từ đó, phong trào học tập Lôi Phong đã được triển khai rầm rộ, lúc đó, phong trào học tập Lôi Phong và tinh thần Lôi Phong đã đóng vai trò xây dựng cũng như giữ gìn uy tín chính trị ở Trung Quốc.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc