Đó là một ngày xuân hương hoa hòa quyện thơm ngào ngạt.
Bầu trời xanh thẳm sáng long lanh, giống một khối ngọc lam lớn đông cứng, sông băng núi tuyết dưới nắng rực phản xạ ra tia sáng màu xanh thẫm, dãy núi san sát thông mọc như rừng, sóng xanh cuồn cuộn, trên sườn núi sum sê xanh biếc, rừng tùng um tùm, trên núi hoa rực rỡ tô điểm, ở bãi cỏ um tùm dưới chân núi, tuấn mã dê bò lao nhanh rong chơi, mấy vạn gốc Hạnh Hoa dại rải rác nở rộ giữa ốc dã thung lũng sông, rực rỡ như ráng mây.
Đàm Ma La Già dẫn chúng tăng xong tảo khóa, chậm rãi đi ra đại điện, cà sa phất qua nhánh hoa thạch lan thò đầu chui vào lan can đá bên hành lang, bóng nắng bị lớp lớp tán lá lọc qua vỡ tan rơi xuống trên người hắn, thoảng như có một bụi hoa im lặng nở rộ trên lớp cà sa.
Nhất vinh nhất khô, cũng một chớp mắt.
Tay chàng cầm Phật châu, đi qua đường hẻm, quanh người như có Phật quang bao phủ, gió nhẹ quét, hương hoa nồng đậm đầy viện bị mùi hương trầm trên người chàng hòa tan, hoa nở rộ, cây cối tràn đầy sinh trưởng phút chốc trở nên thăm thẳm tĩnh mịch.
Lây nhiễm Phật khí trên người chàng, sức sống mạnh mẽ cũng vương theo mấy phần sinh tử vô thường siêu thoát xuất trần.
Các sư, cận vệ đi theo hai bên ngẩng đầu ngưỡng mộ chàng, đều thầm thình thịch chấn động, nín thở ngưng thần, thần thái càng thêm thành kính.
Chàng đang nghĩ đến buổi biện kinh vừa rồi với mấy vị sư, tinh thần như muốn nhập định, bỗng một tiếng nói chuyện từ bên kia giàn hoa truyền đến, trong trẻo êm ái như châu rơi khay ngọc.
Nhánh hoa run rẩy theo, ý nghĩ của chàng cũng theo đó dừng lại.
Chàng vòng qua giàn hoa rậm rì, bước chân hơi ngừng lại, nhướng mi.
Dưới giàn hoa, thiếu nữ một tay nâng mâm vàng Thiên Trúc, một tay ngắt hoa tươi, người mặc áo tăng nhuộm màu mực không chút nào thu hút, tóc dài cột lên, chải hai mái đơn giản, trên làn tóc đen như mực ẩn hiện một góc dây lụa cột tóc màu đỏ, tóc đen bóng nổi bật lên sườn mặt trơn bóng như ngọc, trắng tuyết mỡ đông, trên mặt không chút son phấn, môi hồng răng trắng, đôi mắt xanh tươi rực rỡ sắc xuân, giữa sóng mắt sóng sánh tự có một vẻ phong nhã tươi nghiên thanh xuân tuổi trẻ.
Bát Nhã đứng ở hiên khẽ cau mày, chỉ huy nàng hái hoa.
Nàng tốt tính trả lời, vòng eo nhẹ xoay, khuôn mặt mỉm cười, có luồng gió mát thổi qua, hoa nở đầy cây rào rào vẩy xuống, nếp áo tăng rộng rãi trên người nàng cuốn gợn sóng theo, tựa như thần nữ khoác lụa mỏng từ trong nước thong thả bước ra, vạt áo dính nước, dáng người lả lướt nhìn thấy trọn vẹn.
Hương hoa yên tĩnh lại đột nhiên trở nên nồng đậm.
Đàm Ma La Già ngắm nhìn nàng.
Bát Nhã thấy chàng trước, vội vàng chạy xuống hành lang, chắp tay trước ngực bái lễ. Thiếu nữ cũng quay đầu lại, tươi sáng cười, tay nâng mâm vàng, lùi xuống dưới thềm, cung kính hành lễ theo, ánh mắt nhìn chàng giống những tín đồ khác, kính sợ, tin cậy.
Khác biệt là, ánh mắt của nàng nhiều hơn mấy phần không tự chủ thân thiết hơn ai khác.
Chàng biết điểm này, lợi dụng nàng vô tri vô giác, lặng lẽ, hổ thẹn dung túng.
Mặt Đàm Ma La Già không lộ vẻ, xoay người rời đi.
Duyên Giác đưa tấu chương đến, chàng ngồi trước thư án phê duyệt, hương hoa ập đến, trong hành lang vang tiếng thiếu nữ và cận vệ nói chuyện. Sợ quấy rầy chàng, giọng ép rất nhỏ, nhưng chàng tai thính hơn người, nghe đến rõ ràng.
Bát Nhã bảo nàng đem hoa cúng trước tượng Phật.
Nàng mỉm cười đồng ý, từ đường hẻm vào điện, bóng hình mặc áo tăng chợt lóe, đưa hoa tươi đến trước tượng Phật. Bát Nhã chê tư thế hành lễ của nàng không đủ cung kính, lải nhải mãi không dứt, nàng hẳn là có đôi chút không kiên nhẫn được nữa, thở dài sườn sượt, nhỏ giọng lầm bầm câu gì, nhưng vẫn hành lễ theo lời Bát Nhã một lần nữa, quay lại, mắt trừng trừng.
“Vầy được chưa?” Nàng nhỏ giọng hỏi, giữa lông mày vẫn mang ý cười.
Bát Nhã tường tận xem xét mãi lâu, gật gù, “Tốt hơn hôm qua nhiều đấy.”
Bát Nhã kiêu ngạo hất cằm: “Hoa cúng trong điện của Phật Tử xưa giờ đều do tôi quản lý!”
“Cậu thiệt lợi hại nha.” Giọng nàng chân thành.
Bát Nhã đầy hớn hở.
Khóe mắt Đàm Ma La Già nhìn nàng và Bát Nhã hoạt bát đùa giỡn, động tác đặt bút không ngừng.
Nàng đã có lòng dỗ người nào vui vẻ, có thể làm họ nở gan nở ruột.
Chỉ sau một chốc, hai người cười cười nói nói rời đi. Chàng tiếp tục xem tấu chương.
Không để ý nửa canh giờ trôi qua, trong điện yên tĩnh, bỗng màn nỉ chợt động, nàng ôm một xấp sách xuất hiện ngoài rèm châu, vào ngó nghiêng chút, do dự một lát, lặng lẽ lui ra.
Đàm Ma La Già không ngước mắt, thản nhiên nói: “Vào đi.”
Nàng vén rèm châu vào điện, bái lễ với chàng, ánh mắt rơi xuống chiếc bàn nhỏ sơn đen, nhẹ cong khóe miệng, ngồi bên đó, cẩn thận xếp sách xuống, cuốn ống tay áo, mở hộp gỗ, chọn lấy một cây bút, viết trên trang giấy trải rộng.
Đàm Ma La Già thích yên tĩnh, bình thường ngồi nằm thiền định, cận vệ tăng binh đều ở bên ngoài đứng hầu, không việc gì thì không dám vào điện quấy chàng, quãng thời gian này cũng đã quen thuộc có nàng bên cạnh thi thoảng phát ra mấy tiếng sột soạt.
Nhè nhẹ, mùi hương ngọt như có như không thanh thoát trong không khí.
Chàng từ đầu đến cuối không ngẩng đầu, xem hết tất cả tấu chương, đột nhiên hương hoa đập vào mặt, không biết tự bao giờ thiếu nữ dời đến cạnh chàng, ngón tay dài thon giật giật tay áo cà sa của chàng.
“Pháp sư, ngài làm xong chưa?”
Ánh mắt chàng đảo quanh ở ngón tay nàng một chút.
Thật ra có thể tránh, chỉ cần chàng tránh một lần, về sau nàng tuyệt sẽ không có cử chỉ thế này.
Nhưng chàng không.
Chàng không hề nhúc nhích, uy nghiêm trầm tĩnh ừ đáp.
Nàng vung tay, nâng chiếc hộp và giấy mang tới, trải ra trên bàn sách của chàng, “Pháp sư, ngài thử dùng loại giấy bút này xem, dùng cán tròn làm thân, viết trên giấy rất mượt, nét bút càng mảnh, hơn nữa không lem mực.”
Đàm Ma La Già nhận bút nàng đưa tới, chỗ cầm bút ấm áp, là độ ấm trên người nàng.
Chàng rũ mắt, thử viết trên giấy.
Quả nhiên như nàng nói, viết trôi chảy hơn, sẽ không lem mực mảng lớn, đường nét bút thanh tú, dùng giấy bút này chép kinh văn càng ưa nhìn.
Chàng viết tiếng Phạn, tiếng Hán, tiếng Đột Quyết, so sánh hiệu quả của những chữ viết khác nhau, Dao Anh không nhịn được xích lại gần hơn, nhìn những nét chữ xinh đẹp từ ngòi bút chàng viết ra, khen ngợi nói: “Chữ Pháp sư thật đẹp.”
Dù nàng xem không hiểu, cũng phân biệt được mấy loại chữ khác nhau, nét chữ phiêu dật, bút lực hùng tráng khoẻ khoắn.
Nàng vô tình nhích lại càng thêm gần, nếu có ai ở trước điện thò đầu vào nhìn sẽ tưởng là chàng mở một vòng tay ôm nàng vào lòng, chóp mũi chàng đều là mùi vị trên người nàng, mùi hoa, mùi ngọt, còn có cả mùi thơm khó tả từ trong xương tỏa ra.
Đàm Ma La Già đặt bút xuống.
Nàng ngẩng đầu, “Pháp sư, chữ ngài học với ai thế? Bắt đầu luyện từ lúc nào?”
Chàng đáp: “Bắt đầu hiểu chuyện đã bắt đầu luyện. Các sư trong chùa có người giỏi tiếng Phạn, có người giỏi tiếng Hán, có người sở trường là thư pháp, có người sở trường là văn, họ đều là lão sư của ta.”
Làm Phật Tử được người đời ký thác kỳ vọng, thời thơ ấu gần như chỉ trải qua trong học tập, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối không những nhận các sư dạy bảo, còn phải đi theo Ba La Lưu Chi lĩnh hội công pháp, ngày qua ngày, chưa từng lười biếng.
Dao Anh gật gù, mặt đầy bội phục, nói việc chính: “Kinh Phật trong chùa quý nhất là dùng giấy bối diệp, còn có quyển da cừu, tuy cất giữ được lâu không mục, nhưng giá rất cao, sao chép không tiện, dân thường muốn cất một quyển sách trong nhà gần như muốn tốn cả gia tài, Pháp sư, ngài thấy nếu dùng giấy này khắc bản kinh Phật với sách vở, giá cả có rẻ đi không?”
Đàm Ma La Già vê tờ giấy, gật đầu, nói: “Khí hậu Vương Đình khô ráo, giấy này cũng có thể giữ được thật lâu.”
Nàng ngước nhìn chàng, chớp chớp mắt, biết chàng rất khoan dung với mình, nên trong giọng cũng thêm phần thân mật nhõng nhẽo trước mặt trưởng bối.
Chàng biết nàng định cầu mình chuyện gì, đợi câu sau của nàng.
“Pháp sư, nếu ngài dùng thuận tay, lần sau trên Pháp hội biện kinh, có thể cầm theo cây bút này không ạ?” Trước mặt chàng nàng rất ít khi giấu diếm, trực tiếp hỏi.
Đàm Ma La Già gật đầu.
Nàng chầm chậm thở ra một hơi, “Quấy rầy pháp sư rồi.”
Xong lại nói, “Pháp sư, lúc thân thể ngài khó chịu dùng loại giấy bút này chép kinh văn sẽ tiết kiệm sức.”
Đàm Ma La Già khẽ nao nao.
Nàng đã lui xuống.
Sau một tràng sột soạt, mùi hương quanh quẩn trước người chàng đã đi xa.
Nàng vẫn chuẩn bị để rời đi, chừng tìm được Lý Trọng Kiền, sẽ rời đi không quay đầu lại.
Đàm Ma La Già khẽ vuốt Phật châu.
Thần linh có muốn độc chiếm tín đồ của mình không nhỉ?
Chàng thì muốn.
Muốn trong mắt nàng chỉ có một mình chàng, muốn hoàn toàn chiếm hữu nàng.
Ma quỷ vì đâu mà đáng sợ?
Bởi vì ma quỷ biết ham muốn sâu nhất nơi đáy lòng chàng.
…
“La Già…”
Một tiếng lo lắng la lên.
Đàm Ma La Già từ trong thiền định bừng tỉnh, mở cặp mắt xanh, đứng dậy xốc màn nỉ, sải bước đến lều bên cạnh.
Đàm Ma La Già vén rèm thẳng vào lều, đi đến cạnh giường thấp, cúi người ôm lấy Dao Anh ngủ say.
Nàng chau mày, mồ hôi vã ra đầm đìa.
“Minh Nguyệt nô.” Chàng nhẹ giọng gọi, vén tóc rối ướt đẫm mồ hôi trên mặt nàng, “Đừng sợ, ta ở đây.”
Mi mắt Dao Anh rung động kịch liệt, tỉnh lại từ cơn ác mộng, đối mặt với đôi mắt xanh tỉnh táo của chàng, giật mình, nhẹ thở hắt ra, cười cười: “Lại mơ thấy cảnh chạy trối chết…”
Sau khi rời Trường An họ tiếp tục đi về phía Tây, mấy ngày qua đi theo con đường đến Tây Vực năm đó Hải Đô A Lăng bắt nàng đi, ban ngày nàng đội nắng chói chang lòng vòng đi mấy bộ lạc đốc thúc quan viên đào cống rãnh trước khi mùa đông về, tránh năm sau bộ lạc không có nước tưới tiêu, có thể nhìn cảnh đau buồn, mấy ngày nay trong đêm thường mơ thấy chuyện cũ.
Nàng lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần: “Sao chàng biết em gặp ác mộng?”
Đàm Ma La Già mở túi nước da thú, nói: “Ta nghe nàng gọi tên ta trong mơ.”
Dao Anh ngẩn ra, nửa tin nửa ngờ: “Em gọi chàng, thật sao?”
“Đã gọi.”
Chàng giúp nàng uống nước, chàng thính tai hơn người, nghe nàng kinh hô trong mộng mới chạy tới.
Cuống họng Dao Anh ngứa ngáy, liền uống hết mấy ngụm nước trên tay chàng, lúc đi ngang qua ốc đảo chàng cố ý rót thêm nước suối, ngọt mát lạnh.
Mấy người Tạ Thanh xông tới thấy thế, yên lặng lui ra.
Đàm Ma La Già không đi, buông túi nước, ôm Dao Anh, tiện thể nằm xuống.
Dao Anh đẩy chàng: “Trời nóng thế này, chàng qua đại trướng ngủ đi…”
Vì chuyện công pháp nên gần đây người chàng luôn rất nóng, như cái lò than bạc, nhìn không thấy lửa đỏ nhưng rờ vào lòng bàn tay thì nóng hổi.
Đàm Ma La Già ôm bả vai nàng không buông, “Ta niệm kinh cho nàng nghe.”
Dao Anh thích nghe chàng niệm kinh, công phu này chàng học từ nhỏ, giọng trong trẻo như gió mát, ngữ điệu êm tai trầm bổng du dương, ấm áp lại có ẩn hiện khí thế núi sông tụ về, mỗi lần đại hội giảng kinh, chỉ cần chàng mới mở miệng, mấy ngàn người ở đấy toàn bộ lặng ngắt như tờ, tiếng ho khan cũng phải nuốt vào.
Nàng ôm eo chàng, dụi trong ngực chàng, ngoài miệng lại nói: “Ban ngày còn phải đi đường, đừng nhọc.”
Chàng dịu dàng mà không cần suy nghĩ nói, “Đợi nàng ngủ ta sẽ quay về.”
Dao Anh lúc này mới không lên tiếng, nhắm mắt lại, nghe chàng niệm kinh.
Chàng niệm một lát, tiếng uyển chuyển xoay quanh bên tai nàng, trong lòng nàng tê tê dại dại, cười nói: “La Già, sao chàng gì cũng biết thế.”
“Ta không phải gì cũng biết.” Chàng thấp giọng, “Mấy hôm nay nàng luôn thấy ác mộng.” Chàng không thể đi vào ác mộng giúp nàng xua đi sợ hãi.
Dao Anh bật cười, “Là mơ thôi… mấy bữa nay mỗi ngày đi đường, nhớ tới chuyện xưa vô thức mà mơ tới, chàng đừng lo lắng, trong mộng em biết những việc ấy đều là chuyện đã qua, em từng lần một nói với mình, chuyện xảy ra trong mơ chẳng hề đáng sợ, vì chỉ cần tỉnh lại sẽ không sao.”
“Mỗi lần mơ thấy ác mộng, tỉnh lại em sẽ đặc biệt vui thích.”
Bởi đoạn ký ức kia đã rời xa nàng, nàng sẽ không trải qua nữa.
“La Già, chàng cũng mơ thấy ác mộng sao?” Nàng ngáp một cái, mơ mơ màng màng hỏi.
Đàm Ma La Già cúi đầu hôn nàng.
Cũng sẽ.
Tu La địa ngục không phải ác mộng của chàng, tín đồ thóa mạ ruồng bỏ cũng không phải ác mộng, ác mộng của chàng là nàng bởi vì chàng mà bị ném vào luyện ngục, chịu đủ tra tấn.
Dao Anh ngủ thiếp đi.
Lát sau, chê chàng nóng, buông tay định đẩy chàng ra, không đẩy được, hất cánh tay xoay người đưa lưng về phía chàng, xích ra xa, chỉ để lại cho chàng một cái ót.
Đàm Ma La Già biết mình nên đứng dậy ra ngoài, nhưng mỗi một chỗ trên người đều chống lại, cứ vậy ngắm bóng lưng của nàng, chợp mắt thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc Dao Anh còn chưa tỉnh, Đàm Ma La Già lặng lẽ đứng dậy, lệnh các bộ tăng tốc đi, Dao Anh giải quyết tranh chấp giữa mấy bộ lạc vừa dấy, trên đường không dừng lại, chưa đến mấy ngày đã đến Cao Xương.
Nghênh đón họ là dân chúng toàn thành reo hò cùng mười nhi lang trẻ tuổi cưỡi ngựa cao to, giáp bạc bào đen, anh tư bộc phát.
Dao Anh cưỡi ngựa cả ngày, phong trần mệt mỏi, trong ủng dài có thể đổ ra cả nửa cân cát, hàn huyên mấy huynh đệ vài câu, vội vàng vào thành, sau khi rửa mặt đã ngủ, tỉnh dậy, ngoài cửa sổ tối thui, có tiếng tì bà vui vẻ khoan thai truyền đến.
Nàng đi tìm Đàm Ma La Già, xưa nay chàng tự ép vào kỷ luật, đã dậy từ sớm ngồi trước thư án xem một cuốn sách, thấy nàng vào phòng lập tức cất sách.
Dao Anh hiếu kì tăm tia chàng đang xem sách gì, chàng đã nhét quyển sách vào hộp, đứng dậy, ánh mắt rơi trên mặt nàng, vẻ hơi khác thường.
“Sao thế ạ?” Nàng không khỏi hỏi.
Chàng ngưng mắt nhìn nàng, lặng thinh một lúc. “Không có gì.”
“Theo em đi chỗ này đi.” Nàng nói.
Một câu chàng cũng không hỏi, theo nàng ra khỏi phòng.
Trong phòng tỏa ra ánh lửa ảm đạm, Dao Anh nắm chặt tay chàng, khá nóng.
Đàm Ma La Già cúi đầu nhìn nàng, trong mắt thoáng lướt qua ý cười trong trẻo, thần sắc căng thẳng đã dịu lại, ngón tay hơi dùng sức, mười ngón đan xen với nàng.
Lúc đi ngang qua hành lang, bỗng Dao Anh nhoẻn cười chỉ vào một góc hành lang cột khuất: “La Già, lần trước chàng đến Cao Xương, có phải trốn ở đó nhìn em không?”
Lúc ấy nàng hình như có cảm giác, nhưng nhìn sang chẳng thấy người.
Nàng cố ý dùng giọng thật dí dỏm nhắc lại chuyện này, La Già không nhịn được cúi đầu hôn đôi môi tươi đỏ của nàng, “Ừ.”
Chàng đứng đó, cách một cánh cửa, nhìn nàng trong hồng trần.
Trước kia nhớ tới, Dao Anh đau lòng chàng còn không kịp, giờ đã về lại chốn xưa, bèn kéo tay chàng, quá khứ đau buồn ủ thành rượu thuần nồng đậm, nàng mỉm cười nói: “Khi em biết chàng lặng lẽ đến Cao Xương, lại một mình mang theo tổn thương rời đi, suýt bị chàng làm tức chết.”
Thật sự rất cáu, cáu đến nỗi rất muốn vọt tới trước mặt chàng, giật xuống cà sa chàng, xé bỏ mọi ngụy trang của chàng, ồn ào cho ra nhẽ.
Đàm Ma La Già dừng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Minh Nguyệt nô, sau này sẽ không.”
Lúc chàng hứa hẹn chuyện gì, chữ chữ như ngàn quân, trầm ổn như dãy núi hùng vĩ.
Mà lúc gạt người cũng thế.
Dao Anh nhẹ hứ, muốn đánh chàng, tay bị chàng nắm chặt, rút không ra nổi, đành lườm nguýt chàng một cái.
Bên môi chàng tràn ra nụ cười, rất muốn hôn nàng thật lâu.
Nàng đã quay đầu đi ra.
Đàm Ma La Già hơi thất vọng trong lòng, theo nàng ra ngoài.
Lúc ra cửa, tiếng người náo nhiệt trên quảng trường phía đối diện ập tới. Ban ngày rất nóng, ban đêm lạnh, đội xe yến hội chào đón mới vừa vặn khai mạc, nam nữ già trẻ ăn mặc lộng lẫy chật ních quảng trường, có người nắm tay đạp ca nhảy múa quanh đống lửa, có người ngồi trong góc đàn tấu nhạc khúc, có người ghé vào một chỗ uống rượu thả cửa, có người dãn người ra múa, hết sức náo nhiệt.
Dao Anh hứng thú bừng bừng nhìn đám người chen nhau.
“Muốn đi múa à?” Đàm Ma La Già hỏi.
Dao Anh cười lắc đầu, kéo tay chàng rời đi, xuyên qua phố dài yên tĩnh, đi vào một đình viện yên ắng. Trong viện đã có người chờ sẵn, đốt đèn lồng dẫn hai người vào.
Trong viện có tiếng nói cười, một phụ nhân khuôn mặt thanh tú, phục sức Trung Nguyên dẫn hai thanh niên một nam một nữ đứng trong đình viện thả đèn cầu phúc, trước đình đặt bàn thờ, bày đầy tế phẩm.
Phụ nhân dạy thanh niên niệm kinh, hai người luôn miệng làm theo.
“Bà là mẹ em.” Dao Anh nhẹ nói, “Em với anh trai biết Lý Đức sẽ không thả người, lúc thu phục đất mất đã nghĩ cách lén đưa bà ra Kinh Triệu phủ, người trong Ly cung chỉ là giả trang.”
Người giả trang dung mạo giống Tạ Mãn Nguyện đến mấy phần, có thể lừa thủ vệ, nhưng không gạt được Lý Đức, buồn cười là Lý Đức không quan tâm Tạ Mãn Nguyện, chỉ xa xa nhìn mấy lần, nên không biết con tin trong tay ông ta là giả.
“Mẹ không nhận ra em với anh trai, nhưng em vẫn muốn đưa chàng đến gặp Mẹ, để bà biết em sống rất tốt.”
Đàm Ma La Già nắm chặt tay Dao Anh. Hai người đứng trong bóng tối thật lâu, đợi hai người phục vụ dỗ Tạ Mãn Nguyện về phòng nghỉ ngơi, tay nắm tay đi ra.
Dao Anh hỏi quản gia: “A Lang đến rồi à?” Lý Trọng Kiền đến Cao Xương trước nàng
Sắc mặt quản gia thay đổi, nhỏ giọng nói: “Thất Nương, đúng là A Lang đã đến, nhưng không dám đợi lâu… Có chuyện này, nô phải bẩm báo ngài.”
“Chuyện gì?”
Quản gia ấp a ấp úng nói: “Nô nghe bọn Tạ Xung nói, có vị nữ lang… cầm tín vật A Lang tìm tới, lúc đó ngài và A Lang đều không có mặt, bọn Tạ Xung không dám làm chủ, đành nhận người vào. Khi A lang trở về, phía bên kia lật đật bẩm báo, ai ngờ A Lang gặp người, còn chưa chớp mắt đã quay đầu đi… bọn Tạ Xung không biết nên xử lý vị nữ lang kia sao nữa.”
“Là người quen à?”
“Không biết, Tạ Xung nói trông nét mặt vị nữ lang kia thì chẳng phải người Hán, nàng ấy nói tiếng phổ thông như chúng ta, thân phận hình như rất không bình thường, Tạ Xung không dám nói rõ với nô.”
Mi mắt Dao Anh hơi co: không phải Lý Trọng Kiền chọc nợ phong lưu gì chứ? Nhưng mà anh ấy xưa nay dám làm dám chịu, cùng nữ lang lui tới đều là ngươi tình ta nguyện, tuyệt đối không bội tình bạc nghĩa.
Nàng nghĩ nghĩ, dặn: “Thôi cứ chăm sóc vị nữ lang ấy thật tốt, đợi ta tìm anh ấy hỏi rõ ràng xem thu xếp thế nào.”
Quản gia thở phào, vâng dạ.
Bóng đêm sâu thẳm, ánh sao trút đầy. Dao Anh cùng Đàm Ma La Già tay nắm tay quay về, cận vệ theo sau, phố dài quanh quẩn tiếng bước chân mấy người.
Đàm Ma La Già đột nhiên hỏi: “Muốn đi yến hội múa không?”
Dao Anh sững sờ, ngẩng đầu, chàng cúi đầu nhìn nàng, vẻ rất chân thành.
Nếu nàng nói muốn múa, chàng sẽ đưa nàng đi.
Dao Anh cười cười, nhón chân lên mổ trên môi chàng một chút, “Hôm nay mệt rồi, không muốn tham gia náo nhiệt, sau này em sẽ múa cho chàng xem.”
Trước mắt La Già hiện lên dáng vẻ lần trước nàng và công chúa Man Đạt nhảy múa trong đình.
Dáng múa uyển chuyển tiên bay trong tiên cảnh cực lạc, cũng chỉ là như thế.
Giống như đóa hoa dắt trong gió nhẹ, lung lay sắp rơi, xinh đẹp quyến rũ, nhụy hoa như mở như không, lòng bàn tay chàng vẫn nhớ như in vòng eo nàng lả lướt mềm dẻo.
Người chàng căng cứng, máu chảy tăng tốc trong phút chốc, mạch máu cả người muốn phun trào. Bóng đêm rất tiện che giấu nỗi thất thố, Dao Anh chỉ nghĩ là chàng chẳng thể nào thấy hứng thú với vũ đạo, lắc lắc tay chàng, tiếp tục kéo đi về. Mai: Tuyến thời gian không cố ý viết rõ, hồi ức lúc đầu của La Già là sau khi lão cùng Dao Anh từ Cao Xương về.
Minh: tôi nhớ lúc ấy mụ Mai cho La Già lơ chị 1 cục, bao nhiêu con tim hụt hẫng. Giờ thì mụ viết sao cũng được.