Dao Anh say, say đến mơ mơ màng màng.
Sứ đoàn Cao Xương mang đến rượu nho Ô Lâm và Bát Phong, trong yến hội nước Mã Lỗ và Ngụy triều trao đổi quốc thư, công chúa Man Đạt rót nàng vài chén rượu.
Lý Trọng Kiền quản rất nghiêm, nàng uống chỉ mấy chén, trên đường không thấy gì, sau khi vào phòng không biết sao đầu càng mê man, có thể do mấy năm nay không uống rượu.
Ánh nến lờ mờ, bóng hình Đàm Ma La Già trầm tĩnh trang nghiêm không nhúc nhích.
Nàng ngồi quỳ trước người chàng, lắc lắc cái đầu, nghe một mùi hương ngọt trộn với mùi thuốc nhè nhẹ, kìm lòng không được níu ống tay áo chàng rồi cọ cọ.
Trên người Đàm Ma La Già luôn quanh quẩn một mùi thơm nhẹ, nàng không nói rõ được đến cùng là mùi gì, người Vương Đình thích lấy hương liệu hoa tươi kính Phật, chàng thường xuyên ngồi trong điện, ngày dài tháng rộng, trên người cũng ảm mùi thơm u dật nghiêm túc trong Phật điện kia.
Nghe mùi thơm này, Dao Anh liền cảm thấy rất an tâm, như một khắc tỉnh lại từ cơn ác mộng, phát hiện thì ra chỉ là giấc mơ, thở phào thật dài, mọi đau khổ trong mơ đều tan thành mây khói.
"Pháp sư..." Nàng nhẹ nhàng nói, ngước mắt nhìn hắn, mi mày hơi cong, đôi mi dài rung động, ánh mắt mê ly, như đóa hoa từ từ nở rộ dưới ánh trăng, kiều diễm ướŧ áŧ, tràn đầy mật hoa thơm ngọt. Sóng mắt sóng sánh kia khiến một tia thơm ngọt lập tức tràn ra ngoài.
Trong phòng tràn đầy hơi thở của nàng, lượn lờ bay nhảy, chọc lòng người.
Đàm Ma La Già lập tức dời mắt, mùi thơm vẫn cứ quấn quanh nơi chóp mũi.
Dao Anh như ngồi không vững, kề sát người chàng, yếu ớt không xương, mềm mại ẻo lả.
Mùi thơm như ngày càng nồng đậm.
Đàm Ma La Già cụp mắt, nhìn quyển kinh Phật mình vừa mới xem một nửa trên bàn, nhẹ giọng hỏi: "Công chúa uống rượu à?"
Dao Anh phản ứng chậm hơn bình thường chút, một lát sau mới gật gật, trợn lớn mắt, giống như người mới làm chuyện xấu bị bắt được, ép giọng xuống trầm thấp, hỏi: "Có phải em mạo phạm Pháp sư rồi không?"
Chàng không thể uống rượu, nàng uống rượu đi phòng chàng có phải cũng coi như phạm vào giới luật không nhỉ?
Ánh mắt nàng như nước long lanh sóng sánh ngắm nhìn chàng, tin cậy, gần gũi, kèm theo mấy phần tự trách, buông tay áo chàng ra.
"Pháp sư, em sai rồi, em ra ngoài trước..."
Dao Anh đầu váng mắt hoa, toàn thân bủn rủn, lười nhác đứng dậy, dứt khoát dùng cả tay lẫn chân xoay người bò ra ngoài. Bốp, đầu đụng vào bàn trà mình thường dùng, đau đến ngã xuýt xoa một hơi, chóp mũi mỏi nhừ.
Nàng che trán, cảm giác mình càng choáng váng hơn.
Cánh tay bỗng bị siết chặt, tay áo cà sa phất qua, ngón tay thon dài đầy lực nắm lấy cánh tay của nàng, hơi dùng sức kéo cả người nàng ngồi dậy.
Sau cơn trời đất quay cuồng, Dao Anh lại ngồi quỳ trước mặt Đàm Ma La Già, một tay chàng cầm cánh tay nàng, giúp nàng ngồi vững vàng, một tay khác vén tóc trên trán xem chỗ đụng bị thương.
Dao Anh ngây ngô nhìn chàng, hai gò má ửng đỏ.
Ánh nến nghiêng nghiêng phả lên mặt nàng, cổ áo lỏng lẻo lộ ra một đoạn cổ trắng muốt, như tuyết tụ dưới trăng.
Đàm Ma La Già khẽ cau mày, "Có đau không?"
Dao Anh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi hơi đau, nhưng giờ hết rồi."
Điệu bộ trả lời vô cùng ngoan ngoãn.
Đàm Ma La Già rung động nhè nhẹ trong lòng.
Thì ra lúc nàng say lại ngoan thế, đã say đến mức này còn nhớ nghĩ đến chàng, còn lo quấy nhiễu chàng.
Châu ngọc thơm ngát, hoa kiều ngọc nhuyễn.
Dáng vẻ này mà ra ngoài kia, ai sẽ chăm sóc cho nàng? Sau này nàng có say, trước mặt người ta cũng thế chăng?
Cặp mày Đàm Ma La Già vặn lên, buông Dao Anh, "Không có việc gì, đừng ra ngoài."
Dao Anh lèm bèm: "Pháp sư, em đã uống rượu."
Nói xong, chóng mặt đứng dậy định đi ra.
Đàm Ma La Già nhìn nàng, màu mắt càng sâu: "Ta nói, không có việc gì."
Chàng không thể cùng nàng hưởng thụ vui vẻ của hồng trần, lại ích kỷ muốn độc chiếm đóa tuyết liên nàng tặng.
Nàng không cần tuân thủ bất kỳ giới luật nào vì chàng, nàng thích uống rượu thì uống, muốn say thì say... Nàng không cần phải lo lắng chuyện gì, đừng lần lượt vì chàng mà kiêng kỵ.
Dao Anh quay đầu, chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mờ mịt.
Đàm Ma La Già bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng quay người, lúc này lực còn lớn hơn ban nãy.
Dao Anh còn mơ hồ, bị chàng kéo một cái choáng váng, thuận thế ngã vào lòng chàng, hơi thở trên người chàng lập tức đập vào mặt.
Nàng nghe được tiếng hít thở của chàng, cảm giác được cánh tay và đùi mạnh mẽ dưới lớp cà sa của chàng, tim chàng vẫn đập chậm chạp ung dung, như nước chìm sâu nơi đáy vực.
Thân thể dưới cà sa cứng đờ căng thẳng.
Dao Anh hồi phục tinh thần, ngẩng lên, phát hiện mình thẳng thẳng thớm thớm ngồi xuống đùi cứng rắn của La Già, mặt đối mặt với chàng, hai cánh tay ôm lấy bờ vai chàng, cả người đặt trước ngực chàng, đôi mắt xanh biếc trầm tĩnh của chàng phản chiếu khuôn mặt ửng đỏ của mình.
Gần trong gang tấc, bốn mắt chạm nhau.
Đàm Ma La Già cụp mắt, mặt không lộ vẻ, như một tôn Phật, ngưng định bất động.
Hơi thở chàng trong trẻo mát lạnh, hơi thở của nàng thơm ngọt mềm mại, hai luồng hơi thở từ từ quẩn quanh thành một, quấn quýt, hòa hợp, chặt khít không thể tách rời.
Một tia chớp sáng như tuyết lóe qua biển não của Dao Anh, thình lình nàng nhớ đến bức tượng Phật đồng mấy lần mình bán không đi, còn có mấy tập tranh mà Man Đạt cố gắng dúi cho nàng.
*Kim cương chử: một loại vũ khí Ấn Độ cổ đại, rất kiên cố, đánh tan mọi vật chất, biểu tượng của dương, hoa sen biểu tượng của âm...
Kim cang tàn bạo hung ác ôm Phật mẫu quyến rũ yêu kiều, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giao hoan, như cũng là tư thế này... Trên tập tranh vẽ rất tỉ mỉ, còn có phụ lục kinh văn, Kim Cương chử và hoa sen... cực lạc Niết bàn, nhận lấy vui sướng diệu vợi...
Giáo phái Thiên Trúc phức tạp, chùa miếu họ không chỉ cung phụng một thần, không biết công chúa Man Đạt nói đến giáo phái nào...
Người Đàm Ma La Già có mùi thơm rất dễ chịu.
Chút chuếch choáng lại tới, Dao Anh cảm thấy mình say càng lợi hại hơn, cười khẽ, hai tay quây chặt.
"Pháp sư không giận ạ?"
Vừa rồi nàng vào nhà, chàng xụ mặt im lặng ngồi cạnh ánh nến, dáng vẻ như mưa gió sắp đến, chuẩn bị mở miệng trách cứ dáng vẻ nàng.
Đôi mắt Đàm Ma La Già vẫn cúi thấp, lắc đầu.
Khóe miệng Dao Anh cong lên, "Vậy em làm thế này, Pháp sư cũng sẽ không giận em chứ?"
Có chuyện nàng muốn làm rất lâu.
Người Đàm Ma La Già chấn động mạnh, toàn thân cứng đơ.
Một đôi tay mềm mại dán lên đầu chàng, nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay trơn bóng mềm nhẵn, dịu dàng rề rề vờn qua vờn lại mớ tóc gốc rạ ngắn tũn của chàng.
Chàng ngây dại.
Trên mặt Dao Anh lộ ra nụ cười như ý nguyện, dùng cái giọng hoạt bát khi làm chuyện xấu nói: "Từ lâu em đã muốn sờ thử tí rồi..."
Đàm Ma La Già hồi thần, siết chặt Phật châu.
Nơi được ngón tay nàng dịu dàng rê qua thoảng như có dòng điện toán loạn, một loại sóng tình triều xa lạ, chàng chưa hề trải qua ập đến, như thiêu đốt, cả người nóng lên.
Phấn dung hương tuyết rúc vào trong lòng chàng, mềm thành một vũng nước xuân.
Sau tích tắc, đầu Đàm Ma La Già trống rỗng.
Một đôi tay ấn lấy cổ chàng, kéo chàng cúi đầu, trong lòng chàng nàng ngồi thẳng người, mắt đen lúng liếng ánh nước tràn ngập, rồi, đôi môi mềm mại, tươi trơn, còn muốn tinh ngọt mềm dẻo hơn mật gai cọ qua đầu chàng.
Một nháy mắt ngắn ngủi, như chớp đánh như tia lửa, nhanh đến mức tựa như chỉ là ảo giác của chàng.
Nhưng xúc cảm êm ái đó lại thật lâu dừng trong đầu chàng, từng lần một lặp lại.
Đàm Ma La Già không hề nhúc nhích, từng thớ thịt dưới lớp cà sa căng cứng, huyết khí vốn chỉ xuất hiện khi đang luyện công pháp mới có thể xuất hiện đang dạo khắp người.
Mùi thơm trên người nàng càng thêm nồng đậm, từng sợi từng sợi thấm vào.
Chàng ngưng thở, nhắm mắt hồi lâu, thầm niệm kinh văn, khi mở ra, sóng gợn mãnh liệt ở đáy mắt, đưa tay nắm chặt tay Dao Anh, bàn tay khác ôm bọc lấy gáy nàng, ôm nàng đổ vào nệm nhung.
Dao Anh đang mơ hồ, nhẹ nhàng thốt lên một tiếng, nhìn chàng đang đè mình xuống.
Đàm Ma La Già đưa lưng về phía ánh đèn, cảm xúc trên mặt mơ hồ, một đôi mắt xanh ám sắc cuồn cuộn.
Nàng ngơ ngác nháy mắt mấy cái, không giãy giụa.
Khí tức lạnh lẽo của chàng phả lên mặt nàng, một tay chống cạnh gò má nàng, sắc mắt sâu thẫm lạnh băng.
"Công chúa nghe nói thuật song tu ở đâu thế?"
Dao Anh ngẩn ra, trợn to mắt.
Đàm Ma La Già nhắm mắt, phục hồi bình tĩnh, hỏi: "Công chúa muốn dùng cách này đến chữa thương cho ta à?"
Giọng chàng đanh lại.
Dao Anh ánh mắt mê ly, lắc đầu, vẻ mặt hơi tủi thân.
Đàm Ma La Già lặng thinh không nói, ôm lấy Dao Anh đứng dậy ra khỏi phòng, tay áo dài quét nhẹ, mang theo cơn gió dập tắt đèn, hương đang huân trong phòng.
Cả người Dao Anh không một chút sức lực, nép trong lòng chàng. Người chàng trở nên căng cứng, ôm nàng qua một chiếc giường trong căn phòng trống khác, kéo mền gấm phủ lấy nàng, xoay người đưa lưng về phía nàng, ổn định lại lòng mình, chìa hai ngón tay bắt mạch cho nàng.
Trên người nàng không có bất kỳ lạ thường nào.
La Già nhíu mày, ra ngoài phòng gọi Duyên Giác đến: "Thu hết toàn bộ nến, huân hương trong phòng, dược thảo, hai hôm nay có vật trang trí nào mới bày thêm cũng dọn hết đi."
Duyên Giác chẳng hiểu ra sao, đáp vâng làm theo.
Đàm Ma La Già trở lại trong phòng, nhúng một chiếc khăn lạnh lau mặt cho Dao Anh.
Công chúa Man Đạt rất rành rẽ sử dụng các vị thuốc và hương liệu, hẳn đã thêm vào rượu của nàng thứ gì, kết hợp với dược thảo hương liệu trong phòng chàng sẽ gây tác dụng kíᏂ ŧᏂíᏂ, sau khi nàng về phòng mới trở nên khác thường.
Dao Anh mơ mơ màng màng, nhớ đến đôi mắt chằm chằm nhìn mình vừa rồi, "Pháp sư tức giận rồi?"
Trong cơn say nàng phá lệ trẻ con, dẩu môi, mang theo mấy phần tủi thân.
Nàng vốn nên thế này, vui cười cáu giận, không gì cố kỵ.
Đàm Ma La Già ngồi bên giường, rót một chén nước đút nàng uống.
"Không có." Chàng khẽ nói.
Trên người Dao Anh khô nóng từng cơn, không nhịn được xốc mền gấm ra, Đàm Ma La Già đè lại, để nàng dựa vào người mình, kiên nhẫn dùng khăn lạnh lau cho nàng.
Người chàng hơi lạnh, nàng dựa vào, thấy dễ chịu hơn chút.
"Phương pháp song tu là công chúa Man Đạt dạy nàng à?"
Chàng đột ngột hỏi.
Dao Anh chột dạ hỏi lại: "Sao Pháp sư biết là cô ấy?"
Đàm Ma La Già quét mắt một vòng bên giường. Dao Anh thuận theo ánh mắt chàng, một bức tượng đồng và mấy tập tranh bày trên thảm bên cạnh giường.
Nàng chớp chớp, cười cười, đêm qua nàng tò mò, nghiên cứu qua xíu nội dung trong tập tranh rồi giấu đi, định nói thân binh cầm đi bán... Ai ngờ đã bị La Già phát hiện.
"Mấy thứ này đều là chuyện vô căn cứ..." Đàm Ma La Già ôm nàng, mềm mỏng nói, "Cách này chẳng qua là cách một vài giáo phái độ mình, không có hiệu quả chữa thương, cũng không thể khỏe mạnh thân thể."
Dao Anh cười khì, níu tay áo chàng: "Em biết..."
La Già nhìn nàng: "Thế sao công chúa còn đi hỏi Đề Bà Mông Đạt?"
Dao Anh ngẩng lên mặt đỏ bừng nhìn chàng: "Em biết là vô dụng... nhưng tìm Đề Bà Mông Đạt xác nhận chút rồi thì em yên tâm hơn. Ngộ nhỡ Thiên Trúc thật sự có bí pháp gì đó? Công pháp mà Pháp sư tu luyện cũng chính là từ Thiên Trúc truyền tới..."
Khăn trong tay La Già lau gương mặt của nàng, ngón tay đụng phải đôi môi mềm mại.
Nàng nhẹ run lên.
Chàng không biến sắc thu tay về.
Nếu Đề Bà Mông Đạt nói cách này hữu dụng, hẳn nàng nguyện hy sinh vì chàng, nàng đến Vương Đình chính là để chữa khỏi bệnh chàng, để chàng không có tiếc nuối.
Dao Anh vặn vẹo trong ngực chàng: "La Già..."
Gọi tên chàng trong mơ mơ màng màng, giọng nũng nịu.
Ngón tay Đàm Ma La Già run rẩy.
"Đoạn kinh văn trên tập tranh kia thật sự vô dụng sao ạ?"
Dao Anh mang theo hy vọng hỏi, đêm qua lúc nàng nghiên cứu tập tranh phát hiện hình như những kinh văn là tâm pháp nội công, chàng là người tập võ, hẳn là có thể nhìn ra đường lối.
Đàm Ma La Già chém đinh chặt sắt nói: "Vô dụng."
Dao Anh nhíu mày, phát ra một tiếng thở dài thất vọng: "Nếu hữu dụng thì tốt rồi..."
Đàm Ma La Già chau mày, bỏ khăn ra, hai tay nắm bả vai Dao Anh, đối mặt với nàng.
"Nếu hữu dụng, công chúa liền dùng mình làm thuốc dẫn à?"
Dao Anh gật đầu, "chỉ cần có thể giúp Pháp sư..." giọng rất đương nhiên.
Đàm Ma La Già trầm mặt. "Nếu sau khi ta khỏi bệnh rồi không cần công chúa nữa thì sao?"
Dao Anh vẫn bình tĩnh: "Vậy em liền rời đi, sau này không đến quấy rầy Pháp sư."
Sóng chập trùng nổi trong mắt Đàm Ma La Già.
Nàng trả lời thật tự nhiên, hẳn đã thầm nghĩ tới rất nhiều lần.
Dao Anh cười khẽ, đưa tay xoa véo mặt chàng, "Pháp sư, không cần gấp gáp, em không thèm để ý những thứ này..."
Đàm Ma La Già trầm giọng hỏi: "Sao không để ý?"
Dao Anh nghĩ nghĩ, cười tươi sáng: "Bởi vì người đó là La Già!"
Đàm Ma La Già thật lâu không nói, đôi mắt xanh ngắm nhìn nàng.
"Kinh văn đã nói, so với khắc chế dục niệm, không bằng đạt được nó, thực hiện nó, ngay một khắc đạt được, dục niệm như mặt trời mọc tuyết tan, chấp nhất đối với dục niệm tự nhiên biến mất..."
Dao Anh lắc lắc cái đầu, đứt quãng nói, "La Già là cao tăng đắc đạo... chỉ khốn đốn vì tình trong nhất thời, sau này rồi sẽ nghĩ thông... Ngài ấy là Phật Tử, không thể hoàn tục... mấy thứ này em đều hiểu... Ngài ấy có thể buông xuống, em sẽ cùng ở bên ngài ấy đối mặt với quở trách của thế nhân. Còn nếu ngài không buông được, em liền rời đi. Có thể đi cùng ngài ấy một đoạn đường, em không có gì tiếc nuối... Sau này, em sẽ còn gặp được những người khác..."
Con ngươi Đàm Ma La Già híp lại, tay nắm bả vai Dao Anh chặt hơn.
"Ta để ý."
Chàng nhẹ nói.
Dao Anh ngơ ngẩn.
Đàm Ma La Già buông nàng ra, dìu nàng nằm xuống, vén tóc rối trên trán nàng, tiếp tục lau cho nàng.
Nàng không thèm để ý, những người khác cũng không thèm để ý, bọn Tất Sa nói, chỉ cần chàng không công khai chuyện phá giới thì có thể cứ tiếp tục.
Chàng để ý.
"Với lại, thứ này không thích hợp với ta."
Dao Anh kinh ngạc nhìn chàng.
Đàm Ma La Già cúi đầu, từng chữ từng chữ mà nói: "Công chúa, đạt được cũng không thể tan ra chấp nhất."
Nếu như chàng lựa chọn nghe theo dục niệm của mình, sẽ không giống kinh văn đã nói thấu hiểu đầy triệt để, sẽ chỉ càng thêm chấp nhất, đời này cũng sẽ không buông tay.
Cho nên, chàng không thể đụng vào nàng.
Hiện giờ chàng chẳng thể cho được nàng chút cam đoan nào.
Chàng đắp kín mền gấm lại cho Dao Anh: "Sau này đừng nghĩ mấy thứ này nữa... phương pháp song tu, hay là hóa giải tâm bệnh của ta gì đó..."
Nàng chỉ cần êm đẹp, chính là thuốc tốt nhất của chàng.
Dao Anh vô thức đáp lời.
Đàm Ma La Già trông chừng nàng, nhìn nàng ngủ thật say, lại xem qua mặt, ánh mắt đặt lên mặt nàng.
Đôi mày nàng hơi nhăn lại, khuôn mặt thoảng mờ mịt, đôi môi đỏ mềm.
Đôi môi này lúc khắc lên đầu chàng, còn mịn màng mềm mại hơn tơ lụa tinh mỹ nhất.
Xúc động xa lạ vừa mới ban nãy lại phun trào.
Đàm Ma La Già nắm chặt Phật châu, xoay người rời đi, gọi thân binh tới dặn dò mấy câu rồi đi tĩnh thất, ngồi xuống điều tức.
...
Ban đêm lạnh, trong phòng không thắp đèn, gió từ khe hở lùa vào, màn nỉ khẽ động, bóng đen chao đảo.
Đàm Ma La Già xếp bằng trước tượng Phật, người dần đổ mồ hôi, chi chít lấm tấm trên trán.
Một hơi gió mát thốc màn lên, mùi thơm từng đợt.
Tiếng bước chân tới gần, lớp váy rườm rà phết qua mặt đất, sột soạt, một bóng người xinh đẹp dừng trước mặt chàng, hơi cúi người, đường cong lả lướt, hai tay trắng mềm khoác lên vai chàng.
"Pháp sư..." Nàng nhẹ giọng gọi, giọng điệu mềm mại.
Đàm Ma La Già nhắm mắt lại.
Nàng có phần tủi thân, ngồi trên người chàng, thân mềm dán vào lớp cà sa uốn éo.
Đàm Ma La Già mở to mắt, khóe mắt hơi đỏ.
Người trong ngực như ngà ngà say mơ màng, thắm như hoa đào, một đôi mắt ướt sũng, dày vò mãi ngồi không vững.
Chàng khép mắt, ôm lấy nàng, bốn cánh tay ôm nhau, thân thể quấn quýt.
Tiên cảnh cực lạc, trong ao thất bảo, một nhánh sen kiều diễm thướt tha, chập chờn trong gió.
Chàng bước vào trong ao, đưa tay chạm vào đóa sen trắng.
Cánh hoa tầng tầng lớp lớp từ từ mở ra trong gió từng lớp một, lộ ra nhụy hoa mềm mại, tung sắc hoa sáng rực..
Tiếng gió như ngọc, mưa móc rơi xuống, hoa sen nhè nhẹ rung động trong mưa gió, cánh hoa đóa đóa bay xuống, như không chịu xiết.
Giữa ánh nắng và bóng đổ đan kết, da thịt trơn nhẵn như mỡ dê của người trong ngực rịn lớp mồ hôi óng ánh, tóc mai thấm ướt, kề sát trên mặt.
Đàm Ma La Già run rẩy ôm chặt nàng.
...
Gió thổi màn nỉ nhẹ chao.
Trong tĩnh thất, Đàm Ma La Già từ từ mở mắt, gỡ Phật châu trên cổ tay xuống, chắp tay trước ngực, tụng giới sám hối.
Tất cả đều là tà niệm của chàng, không liên quan đến nàng trong giấc mơ.