Đàm Ma La Già trở lại lều, ánh nến lơ lửng, phía bên kia trường án Dao Anh không hề nhúc nhích, chắc đã ngủ thiếp đi.
Chàng cũng không đi nằm mà ngồi xuống thiền định. Ngồi một lát, cảm giác được trong ánh nến lờ mờ một đôi mắt dán lên người mình thật lâu, ngước nhìn sang.
Không biết sao Dao Anh tự dưng ngồi dậy, tóc dài xõa rối, hai tay ôm đầu gối mình, gối lên cánh tay mình, ngây ra nhìn chàng, ánh mắt rưng rưng.
Ánh nến hắt lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, ngay phút này nàng không phải một Văn Chiêu công chúa đầy phấn chấn lúc ban ngày kia, mà chỉ là một cô gái bé nhỏ đau lòng yếu ớt.
Đàm Ma La Già loạn nhịp chốc lát, nhớ tới nụ cười không yên lòng của Dao Anh lúc về lều.
Nàng có tâm sự.
Dao Anh phát giác ánh nhìn chăm chú của chàng, lấy lại tinh thần, quẹt khóe mắt, chóp mũi ửng đỏ.
“Gặp ác mộng à?” Đàm Ma La Già hỏi, giọng còn dịu dàng hơn cả chính mình.
Dao Anh chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp, nghe chàng dịu dàng hỏi, mới ngưng lại ừ đáp, “Hôm nay tôi nghe bọn Dương Niệm Hương nói, anh tôi đã mất võ công nên không thể dùng lại đôi kim chùy… Vết thương anh ấy còn chưa tốt đã đi tìm tôi… Tôi chẳng biết giờ anh ấy ở đâu… vừa rồi tôi mơ thấy anh ấy… anh ấy…”
Lý Huyền Trinh võ nghệ cao cường, lại có thân binh bảo vệ còn bị thương thế này, đám Dương Niệm Hương thập tử nhất sinh, nghĩ là biết phong tỏa của Bắc Nhung nghiêm mật chừng nào. Bản thân Lý Trọng Kiền bị thương nặng, lại không biết tiếng Hồ, mạo hiểm vượt qua phong tỏa đi tìm nàng, khổ đến bực nào?
Không màng khổ sở bao nhiêu, chỉ cần chưa tìm thấy nàng, Lý Trọng Kiền tuyệt đối sẽ không quay đầu, anh ấy cố chấp thế đấy.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Đức chèn ép nghi kỵ, anh ấy cơ bản không để trong lòng, chỉ duy nhất không nỡ để nàng chịu ấm ức… Vậy mà anh ấy ám sát Lý Đức trước chúng, trực tiếp xé rách mặt nạ phụ tử quân thần, anh ấy chẳng để ý chuyện gì, bao gồm cả tính mạng mình.
Giọng Dao Anh hơi run, không nói được nữa. Trong ánh nến chập chờn, một đôi mắt ậng nước sóng sánh, nước mắt như chực trào khỏi mi.
Kinh văn thầm niệm trong lòng Đàm Ma La Già trở nên mơ hồ, thay vào đó là tiếng nước mắt nhỏ xuống.
Một giọt một giọt, gợn sóng.
Nàng phải nên cười thật nhiều, khi cười nàng xinh đẹp tỏa sáng, thoáng như miêu tả trong kinh thư, cát vàng trải đất, cây hiện Phật tháp trong thế giới cực lạc, ngàn hoa kì diệu rực rỡ bay xuống, vạn vật đều toả sáng*.
*Mai: trích dẫn từ chú giải Vô lượng thọ kinh.
Đàm Ma La Già nhìn Dao Anh, khẽ nói: “Ngày có suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ, chỉ là giấc mơ thôi. Công chúa và anh trai huynh muội tình thâm, chắc chắn anh ta có thể gặp dữ hóa lành, bình an vô sự.” Giọng trong trẻo lạnh lùng, không một tia cảm xúc, không hiểu sao lại có sức trấn an lòng người.
Dao Anh nhẹ nhàng ừm đáp, cười cười, lúc lắc đầu, thu lại nước mắt chực trào.
“Tướng quân nói đúng, chỉ là giấc mơ thôi, chắc chắn anh ấy sẽ bình an vô sự, tôi sẽ tìm được anh ấy cùng đoàn tụ!” Nàng thở phào thật dài, kiên định nói.
Hai người lại yên lặng, Dao Anh ngả lưng trở lại, hô hấp dần dần đều đều. Đàm Ma La Già nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi thiền.
Chỉ sau chốc lát, lại nghe tiếng sột sà sột soạt cạnh bàn dài. Đàm Ma La Già mở mắt.
Dao Anh chống tay xuống đất, vòng qua trường án, hết sức cẩn thận bò qua bên cạnh chàng, quấn mền nỉ quanh mình.
Đàm Ma La Già cúi nhìn nàng.
Nàng xích tới, cách chàng rất gần, chừng chỉ cách tầm nửa thước, tấm mền nỉ phủ lên vạt áo chàng.
Ánh mắt chàng lạnh như sương như băng, không hề có ý trách cứ nhưng đầy uy nghiêm áp bách, Dao Anh hơi xấu hổ, cầm lấy một cuốn sách, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, tôi thực sự ngủ không được, ngủ sẽ mơ… Tôi có thể ngồi đây không? Tôi muốn đọc sách một lúc rồi ngủ tiếp.”
Đàm Ma La Già không lên tiếng, cằm nhẹ gật, khép mắt.
Dao Anh cười khẽ, cúi đầu lật sách.
Trong lều yên ắng lại, hai người một người nhắm mắt thiền định, một người cuộn mền đọc sách, yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy sột soạt nhè nhẹ.
Ánh nến mông lung tràn đầy.
Đàm Ma La Già đọc thầm kinh văn, tụng xong một đoạn Nghiệp cảm của chúng sinh ở cõi Diêm phù, tự dưng thấy cánh tay trĩu nặng như có vật gì trì xuống nhẹ nhàng.
Chàng khẽ giật mình, mở mắt.
Ánh nến còn chưa tắt, bóng hình giao thoa, mặt Dao Anh cúi xuống tựa vào người chàng, mắt nhắm chặt, mi dài khẽ động, cơn buồn ngủ trĩu nặng, sách trong tay vẫn còn giở.
Đàm Ma La Già không nhúc nhích.
Bộp, quyển sách trên tay Dao Anh trượt rơi xuống đất, nàng như bị đánh thức, trong miệng lèm bèm như nói mớ, đưa tay chụp lấy ống tay áo của La Già, dán vào cọ xát lên cánh tay chàng tìm tư thế thoải mái, hơi thở kéo dài.
Đàm Ma La Già vẫn không nhúc nhích, không đẩy nàng ra, đôi mắt xanh biếc nhìn qua ngọn nến lẳng lặng cháy trên bàn.
Không biết qua bao lâu, nến toát ra một sợi khói xanh, phụt tắt.
Dao Anh giật giật, người trượt xuống.
Đàm Ma La Già không hó hé, nhấc cánh tay tiếp lấy nàng. Dao Anh thuận thế nhào vào lòng chàng, lúc này tư thế đã thoải mái hơn, vô thức dịch lên, ép người đè lên chàng.
Trên người nàng có mùi thơm nhè nhẹ, quanh quẩn không đi.
Đàm Ma La Già cụp mắt, kéo tấm mền bị trượt lên tới tận cằm nàng, phủ lên bả vai lộ ra ngoài. Lúc ngón tay cọ qua gương mặt nàng, ngừng một lúc.
Cạnh bờ mi nàng hình như vẫn còn lấp lánh nước mắt.
Ngón tay chàng hơi cong, từng chút từng chút đến gần mắt nàng, muốn phủi đi giọt nước mắt.
Một tiếng tí tách nho nhỏ reo, lửa than lấp lóe. Vẻ mặt nàng an tĩnh, mày giãn ra, ngủ rất ngon.
Đàm Ma La Già thu ngón tay về, tiếp tục niệm kinh.
…
Lúc Lý Huyền Trinh tỉnh lại đã là rạng sáng, sắc trời xuyên qua lều, ánh sáng chìm nổi, hiện ra lờ mờ đường nét bày biện trong lều.
Mấy chiếc rương lớn xếp chồng, chậu than cháy đến đỏ bừng, ghế xếp treo, cung tên, túi đựng tên, mấy tấm da thú, trường án bày đầy sách giấy dầu, mấy chén đèn bày biện lộn xộn, bàn trà nhỏ, ít bánh naan đã cứng chưa ăn hết trong mâm…
Lý Huyền Trinh nhìn quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng ở hai bóng người cạnh trường án, chợt tỉnh.
Người nam cao lớn thon gầy, áo bào phác họa ra đường cong cơ thể, dù đang ngồi vẫn không che đậy khí thế trầm ổn cả người. Một cô gái tóc dài xõa tung gối lên chân hắn, nhắm mắt ngủ say, hai gò má ửng đỏ, người cuộn thành một khối dựa sát hắn, người kia ngồi yên bất động, rũ mắt nhìn cô gái đã ngủ say, nét mặt trầm tĩnh.
Lý Huyền Trinh thở dồn dập.
Người kia ngước lên, ánh mắt hai người chạm nhau, một lạnh tanh, một âm trầm, như đao kiếm tấn công, sương lạnh bắn tung toé.
Lý Huyền Trinh không nhận ra người đàn ông mặt đầy sẹo trước mắt này là ai, nhưng hắn nhận ra cô gái nằm trên người hắn ta —— ở trên đời này, ngoại trừ Lý Trọng Kiền, lúc nào Lý Dao Anh gần gũi với người khác phái thế kia?
Nàng cưỡi ngựa qua phố dài, tiên y hoa phục, vạt váy tung bay, thiếu niên lang ái mộ nàng đánh ngựa đuổi theo sau, nàng chưa từng chế nhạo họ, cũng không thích lạt mềm buộc chặt đùa bỡn họ, nhưng nàng chưa từng đáp lại bất kỳ ngưỡng mộ của một ai.
Nàng như thế, vì mạng sống, vứt bỏ thận trọng và tự tôn, dây dưa một tên hòa thượng trước quần chúng… Mỗi lần nghe người Hồ dùng cái giọng hạ lưu đó kể ra chuyện tình mùi mẫn giữa Văn Chiêu công chúa và Phật tử Vương Đình, bàn tán nàng dùng thủ đoạn gì dẫn dụ Phật tử, như có thanh đao khuấy trong tim Lý Huyền Trinh, hắn phải cố gắng kiềm nén hết sức mới đè đi suy nghĩ xúc động muốn xé nát mồm chúng.
Hắn không dám nghĩ Dao Anh vì sống sót phải hy sinh thứ gì, chỉ từng lần một tự nói với bản thân, hắn sẽ cùng Lý Trọng Kiền cứu nàng đi, để nàng quên đi đoạn thời gian đã trải qua.
Giờ phút này, thấy Dao Anh vô cùng tin cậy dựa vào một người đàn ông say ngủ, sau khi tìm thấy nàng, vui mừng biết nàng an toàn, Lý Huyền Trinh bị ép đứng trước một hiện thực đẫm máu: Đây toàn bộ đều là Lý Đức và hắn tạo nên.
Hắn đưa nàng đến trên giường tù trưởng bộ lạc Diệp Lỗ, hại nàng bị Hải Đô A Lăng ngấp nghé, lưu lạc ngoại vực ngàn dặm, chịu nhiều đau khổ.
Lý Huyền Trinh run rẩy cả người, ho khan kịch liệt như muốn ho hết tim phổi ra ngoài. Có lẽ chỉ như thế mới có thể làm bớt đi đau đớn lục phủ ngũ tạng của hắn.
Tiếng ho khan đánh thức Dao Anh đang ngủ say, nàng bò dậy, mờ mịt mấy hơi, sau một khắc, trợn lớn nhanh chóng bật dậy vọt đến cạnh Lý Huyền Trinh.
“Lý Huyền Trinh, anh trai ta đâu? Sao kim chùy của anh ấy lọt vào tay ngươi?” Nàng tóc tai bù xù, trên mặt còn nếp ngấn, ánh mắt nhìn hắn lạnh nhạt, căm ghét, cảnh giác, có cả khẩn trương —— vì Lý Trọng Kiền.
Lý Huyền Trinh đau đến nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Muội đừng lo lắng, hắn còn sống…”
*cũng chưa biết đặt xưng hô sao cho phù hợp, vì chỉ đơn phương anh này biết chị không phải em gái ruột mình. Thành ra LHT tự sự thì mình dùng nàng, gọi ra thì muội. Còn phần chị, mình chọn để ngươi nhưng lúc trịnh trọng thì đổi sang ngài.
“Anh ấy đâu?”
Nỗi đau trên người càng mãnh liệt, Lý Huyền Trinh phát run cả người, “Có lẽ hắn đang ở nha trướng Bắc Nhung…”
Một ý lạnh luồn dọc sống lưng Dao Anh: “Nha trướng Bắc Nhung? Sao anh ấy lại đi nha trướng Bắc Nhung?!”
Lý Huyền Trinh thở dốc, cố nén đau, nói: “Bắc Nhung phong tỏa tin tức, bọn ta không biết… không biết muội ở đâu… Cho là muội còn ở Bắc Nhung… tìm tới Y Châu… sau đó, bọn ta tính đi Vương Đình, trên đường xảy ra vài biến cố…” Hai huynh đệ lẫn vào trong quân Bắc Nhung tưởng có thể thuận lợi đến Vương Đình, trên đường, đột nhiên Ngõa Hãn Khả Hãn đổi tuyến đường, đoàn quân dừng lại, nô lệ bị phái đi phục vụ quý tộc ở nha trướng.
Trong lúc đó, Lý Huyền Trinh gặp được mấy người quen bí mật trà trộn vào Bắc Nhung, là thân binh do Lý Đức phái đến thuyết phục hắn về Trung Nguyên. Lý Huyền Trinh kiên quyết đuổi đi, không muốn họ phát hiện Lý Trọng Kiền lại ra tay giết hắn, nhưng hôm sau bị bại lộ thân phận, còn tiết lộ tin Lý Trọng Kiền đang ở Bắc Nhung ra ngoài, liên lụy đến Lý Huyền Trinh Lý Trọng Kiền cũng bị Bắc Nhung truy sát.
Cũng may lúc ấy Hải Đô A Lăng không có đó, bộ hạ của hắn chưa ra tay, người đuổi giết bọn họ là phe Ngõa Hãn Khả Hãn.
“Trên đường bọn ta chạy trốn tới nha trướng Bắc Nhung gặp được mấy người Hán, là nghĩa quân mật thám của Dương Thiên, ta nghe nói Hải Đô A Lăng quay về, mới giao Lý Trọng Kiền cho họ để họ ở một chỗ an toàn tránh đầu gió trước… rồi mới dùng kim chùy của Lý Trọng Kiền dụ truy binh đi… sau đó ta gặp được Dương Niệm Hương…”
Truy binh thực sự rất nhiều, nhiều lần hắn trở về từ cõi chết, may mắn không mang theo Lý Trọng Kiền, nếu không cả hai không ai thoát. Cách đây không lâu hắn gặp Dương Niệm Hương, họ mang theo thư mật trong người cũng bị Bắc Nhung truy sát, đều là người Hán, trong tuyệt cảnh cùng nhau chạy trốn, Lý Huyền Trinh dần dần biết được thân phận của nhóm Dương Niệm Hương vừa từ Trung Nguyên về, muốn đi bộ lạc A Lặc gặp Lý Dao Anh, mừng như điên bèn đi cùng họ.
Lý Huyền Trinh đứt quãng kể lại những gì mình trải qua nửa năm qua, giọng chân thành. Dao Anh lại nghe đến nhíu chặt cặp mày. Nghe đoạn kể, đơn giản là không thể tưởng tượng.
Bắt đầu từ câu đầu tiên, nàng đã không hiểu. Sao Lý Trọng Kiền lại kết bè với Lý Huyền Trinh đi Y Châu? Làm sao mà Lý Huyền Trinh lại vì an toàn của Lý Trọng Kiền lấy thân mạo hiểm, dụ truy binh? Hắn buông ngôi vị Thái tử rời Trung Nguyên, không phải là vì Chu Lục Vân sao? Sao không trực tiếp đi tìm Chu Lục Vân lại đồng hành với Lý Trọng Kiền? Đã tìm thấy Chu Lục Vân rồi, còn theo Lý Trọng Kiền đến Vương Đình?
Lý Huyền Trinh kể lại, nàng nghe rõ ràng, nhưng một câu nàng cũng không tin. Nàng nhìn Lý Huyền Trinh, nghi ngờ có phải hắn bị thương nặng sốt đến phát khét luôn không, “Tại sao ngươi phải giúp anh trai ta chứ?”
Lý Huyền Trinh cười khổ, mắt phượng thẳng tắp nhìn nàng, giọng hơi nghẹn: “Vì muội, A Nguyệt.”
Vừa thốt ra, trong doanh trướng yên tĩnh trong một chớp mắt.
Mày Dao Anh nhăn chặt. Trên mặt Lý Huyền Trinh khó nén đắng chát, “A Nguyệt, muội không tin ta?”
Dao Anh trầm ngâm thật lâu, nhếch miệng: “Thái tử điện hạ, nếu đổi lại là ngài, ngài sẽ tin sao?” Hắn vẫn muốn đưa Lý Trọng Kiền vào chỗ chết, vì thế đã ngầm đồng ý cho Ngụy Minh bồi dưỡng du hiệp thích khách, sao lại mạo hiểm vì giữ mạng cho Lý Trọng Kiền?
Lý Huyền Trinh co rút cả người đau đớn, bờ môi run rẩy: “A Nguyệt, đúng là ta nhiều lần hãm hại Lý Trọng Kiền… Nhưng ta không gạt muội… nếu thân phận Lý Trọng Kiền bại lộ, chắc chắn người Bắc Nhung sẽ bắt hắn uy hiếp muội, cho nên ta phải bảo vệ hắn.”
Dao Anh không nói gì.
Lý Huyền Trinh đúng là không phải người sẽ dối gạt nàng, hắn u ám thâm trầm, thay đổi thất thường, nhiều lần ở trước mặt nàng hãm hại Lý Trọng Kiền, không hề nương tay, nhưng hắn không thèm phí sức để tuôn mấy lời hoang đường này.
Hắn khinh thường làm thế.
“A Nguyệt…”
“Đừng gọi ta như vậy, A Nguyệt đã chết từ lâu rồi.” Dao Anh cắt lời.
Lý Huyền Trinh mồ hôi đầy đầu, người run lên càng lúc càng lợi hại, răng lập cập, “Được… Ta không gọi muội… Muội đừng lo, Lý Trọng Kiền rất an toàn, nha trướng Bắc Nhung ở hậu phương, sau khi ta dụ truy binh hắn cùng với mấy mật thám đó vòng qua Cao Xương, sau đó đi Vương Đình, tuyến đường đó an toàn hơn… Nói không chừng giờ hắn đã đến Cao Xương…”
Hắn nhìn Dao Anh, ánh mắt đăm đăm. “A Nguyệt, muội đừng sợ, muội sẽ không phải chịu khổ nữa… Ta đưa muội về nhà…”
Dao Anh mặt không biểu lộ, đang phân tích từ trong mớ bòng bong những câu nói của Lý Huyền Trinh câu nào có thể tin nhất.
Lý Trọng Kiền thật sự đã thoát hiểm? Câu nào của hắn cũng giống như thật, nhưng trộn lại với nhau lại thành hồ ngôn loạn ngữ.
Ngộ nhỡ hắn không nói dối, nàng phải tranh thủ viết cho Dương Thiên và Uất Trì Đạt Ma xin phái binh tiếp ứng Lý Trọng Kiền.
Dao Anh biến sắc.
Hơi thở Lý Huyền Trinh ngày càng gấp rút, gượng ngồi dậy, nắm chặt lấy cổ tay của nàng. “Muội hãy tin ta…”
Dao Anh còn chưa kịp phản ứng, một chiếc găng da đen từ bên cạnh chìa qua, hai ngón tay nhẹ nhàng điểm, Lý Huyền Trinh mất lực, buông tay, đổ người xuống thảm.
Mắt phượng hắn trừng lớn, nhìn về phía Đàm Ma La Già không biết xuất hiện cạnh Dao Anh từ lúc nào.
“Ngươi là người của Vương Đình… báo cho Phật Tử của các ngươi, ta biết đại quân chủ lực của Bắc Nhung ở đâu… Đại Ngụy ta có thể xuất binh tiến đánh Bắc Nhung…”
Hắn không thèm để ý vết thương đang nứt, lại giãy dụa gượng dậy, đối mặt với La Già.
“Điều kiện là… Vương Đình nhất định phải đồng ý, lập tức thả Văn Chiêu công chúa về.”(ta nói, bà DA xuất sắc trong vai tiều phu cưa cẩm)
(một từ: siêu ảo tưởng dành cho Trinh. Công nhận Trinh giỏi việc nước nhưng EQ kém tắm, sau những chương có Trinh, thấy thích cách tg xây dựng ngôi Thái tử phi bên cạnh Trinh)