Cuồng phong tạm nghỉ, ánh đuốc ảm đạm bị bóng đêm thăm thẳm nuốt chửng, khắp nơi im lìm.
Các binh sĩ áp sát cờ xí, không chút ồn ào.
Mạc Bì Đa trò chuyện mấy câu với đám tướng lĩnh, ra hiệu tiếp tục hành quân, tìm đến Dao Anh đi ngang hàng với nàng, nhỏ giọng: “Tình thế nghiêm trọng hơn chúng ta từng tính… không tìm thấy đại quân chủ lực của Ngõa Hãn Khả Hãn, thám báo của chúng ta đã mất dấu chúng. Tướng quân A Sử Na bắt sống được một tên thám báo Bắc Nhung tự mình tra hỏi, theo lời y, chúng cũng không biết hướng đi của chủ lực Khả Hãn. Mấy ngày qua chúng dùng ưng để trao đổi tin tức.”
Dao Anh lập tức hỏi: “Hải Đô A Lăng đâu?”
Vẻ kinh ngạc lướt qua khuôn mặt Mạc Bì Đa: “Hải Đô A Lăng cũng không thấy, sao ngay lập tức công chúa nghĩ đến y?”
Đêm khuya ở sa mạc nhiệt độ không khí rất thấp, Dao Anh thít chặt khăn trùm đầu, nói: “Bộ binh của Hải Đô A Lăng am hiểu nhất là hành quân rất nhanh, tốc độ kỵ binh di chuyển càng nhanh hơn, hơn nữa khí tráng gan to, ưa mạo hiểm xâm nhập quân địch, phát động đột kích. Ngõa Hãn Khả Hãn làm việc cẩn thận, sau khi chuẩn bị đầy đủ mới hai quân giao đấu, đại quân Bắc Nhung đột nhiên thay đổi lộ trình nhìn rất giống tác phong của Hải Đô A Lăng
.”Họ đã rời địa phận Vương Đình, Thành A Tang thuộc bộ lạc A Tang là một bộ lạc phụ thuộc Vương Đình, lần này bộ lạc A Tang hưởng ứng chiêu mộ, tù trưởng đưa một ngàn người hỗ trợ đánh trận, con trai ông ở lại trấn thủ.
Mạc Bì Đa gậtđầu, nói: “Nhiếp Chính Vương cũng nói thế, có lẽ là Hải Đô A Lăng, hay ai khác, tóm lại, đã có kẻ khuyên Ngõa Hãn Khả Hãn đổi hành trình. Lần này Ngõa Hãn Khả Hãn chịu nghe ý kiến kẻ khác, chứng tỏ ông ta nóng lòng chiến thắng, cũng có nghĩa bước kế tiếp của ông ta tạm thời không thể nào dự đoán, kế hoạch trước kia của chúng ta chắc chắn cũng phải thay đổi. Nhiếp Chính Vương hạ lệnh, Tướng quân A Sử Na tiếp tục dò xét động tĩnh phía Bắc Nhung, còn công chúa và những người khác trước tiên theo tôi đi Thành A Tang chỉnh đốn lại, đợi chỉ lệnh từ phía Tướng quân A Sử Na mới tính bước tiếp theo.”
Dao Anh gật đầu đồng ý, hỏi: “Nhiếp Chính Vương… giờ đang ở đâu?”
Mạc Bì Đa ngẩng đầu quan sát bốn phía, vẻ cảnh giác: “Nhiếp Chính Vương ở phía trước. Công chúa đừng tiết lộ tin tức, chuyện Nhiếp Chính Vương còn sống lúc này còn chưa chính thức công bố.”
Dao Anh ừ.
Nói xong việc chính, Mạc Bì Đa tiếp lấy cây đuốc từ binh sĩ soi đến Dao Anh, ngắm kỹ nàng một lát, lo lắng nói: “Mấy ngày qua công chúa vất vả rồi.”
Dao Anh cười lắc đầu: “Vốn nên như vậy.”
Trong đêm, họ đi ra sa mạc, tiếp tục con đường hoang vu không thấy bến bờ. Chiều hôm sau, ở phía chân trời xa xa xuất hiện một gò núi thấp bé, dưới chân có màu rừng xanh đậm, một con sông khô cạn uốn lượn, nước sông băng tan còn chưa chảy đến, phô ra lòng sông đầy đá cuội. Bên bờ một tòa thành cao ba trượng, tường kéo dài hai dặm mọc lên từ đất bằng, trước cửa thành, một tòa tháp lâu giản dị đứng sừng sững, trên có binh sĩ đứng canh, trường đao bên hông phản chiếu sắc lạnh lẫm liệt.
Gió lớn thổi mấy hôm trước khiến trên tường thành, lầu tháp đều phủ một lớp bụi đất, nhìn hơi âm u.
Trời sắp tối, nửa bầu trời cháy đỏ bừng, trong thành từng luồng khói bếp bay thẳng lên không trung màu lam.
Mạc Bì Đa nói: “Đó chính là bộ lạc A Tang.”
Dũng sĩ tuần sát của bộ lạc A Tang thấy đoàn quân tới gần, đã sớm đốt phân dê cảnh báo, con trai tù trưởng ở lại giữ thành dẫn bộ hạ ra ngoài thành đón, xác nhận thân phận của Mạc Bì Đa lập tức mở cửa thành.
Một lão giả sau lưng con trai tù trưởng nhìn thấy dũng sĩ bộ lạc Ô Cát Lý trong hàng ngũ, mặt lộ vẻ chần chừ, nói: “Vì hưởng ứng Phật Tử ra quân, binh lính trong thành đều đã ra tiền tuyến, phần lớn trong thành chỉ còn phụ nữ trẻ con, quân của Tướng quân trú đóng ngoài thành được không?”
Mạc Bì Đa kiểm tra địa hình chung quanh một lát, gật đầu đồng ý.
Trước khi quy thuận Đàm Ma La Già, giữa các bộ lạc hay chinh phạt lẫn nhau, thù sâu như biển. Sau này tuy tất cả quy thuận Vương Đình, nhưng lúc hành quân, chỉ cần quân của họ trú đóng một chỗ, không khỏi nảy sinh xung đột, sau một đêm ở góc khuất trong doanh địa luôn có mấy cái xác mới toanh. Tù trưởng bộ lạc A Tang không có đây, thân là Vương tử một bộ lạc khác, cậu ta không thể để toàn bộ người của mình vào thành.
Mạc Bì Đa để Dao Anh đi nghỉ còn mình theo con trai tù trưởng đi thăm dò lương thảo.
Dao Anh rong ruổi trên đường nhiều ngày, cuối cùng đến được nơi có nước nóng, tắm rửa một thân đầy bụi đất, ăn một bát canh thịt dê nóng hổi, rúc vào chăn lông, gần như đầu vừa chạm gối đã ngủ mất.
Đang mơ màng, nàng thấy mình lạc vào giữa chiến trường, xung quanh là binh lính nâng đao chém giết, một con ngựa ô chạy nhanh về phía nàng, một người đàn ông không mặc chiến giáp, mà chỉ một bộ áo da tay hẹp như du mục bình thường, trên tay là đôi chùy lấp lánh sắc vàng.
Dao Anh kích động đến run cả người chạy về phía anh ta. Đôi mắt phượng dài hẹp của người đó nhìn nàng không chớp, như sợ nàng biến mất, vươn tay về phía nàng.
Ngựa đen đến gần, ngay lúc Dao Anh chạm được tay người ấy, một thanh trường đao nghiêng từ trong đất đâm tới, xuyên qua thân thể người kia, máu tươi ồ ồ tuôn, người đàn ông ấy ngã xuống lưng ngựa, kim chùy rơi xuống đất.
“Anh —— “
Dao Anh bừng tỉnh, cả người vã mồ hôi lạnh, còn chưa kịp nhớ lại cơn mơ thì nghe tiếng đập dồn dập ngoài cửa sổ, nàng đứng dậy mở cửa, Kim Tướng quân nhào vào phòng trong giây lát, không ngừng kêu ai oán.
Nghe tiếng ồn ào vẳng từ xa xa: “Có địch tập kích —— “
Dao Anh chợt tỉnh táo, mặc y phục vào, thân binh và bộ hạ Mạc Bì Đa mò mẫm tìm đến, “Bayan công tử, doanh địa ngoài thành loạn rồi!”
“Bộ lạc A Tang phản sao?”
“Không biết, Vương tử Mạc Bì Đa lo doanh trại vỡ trận, ra cửa thành trước, bảo bọn tôi đến bảo vệ công tử. Công tử không cần sợ, nếu thất thủ, bọn tôi sẽ trực tiếp hộ tống công tử rời đi.”
Dao Anh búi tóc dài, bịt trùm đầu kiểu nam, nói: “Trước tiên hãy tìm con trai tù trưởng bộ lạc A Tang, ổn định thế cục trong thành, ngộ nhỡ Mạc Bì Đa ngăn không nổi thì có thể để cậu ấy rút vào thành.”
Thân binh đáp vâng, một mặt che chắn cho nàng rút khỏi nhà của tù trưởng, một mặt phái người tìm kiếm con của tù trưởng.
Chỉ sau chốc lát, thân binh đến báo, bộ hạ của con trai tù trưởng đang chặn hướng thông ra phố dài của thành, đang chạy về hướng này, ai nấy võ trang đầy đủ, khí thế hùng hổ.
Bộ hạ Mạc Bì Đa nghe vậy đột nhiên biến sắc, thấy bóng dáng con trai tù trưởng xuất hiện lập tức xông lên, không nói lời nào muốn bắt y lại.
Con trai tù trưởng vội vàng lùi lại, la to: “Các ngươi định nhân cơ hội chiếm bộ lạc A Tang sao?”
Hai bên bất đồng ngôn ngữ, bên la bên hét, ồn ào giương cung bạt kiếm.
Dao Anh nghiêng tai nghe ngóng, đưa mắt ra hiệu thân binh, thân binh rút loan đao, bổ xuống tường đất lồi lõm, ầm ầm đá vụn bắn tung toé.
Đám người giật mình, yên tĩnh lại.
Dao Anh bước từ trong đám người ra, dùng tiếng Hồ hai bên có thể nghe hiểu quát: “Các ngươi có còn là con dân của Phật Tử nữa không? Ai còn ồn ào, chính là kẻ phản bội Vương Đình!”
Đám người ngây ra cùng nhìn nàng.
Dao Anh nhìn sang con trai tù trưởng: “Kẻ địch ngoài thành kia có phải người của ngươi không?”
Con trai tù trưởng mơ hồ: “Không phải người của Mạc Bì Đa à?”
Bộ hạ Mạc Bì Đa ứa lửa giận, ngứa gan nói: “Sao mà Vương tử bọn ta tự đánh doanh trại quân mình hả?”
Con trai tù trưởng tỉnh ngộ, vội vàng nhận tội bảo bộ hạ bỏ vũ khí xuống, “Ta đang ngon giấc, đột nhiên thấy ánh lửa ngút trời ngoài thành, còn tưởng bộ lạc Ô Cát Lý các ngươi thừa cơ tiến đánh bộ lạc A Tang chứ!”
Hai bên tỉnh táo lại, hỏi qua đáp lại xóa bỏ hiểu lầm, con trai tù trưởng bận rộn dẫn bộ hạ đi thủ thành. Đám phụ tá vội vàng đuổi tới, Dao Anh để họ ở lại thành, còn mình leo lên tường thành cùng với con trai tù trưởng.
Trong doanh địa sớm đã loạn nhạo.
Binh sĩ vất vả nhiều ngày, người mệt ngựa mỏi, đến bộ lạc A Tang coi như cuối cùng có thể đóng quân nghỉ ngơi, thả lỏng cảnh giác, trong lúc ngủ mơ bỗng nghe tiếng có địch tập kích, vội vàng ứng chiến, để đối phương tấn công vào doanh địa.
“Không cần loạn!” Mạc Bì Đa cưỡi ngựa xông vào chiến trận, trống quân vang như sấm, đinh tai nhức óc, binh sĩ vội vàng tập kết theo hướng của cậu ta.
Con trai tù trưởng còn đang thảo luận với bộ hạ xem có nên mở cửa thành không thì đột nhiên trong đêm tối một hồi vang rền. Mấy cơn mưa tên xé không phóng về phía tường thành, như mưa nặng hạt, mũi tên cắm thật sâu vào tường đất, đuôi tên ong ong.
Y ngây ra, giận dữ: “Ai bắn tên thế? Không có mắt hả? Bắn bậy bạ đi đâu thế!”
Xem hướng mũi tên bắn ra, là người trong thành!
Dưới thành vang lên tiếng la giết, một bộ hạ người đầy máu leo lên tường thành, hô to: “Có người trà trộn vào thành!”
Dao Anh nhìn xuống dưới. Vô cùng loạn, không ngừng có binh lính lớn tiếng la hét rút về trong thành, trời còn chưa sáng, lính canh phòng không phân biệt rõ nào đâu là phe ta, đâu là quân địch
Con trai tù trưởng rút loan đao, canh giữ cạnh đống tên, nhanh chóng quyết định, quát: “Bọn chúng muốn thừa dịp loạn trà trộn vào thành, đóng cửa thành!” Trong thành ngoại trừ mấy người họ, gần như không có quân canh giữ, để kẻ địch trà trộn vào, sớm muộn gì cũng đạt ý định.
Y vừa hét to, lính phòng giữ vội vàng đóng cửa thành, cắt đứt ý định quân địch, binh sĩ dưới thành càng thêm bối rối.
Doanh địa bị cắt đứt thành mấy đoạn, Mạc Bì Đa cảm thấy lúc này không thể nào phản kích, không thể bối rối, vừa thu thập binh về, vừa kiên nhẫn tìm thời cơ.
Con trai tù trưởng để Dao Anh vào tháp lâu, còn y dẫn người giải quyết quân địch trà trộn vào thành, rất nhanh trở lại trên tường thành, do dự có nên ra khỏi thành giúp Mạc Bì Đa không vì sợ lại có biến cố.
Trời dần dần sáng, nơi chân trời đen kịt đã hiện lên sắc bạc.
Trong tiếng la giết ầm ĩ, chợt từ xa truyền đến từng đợt kèn hùng hồn, chim tước giật mình, đất trời rung chuyển.
Đám người trên tường thành nhìn ra hướng tiếng động.
Nơi chân trời dường như có bóng đen di chuyển thành sóng lớn cuồn cuộn, đợi cơn sóng lớn đến càng gần, con trai tù trưởng ngạc nhiên kêu thành tiếng: “Là Trung quân Vương Đình!”
Một đội Trung quân nhanh như điện chớp
, phóng về hướng doanh trại.
Tướng cầm đầu một ngựa đi đầu, áo bào phần phật.
Vừa vặn có ánh rạng đông phá vỡ tầng mây trút xuống, lồng trên người y, phác hoạ ra thân hình cao lớn, người khoác chiến bào tuyết trắng, đầu bọc khăn trùm đầu, đao cầm trong tay, một người một ngựa, lao vùn vụt trước trận, khí thế ngập trời, không hề e ngại đao kiếm.
Sau lưng y, một đội ba, bốn trăm người xếp thành đội hình nghiêm chỉnh, giống như một cái đầu thú dữ hung mãnh, há chiếc mõm to đỏ như máu.
Quân số không nhiều, nhưng binh sĩ trong doanh địa đang chém giết nhìn thấy họ, đều phấn chấn tinh thần, kích động rống to thành tiếng.
Mạc Bì Đa một đao chém xuống một tên địch, xoá vết máu trên mặt, nâng đao hô to: “Trung quân đến rồi! Theo ta giết!”
Sĩ khí ba quân đột nhiên tăng vọt, bắt đầu phát động phản kích, Trung quân đánh từ mặt phía Nam đến, hai phe cấp tốc tạo thành vòng bao vây quân địch đang tan tác, chưa đến một canh giờ đã kết thúc trận đánh.
Con trai tù trưởng sai người mở cửa thành, ra thành nghênh đón, vây quanh Mạc Bì Đa và tướng lĩnh Trung quân vào thành.
Phụ tá dẫn những người còn lại quét dọn chiến trường, tra hỏi tù binh.
Dao Anh không cùng đi, dẫn theo thân binh trở về phòng, kiểm kê người ngựa, cho thân binh bị thương đi băng bó, hỗ trợ xử lý ít văn thư cơ mật không liên quan đến Vương Đình.
…
Bận mãi đến chạng vạng tối, nghe mấy tiếng gõ cửa, Dao Anh lập tức ra mở cửa phòng.
Mạc Bì Đa đứng ngoài cửa, đã thay áo bào cổ bẻ sạch sẽ, thu lại khí thế sát phạt, nhe răng cười, lộ ra vẻ sáng sủa thiếu niên, tay bưng bánh naan với thịt dê nướng, nói: “Đêm qua khiến công chúa bị sợ hãi, ta nghe bộ hạ nói, công chúa còn chưa dùng cơm tối?”
Dao Anh nhận mâm đặt trên bàn, “Đa tạ Vương tử… có phải kẻ đánh lén đêm qua là người Bắc Nhung? Sao chúng tấn công bộ lạc A Tang nhỉ?”
Mạc Bì Đa lắc đầu: “Không phải người Bắc Nhung, là liên quân của các bộ lạc quy thuận Bắc Nhung, họ không chỉ tấn công bộ lạc A Tang, mà cả những bộ lạc khác.”
Một tia sáng loé trong lòng Dao Anh. “Ngoan độc.”
Sắc mặt Mạc Bì Đa trở nên nặng nề, gật đầu nói: “Không sai. Bắc Nhung không ra mặt, để liên quân bộ lạc giúp chúng đánh trận trước, quấy rối mấy tiểu quốc bộ lạc nhỏ, thứ nhất có thể thăm dò Vương Đình, lấy thực hư nhiễu loạn lòng người, thứ hai làm suy yếu Vương Đình, đợi khi chúng quy mô tấn công, Vương Đình đã mất đi các bộ lạc ủng hộ, ở vùng hoang nguyên này, bộ lạc biết rõ địa hình, ắt không thể thiếu. Thứ ba, dẫn dụ Vương Đình xuất binh, khiến Vương Đình phân tán binh lực.”
Dao Anh tiếp lời: “Còn một điểm nữa, nếu chúng ép bức được bộ lạc phản loạn, rất có thể các bộ lạc trên chiến trận đột nhiên phản chiến.”
Chuyện này cũng không ít gặp, hai quân đối địch trên chiến trận, một bên lấy thân nhân phụ thuộc của phe kia làm con tin, các bộ lạc phụ thuộc lập tức triệt binh, dẫn đến một phe binh bại như núi đổ.
Mạc Bì Đa cười lạnh: “May mà chúng ta đã phát binh… khó lòng phòng bị!”
Dao Anh nghĩ đến bộ lạc Ô Cát Lý, nhắc nhở Mạc Bì Đa: “Bộ lạc của Vương tử có người đóng giữ chứ?”
Mạc Bì Đa ồ lên, “Bộ lạc Ô Cát Lý cách đây xa lắm…”
Dao Anh lắc đầu: “Vương tử không thể lơ là, chính là bởi vì không ai nghĩ đến Bộ lạc Ô Cát Lý, Hải Đô A Lăng mới có thể xuống tay nơi đó.”
Mạc Bì Đa kinh sợ túa mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nếu người nhà cậu ta bị bắt, hai quân giằng co, cậu phải lựa chọn ra sao?
“Đa tạ công chúa nhắc nhở.” Mạc Bì Đa ôm quyền cảm ơn Dao Anh, gọi tâm phúc đến bảo y chạy về cảnh báo bộ lạc Ô Cát Lý.
Thân vệ nhỏ giọng nói: “Vương tử, Tướng quân vừa mới truyền lệnh xuống, tin cảnh báo gửi đến từng bộ lạc đã ở trên đường.”
Mạc Bì Đa thở phào.
Mi tâm Dao Anh khẽ nhúc nhích, hỏi: “Có phải là Tướng quân sáng nay dẫn Trung quân giải vây?” Người kia luôn mang khăn trùm đầu, không lộ mặt, sau khi vào thành liền triệu tập phụ tá bàn việc, không ai biết cụ thể chức quan của hắn.
Mạc Bì Đa gật đầu: “Đêm qua ngài ấy dẫn người truy hỏi một đội thám báo, muốn tìm vị trí Ngõa Hãn Khả Hãn, trong lúc vô tình phát hiện có liên quân bộ lạc muốn tấn công bộ lạc A Tang, mới dẫn binh chạy tới.”
Nói xong, một thân vệ bưng một chiếc áo da đi đến, cậu gọi thân vệ, đỡ lấy chiếc áo da đưa cho Dao Anh. “Đây là áo da Tuyết hồ, không một tạp sắc, vừa nhẹ vừa ấm, công chúa đi đường trong đêm khoác thêm, nhẹ nhàng hơn áo khoác thường.”
Dao Anh cười lắc đầu: “Vương tử giữ lại cho mình mặc đi.”
Mạc Bì Đa gãi đầu: “Đây là trang phục nữ tử dùng, tôi giữ lại cũng vô dụng, xin công chúa nhận cho.”
Dao Anh mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng thái độ vẫn kiên quyết: “Ta đang lấy thân phận Bayan theo quân, ăn mặc không nên quá lộ liễu, ý tốt của Vương tử tôi xin nhận trong lòng.” Cái áo da tuyết hồ hiếm có này mà mặc vào quả thực là hạc giữa bầy gà, không muốn bại lộ thân phận cũng không được.
Mạc Bì Đa à lên: “Tôi không nghĩ tới… Vậy áo da có màu tạp này nọ thì được chứ? Tôi cam đoan, một xíu trắng cũng không có! Đen đỏ xám, tuỳ công chúa chọn.”
Dao Anh bật cười, vẫn lắc đầu.
Mạc Bì Đa cười cười, thu lại áo Tuyết Hồ, chỉ mớ thịt dê nướng: “Thịt dê nhanh lạnh, tôi không quấy rầy công chúa dùng cơm.”
Dao Anh đứng trước cửa, đưa mắt nhìn cậu ta đi xa, quay người về phòng, ánh mắt đảo qua lối đi nhỏ cạnh tường đất, giật mình.
Một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi vọt đi.
Nàng nghĩ nghĩ, bước nhanh ra khỏi phòng, đi vào lối nhỏ, đuổi theo: “Tướng quân!”
Trước đình trống rỗng, không bóng người.
Dao Anh đi mãi đến tiền viện vẫn không thấy bóng người chợt lóe kia, đành phải quay về phòng. Trong mâm thịt dê quả nhiên đã nguội, nàng bảo thân binh xuống bếp xin một bát canh nóng, ăn bánh và thịt xong, dặn thân binh chuẩn bị một phần canh khác qua chỗ Tướng quân Trung quân.
Nửa ngày, thân binh quay về, nói: “Cơm canh đưa đi, Tướng quân đã nhận.”
Dao Anh gật đầu.
…
Sắc trời dần tối, Dao Anh ngồi bàn hồ sơ chép văn thư.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, thân binh gõ vang cửa phòng: “Công chúa, chúng ta phải đi rồi, Vương tử Mạc Bì Đa nói đoàn Trung quân đang chạy tới, cách thành A Tang không xa, đêm nay ta nhổ trại, mau chóng gặp họ, tránh đêm dài lắm mộng!”
Dao Anh đáp lời, nhanh chóng thu ghém đồ đạc, giữa đám thân binh ra khỏi ngoài phòng, mấy kỵ sĩ Trung quân tìm tới, thấy nàng đã sẵn sàng, hơi kinh ngạc, bọc nàng ra khỏi thành.
Trong thành đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ngoài thành còn chưa quét sạch, đốm sáng màu lam lấm tấm rải trong bóng đêm, lạnh lẽo đáng sợ, là đám thú hoang nghe mùi máu tanh tụ tập đến.
Đoàn Dao Anh đuổi theo đội, đi đường đến hai canh giờ, mò mẫm vượt qua một con sôngcạn, leo lên sườn núi, đối diện là bình nguyên rộng lớn với ngàn ánh đèn đuốc mông lung lập loè dưới bóng đêm, là đại doanh của A Sử Na Tất Sa suất lĩnh Trung quân.
https://cdn.passporthealthusa.com/wp-content/uploads/2018/05/kyrgyzstan-visa-info.jpg(mình nghĩ doanh trướng vùng này nó tựa tựa vầy – vùng Kyrgystan)Mạc Bì Đa phái người đi đại doanh truyền tin trước, từ từ đến sau, mang theo Dao Anh và nhóm phụ tá vào đại doanh, những người khác đóng quân tại chỗ bên ngoài.
Tất Sa ra đại trướng đón, nói qua mấy câu rồi về trướng.
Bóng đêm sâu thẳm, đèn đuốc lấp lánh.
Dao Anh được bố trí đến một toà lều lớn sạch sẽ gọn gàng nghỉ ngơi, thổi tắt ánh nến, ngả lưng xuống mền nỉ nhưng không chợp mắt, nhìn chằm chằm ra lều vải.
Sau một lát, ngoài trướng bóng người chập chờn, có tiếng nhỏ giọng nói chuyện.
Dao Anh chớp mắt, khoác áo đứng dậy, xốc màn, quét mắt một vòng kiểm tra, quả nhiên thấy một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi.
“Tướng quân!” Nàng kêu một tiếng, hơi nhíu mày.
Ngoài trướng mấy bó đuốc cháy hừng hực, một người đàn ông thân mặc áo lam bào trắng, chít khăn trùm đầu lơ đãng liếc nhìn nàng.
Dao Anh mỉm cười với chàng, nghiêng người nhường bước, ra hiệu chàng vào lều vải nói chuyện.
Người ấy nhìn nàng một lúc, nhấc chân bước vào lều vải.
Dao Anh mồi lửa, dời ra trước bàn, ngồi xếp bằng xuống, nói: “Tướng quân, tôi biết ngay là ngài!”
Đàm Ma La Già nhìn nàng bận rộn đến bận rộn đi, giọng trầm thấp: “Sao công chúa biết là ta?”
Dao Anh hỏi: “Khi thấy Tướng quân dẫn binh chạy đến, trực giác bảo tôi là ngài. Hiện giờ Tướng quân phục trang như kỵ sĩ Trung quân, không mang thân vệ bên cạnh, là còn không thể bại lộ thân phận à?”
Chàng gật đầu, ừ đáp.
“Phải đợi mấy hôm nữa.”
Dao Anh hiểu ý, vỗ vỗ vào chỗ chăn nệm chưa từng động đến ở trước bàn, nói: “Thế thì mấy ngày này Tướng quân có thể nghỉ ngơi trong lều tôi, tôi hỗ trợ Tướng quân, Tướng quân A Sử Na đang là thống lĩnh, người bên cạnh lui tới rất nhiều. Tôi vừa vặn có việc muốn thỉnh giáo Tướng quân.”
Đàm Ma La Già rũ mắt nhìn nàng.
Dao Anh nhìn chàng, đầy chân thành.
Chàng lặng thinh một lúc, khẽ gật, rồi ừ.