NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI

Chương 109

Trước Sau

break
Dao Anh ra khỏi thiền thất, thẳng về viện tử. Thân binh bước đến hành lễ, thuật lại việc mấy ngày qua, họ theo lời dặn của nàng, người người giữ nghiêm quy củ trong ngoài thành, không ai gặp rắc rối.

Tạ Xung ôm quyền nói: “Công chúa, sau khi thế cục trong thành yên tĩnh, sứ đoàn Bắc Nhung dâng quốc thư, chờ không kịp, muốn rời đi, nghe nói Vương Đình đã thả người. Ban nãy Tạ Nham nhắn về, xin chỉ thị bước kế tiếp.”

Dao Anh ngồi trước thư án nhíu mày suy tư, ngón tay khẽ gõ nhịp, nói: “Bảo cậu ấy nghĩ cách tiếp tục đi theo Chu Lục Vân, tùy cơ ứng biến.”

Tạ Xung vâng, cáo lui.

Dao Anh cúi đầu viết thư, một bóng đen bao phủ, Tạ Thanh đi đến trước thư án, ngồi xếp bằng xuống, nhìn nàng chằm chằm, mặt không lộ cảm xúc.

Nàng cười cười, viết tiếp, hỏi: “A Thanh, vết thương cô thế nào rồi?”

Tạ Thanh nói: “Trầy da mấy chỗ thôi ạ.”

Nói xong, tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, mặt căng ra. Dao Anh dừng bút, “A Thanh, cô muốn nói chuyện gì?”

Tạ Thanh nhìn nàng, nói: “Hai tối rồi Công chúa ngủ lại thiền thất của Phật Tử.”

Dao Anh gật gật, “Phi thường chi thì, phi thường chi cử*. Giờ không sao rồi nên ta quay về ngay.”

*Trong lúc bất thường, cử chỉ cũng khác thường

Mày Tạ Thanh nhẹ nhíu: “Công chúa, sao đại thần Vương Đình lại nghĩ rằng bắt người để uy hiếp Phật Tử ạ?”

Dao Anh cúi đầu, vừa viết thư, vừa nói: “Họ đều coi ta là cô gái Ma Đăng Già của Phật Tử, Tướng quân A Sử Na có nhắc với đám thuộc hạ cần tăng cường người bảo vệ ta nên họ nghĩ ta cũng quan trọng như công chúa Xích Mã, quyết định nhân lúc đám người bảo vệ còn chưa đến thì tiên hạ thủ vi cường.” Mỗi khi thế cục trong thành rung chuyển, Tất Sa đều đi bảo vệ công chúa Xích Mã, lần này Tất Sa nhắc với thuộc hạ cần bảo vệ nàng, đại thần Vương Đình mới nghĩ đến chuyện bắt nàng. 

Trên mặt Tạ Thanh vẫn không lộ vẻ, hỏi: “Công chúa, Phật Tử có biết là người không một chút nào ái mộ ngài ấy không ạ?”

Dao Anh cười, “Pháp sư đương nhiên biết.” Ngay từ đầu Đàm Ma La Già đã không tin mấy lời múa mép của nàng.

Tạ Thanh lặng đi một lát rồi nói: “Công chúa, hai hôm nay người sống cùng một phòng với Phật Tử… Người trẻ đẹp…”

Dao Anh đoán nàng ấy định nói gì, giật mình, nhịn không được phá lên cười ngắt lời, “A Thanh, cô yên tâm, Pháp sư là một cao tăng đắc đạo, lòng mang thiên hạ, không nhiễm trần tục, trong mắt không hề phân chia nam nữ.” Đàm Ma La Già cao khiết bậc nào chứ, trong mắt ngài ấy nàng với Duyên Giác, Bát Nhã chẳng có gì khác biệt, sao có thể động loại tâm tư kia được?

Tạ Thanh im lặng.

Dao Anh viết thư xong, để bút xuống, “A Thanh, bình thường cô đâu để ý mấy này, hôm nay nghĩ sao lại muốn nói?”

Lấy tính tình Tạ Thanh, đừng nói lúc này vì an nguy cấp bách mới không thể tránh khỏi sống chung phòng với Đàm Ma La Già, dù ngày ngày nàng có nuôi mười tám trai lơ, rượu chè trác táng, hay cố sức đi cua hòa thượng, mắt Tạ Thanh cũng sẽ không chớp một cái.

Tạ Thanh nói: “Công chúa các nước đều đã đến Thánh Thành, phái người nghe ngóng sự tích của người khắp nơi, lời đồn trong thành ngày càng nhiều, tôi có nghe.”

Nghe giọng nàng ấy chắc chắn mớ lời đồn chẳng có gì tốt. Dao Anh trầm ngâm, “Cũng do ta làm liên lụy thanh danh của Pháp sư.” Nàng ngây ra một lúc rồi đưa thư cho Tạ Thanh. “A Thanh, mấy bữa ta bảo cô học thuộc binh thư, theo quan tướng Vương Đình học hỏi, đã học được gì rồi?”

Tạ Thanh đáp: “Học được một ít bài binh bố trận, kỷ luật hành quân.”

“Học được thế nào?”

Tạ Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Binh thư công chúa cho tôi đã học cả rồi nhưng chưa từng thực chiến nên không dám nói học xong.”

Dao Anh nhẹ gật đầu, “Luận binh trên giấy hay ngồi đàm đạo thì dễ, ra chiến trường liền không giống.”

Tạ Thanh tay cầm chuôi đao, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm. “Công chúa, nhà tôi từ thời tằng tổ mấy đời đều phụng dưỡng Tạ gia, con cháu trong nhà đời đời theo công tử lang quân ra chiến trường, dù tôi không thể kế thừa truyền thống gia đình nhưng chỉ cần công chúa ra lệnh một tiếng, tôi lập tức có thể lao ra chiến trường!”

Một luồng cảm xúc nóng hổi dâng lên trong lòng Dao Anh, ừ đáp. “A Thanh, phong thư này tự tay cô đưa đến Dương Thiên, dẫn theo bọn Tạ Xung, lập tức xuất phát, trước đó tin ưng đưa hẳn cậu ấy đã nhận được, đang ở gần Dương Mã Thành chờ cô đấy.”

Nàng nghiêm mặt vái chào Tạ Thanh. “A Thanh, những ngày lưu vong chúng ta kinh qua rất nhiều chuyện, cô cũng thấy đó, muốn trở lại Trung Nguyên, tương lai không thể thiếu một trận chiến với Bắc Nhung, cô chắc chắn phải đi theo Dương Thiên luyện tập cho tốt.”

Tạ Thanh đứng dậy, đáp quân lễ lại với Dao Anh, nhận tin, mặt vẫn đơ nhưng trong mắt như có một thần thái lạ lùng đang bốc cháy, ánh mắt kiên định.

Nàng có sức mạnh trời sinh, tư chất bỏ xa anh em trai trong nhà. Nhưng cha và thầy chưa từng dạy nàng binh pháp, chỉ vì nàng là phận gái, không thể nào ra chiến trường giết địch.

Giờ đây, nàng muốn vì công chúa của nàng, vì chính mình mà đánh.

Dao Anh căn dặn: “Dương Thiên lòng son dạ sắt, tác chiến anh dũng phóng khoáng, nhưng làm người phóng đãng, hơi có phần lỗ mãng, xưa nay cậu ấy vẫn cho rằng người Bắc Nhung là man di, hành quân đánh trận dựa vào sức mạnh, không hiểu mưu lược, cứ tưởng chỉ cần binh lực ngang ngửa với người Bắc Nhung, ai nấy hung mãn không sợ chết là dễ dàng thắng trận. Cô đi Dương Mã Thành nhớ nhắc nhở cậu ta chú ý che giấu hành tung, chiêu mộ nghĩa quân không dễ, một khi bị người Bắc Nhung phát hiện sẽ rất nguy hiểm.”

Tạ Thanh thưa vâng. 

Dao Anh triệu tập mấy thân binh khác bàn giao vài việc, mấy thân binh nghe lệnh, về phòng chuẩn bị hành lý. Tạ Bằng có vẻ chần chừ, lo lắng nói: “Bọn tôi đi hết thì công chúa phải làm sao? Để tôi ở lại đi.”

Dao Anh lắc đầu: “Số người giữ lại cạnh ta đã đủ, các ngươi đều thân mang trọng trách, phải để ý, không được làm việc lỗ mãng.”

Những người am hiểu cách tính sổ giữ lại quản lý tài khoản, người thích hợp buôn bán đã theo đội buôn, nàng đã cẩn thận chọn lựa, nếu giữ tất cả lại chỉ để bảo vệ mình sẽ lãng phí năng lực mấy thân binh này. Nàng cần bảo vệ, nhưng càng cần những tướng tài biết lãnh binh hơn. 

Đám thân binh đồng thanh đáp vâng, đánh ngựa rời đi.

Tiễn mấy người Tạ Thanh xong, Dao Anh quay về phòng, đang lật xem sổ sách từ phía lão Tề đưa tới thì thân binh vào bẩm báo, A Sử Na Tất Sa đến.

Dao Anh buông sổ sách, ra khỏi phòng đón tiếp. 

Tất Sa mỉm cười với nàng, vẫn luôn phong lưu phóng khoáng, nhưng giữa hai lông mày ẩn sâu một vẻ ấm ức, uể oải tinh thần, tóc vàng trên đầu có vẻ ảm đạm hơn bình thường. Anh ta đến xin lỗi Dao Anh, thuộc hạ của anh ta từng bắt nàng, giờ chuyện lắng lại, anh kịp xử lý tên thuộc hạ.

“Là tôi một phút lơ là giám sát, xin công chúa thứ lỗi.”

Dao Anh ra hiệu không sao, ánh mắt đảo quanh trên mặt Tất Sa. “Tướng quân, chúng ta là bạn nhỉ?”

Tất Sa nhếch miệng cười, “Dĩ nhiên là phải rồi.”

Dao Anh ngẩng lên nhìn sắc trời ngoài đình viện, ánh nắng trong trẻo, xa xa núi tuyết phủ thật dày, bầu trời xanh thẳm như biển. “Không biết tướng quân có rảnh rỗi cưỡi ngựa ra ngoại thành chút cho đỡ buồn không?”

Tất Sa sửng sốt đôi chút, gật đầu.

Hai người cưỡi ngựa ra Vương Tự, trong thành đang từ từ khôi phục trật tự, tuyết trắng mênh mang trên phố dài, tường thành đồ sộ đứng vững chải, đã không còn thấy vết náo động.

Ra khỏi thành, dọc đường là vùng tuyết bằng phẳng mênh mông, nước sông chưa tan, nếu là Trung Nguyên, thời tiết đang lúc xuân về hoa nở, ở Vương Đình xuân còn chưa đến, mấy hôm nay thỉnh thoảng còn rơi một trận tuyết.

Dao Anh mặc giáp bào đi săn ống tay nhỏ hoa văn đoàn khoa liên châu, mặt mang khăn che mặt, ruổi ngựa leo lên sườn núi. Tất Sa đi theo bên cạnh. Thân binh hộ tống xa xa phía sau, trên sườn núi gió rít gào.

Tất Sa ghìm ngựa dừng lại, hỏi: “Văn Chiêu công chúa có chuyện gì muốn nói?”

Dao Anh một tay nắm chặt dây cương, một tay tháo mạng che mặt, nói khẽ: “Tướng quân, ta không phải người của Vương Đình, được Phật Tử che chở, làm bạn với anh, về lý, ta chỉ là một người ngoài, không nên hỏi đến chuyện của Vương Đình.”

Tất Sa cười cười, “Tôi và công chúa hợp tính, công chúa không cần khách khí.”

Dao Anh nhìn anh: “Vậy ta cũng không khách khí với Tướng quân.”

Nàng đổi đề tài. “Vì sao Tướng quân không hỏi cưới công chúa Xích Mã?”

Tất Sa nghệch mặt mờ mịt, sửng sốt thật lâu, dở khóc dở cười nói: “Có phải Công chúa nghe thấy gì rồi không? Giữa tôi và công chúa Xích Mã tuyệt đối không phải thứ quan hệ đó, công chúa Xích Mã lớn tuổi hơn tôi, tôi coi người là tỷ tỷ, mà người cũng chỉ xem tôi là đệ đệ.”

Dao Anh nhìn anh ta nói rất chân thật, tuyệt không miễn cưỡng, nhẹ chau mày, cười nói: “Là ta hiểu lầm Tướng quân, Tướng quân đừng trách.”

Tất Sa khoát tay ra hiệu không gì.

Dao Anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh, hỏi: “Tướng quân, ngài không đồng ý Phật Tử đề bạt Trương Húc à?”

Tất Sa lắc đầu, “Không, ta hiểu dự định của Vương, là ngài tính toán sâu xa.”

Dao Anh chậm rãi nói: “Trương Húc lập công lớn phải nên phong thưởng, nếu không quân chế mới sẽ thành rỗng tuếch, việc y được thăng chức làm cho nhiều binh lính tầng lớp dưới cùng có thể hiểu được cải cách mới. Người ta thấy được ngay cả y mà còn được Phật Tử đề bạt, chắc chắn sĩ khí trong quân vô cùng yên lòng, tàn binh thành trấn khác cũng sẽ chủ động đầu hàng, mấy chi khác của đám thế gia tranh nhau tố giác Tiết Duyên Na kia sẽ rất nhanh có thể bình ổn…”

Nàng dừng lại một lát, hỏi: “Tướng quân trung thành tuyệt đối với Phật Tử, cũng hiểu rõ ràng cân nhắc của ngài, nhưng sao lần này thiên vị công chúa Xích Mã?”

Tất Sa cười khổ, “Năm ấy công chúa Xích Mã tận mắt thấy dòng họ chết thảm, đã bị kích thích mạnh, dù sau đã báo thù, người vẫn không thể quên đoạn quá khứ đó. Chỉ cần thấy có chuyện liên quan đến Trương gia hay người Hán thì liền nổi trận lôi đình, có khuyên răn gì cũng không lọt tai, tôi đành dỗ dành thôi, đợi người hết giận, việc qua đi, chứ cũng không loạn tới cùng…”

Dao Anh kết luận: “Công chúa Xích Mã nóng nảy dễ giận, cần ngọt ngào dỗ dành, mà Phật Tử lại không để ý mấy việc này, ngài luôn lý trí, tỉnh táo, anh nên khuyên Phật Tử thuận theo công chúa.”

Đàm Ma La Già từ nhỏ lớn lên trong kỳ vọng mọi người, mỗi một bước đi đều nghĩ sâu tính kỹ, lý trí ngài rất mạnh, sẽ không làm sai. Công chúa Xích Mã mất đi người thân, tính tình nóng nảy kích động, mọi người đồng tình cảnh cô ta gặp phải nên nhường nhịn nhiều hơn. Lúc hai chị em phát sinh mâu thuẫn, thường bọn Tất Sa chọn nghe theo công chúa Xích Mã, là vì Đàm Ma La Già đủ mạnh mẽ, hơn nữa lại là Phật Tử cao cao tại thượng, không để ý mấy thứ vặt vãnh.

Tất Sa thở một hơi thật dài, mặt lộ vẻ mệt mỏi. Tiếng vó ngựa ken két đẫm trên lớp tuyết thật dày quanh quẩn trong tiếng gió.

Dao Anh vỗ vỗ cổ con ngựa, nói: “Tướng quân, thứ cho ta nói thẳng, nếu chuyện này lại phát sinh thì lần sau công chúa Xích Mã vẫn tiếp tục bị người xúi giục.”

Tất Sa khẽ nhếch khóe miệng, cười đắng chát: “Người quậy thì có quậy nhưng cuối cùng cũng chẳng làm gì lớn, ai cũng biết tính người nên sẽ không so đo.”

Dao Anh không nói, nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, thúc ngựa quay đầu. Đi một đoạn mới quay lại nhìn Tất Sa.

“Tướng quân, khúc mắc công chúa Xích Mã đối với Phật Tử, rốt cuộc là gì thế?”

Tất Sa chấn động cả người, bỗng nhướng mày, ánh mắt như điện. 

Dao Anh đón ánh mắt dò xét của anh ta, chậm rãi nói: “Tướng quân, theo ta thấy, công chúa Xích Mã căm hận Phật Tử, tuyệt không phải đơn giản là vì Phật Tử ngăn cản cô ấy lạm sát kẻ vô tội, mà là có khúc mắc.”

Vương thất suy yếu, nếu không có Đàm Ma La Già, về căn bản công chúa Xích Mã không thể báo thù cho dòng họ, đứa em trai là người duy nhất cô ta dựa vào, vì đâu lại hận em mình như thế?

Trong đó hẳn phải có nguyên do.

Con ngươi Tất Sa co lại, nỗi chấn kinh, ngờ vực hiện trong mắt. “Công chúa biết được gì rồi?” Giọng anh ta lạnh băng.

Dao Anh lắc đầu, “Tướng quân, ta mới đến, chẳng biết gì cả, nhưng mà ta nhìn ra được rằng ngài biết khúc mắc của công chúa Xích Mã là cái gì.”

Tất Sa thật lâu không nói.

Dao Anh đối mặt với anh ta, ánh mắt thản nhiên, nói: “Tướng quân, anh bị kẹp ở giữa rất khó xử, nhưng cứ thế mãi, cuối cùng không thể giải quyết được tai hoạ ngầm.”

Tất Sa dời mắt, hỏi: “Sao công chúa lại nói mấy chuyện này?”

Dao Anh nhìn ra Vương Tự dưới dưới vách núi hùng vĩ xa xa, trên đỉnh tháp nhọn choàng một lớp tuyết trắng, trang nghiêm túc mục.

“Bởi vì ta lo cho Phật Tử.” Dù có lẽ Đàm Ma La Già vốn chẳng cần chút quan tâm nhỏ ấy của nàng nhưng nàng vẫn muốn tìm trong khả năng có thể, làm chút chuyện cho ngài.

Lúc này Tất Sa càng lặng thinh thật lâu. 

Sau một lát, khóe môi nhẹ nhàng móc lên, mờ mịt dây dưa mấy hôm nay trong khoảnh khắc tan thành mây khói, trong lòng chợt thông suốt sáng tỏ.

“Đa tạ công chúa nhắc nhở.” Tất Sa từng chữ nói, giọng bình thường lại, “Công chúa có thể yên tâm, A Sử Na Tất Sa ta vĩnh viễn trung thành với Phật Tử.”

Nắng vàng óng trút xuống, phản xạ lên vách núi tuyết từng vầng, anh nhìn Vương Tự dưới núi, vẻ mặt kiên định, ánh mắt rõ ràng, trên khóe miệng nhoẻn một nụ cười như có như không, như tóc vàng chớp động sáng bóng đến loá mắt.

Dao Anh nhẹ nhàng thở phào.



Hai người xuống núi, trở lại Vương Tự.

Duyên Giác đang gấp gáp đi vòng vòng, thấy họ cùng trở về, một cao lớn tuấn lãng, một xinh đẹp chói lọi, nhíu mày, nhanh chóng bước ra đón: “Vương có chuyện thương lượng với Tướng quân, chờ đã lâu rồi.”

Tất Sa chào Dao Anh rồi lập tức xoay người đi thiền thất. Dao Anh quay về phòng mình.

Thân binh tới thưa: “Công chúa, vừa rồi lão Tề cho người mang đến một hộp bảo vật bảo là lễ chuẩn bị cho sinh thần của Phật Tử.”

Mi tâm Dao Anh khẽ nhúc nhích: “Lễ sinh thần gì thế?”

Thân binh trả lời: “Sinh thần của Phật Tử sắp đến, dân chúng thám bái mấy hôm rày đã chật cả đường lớn rồi. Giờ Phật Tử đã thu thập binh quyền, uy vọng càng cao hơn xưa, đại thần trong triều, tù trưởng bộ lạc, sứ thần nước khác và đám công chúa càng thêm muốn lấy lòng Phật Tử, lão Tề nói mấy tên buôn bán người Ba Tư vơ vét trân bảo khẳng định sắp tăng giá! Nên ông ta tiên hạ thủ vi cường, chộp lấy đồ quý giá giùm công chúa, bảo vật là ông tự mình chọn, vừa tinh xảo vừa trang nhã, lại là thứ Phật Tử thích, chắc chắn hơn gấp trăm lần lễ vật mấy công chúa khác!”

Dao Anh hứng thú, “Bảo vật gì? Để ta xem qua tí.” Nàng thấy đưa mấy quyển kinh thư là đủ rồi, nên cũng không nghĩ chuyện tặng quà khác cho Đàm Ma La Già, nhìn ngài không giống người thích mừng sinh thần. Nàng có hỏi Duyên Giác Bát Nhã, họ nói hàng năm đúng là có rất nhiều tín đồ các nơi từ phía Tây chạy đến mừng tuổi, nhưng ngài phản ứng lạnh nhạt, không dự ngày Pháp hội.

Nhưng đám lão Tề không nghĩ thế, họ kiên trì cho rằng nàng hẳn đang tìm mấy món bảo vật hiếm có như này hạ bệ đám lễ vật của mấy công chúa kia.

Thân binh quay ra, chỉ sau chốc lát bưng một hộp bảo vật vào, mở nắp.

Lập tức, cả phòng lấp lánh ánh vàng, mùi quý giá bay ra.

Thân binh vẫn đầy mong chờ.

Dao Anh thấy rõ của quý trong hộp, giật khóe miệng một cái. “Lão Tề mua bao nhiêu tiền thế?”

Thân binh báo một con số.

Dao Anh đau lòng quá: Hồi nàng bán bức tượng đồng này, chỉ có hơn mười mấy đồng bạc! Lão Tề mua về, đắt gấp mười!
break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc