NGUYỆT MINH THIÊN LÝ - LA THANH MAI

Chương 101

Trước Sau

break
Con ưng đen Kim Tướng quân núp trong ngực Dao Anh run lẩy bẩy, ánh mắt đờ đẫn.

Dao Anh đau lòng vuốt ve Kim Tướng quân, ngẩng nhìn giá đỡ của con ưng dưới hiên, đầy nghi hoặc: Vương Tự một mặt giáp với vách núi dốc đứng, trên sườn núi là chỗ ưng làm tổ, thường có ưng đưa thư qua lại Vương Tự, truyền tin cho Đàm Ma La Già, cho nên rất nhiều viện lạc trong chùa có giá đỡ ưng, để ưng đưa thư quan sát, nghỉ ngơi, con ưng chưa từng khi dễ mấy ưng đưa thư khác, sao đột nhiên phát cuồng, đuổi theo Kim Tướng quân cắn xé?

A Sử Na Tất Sa đứng một bên quét mắt qua mớ lông chim rải rác trên mặt đất, nói: “Để tôi đưa công chúa về.”

Dao Anh lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Cận vệ đưa ta là được rồi, Tướng quân và Phật Tử có chuyện quan trọng thương lượng, không cần làm phiền Tướng quân.” Nàng nhìn Tất Sa cười rồi ôm Kim Tướng quân rời đi.

Tất Sa đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng đi xa, ngây ra một lúc.

Dao Anh vừa chuyển ra hành lang, sau lưng nghe tiếng chân đuổi theo, là Duyên Giác cầm trong tay một chiếc hộp dạng vỏ trai dát vàng bạc. 

“Công chúa, Già Lâu La nổi cơn điên, cào người bị thương, người đừng giận nó. Người nhận chiếc hộp này đi, lúc trước Bát Nhã chăm sóc Già Lâu La, bị nó cào bị thương, bôi thuốc này rất tốt.”

Dao Anh cám ơn cậu, nhận lấy chiếc hộp, nói: “Không có gì đáng ngại, Già Lâu La chưa từng gặp Kim Tướng quân, có thể bị dọa, sau này ta không mang Kim Tướng quân tới nữa.”

Chắc con ưng có ý thức lãnh địa, thấy một con ưng xa lạ xuất hiện ở Vương Tự, mới công kích ưng đen.

“Người không tức giận là tốt rồi.”

Duyên Giác gãi da đầu, đưa Dao Anh về viện lạc.

Bước xuống thềm đá, vòng qua một rừng Phật tháp tuyết trắng bao phủ, phía đối diện một tăng binh thở hổn hển chạy tới, thấy Duyên Giác, hạ giọng nói: “Công chúa Xích Mã đang đến.”

Duyên Giác dừng bước, nhìn Dao Anh, mặt lộ vẻ khó xử.

Dao Anh hỏi: “Có đường khác về viện tử không?”

Hẳn công chúa Xích Mã đến gặp Đàm Ma La Già, họ Đàm Ma gần như bị Trương thị diệt môn, chỉ còn hai chị em sống sót, xưa nay vị công chúa này căm hận người Hán, nàng nên tránh đi cho trọn vẹn.

Duyên Giác nhẹ thở ra, “Công chúa đi theo tôi.”

Cậu đưa Dao Anh rẽ vào một đường hẻm nhỏ chật hẹp, nhỏ giọng nói: “Đa tạ công chúa thông cảm.”

Dao Anh cười cười, ra hiệu không có gì.

Người Vương Đình thù người Hán, quý tộc Vương Đình càng hơn thế. Bình thường nàng ít lui tới với quý tộc Vương Đình, không để rơi vào tình cảnh bị làm khó dễ, nhưng từ những mẩu chuyện Duyên Giác, Bát Nhã về việc Đàm Ma La Già bảo vệ nàng rõ ràng có không ít chỉ trích.

Nàng đã gây cho Đàm Ma La Già thêm không ít phiền phức, giờ Vương Đình loạn trong giặc ngoài, ngài ấy đang hết lòng lo lắng, việc cần quan tâm thật sự rất nhiều, nàng không muốn vì những va chạm nhỏ khiến ngài khó xử.



Dao Anh Duyên Giác vừa mới rời đi, công chúa Xích Mã đã nhanh bước vào rừng Phật tháp, không thèm để ý đến can ngăn của tăng binh, thẳng vào chính điện.

Cận vệ vào thông báo, Tất Sa kinh hãi, ba chân bốn cẳng vọt ra chính điện, ngăn lại. “Vương đang bận rộn việc chính sự, người tới làm gì?”

Công chúa Xích Mã ngẩng lên, ánh mắt nghiêm khắc: “Ta làm gì à? Ta đến đòi cho ngươi một công đạo!”

Tất Sa trầm mặt. Công chúa Xích Mã cả giận nói: “Tô Đan Cổ đã chết, ngươi chính là lựa chọn tốt nhất lên làm Nhiếp Chính Vương, nếu La Già lập ngươi làm Nhiếp Chính Vương từ trước thì trong triều cũng chẳng loạn thế này! Nó chậm chạp không lập Tân Nhiếp Chính Vương, để giờ đây toàn bộ Tiết gia, Khang gia, An gia, Mạnh gia đều náo loạn, Tả quân, Hữu quân, Tiền quân do thế gia nắm giữ, họ mà động tâm tư thì bốn quân trong tay cũng dao động theo, Thánh Thành đã bị bao vây lớp lớp, người Tiết gia bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào Vương Tự!”

“Ngay lúc này trong thành lòng người bàng hoàng, đến cả nô bộc trong phủ ta còn nói rằng nó đã bị thế gia cô lập, còn vì cái gì mà chưa lập ngươi làm Nhiếp Chính Vương đi? Ngươi là Trung quân Đô thống, ra sống vào chết vì nó, trung thành tuyệt đối với nó, là Nhiếp Chính Vương không thể có người thứ hai! Cứ phải chờ bốn quân xông vào Vương Tự mới buôn ra mà uỷ quyền cho ngươi hay sao?”

Mi tâm Tất Sa giật giật, bắt lấy bả vai công chúa Xích Mã, hạ giọng nói: “Vương có tính toán của ngài, người đừng nhiễu loạn kế hoạch của ngài ấy!”

Công chúa Xích Mã nhìn anh, đầy thất vọng mà tức giận, “Ta cũng là vì ngươi!”

Tất Sa lạnh lùng trầm giọng nói: “Người không biết nội tình, đừng nhúng tay vào triều chính.”

“Nội tình gì chứ?” công chúa Xích Mã hất tay Tất Sa, tiếp tục đi vào trong, “Ta chỉ biết là lúc này tình thế nguy cấp như lửa sém lông mày, bốn quân sắp đánh vào Vương Tự! Ngươi ra tường thành nhìn đi, trên bình nguyên tuyết ngoài thành chen chúc đầy nghịt, toàn bộ đều là doanh trướng bốn quân, trong phạm vi một trăm dặm quanh Thánh Thành đã cắm đầy cờ xí họ rồi đó!”

Tất Sa một tay níu công chúa Xích Mã lại, “Xích Mã, để tôi giải thích cho người, người đừng đi quấy rầy Vương…”

Hai người đang dây dưa, cận vệ xốc màn nỉ lên, nói khẽ: “Vương mời công chúa vào.”

Công chúa Xích Mã cười lạnh, hất cằm đi vào lều trướng. Tất Sa chau mày, cất bước theo sau.

Trong lều trướng truyền ra mấy tiếng chim gù trầm thấp, bóng đen lay động. Đàm Ma La Già ngồi trước trường án viết kinh, vẻ mặt trầm tĩnh.

Trước cửa sổ trên đài treo một giá đỡ ưng, ưng Già Lâu La đáp trên giá, giang cánh muốn bay lên, vuốt bị cùm chân kéo lại, đành quay qua La Già phát ra mấy tiếng kêu bất mãn buồn bực, hung hăng lắc lắc cùm chân, làm dây da cột móc chân va vào giá đỡ, vang lên loảng xoảng.

Trong tiếng ầm ĩ, Đàm Ma La Già vẫn ung dung ưu nhã viết, như người đang ở ngoài trần thế. Hoàn toàn không nghe thấy tiếng ưng ầm ĩ.

Con ưng không dám lay cùm chân tiếp, nghiêm chỉnh đứng trên giá đỡ, vẻ uể oải.

Công chúa Xích Mã căm ghét trừng con ưng, bước tới trước. Tất Sa giật nhẹ tay áo cô ta, nhắc nhở nhớ hành lễ.

Mặt công chúa Xích Mã giận tái, hàm hồ hành lễ, ngồi xuống, nói thẳng: “La Già, Tô Đan Cổ chết rồi, vì sao ngài chưa lập Tất Sa làm Nhiếp Chính Vương?”

Đàm Ma La Già không dừng bút.

Tất Sa vội vàng quỳ một chân trên đất, nắm tay phải đặt trước ngực, cung kính nói: “Vương, thần lỗ mãng, đảm đương không nổi trách nhiệm Nhiếp Chính Vương.”

Xích Mã quay lại trừng hai mắt, bác bỏ: “Từ nhỏ ngươi đã gia nhập Trung quân, bảo vệ Quân chủ, đi theo làm tùy tùng cho Quân chủ không tiếc mạng sống, mười lăm tuổi đã chinh chiến sa trường, nhiều lần lập chiến công, giờ ngươi đã là Đô thống cao quý, lòng người hướng về, ngươi đảm đương không nổi thì trong triều còn ai gánh nổi?”

Tất Sa bình tĩnh nói: “Nhiếp Chính Vương không chỉ phải lãnh binh xuất chinh, còn biết chủ trì triều chính, chấp chưởng hình phạt, quyết định hình ngục, chuyện phải xử lý rất nhiều, tôi chỉ biết đánh trận, không hiểu việc chính sự.”

Xích Mã giận đến run khắp người, hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Tô Đan Cổ cũng là cận vệ Trung quân giống như ngươi, thân phận hắn thấp, ngươi còn là quý tộc, hắn có thể làm Nhiếp Chính Vương, sao ngươi thì không?!”

Tất Sa lạnh như băng đang định mở miệng cãi lại, Đàm Ma La Già để bút xuống, nhìn anh ta.

Anh lập tức ngậm miệng.

Đôi mắt xanh của Đàm Ma La Già hờ hững quét qua Xích Mã một vòng, hỏi: “Xích Mã, Nhiếp Chính Vương trước kia của nhà Đàm Ma là ai?”

Xích Mã khẽ giật mình, kể từ đời tổ phụ của cô ta, Vương thất Đàm Ma từng bước bị thế gia đẩy thành bù nhìn, triều chính do thế gia nắm giữ, mãi đến khi Đàm Ma La Già một mạch đoạt lại Vương quyền, nói Nhiếp Chính Vương trung thành với Vương thất phải ngược dòng tìm hiểu lại rất nhiều năm trước.

Nghĩ một hồi, cô ta cười lạnh nói: “Là Tái Tang Nhĩ Tướng quân, ông là đại sư huynh của cao tăng Paolo, cũng xuất thân từ cận vệ Trung quân, giống như Tất Sa từ nhỏ phụng dưỡng Phật Tử đời trước.”

“Ông mất đi lúc bao nhiêu tuổi?”

Xích Mã nhớ lại, “Hai mươi chín tuổi.”

“Còn trước Tướng quân Tái Tang Nhĩ thì sao?”

“Ma Ha Tướng quân.”

Đàm Ma La Già nhìn Xích Mã. Xích Mã nhớ lại cuộc đời của Tướng quân Ma Ha, vẻ giận dữ trên mặt chợt thu lại: Ma Ha Tướng quân từng có ý đồ cải cách quân chế Vương Đình, sau bị thế gia lật đổ, ngũ mã phanh thây mà chết.

Cô ta lặng thinh, tỉ mỉ nhớ lại. 

Phần lớn mỗi một đời Nhiếp Chính Vương của Vương Đình số mạng long đong, bất kể có lúc rực rỡ thế nào, khi thì bị Quân chủ nghi ngờ vô căn cứ, hoặc bại dưới tay kẻ thù chính trị, hay chết thảm, có khi bị thế gia chèn ép, không gượng dậy nổi. Tái Tang Nhĩ Tướng quân đại danh đỉnh đỉnh cũng giống như Tô Đan Cổ võ nghệ cao cường, chiến công hiển hách, ông cũng là đệ tử tục gia, làm người chính trực, va chạm với thế gia không ngừng, hai mươi chín tuổi chết oan chết uổng, nghe nói là bị thế gia hạ độc thủ.

Lưng Xích Mã phát lạnh, sắc mặt xám trắng.

Đàm Ma La Già vẫn bình thản nói: “Xích Mã, để Tất Sa kế nhiệm Nhiếp Chính Vương, chính là đặt cậu ấy lên giàn thiêu ấy.”

Bờ môi Xích Mã run rẩy, quay lại nhìn Tất Sa. Tất Sa thở dài, “Công chúa, người có biết từ khi Tô Đan Cổ đảm nhiệm Nhiếp Chính Vương bị ám sát bao nhiêu lần không?”

Xích Mã không nói. Tất Sa nhìn cô, từng chữ từng chữ nói: “Quanh năm suốt tháng, không chừa giây phút nào.”

Xích Mã chấn động, cắn cắn môi, chậm rãi đứng dậy, không nói một lời rời đi.

Tất Sa đưa cô ta ra ngoài, đứng dưới màn nỉ, kéo cánh tay cô. 

“Công chúa.” Giọng anh lạnh lẽo, “Người còn nhớ những ngày mà Trương thị nắm quyền không?”

Xích Mã bỗng ngẩng đầu, nhìn hằm hằm Tất Sa: “Từ nhỏ ta đã bị Trương thị ức hiếp, tận mắt nhìn Trương thị tàn sát cả họ của ta, làm sao quên được chứ!”

Mặt Tất Sa ảm đạm: “Vậy người đừng quên, là ai năm mười ba tuổi đánh lui Ngoã Hãn Khả Hãn, đoạt lại quyền vị, báo thù rửa hận cho tộc Đàm Ma, đem lại cho người địa vị công chúa tôn quý.”

Công chúa Xích Mã sầm mặt.

Tất Sa dắt cô ta ra chính điện: “Từ lúc vừa ra đời Vương đã bị đưa đến Vương Tự cầm tù, trong khi người được ở lại Vương cung hưởng thụ nô bộc phục vụ, ngài ấy nhẫn nhịn chịu đói trong Hình đường âm u lạnh lẽo, trước năm mười ba tuổi, ngài chưa từng bước ra Hình đường một bước!”

Cơn giận bốc lên trong lồng ngực anh, hàm răng nghiến ken két. “Năm mười ba tuổi, ngài ấy đã cứu toàn bộ Vương Đình, hơn mười năm qua, một khắc ngài còn không dám thư giãn. Người nhìn chung quanh thử xem, đế quốc giàu mạnh như Ba Tư kia, một khi hủy diệt, Vương thất đành lưu vong bên ngoài cho đến khi bị lãng quên hoàn toàn, mười mấy bộ lạc phía Đông thảo nguyên kia, một đêm lật úp, người già bị tàn sát, đàn ông bị làm nô dịch, phụ nữ bị lăng nhục rồi biếm thành nô lệ. Trong thời loạn này, có nước nào chỉ lo mỗi thân mình? Vương Đình vì đâu mà trải qua bình an yên ổn?”

“Bởi vì Vương chưa ngã xuống!”

Giọng Tất Sa phát run, “Xích Mã, mới sống yên ổn mười năm, người đã quên trước kia, người cho rằng thế gia sẽ như đàn cừu con hiền lành thuận theo hay sao?”

Mặt công chúa Xích Mã trắng bệch đi.

Ngực Tất Sa phập phồng kịch liệt, buông tay khỏi công chúa Xích Mã. “Thứ Nhiếp Chính Vương phải gánh vác nhiều vô số, tính tình tôi táo bạo, chơi bời lêu lổng, cưỡi ngựa săn bắn, một khắc đều không rảnh, tôi không làm Nhiếp Chính Vương đâu, đời này tôi chỉ muốn làm một Tướng quân, phụ tá cho Vương quản lý tốt Vương Đình.”

Tất Sa quay người về nội điện.



Khói xanh lượn lờ, Đàm Ma La Già vẫn còn cúi đầu viết kinh văn.

Ưng trên kệ vỗ cánh, muốn gợi sự chú ý của chàng, chàng vẫn không ngẩng đầu, hạ bút như nhặt hoa.

Tất Sa nhỏ giọng nói: “Vương, những lời vừa rồi của công chúa Xích Mã ngài đừng để trong lòng.”

Đàm Ma La Già ngước mắt, hỏi: “Tất Sa, cậu có nghĩ tới việc nhận chức Nhiếp Chính Vương không?”

Tất Sa một chân quỳ xuống, nắm tay hành lễ, nói: “Có nghĩ tới. Vương, người đời đều xem Tô Đan Cổ đã chết, không ấy hãy để thần nhận làm Nhiếp Chính Vương, thần nhất định sẽ cẩn thận xử lý!”

Đàm Ma La Già lắc đầu.

Tất Sa cất cao giọng: “Thần tự biết lỗ mãng xúc động, không quá hữu dụng, nhưng thần có thể thay đổi, có thể từ từ học cách trở thành một Nhiếp Chính Vương, chia sẻ áp lực với Vương.”

Đàm Ma La Già ngừng bút, nhìn Tất Sa. “Tất Sa, với năng lực của cậu, đủ để nhận chức Nhiếp Chính Vương.”

Tất Sa vui mừng, cất cao giọng: “Vương, vậy để tôi tận trung vì ngài đi!”

Đàm Ma La Già lắc đầu, “Nhưng người được chọn làm Nhiếp Chính Vương không thể là bất kỳ một tướng lĩnh nào trong thế gia Vương Đình.”

Tất Sa ngẩn ra, kích động nói: “Vương, dù tôi kế thừa dòng họ Đột Quyết, nhưng tôi là người Vương Đình! Người trong tộc tôi cũng thế mà!”

Đàm Ma La Già để bút xuống, “Tất Sa, không phải ta hoài nghi lòng trung thành của ngươi.”

Chàng đứng người lên, đi đến trước giá đỡ ưng. Con ưng mổ mổ tay áo cà sa của chàng lấy lòng.

Đàm Ma La Già không nhìn nó, nói: “Cậu xem, để chọn ra người làm Nhiếp Chính Vương, trong năm quân đã loạn bốn quân, thế gia nội đấu lẫn nhau, thậm chí còn âm thầm phát binh bao vây Thánh Thành, chỉ để bức ta chọn ra một vị Nhiếp Chính Vương từ ngay trong bọn họ.”

Tất Sa âm thầm thở dài.

Đàm Ma La Già đưa lưng về phía anh, giọng trong lạnh: “Thật sự nếu chọn ra một vị Nhiếp Chính Vương ngay trong họ, thì cậu thấy thế cục có thể ổn định lại không?”

Tất Sa trừng to mắt.

Thế gia sẽ không yên, sẽ tiếp tục minh tranh ám đấu, mãi đến khi nắm quyền hành trong lòng bàn tay, bất chấp thời cuộc bên ngoài, thế gia vĩnh viễn không thể dừng việc cướp lấy lợi ích vì gia tộc, dù cho Bắc Nhung có dẫn binh tấn công thành, thì thế gia vẫn cứ mãi lục đục với nhau.

Cho nên, tử đệ xuất thân quý tộc như Tất Sa không thể đảm nhiệm chức Nhiếp Chính Vương, một khi kế nhiệm, chắc chắn sẽ cuốn vào vòng xoáy đấu tranh gia tộc, không thể nào dứt ra, triều đình lại lâm vào tưng bừng hỗn loạn.

Chỉ có như Tô Đan Cổ thân phận phù hợp, không chỉ có võ công cao cường, thủ đoạn bàn tay sắt, có thể lần lượt thoát khỏi truy sát, mà còn xuất thân không phải thế gia, một thân một mình không có người cùng tộc liên luỵ, dù dẫn đến thù hận của thế gia nhưng cũng cân bằng họ, là một cách khiến thế gia tạm thời thần phục.

Tất Sa nhắm cặp mắt, lần trước Đàm Ma La Già đã có dấu hiệu phản phệ nặng, tiếp tục như vậy ngài ấy chống đỡ được bao lâu?

“Vương, ngài không thể tiếp tục như vậy nữa.” Anh run giọng nói.

Đàm Ma La Già rũ mắt, nhìn con ưng. “Không sai, tiếp tục như vậy, cuối cùng cũng chỉ là uống rượu độc giải khát.”

Vương Đình khác với người Hán, ở đây, thế gia là lãnh chúa các nơi, trừ Trung quân quân quyền nắm chắc, bốn quân khác đều lệ thuộc thế gia. Một khi Quân Vương mềm yếu là sẽ hoàn toàn bị cô lập thành bù nhìn.

Mà một khi thế gia lâm vào nội đấu, chính là cơ hội cho kẻ địch thừa cơ.

Không thay đổi từ căn bản, khó mà lâu dài. Nếu đã biết ổ bệnh ở đâu phải nghĩ cách trị tận gốc, nếu không, đến khi chàng đi xa, Vương Đình nhìn như phồn vinh sẽ không chịu nổi một đòn.

Đàm Ma La Già không biết mình còn chống chọi được bao lâu, trước khi ấy, chàng phải tìm con đường sống cho thần dân mình.

“Kỳ hạn bảy ngày sắp đến.” Đàm Ma La Già ngẩng đầu, nhìn ánh tuyết phản xạ chiếu vào cửa sổ.

“Nếu có biến, cậu hãy hộ tống Văn Chiêu công chúa đi Cao Xương.”

Chàng dừng một chút. “Nghĩ cách đưa nàng về đất Hán.”

Tất Sa kinh ngạc ngẩng lên, nhìn bóng lưng của Đàm Ma La Già, ánh mắt lấp lánh mấy lần, sau thật lâu, trầm giọng đáp vâng.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc