“Ngươi hay đến đây sao?” Thoạt nhìn thực sạch sẽ, không giống lâu lâu mới có người đến ở.
“Không có, lâu lâu mới đến một lần, chẳng qua là có mướn người định kỳ đến dọn dẹp.” Tần Vãn Thư bước vào phòng, bởi vì rất ít đến ở, tuy trang trí xa hoa nhưng đồ đạc cũng không nhiều.
“Xa xỉ quá!” Tả Khinh Hoan theo sau, lập tức nhào lên sô pha ngồi, ngẫu nhiên đến ở cũng bài trí xa hoa như vậy, thật sự là lãng phí, Tả Khinh Hoan cảm thán: “Có phải hay không ngươi có biệt thự ở từng địa phương?” Giống như những kẻ có tiền có nhà cửa ở khắp thế giới.
“Ngươi rất tò mò ta có bao nhiêu tài sản sao?” Tần Vãn Thư dựa vào cửa, nhíu mày hỏi, đây là lần đầu tiên nàng đề cập tới vấn đề tiền bạc với Tả Khinh Hoan.
“Tuy ta thích tiền, nhưng ta càng thích ngươi hơn.” Tả Khinh Hoan thản nhiên trả lời, nếu nói nàng không yêu tiền, bản thân mình là người thứ nhất không tin, huống chi là người khác.
Tần Vãn Thư chỉ mỉm cười, Tả Khinh Hoan không phải là người gian dối, nàng rất thưởng thức ưu điểm ấy. Nữ nhân cần được *nuôi dưỡng trong nhung lụa*, Tần Vãn Thư từ nhỏ đến giờ là được nuôi dạy như vậy, cho nên Tần Vãn Thư hoàn toàn không bị tiền hấp dẫn, trong mắt nàng tiền giống như một tờ giấy in các con số, nhưng nàng biết tờ giấy đó dường như có lực hấp dẫn với tất cả mọi người, chỉ là không biết mức độ hấp dẫn của nó có vượt qua bản thân hay không?
“Tần Vãn Thư, ta thật sự thích ngươi, thích hơn tiền rất nhiều, tiền có thể cho ta cảm giác an toàn nhưng không thể cho ta ấm áp, nhưng Tần Vãn Thư ôm ấp là ấm áp như vậy.” Tả Khinh Hoan nhìn Tần Vãn Thư nghiêm túc nói, đây là nguyên nhân tiền không thể tạo ra cảm giác như người, tiền không có có thể kiếm lại, nhưng Tần Vãn Thư, trên đời cũng chỉ có độc nhất một Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư có thể lý giải tâm lý của Tả Khinh Hoan, tư tưởng của mỗi người đều là do hoàn cảnh của bản thân tạo nên.
“Tả Khinh Hoan, ngươi quả thật là có sở thích luyến mẫu.” Tần Vãn Thư vô cùng khẳng định kết luận, chuyển sang trọng điểm của đề tài khác.
“Làm gì có? Ngươi lại không lớn hơn ta bao nhiêu tuổi.” Tả Khinh Hoan không thừa nhận bản thân mình luyến mẫu.
“Nhưng vì sao ngươi thường làm cho ta có cảm giác có một nữ nhi chứ?” Tần Vãn Thư hỏi ngược lại.
“Ngươi thấy bộ dáng đáng yêu của ta nên mẫu ái (tình thương của mẹ) lập tức tràn ra.” Tả Khinh Hoan mặt dày ngụy biện.
Tần Vãn Thư chỉ cười lắc đầu.
“Buổi tối chúng ta ăn cái gì?” Tả Khinh Hoan hỏi Tần Vãn Thư, hiện tại là giờ ăn cơm chiều, rất hiển nhiên, một đường thẳng tiến, bước vào phòng bếp, trong tủ lạnh ngoại trừ mấy chai nước, những thứ khác đều không thấy đâu cả.
“…” Câu hỏi này làm Tần Vãn Thư có chút bối rối, biệt thự nằm giữa sườn núi, mấy lần trước đều lái xe đến, không phải lái xe xuống núi mua thực phẩm về nấu ăn thì chính là xuống một tiệm ăn nằm ở chân núi giải quyết cái bao tử trống rỗng, sau đó lái xe trở về. Nhưng hôm nay lại không có xe, trời đã tối rồi, giao thông công cộng không thuận tiện, chỉ có thể lội bộ xuống núi, hai nữ nhân xinh đẹp thanh xuân mơn mởn đi trên con đường vắng vẻ, không nhiều người qua lại thật sự không an toàn.
“Nữ thần quả nhiên không cần chạm vào đồ ăn của phàm phu tục tử, không cần ăn cũng có thể sống qua ngày!” Tả Khinh Hoan cười trêu nàng.
“Đêm nay coi như nhịn để giảm cân, sáng mai xuống núi mua chút thực phẩm về nấu.” Tần Vãn Thư ngượng ngùng đề nghị, nàng luôn cẩn thận, lần này thế nhưng xảy ra sai sót như vậy, bản thân có chút ngoài ý muốn.
Mình không ăn cũng không sao, nhưng Tả Khinh Hoan không muốn bỏ đói Tần Vãn Thư, đại tiểu thư từ nhỏ chưa từng nếm trải khổ cực gì, không giống mình, trước đây bị bỏ đói hai ba bữa cơm là chuyện thường.
“Ta đến chỗ bảo an mượn chút đồ ăn.” Tả Khinh Hoan cảm thấy bữa ăn là một vấn đề quan trọng, không đợi Tần Vãn Thư phản ứng, lập tức bỏ ra ngoài.
Cuối cùng Tả Khinh Hoan ở chỗ bảo an mượn được hai gói mì gói và một bịch bánh quy, vì nàng là mỹ nữ cho nên bảo an chỉ tặng không không lấy tiền.
“Ngươi làm sao biết mấy người bảo an có đồ ăn vậy?” Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan trên tay cầm hai gói mì và một bịch bánh vui vẻ trở về hỏi, nàng không nghĩ nơi đó có trữ đồ ăn.
“Ta đoán bọn họ hẳn là phải có những thứ này, trực ca tối, vạn nhất đói bụng, nên họ luôn chuẩn bị sẵn.”
“Thật thông minh.” Tần Vãn Thư khen ngợi, nàng không biết thói quen trong cuộc sống của những người bình dân, mì gói đồ khô, ắt là không thể thiếu.
“Ta thích ngươi khen ta xinh đẹp hơn.” Tả Khinh Hoan không quên trả lại cho Tần Vãn Thư một nụ cười rực rỡ.
“Ăn được không?” Tả Khinh Hoan hỏi Tần Vãn Thư, nàng cảm thấy Tần Vãn Thư có lẽ ngay cả mì gói cũng chưa từng thử qua.
Tần Vãn Thư rất tinh tế, lập tức chú ý tới một ít chi tiết, lúc ăn cơm Tả Khinh Hoan luôn đợi nàng động đũa trước, sau đó mới bắt đầu ăn, chứng minh nàng luôn đặt mình trước bản thân, điều này làm cho Tần Vãn Thư rất cảm động.
“Đây là bữa tối ngon nhất mà ta từng được ăn.” Tần Vãn Thư ngẩng đầu nhìn Tả Khinh Hoan, nghiêm túc nói với nàng.
“Có thể nào mì gói ngươi cũng chưa từng ăn?” Tả Khinh Hoan nhìn vẻ mặt vui vẻ thỏa mãn khi ăn mì của Tần Vãn Thư nghi ngờ.
“Biết chứ, nhưng mà không có cơ hội thử qua, so với tưởng tượng của ta ăn ngon lắm.” Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói.
Số mệnh tốt quá, trong lòng Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.
“Ăn no rồi, không muốn nhúc nhích nữa.” Tả Khinh Hoan ăn xong liền nằm trên sa lông, lười biếng nói.
“Vừa ăn xong mà nằm không tốt cho bao tử, đến đây.” Tần Vãn Thư đưa ngón tay ngoắc ngoắc Tả Khinh Hoan, nàng lập tức từ ghế sa lông đứng lên, ngồi xuống phía sau, thân thủ ôm lấy Tần Vãn Thư, thân thể dựa hẳn vào người Tần Vãn Thư. Tần Vãn Thư đối với những hành động thân mật của Tả Khinh Hoan, từ bắt đầu thân thể còn cứng đờ ra đến bây giờ đã có thể hoàn toàn tiếp nhận.
“Pha trà?” Tả Khinh Hoan hỏi, xem ra Tần Vãn Thư đối với trà đạo có một trình độ đòi hỏi nhất định, chỗ ở có thể không có lương thực thực phẩm, nhưng không thể thiếu trà.
“Kỳ thật sau khi ăn, uống trà không tốt lắm, nhưng lâu lâu uống một chút hẳn là không sao.” Tần Vãn Thư thực thích uống trà, nàng thích mùi thơm nhàn nhạt của trà, giống như mùi hương thoang thoảng trên người Tả Khinh Hoan.
“Ngươi cho ta uống.” Tả Khinh Hoan ôm Tần Vãn Thư, dùng thanh âm mềm mại làm nũng với nàng.
Tần Vãn Thư chiều ý cầm ly trà chứa đầy nước trà đưa đến miệng Tả Khinh Hoan, đáng tiếc phục vụ chu đáo tận tình như vậy, Tả Khinh Hoan còn chưa vừa lòng.
“Ta nghĩ muốn ngươi dùng miệng cho ta uống.” Tả Khinh Hoan ghé sát vào bên tai Tần Vãn Thư, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai nàng, ái muội nói.
Bên tai lập tức đỏ ửng lên, Tả Khinh Hoan lúc nào cũng muốn mình cùng nàng làm một ít chuyện không đàng hoàng.
“Còn không thì ta mớm cho ngươi cũng được, chọn đi?” Tả Khinh Hoan tiếp tục xấu xa hỏi Tần Vãn Thư.
“Ta có thể không chọn được không?” Tần Vãn Thư hỏi, nàng nghĩ đến Tả Khinh Hoan đối với phương diện kia luôn quá phận nhiệt tình, trong lòng có cảm giác bản thân giống như chíp bông, sau đó lại có loại cảm giác kỳ lạ khác.